Chương 3
Tam Mộc Mục
03/12/2013
Rốt cuộc tôi cũng hiểu được vì sao Tiểu Mã nhờ tên anh họ đùa dai này đưa tôi “về tận cửa nhà”, thật sự rất tiện đường, thế mà tôi còn nghĩ
anh ta định quấy rối mình nữa chứ.
Thật mất mặt.
Thư Phàm – Thục Phạn. Tôi là Sinh Mễ còn không dám khoe ra, sao cái tên Thục Phạn đó lại dám lớn tiếng giới thiệu thế chứ? Chỉ có hai nguyên nhân: thứ nhất là anh ta tin tưởng tôi, cho rằng tôi sẽ không nói với người khác; thứ hai là anh ta rất tự tin, cho rằng một người đàn ông như anh ta, dù có bị phụ nữ đùa giỡn, hâm đi hâm lại nhiều lần, cũng không mất đi giá trị con người, nói thẳng ra là da mặt dày, hoặc thậm chí, mặt không có da.
Người mà không có da mặt, thì đúng là thiên hạ vô địch.
Tôi dám khẳng định, gã đàn ông xem phụ nữ như đồ ăn này, nhất định phải là sát thủ tình trường, thậm chí còn rất chuyên nghiệp nữa là đằng khác.
Có một vị hàng xóm tiên sinh như vậy, một ngày của tôi đã không còn yên ả nữa. Từ buổi sáng sớm đi làm, đúng tám giờ mười lăm phút, vị Thục Phạn tiên sinh kia sẽ ấn chuông cửa nhà tôi, dựng tôi từ trên giường dậy, sau đó chọn tam lấy tứ (*): “Sinh Mễ tiểu thư, mắt cô có dử mắt kìa.”
(*)Chọn tam lấy tứ: Tương tự như câu “kén cá chọn canh” của mình, hoặc là chê thứ này chê thứ kia không vừa ý.
“Sinh Mễ tiểu thư, xung quanh mắt cô đều có quầng thâm.”
“Sinh Mễ tiểu thư, đồ ngủ của cô nhìn già quá, mất hết cả dáng.”
“Sinh Mễ tiểu thư, mỗi ngày tôi đều vất vả sang gọi cô dậy, có thể cười với tôi một cái không?”
Cười một cái? Một khuôn mặt vừa bị đánh thức dậy, còn chưa cả làm vệ sinh cá nhân, hơn một nửa số dây thần kinh toàn cơ thể vẫn còn đang trong trạng thái say ngủ, hồn còn chưa quay về thì làm sao mà tươi cười cho được?
Trong thang máy của khu nhà cũng trở nên thú vị hơn rất nhiều, một nắm gạo, một chén cơm, và thêm một miếng thịt bò thừa, đôi khi còn có thể có thêm gà tây, bồ câu tham gia nữa, tôi càng ngày càng lo lắng, thang máy này có lẽ sắp thành phòng bếp mất rồi.
Vào lúc này, người nào đó lại tiếp tục săm soi.
“Mễ, em không trang điểm à.”
“Mễ, váy em dài quá, ngắn một chút mới đẹp.”
“Mễ, em nên giảm cân đi, cái hamburger đó để tôi ăn cho.”
“Mễ, em phải mời tôi ăn cơm mỗi ngày mới được. Sáng nào tôi cũng vất vả gọi em dậy.”
Những câu nói mờ ám này thật khiến người ta chú ý. Tôi có thể cảm thấy Thặng Ngưu Bài và mấy cô gà tây, bồ câu đó nhìn tôi và Thục Phạn với ánh mắt rất kỳ quái, nhưng tôi chẳng thể nào giải thích được. Thứ nhất, tôi không quen bọn họ, thứ hai, những người như bọn họ đối với vấn đề quan hệ nam nữ vốn cũng rất lộn xộn, căn bản cũng không quan tâm những người xung quanh có giống họ hay không.
Tôi chỉ liên tục trợn mắt lườm vị Thục Phạn tiên sinh kia, nhưng mà hắn cứ xem như không thấy.
Tôi cũng từng trách Tiểu Mã vì hành vi bất lương của gã anh họ này, nhưng tiểu nha đầu đó lại cực kỳ thờ ơ: “Rất tốt mà, ít nhất hiện tại cậu cũng sẽ không phải viết bản kiểm điểm vì đi làm muộn nữa. Người anh họ này của tớ rất tốt. Hai người, một bên là gạo sống, một bên là cơm chín, đồng loại với nhau, rảnh rảnh thì qua lại với nhau một chút, cuộc sống đỡ nhàm chán hơn.”
