Khi Học Bá Xuyên Thành Học Tra
Chương 7: Bốn Trăm Tệ
Hồ Lạp Quyển x
14/11/2024
Editor: Bơ
Nhuyễn Thiều chọn một chiếc bàn dài, nhà ăn có loại bàn bốn người, hai người, và cả bàn dài như thế này, vì bọn họ đông người nên chọn luôn bàn dài.
Tề Phàm và hai người bạn đi cùng ngồi vào cũng vừa đủ chỗ.
Hai người bạn có vẻ khá tinh ý, họ để chỗ ngồi gần Nhuyễn Thiều nhất cho Tề Phàm.
Sự việc xảy ra trong giờ ra chơi của tiết đầu buổi sáng đã lan truyền trong lớp, đa số học sinh đều nghe thấy, một số còn tận mắt chứng kiến, hai bạn học này thuộc nhóm tận mắt chứng kiến.
Vì vậy, họ rất tự giác nhường chỗ cho Tề Phàm.
Dù sao cũng là xin lỗi và cảm ơn, ngồi gần một chút cũng thể hiện được thành ý hơn, hai người bạn thầm nghĩ.
Tề Phàm ngồi xuống chưa kịp mở lời, thì Nhuyễn Thiều đã lên tiếng trước.
"Nghe nói cậu định đến xin lỗi tôi?" Giọng nói của cô nghe có phần lạnh lẽo hơn trước, mà nghe kỹ lại còn có chút lười biếng.
"Vậy thì bắt đầu đi."
Nói xong cô cầm thìa lên, múc một muỗng canh.
Do tay bị thương, Viên Lệ đã lấy cho cô một bát canh gà hầm, hương vị cũng khá ngon.
Nhuyễn Thiều nếm thử một ngụm và tự mình đánh giá như vậy.
Nhưng lời nói của cô khiến mọi người ngồi đó đều tệ loạt nhìn về phía cô.
Bắt đầu đi?
Nghe thì chẳng có gì sai, vì vốn dĩ là Tề Phàm muốn xin lỗi, nhưng không hiểu sao, người nghe lại cảm thấy có gì đó là lạ.
Tề Phàm siết chặt nắm tay đặt dưới bàn, trong lòng có một dự cảm chẳng lành.
Cảm giác như mọi chuyện không đi theo hướng mà cậu đã nghĩ.
Nhưng lời đã nói ra rồi, người cần xin lỗi cũng đang ngồi trước mặt, bên cạnh ngoài Tả Ngạn đang ngồi xem kịch vui, còn có bạn cùng lớp của cậu.
Tề Phàm hít sâu một hơi, cố gắng để vẻ mặt mình trông thật chân thành. Cậu nhìn Nhuyễn Thiều, ánh mắt cũng dần trở nên nghiêm túc: "Nhuyễn Thiều, xin lỗi cậu. Hôm đó, tôi không nên bỏ mặc cậu một mình, thật sự rất xin lỗi. Tôi hối hận vì khi đó đã không ở lại cùng cậu đối phó tên du côn đó. Nếu tôi ở lại, có lẽ cậu sẽ không bị thương. Cảm ơn cậu đã giúp tôi, thật sự cảm ơn cậu!"
Cuối cùng thì Tề Phàm cũng thực sự xin lỗi, thái độ cũng coi như tạm chấp nhận được.
Ít nhất thì hai người bạn cùng lớp của Tề Phàm cũng cảm thấy Tề Phàm quả thật không có nói sai, anh ta trước đó thực sự không biết Nhuyễn Thiều bị thương, giờ đã biết rồi thì cũng đã xin lỗi như lời anh ta nói.
Họ nhìn về phía Nhuyễn Thiều, đều muốn biết cô sẽ trả lời như thế nào.
Tuy nhiên, Tả Ngạn lại tỏ vẻ không vui.
Nếu cứ để vậy mà bỏ qua thì chẳng phải là vết thương của Nhuyễn Thiều chịu uổng phí sao?
Quan trọng hơn là, Tề Phàm vốn dĩ chẳng hề thật tâm xin lỗi, anh ta chỉ làm bộ làm tịch để bảo vệ hình ảnh của mình thôi, đây mới chính là nguyên nhân khiến Tả Ngạn khó chịu.
Rõ ràng là muốn kiếm chuyện với Tề Phàm, mà cuối cùng lại cảm thấy bực bội vì chính bản thân mình.
Tả Ngạn cảm thấy thà để cho cậu ấy mạnh tay đập cho một trận còn tốt hơn, đánh được hay không thì tùy khả năng của mỗi người, ít nhất cũng hơn là phải nén giận trong lòng.
Thậm chí cậu ấy không muốn ăn nữa.
Kết quả là phản ứng của Nhuyễn Thiều lại khiến cậu sáng mắt lên, mặt cậu tức khắc nở nụ cười rạng rỡ, cảm giác bực bội tan biến mất, sung sướng đến mức không thể nào sung sướng hơn.
