Chương 22
Tam Mộc Mục
03/12/2013
Có lẽ do xem quá nhiều phim kiếm hiệp, nên tôi thích dùng giang hồ để hình dung xã hội đầy khốc liệt này, còn người đời thì là đủ các giáo
phái trong giang hồ phiêu đãng.
Mọi người thường nói giang hồ hiểm ác, nhưng trong mắt tôi, loại hiểm ác này là để nói về anh hùng mỹ nhân đã công thành danh toại, nhưng cả ngày chỉ nghĩ đến việc tạo danh tiếng cho mình, không có việc gì cũng tự gây sức ép cho chính mình và cho cả những kiếm khách khác nữa.
Còn những loại người giống tôi thì nhanh chóng bị những loại người kia che phủ, hơn nữa còn là những kẻ vô danh tiểu tốt không ôm chí lớn, giang hồ vẫn thái bình, những chuyện gió tanh mưa máu tuy có thấy nhưng lại không dính đến.
Luận về thành tựu và địa vị của Lý Toa, cô ấy hẳn là phải ở tầm trưởng môn phái Nga Mi, còn A Thải thì lại giống như một tiểu đệ tử nhỏ trong một môn phái vô danh cả ngày thích gây chuyện thị phi, sợ người khác không chú ý mình vậy.
A Thải cũng thật dũng cảm, tuy biết rõ bản thân không có cơ hội thắng, nhưng vẫn khiến cho mình bị đánh đến đầu rơi máu chảy, làm tôi có hơi không đành lòng ngồi xem tiếp.
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc.” Tôi lắc đầu than nhẹ.
“Cái gì đáng tiếc?” Thục Phạn hỏi.
Tôi vẫn như cũ, nhìn Lý Toa đang so chiêu cùng A Thải, cái khí phách tiếu ngạo giang hồ kia khiến tôi phải bội phục, cực kỳ hâm mộ: “Đúng là một đóa hoa tươi! Sao có thể cắm trên người anh được nhỉ?”
“Bởi vì tôi có vẻ khá màu mỡ.” Thục Phạn vô cùng đắc ý trả lời, hoàn toàn xem nhẹ ý châm chọc của tôi.
A Thải xuất chiêu cuối: “Cô Lý đang làm quản lý ở đâu vậy?”
“Quản lý gì đâu, tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên bán mạng vì công ty mà thôi.”
Sự khiêm tốn của Lý Toa khiến A Thải tưởng rằng đã tìm được chỗ sơ hở của đối phương: “Cô gái xinh đẹp như cô Lý đây, chắc sẽ khiến ông chủ rất quan tâm, làm sao nỡ để cô mệt, phải phân cho cô những công việc thật nhẹ nhàng, không khác gì bình hoa, chỉ cần bày một chỗ là được nhỉ.” Tôi ra sức nháy mắt với A Thải, hi vọng cô ấy hạ miệng lưu tình, không để cô ấy lại tự làm tổn thương chính mình, nhưng cô ấy không nhìn thấy.
“Công việc mỗi ngày của tôi đúng là cũng không nhiều lắm.” Lý Toa cười trả lời. Lượng công việc của cô ấy sao có thể gọi là nhiều? Nhóm nhân viên toàn tinh anh nhân tài kia đều là do cô ấy khéo léo lựa chọn ra, mỗi người đều có năng lực. Hàng ngày, cô ấy chỉ cần ngồi văn phòng xem báo cáo, sau đó đưa ra kế hoạch, để cho nhân viên dưới quyền chạy việc thay cô ấy. Thỉnh thoảng mới ra cửa một lần, nhưng cũng chỉ ngồi quán cà phê hoặc quán ăn, vừa ăn vừa nói chuyện cùng đối tác, vô cùng vui vẻ.
Một người quản lý thành công là người chỉ cần đứng trên bục chỉ huy, tuy nhìn thì có vẻ là người thoải mái nhẹ nhàng nhất trong cả dàn nhạc, nhưng lại chính là linh hồn của cả dàn nhạc.
A Thải lại nghĩ đối phương đích thực là một bình hoa, bắt đầu tỏ vẻ khoe khoang, phàn nàn: “Ôi, cô Lý thật tốt số, không vất vả như chúng tôi. Tôi lăn lộn trong công ty ba năm mới lên được chức tổ trưởng, mỗi ngày vừa phải tiếp khách, lại vừa phải trông nom mấy nhân viên đừng làm chuyện gì sai lầm. Mệt mỏi khiến tôi thấy mình già thật nhanh.”
Lý Toa cười đề nghị: “Nếu cảm thấy vất vả quá, vậy thì cô đổi một chỗ khác tốt hơn đi.”
“Như vậy sao được? Công ty tín nhiệm tôi như vậy, tôi sao có thể bỏ đi được chứ?”
“Xem ra cô là một nhân viên tốt. Công ty đó phải cho cô tăng lương mới đúng.”
“Tôi là người không coi trọng tiền bạc. Mặc dù ở công ty làm việc rất vất vả, nhưng đó là vì được coi trọng, nên vẫn rất vui vẻ, không có ý định đổi chỗ làm khác.” Hả??? A Thải không coi trọng tiền bạc á? Sao tôi lại không biết việc này nhỉ? Chỉ cần vừa ăn sạch sữa và hoa quả trong tủ lạnh, là cô ấy liền gào ầm lên bắt tôi đi mua, nhưng cho đến giờ vẫn không hề đưa tôi một đồng nào. Chẳng lẽ là do trước kia tôi không cho cô ấy cơ hội mua sao? Xem ra tôi cần phải cảnh tỉnh bản thân thật tốt mới được.
“Cô Lý, hiếm khi gặp được người nói chuyện hợp ý thế này, hay là mọi người cùng nhau đi ăn khuya đi. Tôi mời!”
Wa, mặt trăng mọc từ đằng tây à? A, không đúng, phải là cả mặt trăng và mặt trời đều mọc từ đằng tây chứ. A Thải mời cơm? Tôi sống cùng cô ấy một năm, lại nhường phòng vô số lần, ngay cả quán ăn ven đường cô ấy cũng chưa mời tôi lần nào, thế mà giờ lại mời Lý Toa ăn khuya?
“Được.” Lý Toa đồng ý ngay, “Cô có biết chỗ nào ăn ngon không?”
“Chúng ta đi ‘Bích Vân Thiên’ đi, tôi thường ăn ở đó, món vi cá ở đó cũng không tồi.”
Bích Vân Thiên vốn là quán cơm rất nổi tiếng, đồ ăn thức uống gì cũng có, mở cửa hai mươi bốn giờ, giá cả thì chỉ có một chữ – đắt. Xem ra A Thải muốn bỏ tiền ra để giúp bản thân lấy lại mặt mũi trước mặt tình địch đây.
“Bích Vân Thiên xa quá, chúng ta sang ngay quán cơm bên cạnh ăn tạm chút gì thì hơn.” Tôi tốt bụng đề nghị, không đành lòng để A Thải phải tiêu tiền để mua sự đau lòng.
Thục Phạn cũng nhanh chóng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, đi Bích Vân Thiên phiền phức lắm, nhỡ đâu trên đường kẹt xe, thì ăn khuya có khi lại biến thành ăn sáng quá sớm mất.”
“Không được, sao có thể tùy tiện được?” A Thải kiên quyết, “Kẹt xe thì kệ kẹt xe, dù sao ngày mai mọi người đều không phải đi làm, buổi tối hôm nay chúng ta chơi hết mình đi.”
Phụ nữ lúc mất đi lý trí thật đáng sợ.
Thừa dịp A Thải trở về phòng lấy ví tiền, tôi vội chạy vào theo cô ấy, cố gắng khuyên bảo: “A Thải, cậu đừng hành động theo cảm tính nữa, buông tha cho Thư Phàm đi.”
“Bây giờ, chuyện đã biến thành trận quyết đấu giữa hai người phụ nữ rồi. Tôi sẽ dễ dàng chịu thua cô nàng Lý Toa kia đâu. Hừ, không phải chỉ là một bình hoa thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ?”
“A Thải, cô Lý Toa kia căn bản không phải là bình hoa, cô ấy là…”
A Thải không kiên nhẫn nghe tôi nói nữa, tâm tư cô ấy giờ đều đã đắm chìm trong suy nghĩ làm sao để đánh bại tình địch: “Cậu không cần phải nói nữa. Đi thôi!” Nói xong, cô ấy ngẩng cao đầu, đi ra cửa phòng, ra vẻ vô cùng thân thiết khoác tay Lý Toa đi Bích Vân Thiên, để lại tôi cùng Thục Phạn đứng trong nhà, bốn mắt nhìn nhau.
Thục Phạn hung hăng dụi dụi mắt, có vẻ không thể tin được chuyện đang xảy ra: “Sao lại thành thế này? Chúng ta làm sao đây? Bị bỏ quên à?”
Tôi tạm thời nhẹ nhàng thở ra, đá bay dép lê đi, ngã vào ghế sa lon, thả lỏng tinh thần: “Thục Phạn, cách này của anh có vẻ vô ích rồi, trông A Thải dường như có ý chí chiến đấu hơn trước kia rất nhiều, cô ấy còn cố chấp hơn chúng ta tưởng tượng.”
A Thải hiểu rất rõ mình muốn một tình yêu như thế nào, cũng rất tích cực giành lấy, không nói đến phương pháp cô ấy dùng để đạt được nó, dù thế nào thì dũng khí và sự kiên định như thế cũng rất đáng khâm phục rồi.
“Có ích hay không, kết luận lúc này vẫn còn quá sớm.” Thục Phạn vẫn rất có lòng tin vào bản thân.
Tôi nghĩ trời nghĩ đất, từ từ thở dài nói: “Phong tiêu tiêu hề khẩu thủy hàn, tiền đã đi không một ngày trở lại (*). A Thải đáng thương!” Không biết đêm nay sẽ có bao nhiêu tiền mặt bỏ mình dưới miệng hai người phụ nữ này đây.
(*) Câu này bạn Mễ ‘chế’ từ hai câu thơ của Kinh Kha:
“Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.”
Có nghĩa là: “Gió hiu hắt chừ, Dịch Thủy lạnh ghê.
Tráng sĩ ra đi chừ, không bao giờ về.”
Nhưng bạn Mễ chế thành: “Phong tiêu tiêu hề, khẩu thủy hàn/ Sao phiếu nhất khứ hề bất phục phản” nghĩa là “Gió hiu hắt, nước miếng lạnh ghê./ Tiền đã đi, không ngày trở lại.”
“Mễ, xuyên tạc cổ văn là độc quyền của tôi.”
“Thỉnh thoảng cho tôi đạo văn một tí chứ.” Xem trò hay hồi lâu, tôi cũng thấy đói bụng, sờ sờ cái bụng rỗng không, nói với Thục Phạn: “Vậy hay là chúng ta cũng đi ăn khuya đi, đi quán cơm bên kia đường bị các cô ấy ruồng bỏ là được rồi. Vi cá không kịp ăn, thì lấy miến bù lại.”
“Được!” Thục Phạn có vẻ rất hào hứng.
“Anh mời đi. Có người bạn gái xuất sắc như thế, không mời không được.”
Thục Phạn lấy tiền trong ví ra đếm: “Tình yêu đúng là chuyện cực kỳ hao tài tốn của.”
Mọi người thường nói giang hồ hiểm ác, nhưng trong mắt tôi, loại hiểm ác này là để nói về anh hùng mỹ nhân đã công thành danh toại, nhưng cả ngày chỉ nghĩ đến việc tạo danh tiếng cho mình, không có việc gì cũng tự gây sức ép cho chính mình và cho cả những kiếm khách khác nữa.
Còn những loại người giống tôi thì nhanh chóng bị những loại người kia che phủ, hơn nữa còn là những kẻ vô danh tiểu tốt không ôm chí lớn, giang hồ vẫn thái bình, những chuyện gió tanh mưa máu tuy có thấy nhưng lại không dính đến.
Luận về thành tựu và địa vị của Lý Toa, cô ấy hẳn là phải ở tầm trưởng môn phái Nga Mi, còn A Thải thì lại giống như một tiểu đệ tử nhỏ trong một môn phái vô danh cả ngày thích gây chuyện thị phi, sợ người khác không chú ý mình vậy.
A Thải cũng thật dũng cảm, tuy biết rõ bản thân không có cơ hội thắng, nhưng vẫn khiến cho mình bị đánh đến đầu rơi máu chảy, làm tôi có hơi không đành lòng ngồi xem tiếp.
“Đáng tiếc, thật đáng tiếc.” Tôi lắc đầu than nhẹ.
“Cái gì đáng tiếc?” Thục Phạn hỏi.
Tôi vẫn như cũ, nhìn Lý Toa đang so chiêu cùng A Thải, cái khí phách tiếu ngạo giang hồ kia khiến tôi phải bội phục, cực kỳ hâm mộ: “Đúng là một đóa hoa tươi! Sao có thể cắm trên người anh được nhỉ?”
“Bởi vì tôi có vẻ khá màu mỡ.” Thục Phạn vô cùng đắc ý trả lời, hoàn toàn xem nhẹ ý châm chọc của tôi.
A Thải xuất chiêu cuối: “Cô Lý đang làm quản lý ở đâu vậy?”
“Quản lý gì đâu, tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên bán mạng vì công ty mà thôi.”