Gạo sống và cơm chín là đồng loại? Đây là cái khái niệm gì thế chứ? Cơm sống à? Ăn sẽ bị đau bụng đấy‼!
Nha đầu tiểu Mã kia, chủ yếu là muốn tôi giúp cô ấy dời sự chú ý của vị anh họ kia, tránh ảnh hưởng đến việc yêu đương âu yếm của cô ấy chứ gì.
Không biết tiểu Mã còn nói với vị Thục Phạn tiên sinh kia những gì, mà mỗi ngày, đúng mười giờ tối, anh ta nhất định sẽ gọi điện thoại vào máy bàn của tôi, (chắc chắn là tiểu Mã đã cho anh ta số điện thoại phòng khách nhà tôi rồi), xem tôi có ở nhà hay không, lý do rất hợp tình hợp lý: “Ở cái thời đại mà dục vọng đang hoành hành này, vẫn còn tồn tại một Sinh Mễ tiểu thư thật đúng là kỳ tích, tôi nghĩ tôi có nghĩa vụ bảo vệ cho trinh tiết của em, nếu không, vạn nhất ngày nào đó em bị người ta nấu chín, người khác sẽ cho rằng em gần mực thì đen, rồi lại đổ hết lỗi lên đầu tôi, trách nhiệm này, tôi gánh không nổi.”
Mà ngược lại, khi hắn nói chuyện điện thoại, cứ giống như là tránh phụ nữ, chui vào trong toilet gọi trộm vậy, vì tôi thường nghe thấy những âm thanh rất giống tiếng xả nước bồn cầu.
Về sau, tôi liền đăng ký dịch vụ hiển thị số gọi đến, cứ nhìn thấy số di động của Thục Phạn là trực tiếp gác máy luôn. Tôi thật không thể chịu nổi một gã đàn ông, vừa đi ỉa lại vừa nói chuyện với tôi. Tuy là không nhìn thấy, nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy cực kỳ ghê tởm rồi.
Nhưng mà, dù là dập máy, cũng chứng minh được tôi đang ở nhà. Mỗi lúc như vậy, anh ta sẽ lập tức nhắn một cái tin: “Uhm, Sinh Mễ nhà ta hôm nay vẫn rất ngoan.”
Tôi trở thành Sinh Mễ nhà anh ta khi nào thế? Phát điên mất.
Tôi vẫn không biết Thục Phạn làm nghề gì, hỏi qua tiểu Mã, nha đầu kia cũng chỉ mím môi cười giả ngu, nhưng không nói tôi biết.
Ngày qua ngày.
Hôm nay, bạn cùng phòng cũ A thải đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, lại còn hẹn tôi ở một nhà hàng Tây xa hoa, nói là phải mời tôi ăn cơm.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tôi không tin một thần giữ của như A Thải, không có lý do gì tự dưng lại hào phóng như thế. Còn tôi, không thể không đi, là bởi vì không có lý do để từ chối. Hơn nữa, tôi cũng rất tò mò không biết vì sao A Thải lại mời tôi ăn cơm.
Khi đến nhà hàng Tây kia, tôi mới hiểu, thì ra là người khác mời cơm. A Thải muốn giới thiệu tôi cho một bạn hàng của cô ấy, người này đã từng ly hôn, còn có một đứa con, lớn hơn tôi mười tuổi.
“Thân Mê, coi như cậu giúp tôi đi, thử qua lại, tìm hiểu anh ta một thời gian ngắn thôi.”
Tôi thật sự muốn nổi giận: “Chỉ vì công việc của mình, mà cậu muốn giới thiệu tôi với một người đã từng kết hôn à?”
“Ôi, không phải thế, điều kiện của anh ta cũng không tồi, lại có tiền, cũng không chắc anh ta sẽ để ý cậu mà.”
“Vậy cậu làm cho anh ta đừng để ý đến tôi đi.”
Tôi đứng dậy muốn về, A Thải vội vàng kéo tôi lại: “Đến thì cũng đến rồi, cậu nhìn anh ta một cái thôi cũng được, sau đó đi cũng không sao. Cậu cũng không còn trẻ nữa, cứ độc thân mãi cũng đâu phải là việc tốt. Yên tâm đi, tôi với cậu quen nhau lâu như vậy, tôi không hại cậu đâu mà.”
“Tôi không cần. Cậu thấy anh ta tốt như vậy thì cậu đi mà cưới anh ta.” Buồn cười thật.
Đúng lúc hai chúng tôi đang do dự, ánh mắt A Thải đột nhiên lấp lánh: “Ở đây này!” Sau đó vội chạy ra cửa vẫy tay. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, tóc thưa thớt đi về phía chúng tôi, khi tôi nhìn rõ anh ta, lòng như muốn chìm hẳn xuống, chỉ muốn rời đi ngay lập tức.
Người này, dĩ nhiên là Chu tổng, lãnh đạo trực tiếp của tôi.
Tôi ngồi đó, mặt mày cau có, khóc không ra nước mắt, đã giãy chết rồi còn không thể biểu hiện ra sự bất mãn của mình, cũng không thể nói hôm nay bị người ta lừa tới đây.
Chu tổng liên tục khen ngợi bản kiểm điểm “Hạnh phúc và gia đình” kia của tôi, ý tứ rõ ràng, quan điểm dứt khoát, vừa đọc đã thấy tương lai người viết chắc chắn sẽ thành một người mẹ hiền vợ đảm.
“Chu tổng, bản kiểm điểm đó là tôi chép lại trên mạng.” Tôi thẳng thắn thừa nhận, hy vọng ông trời có thể từ bi với tôi.
“Cô chép lại nó, cũng đồng nghĩa với việc cô đồng ý với nó, chỉ cần phụ nữ có cùng một quan điểm như thế, nhất định có thể trở thành mẹ hiền vợ đảm rồi.”
Tôi cực kỳ lo mình sẽ trở thành Tây Thi trong mắt Chu tổng. Sự bình tĩnh của Chu tổng như biển lặng, so với sóng thần thì càng làm tôi sợ hãi hơn.
Ai, ai cứu tôi với???
“Mễ, sao em lại ở đây?” Có người gọi tôi, tôi quay lại, là Thặng Ngưu Bài.
“Tôi…” Đầu óc tôi trống rỗng.
“Không phải là em đi gặp người khác đấy chứ?” Vẻ mặt Thặng Ngưu Bài rất nghiêm túc, hỏi. “Mễ, tôi biết là tôi không tốt, không nên làm tổn thương em, tôi hứa với em tôi sẽ sửa mà.”
A Thải mở miệng hỏi: “Xin hỏi, anh là ai?”
“Tôi là bạn trai của Mễ, mấy hôm nay chúng tôi đang cãi nhau.” Thặng Ngưu Bài trả lời như thật, kéo tay tôi: “Chúng ta về thôi.”
Nếu tôi nhớ không nhầm, tình tiết này không khác gì mấy tình tiết mà tôi từng chê thối trong những bộ phim thần tượng, không ngờ lại xảy ra với tôi. Tôi cứ thế, nửa ngày cũng chẳng thể nhập vai, chỉ biết ngẩn người, không biết là nên phối hợp với Thặng Ngưu Bài ra sức diễn xuất, hay là làm rõ ra tôi và anh ta không có quan hệ gì.
Thặng Ngưu Bài kéo tôi ra khỏi nhà hàng Tây đó, lên xe, anh ta nói vô cùng chân thành: “Sau này cô nên tránh xa cái người bạn kia đi, loại người chỉ vì lợi ích của mình mà bán đứng bạn bè đó, không có cũng được.”
“Uhm.” Trong đầu tôi vẫn còn nhớ biểu hiện u ám của Chu tổng vừa rồi, lại lo lắng không biết số phận ngày mai của mình sẽ thế nào. “Sao anh biết tôi tên là “Mễ”?”
“Người đàn ông ở cùng tầng mười lăm với cô không phải hay gọi cô như thế sao? Tôi nghe thấy mà.”
“Anh ta không phải bạn trai tôi.” Cuối cùng tôi cũng có cơ hội nói câu này.
“Tôi biết.” Thặng Ngưu Bài trả lời. “Người yêu thật sự sẽ không giống như hai người. Một người ngày nào cũng đi về một mình, chắc chắn là độc thân.”
Một người mỗi ngày lại mang một người khác về nhà, cũng chắc chắn là độc thân.
“Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi. Tôi tên là Thân Mê.”
“Tôi là Hàn Ức.” Thặng Ngưu Bài nhìn thoáng qua vẻ mặt đầy tâm sự của tôi, hỏi: “Đang nghĩ gì mà nhìn cô ủ dột thế?”
Tôi thở dài: “Tôi đang nghĩ xem đơn từ chức nên viết thế nào.
Thật mất mặt.
Thư Phàm – Thục Phạn. Tôi là Sinh Mễ còn không dám khoe ra, sao cái tên Thục Phạn đó lại dám lớn tiếng giới thiệu thế chứ? Chỉ có hai nguyên nhân: thứ nhất là anh ta tin tưởng tôi, cho rằng tôi sẽ không nói với người khác; thứ hai là anh ta rất tự tin, cho rằng một người đàn ông như anh ta, dù có bị phụ nữ đùa giỡn, hâm đi hâm lại nhiều lần, cũng không mất đi giá trị con người, nói thẳng ra là da mặt dày, hoặc thậm chí, mặt không có da.
Người mà không có da mặt, thì đúng là thiên hạ vô địch.
Tôi dám khẳng định, gã đàn ông xem phụ nữ như đồ ăn này, nhất định phải là sát thủ tình trường, thậm chí còn rất chuyên nghiệp nữa là đằng khác.
Có một vị hàng xóm tiên sinh như vậy, một ngày của tôi đã không còn yên ả nữa. Từ buổi sáng sớm đi làm, đúng tám giờ mười lăm phút, vị Thục Phạn tiên sinh kia sẽ ấn chuông cửa nhà tôi, dựng tôi từ trên giường dậy, sau đó chọn tam lấy tứ (*): “Sinh Mễ tiểu thư, mắt cô có dử mắt kìa.”
(*)Chọn tam lấy tứ: Tương tự như câu “kén cá chọn canh” của mình, hoặc là chê thứ này chê thứ kia không vừa ý.
“Sinh Mễ tiểu thư, xung quanh mắt cô đều có quầng thâm.”
“Sinh Mễ tiểu thư, đồ ngủ của cô nhìn già quá, mất hết cả dáng.”
“Sinh Mễ tiểu thư, mỗi ngày tôi đều vất vả sang gọi cô dậy, có thể cười với tôi một cái không?”
Cười một cái? Một khuôn mặt vừa bị đánh thức dậy, còn chưa cả làm vệ sinh cá nhân, hơn một nửa số dây thần kinh toàn cơ thể vẫn còn đang trong trạng thái say ngủ, hồn còn chưa quay về thì làm sao mà tươi cười cho được?
Trong thang máy của khu nhà cũng trở nên thú vị hơn rất nhiều, một nắm gạo, một chén cơm, và thêm một miếng thịt bò thừa, đôi khi còn có thể có thêm gà tây, bồ câu tham gia nữa, tôi càng ngày càng lo lắng, thang máy này có lẽ sắp thành phòng bếp mất rồi.
Vào lúc này, người nào đó lại tiếp tục săm soi.
“Mễ, em không trang điểm à.”
“Mễ, váy em dài quá, ngắn một chút mới đẹp.”
“Mễ, em nên giảm cân đi, cái hamburger đó để tôi ăn cho.”
“Mễ, em phải mời tôi ăn cơm mỗi ngày mới được. Sáng nào tôi cũng vất vả gọi em dậy.”
Những câu nói mờ ám này thật khiến người ta chú ý. Tôi có thể cảm thấy Thặng Ngưu Bài và mấy cô gà tây, bồ câu đó nhìn tôi và Thục Phạn với ánh mắt rất kỳ quái, nhưng tôi chẳng thể nào giải thích được. Thứ nhất, tôi không quen bọn họ, thứ hai, những người như bọn họ đối với vấn đề quan hệ nam nữ vốn cũng rất lộn xộn, căn bản cũng không quan tâm những người xung quanh có giống họ hay không.
Tôi chỉ liên tục trợn mắt lườm vị Thục Phạn tiên sinh kia, nhưng mà hắn cứ xem như không thấy.
Tôi cũng từng trách Tiểu Mã vì hành vi bất lương của gã anh họ này, nhưng tiểu nha đầu đó lại cực kỳ thờ ơ: “Rất tốt mà, ít nhất hiện tại cậu cũng sẽ không phải viết bản kiểm điểm vì đi làm muộn nữa. Người anh họ này của tớ rất tốt. Hai người, một bên là gạo sống, một bên là cơm chín, đồng loại với nhau, rảnh rảnh thì qua lại với nhau một chút, cuộc sống đỡ nhàm chán hơn.”
Gạo sống và cơm chín là đồng loại? Đây là cái khái niệm gì thế chứ? Cơm sống à? Ăn sẽ bị đau bụng đấy‼!
Nha đầu tiểu Mã kia, chủ yếu là muốn tôi giúp cô ấy dời sự chú ý của vị anh họ kia, tránh ảnh hưởng đến việc yêu đương âu yếm của cô ấy chứ gì.
Không biết tiểu Mã còn nói với vị Thục Phạn tiên sinh kia những gì, mà mỗi ngày, đúng mười giờ tối, anh ta nhất định sẽ gọi điện thoại vào máy bàn của tôi, (chắc chắn là tiểu Mã đã cho anh ta số điện thoại phòng khách nhà tôi rồi), xem tôi có ở nhà hay không, lý do rất hợp tình hợp lý: “Ở cái thời đại mà dục vọng đang hoành hành này, vẫn còn tồn tại một Sinh Mễ tiểu thư thật đúng là kỳ tích, tôi nghĩ tôi có nghĩa vụ bảo vệ cho trinh tiết của em, nếu không, vạn nhất ngày nào đó em bị người ta nấu chín, người khác sẽ cho rằng em gần mực thì đen, rồi lại đổ hết lỗi lên đầu tôi, trách nhiệm này, tôi gánh không nổi.”
Mà ngược lại, khi hắn nói chuyện điện thoại, cứ giống như là tránh phụ nữ, chui vào trong toilet gọi trộm vậy, vì tôi thường nghe thấy những âm thanh rất giống tiếng xả nước bồn cầu.
Về sau, tôi liền đăng ký dịch vụ hiển thị số gọi đến, cứ nhìn thấy số di động của Thục Phạn là trực tiếp gác máy luôn. Tôi thật không thể chịu nổi một gã đàn ông, vừa đi ỉa lại vừa nói chuyện với tôi. Tuy là không nhìn thấy, nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy cực kỳ ghê tởm rồi.
Nhưng mà, dù là dập máy, cũng chứng minh được tôi đang ở nhà. Mỗi lúc như vậy, anh ta sẽ lập tức nhắn một cái tin: “Uhm, Sinh Mễ nhà ta hôm nay vẫn rất ngoan.”
Tôi trở thành Sinh Mễ nhà anh ta khi nào thế? Phát điên mất.
Tôi vẫn không biết Thục Phạn làm nghề gì, hỏi qua tiểu Mã, nha đầu kia cũng chỉ mím môi cười giả ngu, nhưng không nói tôi biết.
Ngày qua ngày.
Hôm nay, bạn cùng phòng cũ A thải đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, lại còn hẹn tôi ở một nhà hàng Tây xa hoa, nói là phải mời tôi ăn cơm.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tôi không tin một thần giữ của như A Thải, không có lý do gì tự dưng lại hào phóng như thế. Còn tôi, không thể không đi, là bởi vì không có lý do để từ chối. Hơn nữa, tôi cũng rất tò mò không biết vì sao A Thải lại mời tôi ăn cơm.
Khi đến nhà hàng Tây kia, tôi mới hiểu, thì ra là người khác mời cơm. A Thải muốn giới thiệu tôi cho một bạn hàng của cô ấy, người này đã từng ly hôn, còn có một đứa con, lớn hơn tôi mười tuổi.
“Thân Mê, coi như cậu giúp tôi đi, thử qua lại, tìm hiểu anh ta một thời gian ngắn thôi.”
Tôi thật sự muốn nổi giận: “Chỉ vì công việc của mình, mà cậu muốn giới thiệu tôi với một người đã từng kết hôn à?”
“Ôi, không phải thế, điều kiện của anh ta cũng không tồi, lại có tiền, cũng không chắc anh ta sẽ để ý cậu mà.”
“Vậy cậu làm cho anh ta đừng để ý đến tôi đi.”
Tôi đứng dậy muốn về, A Thải vội vàng kéo tôi lại: “Đến thì cũng đến rồi, cậu nhìn anh ta một cái thôi cũng được, sau đó đi cũng không sao. Cậu cũng không còn trẻ nữa, cứ độc thân mãi cũng đâu phải là việc tốt. Yên tâm đi, tôi với cậu quen nhau lâu như vậy, tôi không hại cậu đâu mà.”
“Tôi không cần. Cậu thấy anh ta tốt như vậy thì cậu đi mà cưới anh ta.” Buồn cười thật.