Bởi vì Nhuyễn Thiều nói, “Cậu đã thật lòng xin lỗi rồi, vậy tôi sẽ tha thứ cho cậu. Nhưng tôi vẫn phải nói một câu, đã là đàn ông thì phải biết cách cư xử đàn ông một chút, đối mặt với người đã giúp đỡ mình, không cần phải cảm ơn quá nhiều, nhưng ít nhất đừng bỏ chạy, như thế cũng quá thấp kém rồi, cậu nói có đúng không?”
Mặt Tề Phàm đỏ bừng, hai người bạn cùng lớp cũng đều ngạc nhiên đến trố mắt nhìn.
Muốn nói gì đó nhưng lời của Nhuyễn Thiều cũng không có gì sai. Nếu không phải Tề Phàm làm ra hành động thấp kém đó trước, thì cô cũng chẳng thể bám vào điểm này để nói.
Hai người bạn liền im lặng, tệ loạt quay sang nhìn Tề Phàm, vì dù sao thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến họ.
Tề Phàm tức đến mức tay run lên.
Cậu ta cứ ngỡ sau khi nói lời này, Nhuyễn Thiều không chỉ tha thứ mà còn sẽ an ủi mình, dù sao thì chính cậu ta cũng bị tống tiền, gặp phải chuyện như vậy khó tránh khỏi lo sợ.
Nhưng kết quả là gì?
Không những không an ủi mà còn chế giễu cậu.
Lại còn có không ít người xung quanh chứng kiến nữa, cậu ta muốn phản bác nhưng chẳng biết phải phản bác thế nào.
Tả Ngạn đã đập tay xuống bàn cười ha hả, “Nói đúng quá, đã là đàn ông thì sao lại có thể làm chuyện hèn nhát chui xuống đất như vậy được, các cậu thấy có đúng không?”
Cậu nhìn thẳng vào hai người bạn cùng lớp của Tề Phàm, khiến cả hai dưới áp lực ánh mắt của cậu không thể không gật đầu.
Tề Phàm chỉ muốn bưng khay cơm bỏ đi ngay lập tức, nhưng làm thế thì sẽ thành ra mình bị lép vế, càng khiến người ta nghĩ cậu ta thiếu thành ý, không đủ rộng lượng.
Nghĩ đến đây, cậu ta đành phải cố gắng kìm nén sự xấu hổ đang tràn ngập, nhưng môi vẫn hơi run run, “...Xin lỗi!”
“Không sao.” Nhuyễn Thiều uống thêm một ngụm canh, “Đừng ngồi đần ra nữa, ăn cơm thôi!”
Cô vừa nói vậy thì mấy người còn lại đều tệ loạt bắt đầu ăn.
Đừng tưởng mọi chuyện dừng ở đây.
Trong lúc Tề Phàm ăn chẳng biết mình ăn gì, thì Nhuyễn Thiều lại tiếp tục nói.
“Tề Phàm, mặc dù nói ra điều này có vẻ mặt dày, nhưng tôi bị thương là vì cậu, có đúng không?” Vì cặp kính lớn che mất đôi mắt nên mọi người không nhìn thấy biểu cảm của cô khi nói câu này, cũng không biết cô đang muốn nói gì.
Nhưng sau màn vừa rồi, chẳng ai dám coi nhẹ lời cô nói.
Tả Ngạn lại càng hào hứng chờ đợi.
Tề Phàm căng thẳng đến mức đau bụng, cậu ta hối hận rồi, hối hận vì lúc Tả Ngạn gọi mình lại, mình đã qua đây, dù có muốn xin lỗi thật thì cũng nên chọn lúc không có ai ở bên cạnh, chứ làm thành ra bây giờ, quả là khó coi quá mức.
“...Đúng vậy.” Dù không muốn trả lời, nhưng Tề Phàm sau khi siết chặt nắm đấm vẫn đành phải lên tiếng thừa nhận, dù sao thì đó cũng là sự thật.
Giọng Nhuyễn Thiều rõ ràng vui vẻ hơn, “Vậy cậu đã thừa nhận rồi thì tốt, vậy tiền viện phí khâu vết thương tôi đã bỏ ra có phải là cậu nên trả lại không?”
Chưa kịp để người khác phản ứng, cô tự tiếp lời, “Tôi cũng không tính toán chi li với cậu làm gì, dù sao cũng là bạn cùng khóa, nhưng để tránh vết thương sau này để lại sẹo, tôi đã dùng chỉ thẩm mỹ để khâu, tổng cộng hết hơn bốn trăm tệ, tôi giảm cho cậu xuống còn bốn trăm thôi, số tiền này cậu chắc phải trả tôi chứ nhỉ?”
“Cậu hình như là học sinh nội trú, tuần này chắc không mang nhiều tiền như vậy, tôi có thể cho cậu khất lại, tuần sau đến trường thì trả, cậu thấy thế nào? Ừm, cậu có cần tôi lấy hóa đơn viện phí cho cậu xem, tránh để cậu nghĩ tôi cố ý đòi nhiều tiền không?”
Nói xong, cô nhìn về phía Tề Phàm, chờ đợi câu trả lời của cậu ta.
Đỗ Quyên và Viên Lệ không ngờ chị Thiều nói muốn dạy dỗ Tề Phàm một bài học lại không phải chỉ là lời nói suông, hóa ra thật sự là đang thực hiện, cả hai người đều cảm thấy rất vui.
Tả Ngạn lại càng cười đến mức phải cố nhịn, nhưng không kiềm được nên liên tục gõ tay lên bàn, như sợ người khác không biết cậu đang cố nhịn cười vậy.
Nếu không nhờ Lý Sướng và Hồ Vũ không nhìn nổi nữa mà giữ cậu lại, chắc cậu đã nhảy lên ghế mà cười rồi.
So với cảnh vui vẻ của bọn họ như đang ăn Tết, thì bên Tề Phàm lại im lặng như tờ.
Bốn trăm tệ nghe thì không nhiều, đối với Nhuyễn Thiều và Tả Ngạn, số tiền này còn không đủ tiền tiêu vặt của họ, nhưng với học sinh bình thường thì lại không hề ít chút nào.
Hiện giờ học sinh trung học, một tuần được một trăm tệ tiêu vặt cũng coi là nhà có điều kiện tốt, phần lớn học sinh một tuần chỉ tiêu tầm năm mươi tệ, tiết kiệm hơn chút thì một tuần chỉ tiêu hai ba mươi tệ.
Như Tề Phàm, gia đình cậu ta cũng không khá giả gì, nhưng vì thành tích tốt, cha mẹ rất kỳ vọng vào cậu, sợ cậu ở trường không ăn đủ, mỗi tuần cũng cho cậu tám mươi tệ.
Trong trường còn có khoản trợ cấp cho học sinh nghèo, Tề Phàm cũng nhận qua vài lần, giáo viên cũng rất quan tâm đến cậu.
Bốn trăm tệ với cậu mà nói quả thực là không phải một số tiền nhỏ.
Gương mặt vốn đang đỏ bừng giờ lại trở nên trắng bệch, môi mím chặt, nhìn Nhuyễn Thiều bằng ánh mắt có chút cầu xin, không thể lập tức đáp lại ngay.
Nhìn thấy phản ứng của cậu, Nhuyễn Thiều lại không có chút thương xót nào.
Nghèo khó không phải là lý do để làm điều đáng xấu hổ, những gì cô nói đều hợp lý hợp tình, người thật đã không còn nữa, cô chỉ đòi bốn trăm tệ, có thể nói là đã nể mặt vì cậu vẫn còn là học sinh rồi.
Nhìn phản ứng của Tề Phàm, một người bạn ngồi bên cạnh cậu ta nhỏ giọng nói, “Tề Phàm không có nhiều tiền như vậy…”
Lời vừa mở đầu đã bị Tả Ngạn thô lỗ ngắt lời, “Không có tiền thì không cần trả à? Vậy những người nợ ngân hàng có phải cũng không cần trả nữa không? Nợ rồi có thể giải quyết bằng cách nói là không có tiền sao?”
Giọng điệu mỉa mai của anh ta khiến người bạn kia đỏ bừng mặt, còn một người bạn khác kéo áo cậu ta, ra hiệu đừng nói nữa.
Người đó đành hạ giọng xuống, “Xin lỗi, cậu ấy không có ý đó. Ý cậu ấy là Tề Phàm hiện tại không có đủ số tiền đó, có thể cho cậu ấy một chút thời gian để gom lại không?”
Khi nói vậy, cậu ta nhìn về phía Nhuyễn Thiều.
Nhuyễn Thiều khẽ cười, “Tôi đã nói có thể gia hạn cho đến tuần sau mà, một tuần không đủ để gom đủ bốn trăm tệ sao?”
Rõ ràng giọng cô không có vẻ khinh miệt, chỉ là đang giải thích bình thường, nhưng trong tai Tề Phàm, lời ấy như tiếng sấm, làm cậu ta choáng váng. Sự xấu hổ và giận dữ khiến mặt cậu đỏ bừng, toàn thân run rẩy.
“Đủ rồi.” Cậu cúi mắt xuống, giọng trầm xuống, “Phần của tôi, tôi sẽ không trốn tránh, nhưng tôi cũng cần xem biên lai thu phí.”
Khâu vài mũi mà hơn bốn trăm tệ, cậu không tin, cùng lắm cũng chỉ khoảng một hai trăm, cậu có muốn trả cũng không muốn bị lừa gạt.
“Chậc.” Tả Ngạn bĩu môi và lắc đầu, hành động đầy vẻ khó chịu.
Nhuyễn Thiều không phản đối, thái độ vô cùng dễ dãi, “Được thôi, mai tôi sẽ mang biên lai thu phí cho cậu xem.”
Cô vừa nói vậy, những người khác cũng không còn gì để nói.
Bữa cơm sau đó, Tề Phàm và hai người bạn ăn trong cảm giác khó chịu, một phần vì thấy nhục nhã và tức giận, một phần là cảm giác không thoải mái. Họ ăn thật nhanh, xong xuôi thì chỉ gật đầu ra hiệu với Nhuyễn Thiều rồi rời đi.
Bọn họ vừa đi, Tả Ngạn không cần phải kìm nén nữa, bật cười lớn.
“Giỏi thật đấy, không nhìn ra là cậu âm thầm chuẩn bị kỹ như vậy!” Nói thì nói như vậy nhưng ánh mắt nhìn Nhuyễn Thiều thì rất sáng rỡ.
Bị người khác dùng lời nói để hạ bệ thì thấy khó chịu và bực bội, nhưng khi mình có thể dùng lời nói để chế giễu lại người khác thì thật là thoải mái.
Nghĩ lại thái độ của Tề Phàm trước mặt mình buổi sáng, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ của cậu ta trước Nhuyễn Thiều ban nãy, dù nghĩ bao nhiêu lần cũng thấy thoả mãn.
“Cậu giỏi đấy. Sau này đừng có dính líu gì đến thằng đó nữa nhé, lần này coi như là một bài học, cũng đã nhìn rõ bộ mặt thật của nó rồi. Tránh sau này lại ngốc nghếch đối tốt với cậu ta.” Tả Ngạn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thấy hài lòng.
Viên Lệ và Đỗ Quyên cũng rất vui, ánh mắt nhìn Nhuyễn Thiều đầy vẻ ngưỡng mộ, khiến Nhuyễn Thiều cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Chỉ là chuyện nhỏ thôi, có cần như vậy không?
Tả Ngạn: Dĩ nhiên là cần chứ!
“Này, vậy bao giờ thì chúng ta lôi cậu ta đi trùm bao tải?” Anh ta ghé sát lại, cố tình hạ giọng hỏi. Anh ta vẫn chưa quên tờ giấy mà Nhuyễn Thiều đã ném cho anh ta.
Sợ rằng Nhuyễn Thiều sẽ đổi ý, anh ta nhắc nhở, “Tôi vẫn còn giữ bằng chứng đấy nhé!”
Nhuyễn Thiều híp mắt lại, “Tạm thời đừng vội, đợi tôi lành vết thương đã rồi tính sau.”
Cụ thể thì cô vẫn muốn xem phản ứng tiếp theo của Tề Phàm trước khi quyết định có đánh cậu ta hay không.
Nhưng vào tai Tả Ngạn, nghe như cô có ý định tự ra tay, dù gì vừa thấy Nhuyễn Thiều mắng người khác, cậu cũng không lo lắng cô sẽ mềm lòng với Tề Phàm nữa.
“Được, vậy nghe cậu!” nên cậu ta đáp cực kỳ dứt khoát.
Ăn xong, vì bị đau tay nên Nhuyễn Thiều quay lại lớp học.
Tả Ngạn thì kéo Lý Sướng và Hồ Vũ ra sân vận động chơi bóng rổ, cậu mới không nghĩ sớm như vậy mà về lớp đâu.
Một ngày trôi qua, giáo viên của lớp mười lăm hầu như ai cũng biết Nhuyễn Thiều đã thay đổi, không còn làm ồn trong giờ học, trông như đã quay đầu về bờ, thậm chí còn chịu khó đọc sách. Nhìn chung, cô đã tiến bộ rất nhiều.
Giáo viên cũng có vòng kết nối riêng, họ cũng thường trao đổi với nhau trong văn phòng.
Họ nói về điểm số của học sinh, các vấn đề trên lớp và những vấn đề gặp phải trong giảng dạy, những học sinh học giỏi hay gây rối, thầy cô cũng hay bàn luận về chúng.
Chỉ trong một ngày, Nhuyễn Thiều đã nổi danh trong mắt các thầy cô, chỉ cần không làm ồn trong giờ và chăm chỉ học là đã khiến họ nghĩ rằng cô đã thay đổi.
Dĩ nhiên Nhuyễn Thiều không hề biết chuyện này.
Cô đang chìm đắm trong việc học nhanh chóng, làm gì còn thời gian rảnh để để ý những chuyện này.
Cô là học sinh đi học theo giờ, không phải học ca tối, nên sau khi hết tiết chiều là cô về nhà, ở nhà cô học bài hiệu quả hơn, không ai làm phiền cô cả.
Dĩ nhiên, khi đến trường vào ngày hôm sau, cô không quên mang theo biên lai chi phí khâu vết thương, cô là người nói được làm được, làm sao có thể không giữ lời hứa?
Vì vậy, sau khi kết thúc giờ đọc buổi sáng, Tả Ngạn lại chủ động gọi Tề Phàm ra, rồi đưa cho cậu ta biên lai chi phí mà Nhuyễn Thiều mang tới.
Nhìn số tiền trên biên lai, mặt cậu ta xanh lét, còn Tả Ngạn càng nhìn thì càng sướng rơn, đáng đời!
Nhuyễn Thiều chọn một chiếc bàn dài, nhà ăn có loại bàn bốn người, hai người, và cả bàn dài như thế này, vì bọn họ đông người nên chọn luôn bàn dài.
Tề Phàm và hai người bạn đi cùng ngồi vào cũng vừa đủ chỗ.
Hai người bạn có vẻ khá tinh ý, họ để chỗ ngồi gần Nhuyễn Thiều nhất cho Tề Phàm.
Sự việc xảy ra trong giờ ra chơi của tiết đầu buổi sáng đã lan truyền trong lớp, đa số học sinh đều nghe thấy, một số còn tận mắt chứng kiến, hai bạn học này thuộc nhóm tận mắt chứng kiến.
Vì vậy, họ rất tự giác nhường chỗ cho Tề Phàm.
Dù sao cũng là xin lỗi và cảm ơn, ngồi gần một chút cũng thể hiện được thành ý hơn, hai người bạn thầm nghĩ.
Tề Phàm ngồi xuống chưa kịp mở lời, thì Nhuyễn Thiều đã lên tiếng trước.
"Nghe nói cậu định đến xin lỗi tôi?" Giọng nói của cô nghe có phần lạnh lẽo hơn trước, mà nghe kỹ lại còn có chút lười biếng.
"Vậy thì bắt đầu đi."
Nói xong cô cầm thìa lên, múc một muỗng canh.
Do tay bị thương, Viên Lệ đã lấy cho cô một bát canh gà hầm, hương vị cũng khá ngon.
Nhuyễn Thiều nếm thử một ngụm và tự mình đánh giá như vậy.
Nhưng lời nói của cô khiến mọi người ngồi đó đều tệ loạt nhìn về phía cô.
Bắt đầu đi?
Nghe thì chẳng có gì sai, vì vốn dĩ là Tề Phàm muốn xin lỗi, nhưng không hiểu sao, người nghe lại cảm thấy có gì đó là lạ.
Tề Phàm siết chặt nắm tay đặt dưới bàn, trong lòng có một dự cảm chẳng lành.
Cảm giác như mọi chuyện không đi theo hướng mà cậu đã nghĩ.
Nhưng lời đã nói ra rồi, người cần xin lỗi cũng đang ngồi trước mặt, bên cạnh ngoài Tả Ngạn đang ngồi xem kịch vui, còn có bạn cùng lớp của cậu.
Tề Phàm hít sâu một hơi, cố gắng để vẻ mặt mình trông thật chân thành. Cậu nhìn Nhuyễn Thiều, ánh mắt cũng dần trở nên nghiêm túc: "Nhuyễn Thiều, xin lỗi cậu. Hôm đó, tôi không nên bỏ mặc cậu một mình, thật sự rất xin lỗi. Tôi hối hận vì khi đó đã không ở lại cùng cậu đối phó tên du côn đó. Nếu tôi ở lại, có lẽ cậu sẽ không bị thương. Cảm ơn cậu đã giúp tôi, thật sự cảm ơn cậu!"
Cuối cùng thì Tề Phàm cũng thực sự xin lỗi, thái độ cũng coi như tạm chấp nhận được.
Ít nhất thì hai người bạn cùng lớp của Tề Phàm cũng cảm thấy Tề Phàm quả thật không có nói sai, anh ta trước đó thực sự không biết Nhuyễn Thiều bị thương, giờ đã biết rồi thì cũng đã xin lỗi như lời anh ta nói.
Họ nhìn về phía Nhuyễn Thiều, đều muốn biết cô sẽ trả lời như thế nào.
Tuy nhiên, Tả Ngạn lại tỏ vẻ không vui.
Nếu cứ để vậy mà bỏ qua thì chẳng phải là vết thương của Nhuyễn Thiều chịu uổng phí sao?
Quan trọng hơn là, Tề Phàm vốn dĩ chẳng hề thật tâm xin lỗi, anh ta chỉ làm bộ làm tịch để bảo vệ hình ảnh của mình thôi, đây mới chính là nguyên nhân khiến Tả Ngạn khó chịu.
Rõ ràng là muốn kiếm chuyện với Tề Phàm, mà cuối cùng lại cảm thấy bực bội vì chính bản thân mình.
Tả Ngạn cảm thấy thà để cho cậu ấy mạnh tay đập cho một trận còn tốt hơn, đánh được hay không thì tùy khả năng của mỗi người, ít nhất cũng hơn là phải nén giận trong lòng.
Thậm chí cậu ấy không muốn ăn nữa.
Kết quả là phản ứng của Nhuyễn Thiều lại khiến cậu sáng mắt lên, mặt cậu tức khắc nở nụ cười rạng rỡ, cảm giác bực bội tan biến mất, sung sướng đến mức không thể nào sung sướng hơn.
Bởi vì Nhuyễn Thiều nói, “Cậu đã thật lòng xin lỗi rồi, vậy tôi sẽ tha thứ cho cậu. Nhưng tôi vẫn phải nói một câu, đã là đàn ông thì phải biết cách cư xử đàn ông một chút, đối mặt với người đã giúp đỡ mình, không cần phải cảm ơn quá nhiều, nhưng ít nhất đừng bỏ chạy, như thế cũng quá thấp kém rồi, cậu nói có đúng không?”
Mặt Tề Phàm đỏ bừng, hai người bạn cùng lớp cũng đều ngạc nhiên đến trố mắt nhìn.
Muốn nói gì đó nhưng lời của Nhuyễn Thiều cũng không có gì sai. Nếu không phải Tề Phàm làm ra hành động thấp kém đó trước, thì cô cũng chẳng thể bám vào điểm này để nói.
Hai người bạn liền im lặng, tệ loạt quay sang nhìn Tề Phàm, vì dù sao thì chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến họ.
Tề Phàm tức đến mức tay run lên.
Cậu ta cứ ngỡ sau khi nói lời này, Nhuyễn Thiều không chỉ tha thứ mà còn sẽ an ủi mình, dù sao thì chính cậu ta cũng bị tống tiền, gặp phải chuyện như vậy khó tránh khỏi lo sợ.
Nhưng kết quả là gì?
Không những không an ủi mà còn chế giễu cậu.
Lại còn có không ít người xung quanh chứng kiến nữa, cậu ta muốn phản bác nhưng chẳng biết phải phản bác thế nào.
Tả Ngạn đã đập tay xuống bàn cười ha hả, “Nói đúng quá, đã là đàn ông thì sao lại có thể làm chuyện hèn nhát chui xuống đất như vậy được, các cậu thấy có đúng không?”
Cậu nhìn thẳng vào hai người bạn cùng lớp của Tề Phàm, khiến cả hai dưới áp lực ánh mắt của cậu không thể không gật đầu.
Tề Phàm chỉ muốn bưng khay cơm bỏ đi ngay lập tức, nhưng làm thế thì sẽ thành ra mình bị lép vế, càng khiến người ta nghĩ cậu ta thiếu thành ý, không đủ rộng lượng.
Nghĩ đến đây, cậu ta đành phải cố gắng kìm nén sự xấu hổ đang tràn ngập, nhưng môi vẫn hơi run run, “...Xin lỗi!”
“Không sao.” Nhuyễn Thiều uống thêm một ngụm canh, “Đừng ngồi đần ra nữa, ăn cơm thôi!”
Cô vừa nói vậy thì mấy người còn lại đều tệ loạt bắt đầu ăn.
Đừng tưởng mọi chuyện dừng ở đây.
Trong lúc Tề Phàm ăn chẳng biết mình ăn gì, thì Nhuyễn Thiều lại tiếp tục nói.
“Tề Phàm, mặc dù nói ra điều này có vẻ mặt dày, nhưng tôi bị thương là vì cậu, có đúng không?” Vì cặp kính lớn che mất đôi mắt nên mọi người không nhìn thấy biểu cảm của cô khi nói câu này, cũng không biết cô đang muốn nói gì.
Nhưng sau màn vừa rồi, chẳng ai dám coi nhẹ lời cô nói.
Tả Ngạn lại càng hào hứng chờ đợi.
Tề Phàm căng thẳng đến mức đau bụng, cậu ta hối hận rồi, hối hận vì lúc Tả Ngạn gọi mình lại, mình đã qua đây, dù có muốn xin lỗi thật thì cũng nên chọn lúc không có ai ở bên cạnh, chứ làm thành ra bây giờ, quả là khó coi quá mức.
“...Đúng vậy.” Dù không muốn trả lời, nhưng Tề Phàm sau khi siết chặt nắm đấm vẫn đành phải lên tiếng thừa nhận, dù sao thì đó cũng là sự thật.
Giọng Nhuyễn Thiều rõ ràng vui vẻ hơn, “Vậy cậu đã thừa nhận rồi thì tốt, vậy tiền viện phí khâu vết thương tôi đã bỏ ra có phải là cậu nên trả lại không?”
Chưa kịp để người khác phản ứng, cô tự tiếp lời, “Tôi cũng không tính toán chi li với cậu làm gì, dù sao cũng là bạn cùng khóa, nhưng để tránh vết thương sau này để lại sẹo, tôi đã dùng chỉ thẩm mỹ để khâu, tổng cộng hết hơn bốn trăm tệ, tôi giảm cho cậu xuống còn bốn trăm thôi, số tiền này cậu chắc phải trả tôi chứ nhỉ?”
“Cậu hình như là học sinh nội trú, tuần này chắc không mang nhiều tiền như vậy, tôi có thể cho cậu khất lại, tuần sau đến trường thì trả, cậu thấy thế nào? Ừm, cậu có cần tôi lấy hóa đơn viện phí cho cậu xem, tránh để cậu nghĩ tôi cố ý đòi nhiều tiền không?”
Nói xong, cô nhìn về phía Tề Phàm, chờ đợi câu trả lời của cậu ta.
Đỗ Quyên và Viên Lệ không ngờ chị Thiều nói muốn dạy dỗ Tề Phàm một bài học lại không phải chỉ là lời nói suông, hóa ra thật sự là đang thực hiện, cả hai người đều cảm thấy rất vui.
Tả Ngạn lại càng cười đến mức phải cố nhịn, nhưng không kiềm được nên liên tục gõ tay lên bàn, như sợ người khác không biết cậu đang cố nhịn cười vậy.
Nếu không nhờ Lý Sướng và Hồ Vũ không nhìn nổi nữa mà giữ cậu lại, chắc cậu đã nhảy lên ghế mà cười rồi.
So với cảnh vui vẻ của bọn họ như đang ăn Tết, thì bên Tề Phàm lại im lặng như tờ.
Bốn trăm tệ nghe thì không nhiều, đối với Nhuyễn Thiều và Tả Ngạn, số tiền này còn không đủ tiền tiêu vặt của họ, nhưng với học sinh bình thường thì lại không hề ít chút nào.
Hiện giờ học sinh trung học, một tuần được một trăm tệ tiêu vặt cũng coi là nhà có điều kiện tốt, phần lớn học sinh một tuần chỉ tiêu tầm năm mươi tệ, tiết kiệm hơn chút thì một tuần chỉ tiêu hai ba mươi tệ.
Như Tề Phàm, gia đình cậu ta cũng không khá giả gì, nhưng vì thành tích tốt, cha mẹ rất kỳ vọng vào cậu, sợ cậu ở trường không ăn đủ, mỗi tuần cũng cho cậu tám mươi tệ.
Trong trường còn có khoản trợ cấp cho học sinh nghèo, Tề Phàm cũng nhận qua vài lần, giáo viên cũng rất quan tâm đến cậu.
Bốn trăm tệ với cậu mà nói quả thực là không phải một số tiền nhỏ.
Gương mặt vốn đang đỏ bừng giờ lại trở nên trắng bệch, môi mím chặt, nhìn Nhuyễn Thiều bằng ánh mắt có chút cầu xin, không thể lập tức đáp lại ngay.
Nhìn thấy phản ứng của cậu, Nhuyễn Thiều lại không có chút thương xót nào.
Nghèo khó không phải là lý do để làm điều đáng xấu hổ, những gì cô nói đều hợp lý hợp tình, người thật đã không còn nữa, cô chỉ đòi bốn trăm tệ, có thể nói là đã nể mặt vì cậu vẫn còn là học sinh rồi.
Nhìn phản ứng của Tề Phàm, một người bạn ngồi bên cạnh cậu ta nhỏ giọng nói, “Tề Phàm không có nhiều tiền như vậy…”
Lời vừa mở đầu đã bị Tả Ngạn thô lỗ ngắt lời, “Không có tiền thì không cần trả à? Vậy những người nợ ngân hàng có phải cũng không cần trả nữa không? Nợ rồi có thể giải quyết bằng cách nói là không có tiền sao?”
Giọng điệu mỉa mai của anh ta khiến người bạn kia đỏ bừng mặt, còn một người bạn khác kéo áo cậu ta, ra hiệu đừng nói nữa.
Người đó đành hạ giọng xuống, “Xin lỗi, cậu ấy không có ý đó. Ý cậu ấy là Tề Phàm hiện tại không có đủ số tiền đó, có thể cho cậu ấy một chút thời gian để gom lại không?”
Khi nói vậy, cậu ta nhìn về phía Nhuyễn Thiều.
Nhuyễn Thiều khẽ cười, “Tôi đã nói có thể gia hạn cho đến tuần sau mà, một tuần không đủ để gom đủ bốn trăm tệ sao?”
Rõ ràng giọng cô không có vẻ khinh miệt, chỉ là đang giải thích bình thường, nhưng trong tai Tề Phàm, lời ấy như tiếng sấm, làm cậu ta choáng váng. Sự xấu hổ và giận dữ khiến mặt cậu đỏ bừng, toàn thân run rẩy.
“Đủ rồi.” Cậu cúi mắt xuống, giọng trầm xuống, “Phần của tôi, tôi sẽ không trốn tránh, nhưng tôi cũng cần xem biên lai thu phí.”
Khâu vài mũi mà hơn bốn trăm tệ, cậu không tin, cùng lắm cũng chỉ khoảng một hai trăm, cậu có muốn trả cũng không muốn bị lừa gạt.
“Chậc.” Tả Ngạn bĩu môi và lắc đầu, hành động đầy vẻ khó chịu.
Nhuyễn Thiều không phản đối, thái độ vô cùng dễ dãi, “Được thôi, mai tôi sẽ mang biên lai thu phí cho cậu xem.”
Cô vừa nói vậy, những người khác cũng không còn gì để nói.
Bữa cơm sau đó, Tề Phàm và hai người bạn ăn trong cảm giác khó chịu, một phần vì thấy nhục nhã và tức giận, một phần là cảm giác không thoải mái. Họ ăn thật nhanh, xong xuôi thì chỉ gật đầu ra hiệu với Nhuyễn Thiều rồi rời đi.
Bọn họ vừa đi, Tả Ngạn không cần phải kìm nén nữa, bật cười lớn.
“Giỏi thật đấy, không nhìn ra là cậu âm thầm chuẩn bị kỹ như vậy!” Nói thì nói như vậy nhưng ánh mắt nhìn Nhuyễn Thiều thì rất sáng rỡ.
Bị người khác dùng lời nói để hạ bệ thì thấy khó chịu và bực bội, nhưng khi mình có thể dùng lời nói để chế giễu lại người khác thì thật là thoải mái.
Nghĩ lại thái độ của Tề Phàm trước mặt mình buổi sáng, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ của cậu ta trước Nhuyễn Thiều ban nãy, dù nghĩ bao nhiêu lần cũng thấy thoả mãn.
“Cậu giỏi đấy. Sau này đừng có dính líu gì đến thằng đó nữa nhé, lần này coi như là một bài học, cũng đã nhìn rõ bộ mặt thật của nó rồi. Tránh sau này lại ngốc nghếch đối tốt với cậu ta.” Tả Ngạn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thấy hài lòng.
Viên Lệ và Đỗ Quyên cũng rất vui, ánh mắt nhìn Nhuyễn Thiều đầy vẻ ngưỡng mộ, khiến Nhuyễn Thiều cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
Chỉ là chuyện nhỏ thôi, có cần như vậy không?
Tả Ngạn: Dĩ nhiên là cần chứ!
“Này, vậy bao giờ thì chúng ta lôi cậu ta đi trùm bao tải?” Anh ta ghé sát lại, cố tình hạ giọng hỏi. Anh ta vẫn chưa quên tờ giấy mà Nhuyễn Thiều đã ném cho anh ta.
Sợ rằng Nhuyễn Thiều sẽ đổi ý, anh ta nhắc nhở, “Tôi vẫn còn giữ bằng chứng đấy nhé!”
Nhuyễn Thiều híp mắt lại, “Tạm thời đừng vội, đợi tôi lành vết thương đã rồi tính sau.”
Cụ thể thì cô vẫn muốn xem phản ứng tiếp theo của Tề Phàm trước khi quyết định có đánh cậu ta hay không.
Nhưng vào tai Tả Ngạn, nghe như cô có ý định tự ra tay, dù gì vừa thấy Nhuyễn Thiều mắng người khác, cậu cũng không lo lắng cô sẽ mềm lòng với Tề Phàm nữa.
“Được, vậy nghe cậu!” nên cậu ta đáp cực kỳ dứt khoát.
Ăn xong, vì bị đau tay nên Nhuyễn Thiều quay lại lớp học.
Tả Ngạn thì kéo Lý Sướng và Hồ Vũ ra sân vận động chơi bóng rổ, cậu mới không nghĩ sớm như vậy mà về lớp đâu.
Một ngày trôi qua, giáo viên của lớp mười lăm hầu như ai cũng biết Nhuyễn Thiều đã thay đổi, không còn làm ồn trong giờ học, trông như đã quay đầu về bờ, thậm chí còn chịu khó đọc sách. Nhìn chung, cô đã tiến bộ rất nhiều.
Giáo viên cũng có vòng kết nối riêng, họ cũng thường trao đổi với nhau trong văn phòng.
Họ nói về điểm số của học sinh, các vấn đề trên lớp và những vấn đề gặp phải trong giảng dạy, những học sinh học giỏi hay gây rối, thầy cô cũng hay bàn luận về chúng.
Chỉ trong một ngày, Nhuyễn Thiều đã nổi danh trong mắt các thầy cô, chỉ cần không làm ồn trong giờ và chăm chỉ học là đã khiến họ nghĩ rằng cô đã thay đổi.
Dĩ nhiên Nhuyễn Thiều không hề biết chuyện này.
Cô đang chìm đắm trong việc học nhanh chóng, làm gì còn thời gian rảnh để để ý những chuyện này.
Cô là học sinh đi học theo giờ, không phải học ca tối, nên sau khi hết tiết chiều là cô về nhà, ở nhà cô học bài hiệu quả hơn, không ai làm phiền cô cả.
Dĩ nhiên, khi đến trường vào ngày hôm sau, cô không quên mang theo biên lai chi phí khâu vết thương, cô là người nói được làm được, làm sao có thể không giữ lời hứa?
Vì vậy, sau khi kết thúc giờ đọc buổi sáng, Tả Ngạn lại chủ động gọi Tề Phàm ra, rồi đưa cho cậu ta biên lai chi phí mà Nhuyễn Thiều mang tới.
Nhìn số tiền trên biên lai, mặt cậu ta xanh lét, còn Tả Ngạn càng nhìn thì càng sướng rơn, đáng đời!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.