Khi Gạo Sống Gặp Cơm Chín

Chương 2

Tam Mộc Mục

03/12/2013

Sau khi mắng tôi xối xả, cuối cùng Chu tổng cũng để tôi trở về vị trí làm việc, nhưng lại bắt tôi viết một bản kiểm điểm, yêu cầu không dưới một nghìn từ, nộp cho ông ấy.

Bản kiểm điểm mà Chu tổng yêu cầu, thực ra không thể gọi là “kiểm điểm” được, vì cái tiêu đề mà ông ấy giao cho tôi cực kỳ rung động : “Hạnh phúc và gia đình.” Khi tôi nghe thấy cái tiêu đề đó, tôi rất nghi ngờ không biết có phải công ty của mình đã chuyển thành trường bổ túc hay không, mà bản kiểm điểm tôi bị bắt làm đó, hình như là luận văn mới đúng. Còn Chu tổng thì giống như giảng viên, vô cùng sảng khoái phân tích luận văn của tôi.

Hạnh phúc và gia đình, một gã đàn ông trung niên đã kết hôn rồi lại ly hôn, nhiều năm tìm kiếm hạnh phúc, mà đi bắt một cô gái trẻ trung độc thân như tôi viết một bản kiểm điểm về hạnh phúc gia đình, điều này chẳng khác gì chuyện một ông hoàng đế dụng tâm kín đáo, đem nữ nhân ban cho một gã thái giám, đến lúc hấp hối còn muốn gã thái giám trải lòng về đêm động phòng hoa chúc tâm đắc của hắn.

Hừ hừ, nhổ vào.

Ngay lập tức tôi phi lên mạng, nhìn ảnh mới chụp của mấy nam diễn viên thần tượng đẹp trai để cho tâm tình bình ổn lại đã, sau đó mới lướt qua mấy trang web, tìm tìm kiếm kiếm, thấy câu nào vừa ý thì sao chép lại, chắp vá lung tung, đủ một nghìn chữ, ký tên rồi đem nộp.

*

Ngày từng ngày bình yên trôi qua.

Cái tên Thặng Ngưu Bài ở tầng mười tám thường hay đưa những cô gái khác nhau về nhà, hình như thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tôi trùng với thời điểm anh ta tán gái hay sao ấy, mà cứ lúc cần đi thang máy, sẽ thấy anh ta đang chàng chàng thiếp thiếp ôm ấp mỹ nữ trong đó. Tôi cũng đã giác ngộ, không chờ anh ta phải nói “vào đi” nữa, mà cứ thản nhiên bước vào thang máy. Đến khi lên đến tầng mười lăm, lại lớn tiếng nói “Cảm ơn”, rồi bước ra.

Hôm nay là sinh nhật đồng nghiệp Tiểu Mã, mọi người muốn tổ chức chúc mừng cho cô ấy, sau khi bàn bạc, quyết định sẽ đi quán bar ngồi một chút.

Nói thật, tôi không hứng thú với các quán bar, luôn cảm thấy những nơi này lúc nào cũng như có lực lượng ngầm chuẩn bị sẵn sàng, chăm chăm mai phục để săn những cô gái xinh đẹp. Tôi gọi một ly sữa, an phận thủ thường ngồi trong góc khuất không ai để ý đến, xem đàn ông và phụ nữ tán tỉnh nhau, từ chối nhau thế nào.

Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một thân ảnh rất quen thuộc, tên Thặng Ngưu Bài ở tầng trên. Anh ta ngồi một mình ở quầy bar uống rượu, có vẻ rất tập trung. Bề ngoài của anh ta dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của người khác, chẳng mấy chốc đã có một cô gái cầm một ly rượu đỏ đế cao đi đến ngồi cạnh hắn, xáp lại gần…

Đúng lúc tôi đang xem rất hào hứng, một gã đàn ông bỗng che mất tầm mắt của tôi, tôi ngẩng đầu lên, thấy một khuôn mặt cười cợt: “Thân tiểu thư, tôi gọi cô ba bốn lần rồi.” Người này là anh họ xa của Tiểu Mã, mới đi công tác nước ngoài về, lúc ăn tối chúng tôi đã gặp nhau, hình như anh ta họ Thư.

“À, thật xin lỗi.” Tôi thu lại ánh mắt, có chút áy náy nói: “Xin hỏi Thư tiên sinh có chuyện gì?”

“Em họ tôi nói có thể sẽ về muộn, vì còn phải chờ mấy người bạn học cũ đến nữa, nên nhờ tôi đưa cô về nhà trước nếu cô thấy quá mệt mỏi.”

“À.” Miệng thì đáp, nhưng mắt tôi lại nhìn theo hướng Thặng Ngưu Bài.

Thư tiên sinh cũng nhìn theo ánh mắt của tôi, nhịn không được bèn hỏi: “Cô quen anh chàng kia hay cô gái kia?”

“Cũng không hẳn là quen, anh chàng kia là hàng xóm ở tầng trên, cùng khu nhà với tôi, cũng gặp qua vài lần.” Mỗi lần về Thặng Ngưu Bài đều đi cùng những cô gái khác nhau, có lẽ cũng là anh ta gặp ở quán rượu thế này.

“Không ngờ cô còn có sở thích rình xem sinh hoạt cá nhân của người khác.” Thư tiên sinh hơi dịch người về gần phía tôi để nhìn cho rõ.

“Tôi đâu có “rình xem”, tôi đang “công khai nhìn” đấy chứ.” Hừ, mỗi lần tên Thặng Ngưu Bài này thân mật với các cô gái của hắn, tôi còn xem tận mắt rồi, còn cần phải rình xem hay sao? “Sau khi xem cô gái kia có câu được anh ta hay không, tôi sẽ về nhà.”



Thư tiên sinh lại liếc mắt một cái, giọng rất khẳng định: “Cải thìa, không ăn thua.”

“Ý anh là sao?”

“Tôi nói, cô gái này là mớ cải thìa, người hàng xóm kia sẽ không dính câu đâu.” Tên họ Thư này thấy tôi còn có vẻ không hiểu, ngồi xuống tận tình giải thích: “Phụ nữ ấy mà, chia làm bốn loại: loại thứ nhất là thân hình nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp, phong thái mê người, giống như gà tây trong tiệc Giáng sinh ấy, vừa nhìn đã có thể khiến cho người ta có cảm giác rất mãnh liệt, nhưng có ăn được hay không, thì còn tùy thuộc vào năng lực của đàn ông nữa. Loại thứ hai, là dạng phụ nữ mặt mũi cũng bình thường, nhưng thân hình thì đẹp hơn một chút, có phong cách một chút, giống như là chim bồ câu trong bữa tối, không phải là cực phẩm, nhưng cũng gọi là đặc sắc. Loại thứ ba chính là dạng phụ nữ cả dáng người và phong cách đều bình thường, gọi là cải thìa.”

“So sánh kiểu gì thế chứ. Cải thìa rất nhiều chất dinh dưỡng mà.”

“Đàn ông đều là động vật thích ăn thịt, khi có thịt để ăn, thì họ sẽ không ngồi không. Điều kiện của hàng xóm cô cũng không tồi, anh ta ăn uống sẽ rất chọn lọc.”

Quả nhiên, cô gái kia không đạt được mục đích, hậm hực bỏ đi.

“Vậy loại thứ tư là gì?”

“Loại thứ tư, là loại thực phẩm mà khi đầu bếp của Thượng đế chế biến, không cẩn thận để cháy mất.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe người ta dùng đồ ăn để miêu tả về phụ nữ, vừa thấy mới lạ, lại vừa hoang đường: “Phụ nữ là đồ ăn, vậy đàn ông là gì?”

“Đũa, dao, nĩa, dù phụ nữ có là cái gì, thì đàn ông cũng có thể xé thành từng miếng nhỏ.”

Tôi từ chối ý tốt của người đàn ông có suy nghĩ kỳ quái này, tự bắt xe về nhà, bởi vì tôi không thể biết được, lúc anh ta nhìn tôi, có đem tôi thành một mâm đồ ăn hay không. Tôi càng lo anh ta sẽ nói tôi là một mâm cải thìa, lòng tự tôn sẽ bị tổn thương trầm trọng.

Phụ nữ, dù là một người phụ nữ có diện mạo rất bình thường, cũng vẫn hy vọng có người khen cô ấy xinh đẹp.

Đàn ông, để tâm nhất cũng là phụ nữ xinh đẹp, ngay cả lúc anh ta mắng phụ nữ “ngực to não bé”, thì vẫn cứ nhìn không chớp mắt, lòng cũng vẫn ham muốn những cô gái nóng bỏng đó, nếu không, họ đã không đặt “ngực” ở trước “não” rồi.

*

Tình hình cực kỳ bất bình thường. Trên đường về nhà, tôi cảm thấy có người theo dõi tôi. Một chiếc xe màu đen cứ đi theo sau xe taxi của tôi. Tôi đi nó cũng đi, tôi rẽ phải, nó cũng rẽ phải, tôi rẽ trái, nó cũng rẽ trái. Khi tôi xuống xe ở cổng khu nhà, chiếc xe màu đen kia cũng rẽ luôn vào garage trong tầng hầm của khu nhà.

Cửa thang máy vừa mở, gương mặt người đàn ông kỳ quái kia lại cười hì hì xuất hiện: “Này, khéo thật đấy.”

Anh ta lại đi theo dõi tôi? Tôi hơi căng thẳng: “Thư tiên sinh, tôi đã về đến nhà, anh có thể về được rồi.”

“Không được, em họ tôi nói, nhất định phải tiễn cô đến tận cửa.” Tên họ Thư cười rạng rỡ.



“Tôi đã về đến cửa rồi đây thôi.” “Đây là cửa thang máy, không phải cửa nhà.” Anh ta lại còn chơi chữ với tôi nữa.

“Không cần đâu, đã muộn rồi, anh về sớm đi.”

“Cũng không mất nhiều thời gian mà.” Anh ta thật dai dẳng.

Đang lúc tôi không biết nên tiến hay nên lùi, thì Thặng Ngưu Bài dẫn một cô nàng cấp bậc gà tây đi tới, tôi cũng không tiện tranh cãi nữa, bèn lẳng lặng bước vào thang máy. Bốn người đứng trong một không gian nhỏ hẹp, trừ cô nàng gà tây thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khe khẽ, ba người còn lại đều im lặng không nói.

Đến tầng mười lăm, tôi vội vàng đi ra, muốn cắt đuôi tên họ Thư kia, nhưng không ngờ, anh ta đã nhanh chóng bước đến cửa nhà tôi.

“Thư tiên sinh, anh về được rồi đấy.”

Anh ta nhìn tôi, cười tươi, không có ý rời đi.

“Đã khuya lắm rồi. Người nhà của anh sẽ rất lo lắng.”

“Thân tiểu thư, tôi có đẹp trai không?” Đối phương đột nhiên hỏi.

“A?”

“Tôi nghe em họ nói, cô đặc biệt thích ngắm các anh chàng đẹp trai, cô thấy tôi có đẹp trai không?”

Tôi khó khăn nuốt nước bọt: “Thư tiên sinh, anh đừng đùa nữa.”

“Nhìn cô có vẻ rất căng thẳng.”

“Không có.” Mới là lạ. Trên lưng tôi đã mướt mồ hôi rồi.

“Cô rất sợ tôi, chỉ lo tôi là con sói háo sắc.”

“Không có.” Mới là lạ. Tâm lý của tôi như treo ngược cành cây rồi đây.

Vẻ mặt của anh ta càng ngày càng nghiêm túc: “Uhm, đã nhìn ra, cô đúng là một cô gái tốt. Hẹn gặp lại sau.”

“Tôi nghe nói anh rất hay phải đi công tác, tôi nghĩ chắc chắn chúng ta sẽ rất khó gặp lại! Chào anh!” Nếu anh ta còn không đi, tôi khó mà bảo đảm mình sẽ không trở mặt.

Tay họ Thư cúi đầu cười không ngừng, càng cười càng to giọng, cuối cùng lấy ra một chùm chìa khóa, xoay người, mở cửa căn phòng sát bên cạnh phòng tôi: “Nhất định chúng ta sẽ gặp lại. Chúc ngủ ngon, hàng xóm! À, Sinh Mễ tiểu thư, quên không giới thiệu, tên đầy đủ của tôi là Thư Phàm, biệt danh là “Thục Phạn”. Nhớ kỹ nhé!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Gạo Sống Gặp Cơm Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook