Khi Gạo Sống Gặp Cơm Chín

Chương 23

Tam Mộc Mục

03/12/2013

Tuy tôi ngồi ăn mỳ cùng Thục Phạn, nhưng lòng thì lại tò mò muốn biết kết quả cuộc chiến giữa hai cô nàng đang ngồi ăn vi cá kia. Điều tôi lo lắng đó là cô bạn A Thải của tôi, liệu có khiến tôi trở thành cá mè một lứa hay không, sau khi Lý Toa đánh bại A Thải, liệu có tiện tay đối phó luôn cả tôi không, biến tôi từ cá mè thành cá mực bị người ta xào lên ăn không.$ O& f% P: c: f, P* n

Đối với sự lo lắng của tôi, Thục Phạn từ chối cho ý kiến, lại cho rằng tôi buồn lo vô cớ: “Cô ấy cơ bản không để hai người vào mắt đâu. Nếu không phải tôi đã mất bao nhiêu công nhờ cô ấy giúp, thì hôm nay cô ấy cũng chẳng thừa hơi tới đây mà dây nước đục đâu.”

% d, _$ F5 G& A# v: l7 ?+ \9 D

“Wa, thật là một cô gái rộng lượng. Đúng là trời không có mắt, cô gái hoàn mỹ như vậy sao có thể là bạn gái của anh nhỉ?” Tôi thấy bất bình thay cho Lý Toa.

* X8 W5 N- T$ s1 z3 V1 X8 C- d

“Sao lại không thể là bạn gái của tôi được? Tôi rất kém cỏi hay sao?” Thục Phạn cảm thấy bất mãn với kiểu nói không giữ mồm chút nào của tôi.

$ z7 J" d; O F3 [* T

Tôi vô cùng vô cùng cẩn thận đánh giá lại lần nữa vẻ ngoài của Thục Phạn, lại còn cực kỳ cực kỳ thật lòng đánh giá cả vẻ đẹp bên trong của anh ta nữa, sau đó rất rất nghiêm túc nói: “Anh không kém, nhưng căn bản là tôi không tìm thấy điểm tốt nào của anh cả.”

“Vậy nếu có một ngày Lý Toa hỏi cảm nghĩ của em về tôi, em sẽ trả lời thế nào?”

6 R+ K# r$ q" g% u6 k

Tôi gẩy gẩy sợi mỳ trong bát: “Cái này thật đúng là làm khó tôi rồi. Nếu như nói anh kém, tôi lại thấy thật có lỗi với anh. Nhưng nếu nói anh rất tốt, lại có vẻ không phải với chính mình. A, đúng rồi, tôi sẽ nói anh là một miếng đậu phụ thối khá ngon.”

- {( @1 m9 i* g5 b8 i

Thục Phán suýt chút nữa thì phun hết cả rượu ra ngoài: “Cái đó và đậu phụ thối thì có liên quan gì với nhau?”; w& u4 @ M+ A u: U% b

“Đậu phụ thối ấy à, có người rất thích ăn, nhưng có người thì lại không thích. Lấy nó so sánh anh thì rất chuẩn, mùi hôi của nó với mùi lưu manh trên người anh rất giống nhau, cái mùi đó ấy mà, …, để xem Lý Toa nói thế nào nhé.”4 S) ?' m' \$ P" t. z& B' ]9 L6 H5 @/ I8 m5 s

Trong mắt Thục Phạn lộ ra ý khen ngợi: “Mễ, chắc chắn là tôi đã dạy em đúng cách, nên cách nói châm chọc của em đúng là có vài phần chân truyền của tôi thế này. Nhưng cách so sánh với đậu phụ thối, có vẻ không được hay lắm, em có thể so sánh tôi với thứ gì đó quý giá hơn, coi như cảm ơn sự dạy dỗ của tôi không?”

# Y0 U8 l- d- \# a8 j* k/ q

“Anh mời tôi thêm một phần khoai tây chiên nữa, tôi sẽ tìm cái khác để so với anh.”8 |! u0 e1 J4 Q, M

8 p% `; L+ J B

Một phần khoai tây chiên nóng hổi nhanh chóng được đặt trước mặt tôi, tôi thích thú nhai rau ráu, sau đó, cười híp mắt với Thục Phạn đang ngồi mong chờ đáp án mới của tôi: “Anh là một quả sầu riêng rất ngon.”4 j" D# `: C- p

2 g" o. z; S* a+ S, I- i

Một chiếc đũa trúc từ phía đối diện bay đến, đập vào trán tôi. Tôi ôm ngực kinh hồn nhìn “hung khí” đang rơi trên mặt đất, lắc đầu than: “May mắn là chúng ta đang ăn đồ Trung Quốc, chứ nếu ăn cơm tây, không khéo sẽ xảy ra tai nạn chết người.”



6 w+ x& ^5 W5 l% S

Sau đó, tôi mỉm cười, nhe răng nanh nhào tới…

*

$ E- Q& r/ S5 i# q

Hôm đó A Thải về nhà rất muộn. Lúc trở về, sắc mặt cô ấy trắng bệch, hai mắt đỏ bừng, có vẻ như vừa khóc, không nói tiếng nào đi về phòng, giam mình lại, tôi chỉ nhìn thấy một ánh đèn nhỏ qua khe cửa, cứ như vậy đến sáng hôm sau.2 R: k: G' W4 D: R/ e

Trưa hôm sau, tôi còn đang nằm ngủ trên ghế salon, A Thải liền đi ra cửa, chẳng biết đi đâu, tôi vào phòng xem xét một chút, thấy hành lý vẫn còn đó.

5 w8 ~1 B1 Z" o6 H9 D1 r9 w

Tôi lập tức chạy sang nhà bên cạnh, gọi Thục Phạn ra. Anh ta mặc áo ngủ, mặt vẫn còn ngái ngủ, hai mắt đờ đẫn nhìn tôi oán giận: “Mễ, tối qua lúc ăn khuya em đánh tôi đau ê ẩm cả người, giờ còn không để tôi nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt sao?$ j- E- } a7 L" ~' |% r" G

8 c5 e. n6 X+ k" e+ H4 o8 K6 E. t

“Không thấy A Thải đâu cả.”

) J8 {, z; X) y

“Hả?” Thục Phạn lập tức tỉnh lại.

* \7 g( \" L! ^( M9 Z

Sau khi hỏi rõ chuyện đã xảy ra, Thục Phạn thở phào nhẹ nhõm: “Mễ, cô ta chỉ đi ra ngoài thôi mà, đâu phải chuyện gì to tát, em cũng đừng ngạc nhiên như thế, quay về ngủ tiếp đi, ngủ dậy có lẽ cô ta đã quay lại rồi đấy.”

* j2 W; v/ ]& L

“Cô ấy sẽ không đi tự tử chứ? Gọi điện thoại cũng không thấy cô ấy nghe máy.”: M6 L) D: n* y' ^1 X2 e

: s0 J. U7 H5 `% a

Thục Phạn tức giận trợn trắng mắt nhìn trần nhà: “Em đừng có mới sáng sớm đã ở đây nghĩ lung tung. Yên tâm đi, cô ấy sẽ không sao đâu.”+ c" }. W! Q: P

“Sao anh lại nói thế được? A Thải là vì anh nên tâm tình mới không tốt đấy chứ?” Tôi thực sự tức giận.) K' ` m. K6 T9 B( q4 A

Thục Phạn thở dài, kiên nhẫn giải thích cho tôi: “Nhìn bề ngoài, thì A Thải có vẻ rất để ý đến đàn ông, nhưng trên thực tế người cô ấy quan tâm nhất chính là bản thân mình. Thứ cô ấy theo đuổi không phải là đàn ông, mà là do người đàn ông này khiến cô ấy có vài phần kính trọng, làm cho cô ấy nể phục, làm cô ấy muốn đạt được để thỏa mãn thói hư vinh của mình. Phụ nữ như vậy sẽ không có thể nào đi tự tử được, bởi vì việc đó không đủ để thỏa mãn thói hư vinh của cô ấy. Nếu cô ấy có thể nhanh chóng chuyển sự chú ý từ anh bạn trai cũ sang tôi thì tương tự cũng có thể chuyển sự chú ý từ tôi sang người đàn ông khác thôi. Em không cần phải lo lắng thay cô ấy đâu.”



Lời nói của Thục Phạn làm tôi an tâm một chút, nhưng vẫn còn hơi không yên lòng: “Hay là chúng ra ra ngoài tìm cô ấy đi?”# @' W0 ~: }/ h9 P. ]9 c

“Không đi.” Thục Phạn ngáp một cái thật to. “Vất vả lắm cô ấy mới hết hy vọng với tôi, giờ lại bảo tôi đi tìm cô ấy, không phải là làm tro tàn lại cháy hay sao? Em cũng đừng đi tìm, quay về ngủ tiếp đi.” Nói xong, anh ta đóng cửa lại, quay vào đi ngủ thật." W9 o% o' q8 r/ m

Qua giờ ăn trưa, A Thải vẫn chưa quay về, gọi di động cô ấy vẫn không nghe máy. Tôi không còn lòng dạ nào mà làm tổng vệ sinh ở nhà Thặng Ngưu Bài, lúc lau cửa kính tôi liền than thở.6 E( F% X* J$ z

Thặng Ngưu Bài ngồi trên ghế salon xem báo thấy tôi mở miệng nói: “Thân Mê, nếu cô cứ nhăn nhó thế này, thì trên trán cô sẽ toàn là nếp nhăn đấy.”+ D4 I6 V& J9 ?

Tôi vứt khăn lau đi, lo lắng nói: “Thật sự xin lỗi, hôm nay tinh thần tôi không được tốt lắm, ngày mai lại đến làm vậy.”* u1 ^$ p: W$ ` R, ]7 c

Thặng Ngưu Bài bảo tôi ngồi xuống, hỏi: “Cô có chuyện gì buồn bực hả?”$ s2 K% W& n" Z/ a1 G

( _' K) x! a& ^3 j

Sự quan tâm của anh ta làm tôi cảm thấy được thả lỏng, không nhịn được liền nói cho anh ta biết những chuyện lo lắng trong lòng: “A Thải thất tình!”

5 N- |+ o5 x9 h2 P

“A Thải thất tình? Sao tôi lại thấy giống như cô đang thất tình thế?”

“Tôi thất tình còn không phiền toái như vậy.” Tôi thở dài, kể đại khái mọi chuyện cho Thặng Ngưu Bài nghe.0 b# `9 y- u: g4 a' s/ H* R

Nào biết được biểu hiện của Thặng Ngưu Bài cũng bình tĩnh chẳng khác gì Thục Phạn, cho rằng A Thải chắc chắn sẽ không có chuyện gì, anh ta cười nói: “Yên tâm đi, nếu tôi đoán không nhầm, A Thải chắc là đi tìm phòng ở, có khả năng mấy ngày nữa sẽ chuyển ra ngoài đấy.” B4 n, v, z! S

“Vậy vì sao cô ấy lại không nghe điện thoại của tôi?”

“Bởi vì cô đã nhìn thấy chuyện xấu hổ này của cô ấy từ đầu tới cuối, cho nên tạm thời cô ấy không muốn đối mặt với cô, sợ bị cô giễu cợt.”

“Tôi sao có thể giễu cợt cô ấy được?”

: W8 t" X$ M) h

“Bởi vì nếu hôm nay đổi lại là cô thất tình, chắc chắn cô ấy sẽ giễu cợt cô, cho nên cô ấy nghĩ cô cũng sẽ giống cô ấy.” Thặng Ngưu Bài nói, “Thân Mê, tuy tôi nói bạn cô như vậy cũng không đúng, nhưng tôi còn muốn nói: người như A Thải, cô nên ít gặp thì sẽ tốt hơn. Cô ấy không làm được gì tốt cho cô cả, chỉ toàn gây ra phiền phức thôi.”

“Nếu coi người ta là bạn, thì không nên xem xem họ có thể làm gì tốt cho anh hay không chứ?”% _) v+ Y% ~) i* Q/ R5 M+ e

Ánh mắt Thặng Ngưu Bài như có vẻ nhìn thấu mọi chuyện trên đời: “Nếu cô ấy thực sự coi cô là bạn, thì không nên gây phiền toái cho cô như vậy, còn chuyện tốt thì chỉ dành cho mình, có đúng không? Nếu cô ấy không coi cô là bạn, thì vì sao cô lại phải nhường nhịn cô ấy mọi việc như thế?+ P0 T9 ?6 B7 X) e6 ]

1 s3 _ m% h) C% o7 D

Tôi nhìn người đàn ông đang ân cần khuyên bảo tôi, định cảm ơn anh ta, không ngờ anh ta lại quay về phía cửa sổ sát đất chỗ tôi đang ngồi, bĩu môi nói: “Giờ thì cô có thể lau cửa kính được chưa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Gạo Sống Gặp Cơm Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook