Khi Gạo Sống Gặp Cơm Chín

Chương 1

Tam Mộc Mục

03/12/2013

Cơm đã nấu chín sở dĩ phải liên tục được hâm lại, là vì để giữ cho cơm luôn thơm ngon, nếu không sẽ bị thiu rất nhanh. Điều này cũng giống với việc nam nữ, một khi đã quan hệ tình dục, thì sẽ giống như việc hâm cơm vậy, làm đi làm lại không biết mệt — nguyên nhân ư? Vì bọn họ muốn giữ tình yêu luôn tươi mới mà.

Nếu nói như vậy, thì cơm với người cũng giống nhau thôi.

Trên đây là kết luận mà tôi rút ra được khi ngồi bên ngoài một cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu, vừa bóc lạc, uống bia, vừa châm chọc. Tối nay, tôi lại bị bạn cùng phòng A Thải nhốt ngoài cửa.

Bạn trai cô ấy đến.

Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, chín rưỡi rồi. Theo kinh nghiệm quá khứ mà đoán, thì ít ra cũng phải mười rưỡi tôi mới có thể về nhà.

Nói thật, đối với hành vi chiếm đoạt phòng của người khác thế này, càng ngày tôi càng không thể nhịn thêm được nữa, hoặc nói trắng ra, là càng ngày tôi càng cảm thấy khinh thường bạn trai A Thải: để thỏa mãn dục vọng của mình, mà ba ngày hai lượt, đêm hôm đi đẩy một cô gái độc thân như tôi ra ngoài cửa, đàn ông như vậy, thật không thể hiểu được hắn có đức tính gì đáng để yêu, đó là phòng tôi bỏ tiền ra thuê, chứ hắn có cái lông gì liên quan đâu. Nhưng mà, bạn cùng phòng A Thải lại thường xuyên khoa trương, ba hoa chích chòe, khoe về hắn trước mặt tôi, cái tướng phì nộn kia chắc chắn là do chơi bời lêu lổng mà thành, thậm chí còn thiếu một cái răng cửa, thế mà vẫn ảnh hưởng gì đến hình tượng của hắn, cứ như trong lòng của cô ấy, hắn đã là người không thể thay thế được rồi.

Điều này đã chứng minh một đạo lý: tình nhân trong mắt, chẳng những hóa Tây Thi, mà còn hóa thành Phan An.

Gió càng ngày càng to, bia của cửa hàng tiện lợi cũng càng ngày càng đông lạnh, sau khi hắt xì hơi liên tục ba cái, tôi lại có một cảm giác thật bi đát — hi sinh mình để tác thành cho “đời sống tình dục” của người khác, kết quả: sẽ bị cảm lạnh, hơn nữa, còn phải tự trả tiền chữa bệnh, nếu xin phép nghỉ ốm, còn bị trừ lương nữa.

Họ vừa thỏa mãn ham muốn tình dục, vừa tiết kiệm được tiền thuê phòng khách sạn, nhưng lại làm hại túi tiền của tôi thê thảm.

Tôi càng thêm khinh bỉ gã đàn ông kia.

Giờ đã mùa thu rồi, chẳng mấy chốc mà sang đông. Thật sự tôi không hy vọng, giữa đêm đông mưa sa gió giật, tôi còn phải đứng ngoài đường đông lạnh thành tảng băng. Cảnh giới giúp người làm niềm vui của tôi cũng không thể thăng hoa đến mức cực hạn như thế đâu. Tôi không muốn đã làm mất thời gian, không gian, tiền tài rồi, lại còn ảnh hưởng đến cả tính mạng mình nữa.

Thượng đế nhân từ ơi, xin ban cho con một nơi để con lúc nào cũng có thể thoải mái nghỉ ngơi, không bị người khác làm phiền đi. A men!

*

Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Thân Mê, sinh ra trong một gia đình gia giáo truyền thống, từ nhỏ đã được bố mẹ giáo huấn khuôn phép như sách vở, mà tôi cũng vốn là một đứa trẻ biết nghe lời, tuân thủ giáo huấn của bố mẹ, đến nỗi bây giờ cũng vẫn là xử nữ, còn bị chị em thân thiết gọi đùa là “Sinh Mễ”. (*)

(*) Nghĩa là gạo sống. Vì đây là biệt danh của bạn í, nên tớ để nguyên là Sinh Mễ nhé. Sinh Mễ và Thân Mê có cách đọc hơi giống nhau.

申谜 [shen mi] – Thân Mê

生米 [sheng mi] – Sinh Mễ



Tôi luôn phản đối mọi người gọi tôi như vậy. Cái tên đó làm tôi rất xấu hổ, nhất là ở giữa đám đông, cứ gọi như vậy thường khiến mọi người thì thầm bàn tán. Nhưng mà, phản đối vô hiệu, tôi vẫn cứ bị gọi như vậy, cũng không biết là vì muốn cười cợt cái tên của tôi, hay là muốn giễu cợt tấm thân xử nữ của tôi nữa.

Thực ra tôi cũng không phải người cổ hủ, cái chính là do xem phim thần tượng nhiều quá, nên thường không phân biệt rõ ràng đời sống hiện thực với phim truyền hình khác nhau thế nào, nhất là cái tật xấu thích ngắm trai đẹp mãi không sửa được, thường tưởng tượng có một ngày lãng mạn, mình và một bạch mã hoàng tử hào hoa phong độ nhường ấy gặp nhau, rồi từ đó rơi vào bể tình.

Chỉ tiếc là ở hiện thực, đàn ông đẹp trai thực sự rất ít, đàn ông đẹp trai có phong độ lại càng ít, mà đàn ông đẹp trai, phong độ lại có đức tính cao quý thì thực sự chỉ có thể trở thành gấu mèo triển lãm trong vườn bách thú mà thôi.

Cho nên, tôi vẫn cứ như cũ, ôm lấy màn hình tivi, quẳng cái vận cứt chó sang một bên, coi mình thành cô nữ diễn viên kia, ảo tưởng một chút.

Điện ảnh thật quá tài giỏi, có thể tạo ra cho nam diễn viên một thân thế đẹp không tì vết, si tình, lương thiện, đẹp trai, quyến rũ, có thể vì bạn mà vứt bỏ tất cả, nguyện mãi không xa rời, quan trọng nhất là, họ chắc chắn không bị hôi chân, nếu không làm sao mà dám chân không chạy trốn cùng nữ diễn viên trong cảnh nguy nan, hay bình thường còn dám vào một nhà hàng Nhật Bản, cởi giầy ngồi xuống, mời nữ diễn viên ăn cơm.

Tôi cũng đã từng hẹn hò cùng một tên con trai ngoại hình không tệ lắm đến một nhà hàng của Nhật, nhưng khi anh ta vừa cởi đôi giày sang trọng kia ra ngồi xếp bằng, đang lúc cực kỳ cao hứng, tâm đắc giới thiệu về điểm đặc biệt của nhà hàng với tôi, tôi cũng vô cùng khiêm tốn mà hỏi một câu: “Nhà hàng Nhật cũng có món tương chao à?”

Kết quả là, tiền ăn bữa hôm đó tôi phải tự trả.

Cổ nhân đã dạy: “Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri dã.” (Hiểu biết mà biết mình hiểu biết, thì gọi là hiểu biết. Không hiểu, không biết, mà tự biết mình không hiểu không biết, thì xem như đã tự hiểu biết vậy @@ cái bác Khổng Tử này nói mệt nhỉ >.<). Cổ nhân còn dạy: “Không ngại học hỏi kẻ dưới.” Đó là bởi vì cổ nhân thường đi giầy rơm, không bị hôi chân.

Tôi cũng không có ý lan man kể xấu, giễu cợt bệnh khó nói của các đấng mày râu đâu, mà chỉ định chứng minh một đạo lý: “Khoảng cách giữa phim ảnh và đời thực đúng là một trời một vực.” Chính vì tôi không thể thích nghi với sự chênh lệch giữa mức nước của lòng sông so với mặt biển, nên đến giờ vẫn còn độc thân.

Đúng là ngu xuẩn.