Đúng lúc hai chúng tôi đang do dự, ánh mắt A Thải đột nhiên lấp lánh: “Ở đây này!” Sau đó vội chạy ra cửa vẫy tay. Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, tóc thưa thớt đi về phía chúng tôi, khi tôi nhìn rõ anh ta, lòng như muốn chìm hẳn xuống, chỉ muốn rời đi ngay lập tức.
Người này, dĩ nhiên là Chu tổng, lãnh đạo trực tiếp của tôi.
Tôi ngồi đó, mặt mày cau có, khóc không ra nước mắt, đã giãy chết rồi còn không thể biểu hiện ra sự bất mãn của mình, cũng không thể nói hôm nay bị người ta lừa tới đây.
Chu tổng liên tục khen ngợi bản kiểm điểm “Hạnh phúc và gia đình” kia của tôi, ý tứ rõ ràng, quan điểm dứt khoát, vừa đọc đã thấy tương lai người viết chắc chắn sẽ thành một người mẹ hiền vợ đảm.
“Chu tổng, bản kiểm điểm đó là tôi chép lại trên mạng.” Tôi thẳng thắn thừa nhận, hy vọng ông trời có thể từ bi với tôi.
“Cô chép lại nó, cũng đồng nghĩa với việc cô đồng ý với nó, chỉ cần phụ nữ có cùng một quan điểm như thế, nhất định có thể trở thành mẹ hiền vợ đảm rồi.”
Tôi cực kỳ lo mình sẽ trở thành Tây Thi trong mắt Chu tổng. Sự bình tĩnh của Chu tổng như biển lặng, so với sóng thần thì càng làm tôi sợ hãi hơn.
Ai, ai cứu tôi với???
“Mễ, sao em lại ở đây?” Có người gọi tôi, tôi quay lại, là Thặng Ngưu Bài.
“Tôi…” Đầu óc tôi trống rỗng.
“Không phải là em đi gặp người khác đấy chứ?” Vẻ mặt Thặng Ngưu Bài rất nghiêm túc, hỏi. “Mễ, tôi biết là tôi không tốt, không nên làm tổn thương em, tôi hứa với em tôi sẽ sửa mà.”
A Thải mở miệng hỏi: “Xin hỏi, anh là ai?”
“Tôi là bạn trai của Mễ, mấy hôm nay chúng tôi đang cãi nhau.” Thặng Ngưu Bài trả lời như thật, kéo tay tôi: “Chúng ta về thôi.”
Nếu tôi nhớ không nhầm, tình tiết này không khác gì mấy tình tiết mà tôi từng chê thối trong những bộ phim thần tượng, không ngờ lại xảy ra với tôi. Tôi cứ thế, nửa ngày cũng chẳng thể nhập vai, chỉ biết ngẩn người, không biết là nên phối hợp với Thặng Ngưu Bài ra sức diễn xuất, hay là làm rõ ra tôi và anh ta không có quan hệ gì.
Thặng Ngưu Bài kéo tôi ra khỏi nhà hàng Tây đó, lên xe, anh ta nói vô cùng chân thành: “Sau này cô nên tránh xa cái người bạn kia đi, loại người chỉ vì lợi ích của mình mà bán đứng bạn bè đó, không có cũng được.”
“Uhm.” Trong đầu tôi vẫn còn nhớ biểu hiện u ám của Chu tổng vừa rồi, lại lo lắng không biết số phận ngày mai của mình sẽ thế nào. “Sao anh biết tôi tên là “Mễ”?”
“Người đàn ông ở cùng tầng mười lăm với cô không phải hay gọi cô như thế sao? Tôi nghe thấy mà.”
“Anh ta không phải bạn trai tôi.” Cuối cùng tôi cũng có cơ hội nói câu này.
“Tôi biết.” Thặng Ngưu Bài trả lời. “Người yêu thật sự sẽ không giống như hai người. Một người ngày nào cũng đi về một mình, chắc chắn là độc thân.”
Một người mỗi ngày lại mang một người khác về nhà, cũng chắc chắn là độc thân.
“Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi. Tôi tên là Thân Mê.”
“Tôi là Hàn Ức.” Thặng Ngưu Bài nhìn thoáng qua vẻ mặt đầy tâm sự của tôi, hỏi: “Đang nghĩ gì mà nhìn cô ủ dột thế?”
Tôi thở dài: “Tôi đang nghĩ xem đơn từ chức nên viết thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.