Sự khiêm tốn của Lý Toa khiến A Thải tưởng rằng đã tìm được chỗ sơ hở của đối phương: “Cô gái xinh đẹp như cô Lý đây, chắc sẽ khiến ông chủ rất quan tâm, làm sao nỡ để cô mệt, phải phân cho cô những công việc thật nhẹ nhàng, không khác gì bình hoa, chỉ cần bày một chỗ là được nhỉ.” Tôi ra sức nháy mắt với A Thải, hi vọng cô ấy hạ miệng lưu tình, không để cô ấy lại tự làm tổn thương chính mình, nhưng cô ấy không nhìn thấy.
“Công việc mỗi ngày của tôi đúng là cũng không nhiều lắm.” Lý Toa cười trả lời. Lượng công việc của cô ấy sao có thể gọi là nhiều? Nhóm nhân viên toàn tinh anh nhân tài kia đều là do cô ấy khéo léo lựa chọn ra, mỗi người đều có năng lực. Hàng ngày, cô ấy chỉ cần ngồi văn phòng xem báo cáo, sau đó đưa ra kế hoạch, để cho nhân viên dưới quyền chạy việc thay cô ấy. Thỉnh thoảng mới ra cửa một lần, nhưng cũng chỉ ngồi quán cà phê hoặc quán ăn, vừa ăn vừa nói chuyện cùng đối tác, vô cùng vui vẻ.
Một người quản lý thành công là người chỉ cần đứng trên bục chỉ huy, tuy nhìn thì có vẻ là người thoải mái nhẹ nhàng nhất trong cả dàn nhạc, nhưng lại chính là linh hồn của cả dàn nhạc.
A Thải lại nghĩ đối phương đích thực là một bình hoa, bắt đầu tỏ vẻ khoe khoang, phàn nàn: “Ôi, cô Lý thật tốt số, không vất vả như chúng tôi. Tôi lăn lộn trong công ty ba năm mới lên được chức tổ trưởng, mỗi ngày vừa phải tiếp khách, lại vừa phải trông nom mấy nhân viên đừng làm chuyện gì sai lầm. Mệt mỏi khiến tôi thấy mình già thật nhanh.”
Lý Toa cười đề nghị: “Nếu cảm thấy vất vả quá, vậy thì cô đổi một chỗ khác tốt hơn đi.”
“Như vậy sao được? Công ty tín nhiệm tôi như vậy, tôi sao có thể bỏ đi được chứ?”
“Xem ra cô là một nhân viên tốt. Công ty đó phải cho cô tăng lương mới đúng.”
“Tôi là người không coi trọng tiền bạc. Mặc dù ở công ty làm việc rất vất vả, nhưng đó là vì được coi trọng, nên vẫn rất vui vẻ, không có ý định đổi chỗ làm khác.” Hả??? A Thải không coi trọng tiền bạc á? Sao tôi lại không biết việc này nhỉ? Chỉ cần vừa ăn sạch sữa và hoa quả trong tủ lạnh, là cô ấy liền gào ầm lên bắt tôi đi mua, nhưng cho đến giờ vẫn không hề đưa tôi một đồng nào. Chẳng lẽ là do trước kia tôi không cho cô ấy cơ hội mua sao? Xem ra tôi cần phải cảnh tỉnh bản thân thật tốt mới được.
“Cô Lý, hiếm khi gặp được người nói chuyện hợp ý thế này, hay là mọi người cùng nhau đi ăn khuya đi. Tôi mời!”
Wa, mặt trăng mọc từ đằng tây à? A, không đúng, phải là cả mặt trăng và mặt trời đều mọc từ đằng tây chứ. A Thải mời cơm? Tôi sống cùng cô ấy một năm, lại nhường phòng vô số lần, ngay cả quán ăn ven đường cô ấy cũng chưa mời tôi lần nào, thế mà giờ lại mời Lý Toa ăn khuya?
“Được.” Lý Toa đồng ý ngay, “Cô có biết chỗ nào ăn ngon không?”
“Chúng ta đi ‘Bích Vân Thiên’ đi, tôi thường ăn ở đó, món vi cá ở đó cũng không tồi.”
Bích Vân Thiên vốn là quán cơm rất nổi tiếng, đồ ăn thức uống gì cũng có, mở cửa hai mươi bốn giờ, giá cả thì chỉ có một chữ – đắt. Xem ra A Thải muốn bỏ tiền ra để giúp bản thân lấy lại mặt mũi trước mặt tình địch đây.
“Bích Vân Thiên xa quá, chúng ta sang ngay quán cơm bên cạnh ăn tạm chút gì thì hơn.” Tôi tốt bụng đề nghị, không đành lòng để A Thải phải tiêu tiền để mua sự đau lòng.
Thục Phạn cũng nhanh chóng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, đi Bích Vân Thiên phiền phức lắm, nhỡ đâu trên đường kẹt xe, thì ăn khuya có khi lại biến thành ăn sáng quá sớm mất.”
“Không được, sao có thể tùy tiện được?” A Thải kiên quyết, “Kẹt xe thì kệ kẹt xe, dù sao ngày mai mọi người đều không phải đi làm, buổi tối hôm nay chúng ta chơi hết mình đi.”
Phụ nữ lúc mất đi lý trí thật đáng sợ.
Thừa dịp A Thải trở về phòng lấy ví tiền, tôi vội chạy vào theo cô ấy, cố gắng khuyên bảo: “A Thải, cậu đừng hành động theo cảm tính nữa, buông tha cho Thư Phàm đi.”
“Bây giờ, chuyện đã biến thành trận quyết đấu giữa hai người phụ nữ rồi. Tôi sẽ dễ dàng chịu thua cô nàng Lý Toa kia đâu. Hừ, không phải chỉ là một bình hoa thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ?”
“A Thải, cô Lý Toa kia căn bản không phải là bình hoa, cô ấy là…”
A Thải không kiên nhẫn nghe tôi nói nữa, tâm tư cô ấy giờ đều đã đắm chìm trong suy nghĩ làm sao để đánh bại tình địch: “Cậu không cần phải nói nữa. Đi thôi!” Nói xong, cô ấy ngẩng cao đầu, đi ra cửa phòng, ra vẻ vô cùng thân thiết khoác tay Lý Toa đi Bích Vân Thiên, để lại tôi cùng Thục Phạn đứng trong nhà, bốn mắt nhìn nhau.
Thục Phạn hung hăng dụi dụi mắt, có vẻ không thể tin được chuyện đang xảy ra: “Sao lại thành thế này? Chúng ta làm sao đây? Bị bỏ quên à?”
Tôi tạm thời nhẹ nhàng thở ra, đá bay dép lê đi, ngã vào ghế sa lon, thả lỏng tinh thần: “Thục Phạn, cách này của anh có vẻ vô ích rồi, trông A Thải dường như có ý chí chiến đấu hơn trước kia rất nhiều, cô ấy còn cố chấp hơn chúng ta tưởng tượng.”
A Thải hiểu rất rõ mình muốn một tình yêu như thế nào, cũng rất tích cực giành lấy, không nói đến phương pháp cô ấy dùng để đạt được nó, dù thế nào thì dũng khí và sự kiên định như thế cũng rất đáng khâm phục rồi.
“Có ích hay không, kết luận lúc này vẫn còn quá sớm.” Thục Phạn vẫn rất có lòng tin vào bản thân.
Tôi nghĩ trời nghĩ đất, từ từ thở dài nói: “Phong tiêu tiêu hề khẩu thủy hàn, tiền đã đi không một ngày trở lại (*). A Thải đáng thương!” Không biết đêm nay sẽ có bao nhiêu tiền mặt bỏ mình dưới miệng hai người phụ nữ này đây.
(*) Câu này bạn Mễ ‘chế’ từ hai câu thơ của Kinh Kha:
“Phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn
Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.”
Có nghĩa là: “Gió hiu hắt chừ, Dịch Thủy lạnh ghê.
Tráng sĩ ra đi chừ, không bao giờ về.”
Nhưng bạn Mễ chế thành: “Phong tiêu tiêu hề, khẩu thủy hàn/ Sao phiếu nhất khứ hề bất phục phản” nghĩa là “Gió hiu hắt, nước miếng lạnh ghê./ Tiền đã đi, không ngày trở lại.”
“Mễ, xuyên tạc cổ văn là độc quyền của tôi.”
“Thỉnh thoảng cho tôi đạo văn một tí chứ.” Xem trò hay hồi lâu, tôi cũng thấy đói bụng, sờ sờ cái bụng rỗng không, nói với Thục Phạn: “Vậy hay là chúng ta cũng đi ăn khuya đi, đi quán cơm bên kia đường bị các cô ấy ruồng bỏ là được rồi. Vi cá không kịp ăn, thì lấy miến bù lại.”
“Được!” Thục Phạn có vẻ rất hào hứng.
“Anh mời đi. Có người bạn gái xuất sắc như thế, không mời không được.”
Thục Phạn lấy tiền trong ví ra đếm: “Tình yêu đúng là chuyện cực kỳ hao tài tốn của.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.