*

Tôi đã ăn gần hết lạc trên bàn, đang cân nhắc xem có cần mua thêm một ít không, thì nhận được một cú điện thoại — cuộc gọi của thiên sứ.

Thời trung học, tôi ngồi cùng bàn với Angel, năm ngoái, bạn trai thanh mai trúc mã của cô ấy đi du học, cô ấy đang tính năm nay sẽ qua đó học cùng với anh ta, thế nên, phòng của cô ấy đang không có người ở, muốn nhờ tôi qua đó trông nhà hộ cho họ.

Nửa tiếng sau, tôi đứng trong căn phòng đầy đủ tiện nghi, cùng những đồ trang trí tinh xảo của một tiểu khu xa hoa, trong lòng không khỏi xúc động: “Angel, tên của cậu không sai chút nào, đúng là thiên sứ. Căn phòng này so với nơi tớ đang thuê kia, thật không khác gì thiên đường.”

Angel đưa cho tôi một chùm chìa khóa: “Lần này ra nước ngoài, ít nhất cũng phải một năm nữa tớ mới trở lại được. Căn phòng này tớ mới mua chưa được một năm, cũng muốn có người ở cho có hơi người, cho người khác thuê sợ người ta không biết giữ gìn, lại làm loạn hết cả lên, tiền thuê nhà chẳng đủ tiền cho tớ sửa sang lại. Nên tớ muốn nhờ cậu đến trông nhà giúp tớ, vừa có thể phòng trộm cắp, lại không sợ thành cái nhà hoang.”

“Thật ra cậu đâu cần phải thêm cái mác du học nữa đâu, công việc hiện tại đã rất tốt rồi, có nhiều người đi du học về cũng không có công việc tốt như cậu.” Angel là quản lý của một công ty nước ngoài, đãi ngộ và phúc lợi của cô ấy luôn khiến những người làm công ty nhỏ như tôi đây thèm đến đỏ cả mắt.

“Cậu nghĩ tớ đi nước ngoài chỉ để lấy cái mác đấy thôi à? Chẳng qua tớ đi là vì không muốn anh ta bị mấy cô ả da trắng cao to lừa mất thôi, thanh mai trúc mã, đâu có dễ dàng gì.” Mặt Angel có vẻ bất đắc dĩ.

Tôi thật sự có chút nghi ngờ, có phải thượng đế nghe được lời cầu nguyện của tôi hay không, mà lại phái thiên sứ đến nhường phòng cho tôi ở tạm một thời gian. Tôi không có lý do gì để từ chối cả, lập tức tiếp nhận nhiệm vụ “giữ nhà” này.



*

Ngày chuyển nhà, tôi nhìn thấy một sự kiện rất hài hước. Khi tôi đang ôm bao lớn bao nhỏ, ấn nút chờ thang máy, cửa vừa mở, tôi chợt nhìn thấy một đôi nam nữ đang ở bên trong hôn nhau, hình ảnh nóng bỏng như trên phim. Thật cảm ơn A Thải, dưới sự dạy dỗ của cô ấy và bạn trai cô ấy, tôi đã có khả năng trấn tĩnh cùng với năng lực chịu đựng phi phàm. Phòng ở tôi còn có thể nhường, nói gì đến thang máy. Nên tôi rất hữu hảo, thu cái chân đang định bước vào lại, ý muốn giúp đỡ cho đôi nam nữ đang tình cảm dâng trào kia có không gian riêng.

Không ngờ, tên con trai kia lại còn ngó ra nhìn tôi nói: “Vào đi!”, sau đó lại vùi đầu vào nữ nhân đang ôm trong lòng, tiếp tục “công việc dang dở” của bọn họ.

Người ta đã không ngại tôi đứng bên cạnh làm khán giả, tôi mà từ chối thì chẳng phải tôi mới là người không hào phóng hay sao, vì thế tôi không khách khí, mang theo bao lớn bao nhỏ chen vào cái thang máy đang cực kỳ nóng bỏng kia, hơn nữa, còn cực kỳ quan tâm, không để đồ đạc của mình chạm vào họ, coi như không có chuyện gì xảy ra, khí định thần nhàn qua hết mười lăm con số cho tới khi thang máy xuống đến tầng trệt. Sau đó, tôi quay về phía đôi nam nữ đang dính thành một khối kia, lớn tiếng nói câu: “Cảm ơn.” (đã nhận lòng tốt của người khác thì phải tỏ vẻ cảm tạ, đây là lễ phép, mà tôi từ trước đến giờ vẫn là một người cực kỳ lễ phép, bất cứ giờ phút nào cũng tuân thủ nguyên tắc này.)

Angel nói với tôi, ở tiểu khu này không ít người ở nước ngoài về, muốn tôi nắm chắc cơ hội, chọn lựa lấy một anh chàng tốt. Qua một “màn trình diễn” hôm nay vừa được xem, tôi rút ra kết luận, nam nhân vừa gặp trong thang máy kia, chắc phải là cơm chín vừa ở Pháp về, à, không phải, phải là miếng thịt bò Pháp thừa lại mới đúng. Về phần cô gái kia là ai, thật đáng tiếc, cô ấy giấu mặt quá nhanh, tôi không nhìn rõ được.

Rất nhanh sau đó, tôi đã quên đi khúc nhạc đệm nho nhỏ này, bắt đầu cuộc sống mới của mình. Trong không gian yên tĩnh, thoải mái, không có áp bức, nhất là chiếc giường rộng hai thước kia khiến tôi cực kỳ vừa lòng, ngã người xuống là có thể ngủ say sưa cho đến tận sáng ngày thứ hai — dậy muộn rồi‼!

Khi tôi đang luống cuống tay chân, chật vật ấn nút thang máy, lại thấy được tên Thặng Ngưu Bài (*) đêm qua, (tôi thật hoài nghi, không biết có phải hắn ở luôn trong thang máy hay không, mà lại trùng hợp như thế), mặc âu phục thật đĩnh đạc, giày da bóng loáng, trên người còn có một mùi hương long thủy cổ xưa, ánh mắt sáng ngời, suồng sã, vẫn câu nói cũ: “Vào đi!”

(*) Thặng Ngưu Bài: miếng thịt bò thừa. Vì là trong truyện này các bạn í lấy tên đấy như kiểu nickname, nên mình sẽ để nguyên tiếng Hán, là Sinh Mễ, Thục Phàn, và Thặng Ngưu Bài nhé.

Tôi bình tĩnh đáp: “Cảm ơn!”, đi vào, sau đó xoay người, đưa lưng về phía hắn, ngơ ngác nhìn nội thất trong thang máy, trong lòng lại cực kỳ nhiều chuyện, tưởng tượng lại hình ảnh tình cảm nóng bỏng tối qua của hắn và cô gái kia.

Thang máy đi thẳng xuống dưới, cả hai đều giữ im lặng, không nói câu gì.

*

Chu tổng là một người đàn ông bốn mươi tuổi cực kỳ nóng tính, mới ly hôn với vợ. Do âm dương không cân bằng, nên trong thời gian này tính tình không được tốt lắm, thường xuyên vì chuyện ly hôn đó mà trút giận lên người chúng tôi. Đúng hôm nay tôi đi muộn, lại bị ông ấy bắt gặp.

“Thân Mê!!!” Dựa vào thí nghiệm không chuyên của tôi mà nói, âm thanh của Chu tổng chắc chắn có thể vượt qua năm mươi đê-xi-ben rồi: “Vì sao đi muộn?”

“Hôm qua tôi chuyển nhà, dọn dẹp đến tận khuya nên ngủ quên mất.” Tôi nhỏ giọng trả lời.

Nước miếng như bão táp lập tức bao phủ tôi.

Bình thường, câu nói Chu tổng thích dùng nhất là: “Ý chí của đàn ông là biển rộng.” Rồi lại từ tâng bốc, khoe khoang bản thân. Theo tôi thấy, từ sau khi bị vợ bỏ, ông ấy từ biển rộng đã biến thành khu vực hay xảy ra sóng thần rồi.

Còn tôi là nạn dân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Gạo Sống Gặp Cơm Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook