Khi Học Bá Xuyên Thành Học Tra
Chương 6: Xin lỗi
Hồ Lạp Quyển x
14/11/2024
Editor: Bơ
Tiết học đầu tiên là môn Toán.
Nhuyễn Thiều sau khi cân nhắc đã quyết định bắt đầu ôn tập từ môn Toán. Đối với cô, Toán, Lý, Hóa và Sinh đều dễ hơn, còn Văn thì tốn thời gian hơn, nên cô để môn Văn ở cuối cùng.
Thầy giáo đang giảng bài trên bục, còn cô thì ngồi dưới tự lật sách.
Cô bắt đầu lật từ sách giáo khoa lớp 10.
Cuốn sách này là của Đỗ Quyên, vì sách giáo khoa lớp 10 của Nhuyễn Thiều đã không biết vứt đi đâu từ lâu, trên bàn và ngăn bàn chỉ toàn là sách tổng hợp và sách ôn tập của lớp 12.
Những cuốn tổng hợp và sách ôn tập này chỉ hữu ích khi cô đã nắm vững kiến thức lớp 10 và lớp 11. Hiện tại, điều cô cần nhất là các sách giáo khoa lớp 10 và lớp 11 của từng môn, nắm chắc kiến thức cơ bản đã rồi tính tiếp.
Cô đọc rất nhanh, mỗi khi đọc xong một phần lớn còn làm các bài tập cuối bài để củng cố kiến thức vừa học.
Còn những gì thầy đang giảng trên lớp thì không trùng với tiến độ của cô, chỉ lọt vào tai trái rồi ra tai phải, cô cũng không mấy để tâm.
Hết tiết, cô đã học xong hai phần lớn của sách Toán lớp 10, tiến độ khá khả quan.
Tan học, Tả Ngạn lại chạy tới.
Khác với vẻ tức giận lần trước rời đi, lần này cậu ấy lại hưng phấn hẳn lên, nằm úp trên bàn Nhuyễn Thiều hỏi nhỏ, “Này, những gì cậu nói trước đó là thật không? Lần này mà cậu còn gạt tôi, tôi sẽ tuyệt giao với cậu!”
Nghĩ đến việc sắp có cơ hội chặn đánh Tề Phàm, cậu ấy không kiềm chế được sự phấn khích.
Nếu Nhuyễn Thiều chỉ đùa, cậu ấy chắc chắn sẽ trở mặt, chứ không thể lấy mặt nóng đi dán mông lạnh được.
Nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Tả Ngạn, Nhuyễn Thiều không nhịn được cười.
Cậu ấy ghét Tề Phàm đến mức này sao!
Cô hiếm khi mềm giọng, “Không gạt cậu đâu, là thật đấy!”
Cứ xem như là dỗ trẻ con đi!
Nghe vậy, Tả Ngạn nhảy dựng lên, suýt nữa thì chạy đi đánh Tề Phàm một trận.
Nhưng nhớ đến tờ giấy Nhuyễn Thiều viết cho cậu ấy, dặn rằng đến lúc đó phải đánh Tề Phàm một cách thần không biết quỷ không hay, không được để lại dấu vết, cậu ấy bèn cố nhịn.
Cậu có thể nhịn không đánh người ngay lúc này, nhưng không nhịn được mà đi khoe khoang trước mặt Tề Phàm.
Tề Phàm lúc nào cũng kiêu ngạo vì học giỏi, chẳng coi bọn họ ra gì, tỏ vẻ cao sang, nhưng lại chưa bao giờ từ chối những thứ mà Nhuyễn Thiều tặng cậu ta.
Đúng là vừa làm bộ, vừa làm màu.
Thậm chí có người còn đồn rằng Nhuyễn Thiều thích Tề Phàm, dù Nhuyễn Thiều chưa bao giờ thừa nhận, nhưng hành động của cô lại không rõ ràng. Vì vậy, Tả Ngạn càng thấy bực bội, chỉ muốn khoét đầu Nhuyễn Thiều xem bên trong chứa gì mà lại thích một kẻ thích làm bộ làm tịch như vậy.
Giờ thì cuối cùng Nhuyễn Thiều cũng đã quay đầu, cậu ấy chỉ muốn khua chiêng gõ trống ăn mừng một phen.
Nghĩ là làm.
Tả Ngạn gào lên một tiếng rồi kéo Hồ Vũ và Lý Sướng đi gây chuyện.
Và cách gây chuyện của cậu ấy chính là đến lớp 1 làm mất mặt Tề Phàm, dùng lời lẽ để làm cậu ta xấu hổ, khinh bỉ cậu ta, cho các bạn trong lớp thấy rõ bản chất của cậu ta.
Khi Tả Ngạn đi rồi, chỗ của Nhuyễn Thiều lập tức yên tĩnh hơn hẳn.
Viên Lệ ngồi hơi xa Đỗ Quyên và Nhuyễn Thiều, nhưng hầu như tiết nào cũng sang tám chuyện với họ, lần này cũng vậy.
Cô ấy không nói về người không quan trọng là Tề Phàm, mà nói về trạng thái của Nhuyễn Thiều ở tiết trước.
“Chị Thiều, thấy chị tiết Toán rất chăm chú, chị đang làm gì vậy?” Vì ngồi xa nên Viên Lệ chỉ thấy Nhuyễn Thiều cúi đầu, không biết cô đang làm gì.
Cô ấy không biết rằng Đỗ Quyên đã biết.
Đỗ Quyên có chút kỳ quái trả lời, “Chị Thiều đang đọc sách Toán!”
“À?” Viên Lệ tròn mắt, “Đọc sách Toán? Chị Thiều đọc hiểu được sao?”
Câu nói này khiến Đỗ Quyên vỗ một cái lên tay cô ấy.
Viên Lệ cười gượng gạo, nhưng không cảm thấy mình nói sai, với thái độ thản nhiên mỗi lần nộp giấy trắng của chị Thiều, cô ấy thật không tin chị ấy có thể đọc hiểu.
Nhuyễn Thiều cảm thấy bản thân chẳng nên chấp nhặt với cô ấy làm gì, dường như họ không ở cùng một đẳng cấp.
Hơn nữa, nói nhiều cũng chẳng bằng làm nhiều, hiện tại một hình tượng của cô là không học vấn không nghề nghiệp, đột nhiên nói là đang đọc sách, e rằng ai nhìn vào cũng nghĩ là đang đùa hoặc làm trò.
Giải thích không được thì không cần giải thích.
Nhuyễn Thiều nhìn hai người nói, “Tôi chỉ thấy quá chán thôi, sắp tới học hành đàng hoàng một chút cũng không sao, trước đây chỉ là không muốn học, giờ muốn học rồi, chẳng lẽ còn làm khó được tôi? Chờ xem điểm thi đại học của tôi nhé, với tài năng của tôi, lấy được thủ khoa không thành vấn đề.”
Viên Lệ và Đỗ Quyên nhìn nhau, rồi đồng thanh cười hai tiếng, chị Thiều vui là được rồi.
Rõ ràng là họ không tin lắm.
Nhìn ra họ không tin, Nhuyễn Thiều cũng không bận tâm.
Nhưng rất nhanh, các bạn trong lớp đã biết về tuyên bố này của cô, có người cười nhạo cô nói khoác, có người bảo cô không biết tự lượng sức mình, nhưng cũng có người cổ vũ cô nếu cô muốn học hành nghiêm túc.
Dù chỉ mới bắt đầu, nhưng hình tượng của cô quả thực đang dần dần thay đổi một cách âm thầm.
Nhuyễn Thiều thì suôn sẻ, còn Tề Phàm thì lại cực kỳ khó chịu.
Từ khi tin đồn về việc tối qua cậu ta bỏ lại Nhuyễn Thiều, người đã cứu cậu ta mà chạy mất, lan ra, ánh mắt của các bạn trong lớp nhìn cậu trở nên khác thường. Điểm số của cậu luôn tốt, nhưng không phải ai cũng ưa cậu, và lần này, có người còn cố ý bóng gió mỉa mai cậu.
Điều này làm cho Tề Phàm, một người vốn rất sĩ diện, càng khó mà chịu đựng được.
Vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, lòng tự trọng của cậu ta luôn cao hơn người khác.
Ánh mắt kỳ lạ của các bạn khiến cậu thấy đặc biệt nhục nhã, trong lòng cậu không kìm được mà đổ lỗi cho Nhuyễn Thiều. Dù Nhuyễn Thiều đã giúp cậu, nhưng lại khiến cậu gặp phải phiền phức lớn hơn.
Nghe nói Nhuyễn Thiều đã đi học hôm nay nhưng lại không ra mặt để giải thích tin đồn, khiến cậu càng thêm khó chịu với cô.
Chính vào lúc này, Tả Ngạn tìm đến.
“Tề Phàm, có người tìm cậu!” Khi nghe thấy tiếng bạn cùng lớp gọi, Tề Phàm có chút khó hiểu, không biết ai sẽ tìm mình vào lúc này, cậu gần như không có liên hệ gì với học sinh lớp khác.
Cậu hàng ngày còn bận rộn học tập, làm gì có thời gian mà kết bạn với những kẻ học kém.
Nhưng cậu lại có hình tượng bên ngoài là người ham học và khiêm tốn, nên khi nghe có người tìm, cậu vẫn ra ngoài. Vừa ra khỏi lớp, cậu thấy Tả Ngạn cùng hai người bạn của cậu ấy, gương mặt lập tức thay đổi.
Cậu rất muốn quay lưng bỏ đi, nhưng bao nhiêu bạn cùng lớp đang nhìn, nếu bỏ đi chẳng phải là thể hiện mình chột dạ hay sợ Tả Ngạn sao?
Nghĩ đến đây, cậu điều chỉnh nét mặt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh và nói, “Tôi là Tề Phàm, cậu tìm tôi có việc gì?”
Tả Ngạn cười nhếch môi, trông cậu ta có vẻ ngông nghênh.
“Không có gì đâu, tôi chỉ muốn xem người được Nhuyễn Thiều cứu trông thế nào. Không thể để cánh tay của Nhuyễn Thiều bị thương vô ích được, đúng không mọi người?”
Nói xong, Tả Ngạn cố tình nói lớn tiếng, biểu cảm trên mặt đầy vẻ khinh bỉ và không tôn trọng, khiến người khác nhìn mà muốn phát cáu.
Hồ Vũ và Lý Sướng thì nhiệt tình phối hợp.
“Đúng thế, cứu người mà chẳng được lời cảm ơn nào, chị Thiều quả thật đã hành động nghĩa hiệp quá, chị ấy không bận tâm, nhưng chúng tôi thì thấy bất bình thay thôi!”
Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của các bạn trong và ngoài lớp 1.
Trước đó chỉ là tin đồn, bây giờ thì có người đến chứng minh sự việc, dù là học sinh lớp 12 có nhiều áp lực học tập, nhưng thói quen thích hóng hớt thì không đổi.
Nhìn thấy mọi người chú ý đến mình, sắc mặt trắng trẻo của Tề Phàm lập tức đỏ bừng lên, vừa bối rối vừa tức giận.
Cậu thực ra cũng có vẻ ngoài sáng sủa, cộng thêm khí chất thư sinh, để lại ấn tượng ban đầu rất tốt.
Lúc này, cậu tức giận nói, “Mấy người nói linh tinh gì thế?”
Tả Ngạn ngoáy tai, “Linh tinh gì chứ? Cậu dám nói Nhuyễn Thiều không cứu cậu sao? Hay là vết thương trên tay cô ấy là do cô ấy tự gây ra?”
Hồ Vũ liền hùa theo, “Đúng đó, hôm qua bọn tôi còn đến nhà chị Thiều thăm cô ấy, nghe nói tay cô ấy vẫn chưa thể cử động bình thường.”
“Nghe đâu mục tiêu của tên lưu manh là cậu, khi chị Thiều gặp phải đã lao vào giúp, lúc hắn rút dao ra chị ấy còn cố ngăn lại, trong khi cậu thì chạy nhanh hơn cả thỏ. Làm chuyện như vậy đúng là không có nghĩa khí rồi!” Lý Sướng cũng thêm vào.
Nhìn khuôn mặt lúc đỏ lúc xanh của Tề Phàm, ba người bọn họ thấy hả dạ như uống bia mát lạnh.
Tề Phàm đã không chịu nổi ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh, cảm giác như mặt mũi mình bị giẫm nát dưới đất.
Bối rối đến cùng cực, cậu dần bình tĩnh lại.
Hít một hơi sâu, cậu cười gượng nói, “Nhuyễn Thiều thực sự đã giúp tôi, việc tôi bỏ lại cô ấy là sai, nhưng lúc đó tôi thật sự sợ hãi. Tên lưu manh đó đã tống tiền tôi nhiều lần, rất mất mặt nhưng tôi phải thừa nhận, tôi rất sợ hắn. Khi hắn rút dao ra, tôi theo phản xạ bỏ chạy.”
Câu thừa nhận này khiến các bạn lớp 1 ồ lên.
Hóa ra là thật sao?
Đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài.
Tả Ngạn không ngờ cậu ta thừa nhận thẳng thắn như vậy, có chút ngạc nhiên.
Tề Phàm tiếp tục, “Sau khi bỏ đi, tôi cũng thấy hối hận, sau đó quay lại tìm, nhưng lúc ấy không thấy tên lưu manh lẫn Nhuyễn Thiều đâu cả. Nếu biết cô ấy bị thương, sao tôi lại không đến thăm? Dù sao cô ấy cũng bị thương vì giúp tôi mà.”
Câu nói của cậu làm cho không ít bạn trong lớp bắt đầu thông cảm và nghi ngờ.
Tả Ngạn trông như vừa phải nuốt một con ruồi, tỏ vẻ không tin nổi.
“Thật đó, hôm qua tôi cũng mới nghe người khác kể lại rằng Nhuyễn Thiều bị thương. Tôi đã định buổi trưa sẽ đi thăm cô ấy, nhưng không ngờ các cậu đã tìm đến đây trước rồi.” Tề Phàm tỏ vẻ bất đắc dĩ, gương mặt có chút tổn thương vì bị Tả Ngạn "vu oan".
Hình ảnh của Tề Phàm thường ngày được duy trì tốt, các bạn trong lớp bán tín bán nghi, nhưng khi nghe cậu thừa nhận lỗi lầm rồi lại xem xét những lời cậu nói, không ít người đã dần tin tưởng.
Nói cách khác, ngay cả học sinh cũng có sự thiên vị. So với học sinh lớp khác, họ vẫn tin tưởng bạn cùng lớp hơn.
Khi so sánh giữa Tề Phàm và ba người bên lớp khác, một bên là học sinh chăm ngoan học giỏi, một bên là những kẻ tai tiếng, tự nhiên lòng tin nghiêng về phía Tề Phàm.
Có lẽ nhận ra không khí đang thay đổi, Tề Phàm chân thành nói, “Lỗi lần này hoàn toàn là do tôi, buổi trưa tôi sẽ đi tìm Nhuyễn Thiều để xin lỗi.”
Cậu chắc rằng Nhuyễn Thiều sẽ tha thứ cho mình.
Tả Ngạn tức đến nhíu mày, suýt thì bật ra lời chửi mắng.
Ngay lúc đó, tiếng chuông vào lớp vang lên, Tề Phàm lịch sự gật đầu rồi trở lại lớp học, để lại Tả Ngạn với một bụng tức giận.
“Anh Ngạn, cậu ta bảo buổi trưa sẽ đi xin lỗi chị Thiều mà, đến lúc đó xem thái độ của chị ấy thế nào rồi tính, đừng giận nữa!”
Hồ Vũ và Lý Sướng kéo Tả Ngạn về lớp, đây không phải địa bàn của họ, không chiếm được ưu thế, cứng đối cứng cũng chẳng có ích gì, đợi đến trưa xử lý cậu ta cũng chưa muộn.
Nhuyễn Thiều nhìn thấy Tả Ngạn khi nãy còn rời đi đầy khí thế, giờ lại quay trở về trong cơn giận dữ.
Cô ngạc nhiên nhướng mày, tự hỏi: "Lại có chuyện gì đây?"
Tiết học này vẫn là toán.
Sáng nay có hai tiết toán liên tiếp, Nhuyễn Thiều đành tạm thời gác chuyện của Tả Ngạn sang một bên, chờ hết tiết rồi hỏi. Thời gian của cô cũng khá eo hẹp, có thể không lãng phí thì tốt nhất không nên lãng phí.
Tiếp tục với tiến độ của tiết trước, Nhuyễn Thiều tự học.
Bốn mươi phút trôi qua, đến giờ ra chơi.
Nhuyễn Thiều học say mê đến mức suýt nữa quên mất Tả Ngạn, nhưng chính cậu thì không quên. Cậu chạy thẳng đến trước mặt Nhuyễn Thiều và kể lại toàn bộ câu chuyện gặp Tề Phàm ở giờ ra chơi của tiết trước.
"Tớ đã nói mà, tên đó đâu phải người tử tế gì, còn bảo sẽ quay lại gặp cậu, thế mà chỉ cần một cái chạm môi là đã thốt ra lời nói dối rồi. Cậu ngốc thật, bị thiệt thòi không công." Nói xong, Tả Ngạn không nhịn được mà đảo mắt tỏ vẻ khó chịu.
Nhuyễn Thiều hơi mím môi lại, "Cậu ta thực sự nói vậy à?"
Giọng cô nghe có vẻ bình thản, nhưng lại mang theo chút nguy hiểm bị kiềm nén.
Tả Ngạn gật đầu mạnh, "Tất nhiên, tôi lừa cậu làm gì?"
"Được rồi, tớ biết rồi, lòng tốt của cậu tớ hiểu mà. Cậu nói cậu ta chẳng ra gì, thế thì đâu cần phải tức giận vì cậu ta làm gì?"
Vừa nói, mắt cô hơi nheo lại, thực sự có phần khó chịu.
Dù Nhuyễn Thiều có bao nhiêu khuyết điểm, việc cô giúp Tề Phàm, đối xử tốt với cậu ta đều là thật lòng, dù cậu ta không biết ơn, cô cũng không bận tâm, bởi vì không có quy định nào bắt buộc rằng ai đối tốt với ai thì người đó phải đón nhận.
Nhưng việc Tề Phàm nhận sự giúp đỡ mà chẳng có chút cảm kích nào là điều Nhuyễn Thiều không thể chấp nhận.
Tả Ngạn nhíu mày nghĩ ngợi, là cái lý như vậy sao?
Đỗ Quyên ở bên cạnh cũng góp lời: "Đúng rồi, chị Thiều nói phải đấy, cậu đã quá coi trọng cậu ta rồi, ghét nhất là cái kiểu giả vờ cao thượng. Tức giận vì loại người đó thì đâu đáng!"
Nghe Đỗ Quyên nói, Tả Ngạn nhận ra là có lý thật.
Cậu tức giận đến nhanh mà nguôi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã cười đùa vui vẻ với bạn bè.
Đến khi bốn tiết học buổi sáng kết thúc, đã đến giờ ăn trưa.
Nhuyễn Thiều cũng không bởi vì Tề Phàm nói giữa trưa muốn tới xin lỗi liền cố ý chờ cậu ta. Cô cùng Đỗ Quyên, Viên Lệ, Tả Ngạn và một nhóm bạn ùa vào nhà ăn.
Vì tay cô bị thương, khi đến nhà ăn, Viên Lệ chủ động đi xếp hàng lấy cơm giúp cô, còn cô chỉ cần đi tìm chỗ ngồi.
Học sinh cấp ba rất đông, tổng số học sinh của ba khối ở trường này gần hai ngàn người, mỗi lần đến giờ ăn cứ như chiến đấu, xếp hàng cũng mất khá nhiều thời gian, nên giờ ăn được chia lệch nhau.
Khối 12 là nhóm ăn đầu tiên, khối 10 và khối 11 ăn sau khoảng mười phút.
Nhuyễn Thiều nhìn cảnh náo nhiệt trong nhà ăn, có một cảm giác thân thuộc từ lâu rồi mới gặp lại.
Tả Ngạn nhanh nhẹn, là người đầu tiên lấy cơm xong.
Ngay sau đó là Viên Lệ và những người khác.
Khi tất cả đã lấy cơm xong, Nhuyễn Thiều nhìn thấy Tề Phàm cũng đã xếp hàng và cùng bạn học bưng khay cơm đi đến.
Vì chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà Tề Phàm đã được nhắc đến quá nhiều lần, nên trong đầu cô đã phải hình dung lại hình ảnh của cậu ta không biết bao nhiêu lần, nhờ đó cô dễ dàng nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô ra hiệu cho Tả Ngạn: "Không phải cậu ta nói sẽ đến xin lỗi tớ vào buổi trưa sao? Gọi cậu ta qua đây đi."
Nghe vậy, Tả Ngạn nhìn qua phía đó, khi thấy Tề Phàm liền sáng mắt lên, liền lớn tiếng gọi: "Tề Phàm, lại đây!"
Dù nhà ăn vốn đã rất ồn ào, nhưng tiếng gọi của cậu vẫn có uy lực đáng kể.
Tề Phàm theo phản xạ quay lại nhìn, khi thấy Tả Ngạn và Nhuyễn Thiều cùng mọi người, sắc mặt cậu rõ ràng thay đổi.
Nhưng lúc này không thể né tránh, cậu nói vài câu với bạn cùng bàn rồi nhanh chóng bưng khay cơm đến, hai nam sinh đi cùng cũng bước theo.
Tiết học đầu tiên là môn Toán.
Nhuyễn Thiều sau khi cân nhắc đã quyết định bắt đầu ôn tập từ môn Toán. Đối với cô, Toán, Lý, Hóa và Sinh đều dễ hơn, còn Văn thì tốn thời gian hơn, nên cô để môn Văn ở cuối cùng.
Thầy giáo đang giảng bài trên bục, còn cô thì ngồi dưới tự lật sách.
Cô bắt đầu lật từ sách giáo khoa lớp 10.
Cuốn sách này là của Đỗ Quyên, vì sách giáo khoa lớp 10 của Nhuyễn Thiều đã không biết vứt đi đâu từ lâu, trên bàn và ngăn bàn chỉ toàn là sách tổng hợp và sách ôn tập của lớp 12.
Những cuốn tổng hợp và sách ôn tập này chỉ hữu ích khi cô đã nắm vững kiến thức lớp 10 và lớp 11. Hiện tại, điều cô cần nhất là các sách giáo khoa lớp 10 và lớp 11 của từng môn, nắm chắc kiến thức cơ bản đã rồi tính tiếp.
Cô đọc rất nhanh, mỗi khi đọc xong một phần lớn còn làm các bài tập cuối bài để củng cố kiến thức vừa học.
Còn những gì thầy đang giảng trên lớp thì không trùng với tiến độ của cô, chỉ lọt vào tai trái rồi ra tai phải, cô cũng không mấy để tâm.
Hết tiết, cô đã học xong hai phần lớn của sách Toán lớp 10, tiến độ khá khả quan.
Tan học, Tả Ngạn lại chạy tới.
Khác với vẻ tức giận lần trước rời đi, lần này cậu ấy lại hưng phấn hẳn lên, nằm úp trên bàn Nhuyễn Thiều hỏi nhỏ, “Này, những gì cậu nói trước đó là thật không? Lần này mà cậu còn gạt tôi, tôi sẽ tuyệt giao với cậu!”
Nghĩ đến việc sắp có cơ hội chặn đánh Tề Phàm, cậu ấy không kiềm chế được sự phấn khích.
Nếu Nhuyễn Thiều chỉ đùa, cậu ấy chắc chắn sẽ trở mặt, chứ không thể lấy mặt nóng đi dán mông lạnh được.
Nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Tả Ngạn, Nhuyễn Thiều không nhịn được cười.
Cậu ấy ghét Tề Phàm đến mức này sao!
Cô hiếm khi mềm giọng, “Không gạt cậu đâu, là thật đấy!”
Cứ xem như là dỗ trẻ con đi!
Nghe vậy, Tả Ngạn nhảy dựng lên, suýt nữa thì chạy đi đánh Tề Phàm một trận.
Nhưng nhớ đến tờ giấy Nhuyễn Thiều viết cho cậu ấy, dặn rằng đến lúc đó phải đánh Tề Phàm một cách thần không biết quỷ không hay, không được để lại dấu vết, cậu ấy bèn cố nhịn.
Cậu có thể nhịn không đánh người ngay lúc này, nhưng không nhịn được mà đi khoe khoang trước mặt Tề Phàm.
Tề Phàm lúc nào cũng kiêu ngạo vì học giỏi, chẳng coi bọn họ ra gì, tỏ vẻ cao sang, nhưng lại chưa bao giờ từ chối những thứ mà Nhuyễn Thiều tặng cậu ta.
Đúng là vừa làm bộ, vừa làm màu.
Thậm chí có người còn đồn rằng Nhuyễn Thiều thích Tề Phàm, dù Nhuyễn Thiều chưa bao giờ thừa nhận, nhưng hành động của cô lại không rõ ràng. Vì vậy, Tả Ngạn càng thấy bực bội, chỉ muốn khoét đầu Nhuyễn Thiều xem bên trong chứa gì mà lại thích một kẻ thích làm bộ làm tịch như vậy.
Giờ thì cuối cùng Nhuyễn Thiều cũng đã quay đầu, cậu ấy chỉ muốn khua chiêng gõ trống ăn mừng một phen.
Nghĩ là làm.
Tả Ngạn gào lên một tiếng rồi kéo Hồ Vũ và Lý Sướng đi gây chuyện.
Và cách gây chuyện của cậu ấy chính là đến lớp 1 làm mất mặt Tề Phàm, dùng lời lẽ để làm cậu ta xấu hổ, khinh bỉ cậu ta, cho các bạn trong lớp thấy rõ bản chất của cậu ta.
Khi Tả Ngạn đi rồi, chỗ của Nhuyễn Thiều lập tức yên tĩnh hơn hẳn.
Viên Lệ ngồi hơi xa Đỗ Quyên và Nhuyễn Thiều, nhưng hầu như tiết nào cũng sang tám chuyện với họ, lần này cũng vậy.
Cô ấy không nói về người không quan trọng là Tề Phàm, mà nói về trạng thái của Nhuyễn Thiều ở tiết trước.
“Chị Thiều, thấy chị tiết Toán rất chăm chú, chị đang làm gì vậy?” Vì ngồi xa nên Viên Lệ chỉ thấy Nhuyễn Thiều cúi đầu, không biết cô đang làm gì.
Cô ấy không biết rằng Đỗ Quyên đã biết.
Đỗ Quyên có chút kỳ quái trả lời, “Chị Thiều đang đọc sách Toán!”
“À?” Viên Lệ tròn mắt, “Đọc sách Toán? Chị Thiều đọc hiểu được sao?”
Câu nói này khiến Đỗ Quyên vỗ một cái lên tay cô ấy.
Viên Lệ cười gượng gạo, nhưng không cảm thấy mình nói sai, với thái độ thản nhiên mỗi lần nộp giấy trắng của chị Thiều, cô ấy thật không tin chị ấy có thể đọc hiểu.
Nhuyễn Thiều cảm thấy bản thân chẳng nên chấp nhặt với cô ấy làm gì, dường như họ không ở cùng một đẳng cấp.
Hơn nữa, nói nhiều cũng chẳng bằng làm nhiều, hiện tại một hình tượng của cô là không học vấn không nghề nghiệp, đột nhiên nói là đang đọc sách, e rằng ai nhìn vào cũng nghĩ là đang đùa hoặc làm trò.
Giải thích không được thì không cần giải thích.
Nhuyễn Thiều nhìn hai người nói, “Tôi chỉ thấy quá chán thôi, sắp tới học hành đàng hoàng một chút cũng không sao, trước đây chỉ là không muốn học, giờ muốn học rồi, chẳng lẽ còn làm khó được tôi? Chờ xem điểm thi đại học của tôi nhé, với tài năng của tôi, lấy được thủ khoa không thành vấn đề.”
Viên Lệ và Đỗ Quyên nhìn nhau, rồi đồng thanh cười hai tiếng, chị Thiều vui là được rồi.
Rõ ràng là họ không tin lắm.
Nhìn ra họ không tin, Nhuyễn Thiều cũng không bận tâm.
Nhưng rất nhanh, các bạn trong lớp đã biết về tuyên bố này của cô, có người cười nhạo cô nói khoác, có người bảo cô không biết tự lượng sức mình, nhưng cũng có người cổ vũ cô nếu cô muốn học hành nghiêm túc.
Dù chỉ mới bắt đầu, nhưng hình tượng của cô quả thực đang dần dần thay đổi một cách âm thầm.
Nhuyễn Thiều thì suôn sẻ, còn Tề Phàm thì lại cực kỳ khó chịu.
Từ khi tin đồn về việc tối qua cậu ta bỏ lại Nhuyễn Thiều, người đã cứu cậu ta mà chạy mất, lan ra, ánh mắt của các bạn trong lớp nhìn cậu trở nên khác thường. Điểm số của cậu luôn tốt, nhưng không phải ai cũng ưa cậu, và lần này, có người còn cố ý bóng gió mỉa mai cậu.
Điều này làm cho Tề Phàm, một người vốn rất sĩ diện, càng khó mà chịu đựng được.
Vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, lòng tự trọng của cậu ta luôn cao hơn người khác.
Ánh mắt kỳ lạ của các bạn khiến cậu thấy đặc biệt nhục nhã, trong lòng cậu không kìm được mà đổ lỗi cho Nhuyễn Thiều. Dù Nhuyễn Thiều đã giúp cậu, nhưng lại khiến cậu gặp phải phiền phức lớn hơn.
Nghe nói Nhuyễn Thiều đã đi học hôm nay nhưng lại không ra mặt để giải thích tin đồn, khiến cậu càng thêm khó chịu với cô.
Chính vào lúc này, Tả Ngạn tìm đến.
“Tề Phàm, có người tìm cậu!” Khi nghe thấy tiếng bạn cùng lớp gọi, Tề Phàm có chút khó hiểu, không biết ai sẽ tìm mình vào lúc này, cậu gần như không có liên hệ gì với học sinh lớp khác.
Cậu hàng ngày còn bận rộn học tập, làm gì có thời gian mà kết bạn với những kẻ học kém.
Nhưng cậu lại có hình tượng bên ngoài là người ham học và khiêm tốn, nên khi nghe có người tìm, cậu vẫn ra ngoài. Vừa ra khỏi lớp, cậu thấy Tả Ngạn cùng hai người bạn của cậu ấy, gương mặt lập tức thay đổi.
Cậu rất muốn quay lưng bỏ đi, nhưng bao nhiêu bạn cùng lớp đang nhìn, nếu bỏ đi chẳng phải là thể hiện mình chột dạ hay sợ Tả Ngạn sao?
Nghĩ đến đây, cậu điều chỉnh nét mặt, cố gắng tỏ ra bình tĩnh và nói, “Tôi là Tề Phàm, cậu tìm tôi có việc gì?”
Tả Ngạn cười nhếch môi, trông cậu ta có vẻ ngông nghênh.
“Không có gì đâu, tôi chỉ muốn xem người được Nhuyễn Thiều cứu trông thế nào. Không thể để cánh tay của Nhuyễn Thiều bị thương vô ích được, đúng không mọi người?”
Nói xong, Tả Ngạn cố tình nói lớn tiếng, biểu cảm trên mặt đầy vẻ khinh bỉ và không tôn trọng, khiến người khác nhìn mà muốn phát cáu.
Hồ Vũ và Lý Sướng thì nhiệt tình phối hợp.
“Đúng thế, cứu người mà chẳng được lời cảm ơn nào, chị Thiều quả thật đã hành động nghĩa hiệp quá, chị ấy không bận tâm, nhưng chúng tôi thì thấy bất bình thay thôi!”
Câu nói này lập tức thu hút sự chú ý của các bạn trong và ngoài lớp 1.
Trước đó chỉ là tin đồn, bây giờ thì có người đến chứng minh sự việc, dù là học sinh lớp 12 có nhiều áp lực học tập, nhưng thói quen thích hóng hớt thì không đổi.
Nhìn thấy mọi người chú ý đến mình, sắc mặt trắng trẻo của Tề Phàm lập tức đỏ bừng lên, vừa bối rối vừa tức giận.
Cậu thực ra cũng có vẻ ngoài sáng sủa, cộng thêm khí chất thư sinh, để lại ấn tượng ban đầu rất tốt.
Lúc này, cậu tức giận nói, “Mấy người nói linh tinh gì thế?”
Tả Ngạn ngoáy tai, “Linh tinh gì chứ? Cậu dám nói Nhuyễn Thiều không cứu cậu sao? Hay là vết thương trên tay cô ấy là do cô ấy tự gây ra?”
Hồ Vũ liền hùa theo, “Đúng đó, hôm qua bọn tôi còn đến nhà chị Thiều thăm cô ấy, nghe nói tay cô ấy vẫn chưa thể cử động bình thường.”
“Nghe đâu mục tiêu của tên lưu manh là cậu, khi chị Thiều gặp phải đã lao vào giúp, lúc hắn rút dao ra chị ấy còn cố ngăn lại, trong khi cậu thì chạy nhanh hơn cả thỏ. Làm chuyện như vậy đúng là không có nghĩa khí rồi!” Lý Sướng cũng thêm vào.
Nhìn khuôn mặt lúc đỏ lúc xanh của Tề Phàm, ba người bọn họ thấy hả dạ như uống bia mát lạnh.
Tề Phàm đã không chịu nổi ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh, cảm giác như mặt mũi mình bị giẫm nát dưới đất.
Bối rối đến cùng cực, cậu dần bình tĩnh lại.
Hít một hơi sâu, cậu cười gượng nói, “Nhuyễn Thiều thực sự đã giúp tôi, việc tôi bỏ lại cô ấy là sai, nhưng lúc đó tôi thật sự sợ hãi. Tên lưu manh đó đã tống tiền tôi nhiều lần, rất mất mặt nhưng tôi phải thừa nhận, tôi rất sợ hắn. Khi hắn rút dao ra, tôi theo phản xạ bỏ chạy.”
Câu thừa nhận này khiến các bạn lớp 1 ồ lên.
Hóa ra là thật sao?
Đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài.
Tả Ngạn không ngờ cậu ta thừa nhận thẳng thắn như vậy, có chút ngạc nhiên.
Tề Phàm tiếp tục, “Sau khi bỏ đi, tôi cũng thấy hối hận, sau đó quay lại tìm, nhưng lúc ấy không thấy tên lưu manh lẫn Nhuyễn Thiều đâu cả. Nếu biết cô ấy bị thương, sao tôi lại không đến thăm? Dù sao cô ấy cũng bị thương vì giúp tôi mà.”
Câu nói của cậu làm cho không ít bạn trong lớp bắt đầu thông cảm và nghi ngờ.
Tả Ngạn trông như vừa phải nuốt một con ruồi, tỏ vẻ không tin nổi.
“Thật đó, hôm qua tôi cũng mới nghe người khác kể lại rằng Nhuyễn Thiều bị thương. Tôi đã định buổi trưa sẽ đi thăm cô ấy, nhưng không ngờ các cậu đã tìm đến đây trước rồi.” Tề Phàm tỏ vẻ bất đắc dĩ, gương mặt có chút tổn thương vì bị Tả Ngạn "vu oan".
Hình ảnh của Tề Phàm thường ngày được duy trì tốt, các bạn trong lớp bán tín bán nghi, nhưng khi nghe cậu thừa nhận lỗi lầm rồi lại xem xét những lời cậu nói, không ít người đã dần tin tưởng.
Nói cách khác, ngay cả học sinh cũng có sự thiên vị. So với học sinh lớp khác, họ vẫn tin tưởng bạn cùng lớp hơn.
Khi so sánh giữa Tề Phàm và ba người bên lớp khác, một bên là học sinh chăm ngoan học giỏi, một bên là những kẻ tai tiếng, tự nhiên lòng tin nghiêng về phía Tề Phàm.
Có lẽ nhận ra không khí đang thay đổi, Tề Phàm chân thành nói, “Lỗi lần này hoàn toàn là do tôi, buổi trưa tôi sẽ đi tìm Nhuyễn Thiều để xin lỗi.”
Cậu chắc rằng Nhuyễn Thiều sẽ tha thứ cho mình.
Tả Ngạn tức đến nhíu mày, suýt thì bật ra lời chửi mắng.
Ngay lúc đó, tiếng chuông vào lớp vang lên, Tề Phàm lịch sự gật đầu rồi trở lại lớp học, để lại Tả Ngạn với một bụng tức giận.
“Anh Ngạn, cậu ta bảo buổi trưa sẽ đi xin lỗi chị Thiều mà, đến lúc đó xem thái độ của chị ấy thế nào rồi tính, đừng giận nữa!”
Hồ Vũ và Lý Sướng kéo Tả Ngạn về lớp, đây không phải địa bàn của họ, không chiếm được ưu thế, cứng đối cứng cũng chẳng có ích gì, đợi đến trưa xử lý cậu ta cũng chưa muộn.
Nhuyễn Thiều nhìn thấy Tả Ngạn khi nãy còn rời đi đầy khí thế, giờ lại quay trở về trong cơn giận dữ.
Cô ngạc nhiên nhướng mày, tự hỏi: "Lại có chuyện gì đây?"
Tiết học này vẫn là toán.
Sáng nay có hai tiết toán liên tiếp, Nhuyễn Thiều đành tạm thời gác chuyện của Tả Ngạn sang một bên, chờ hết tiết rồi hỏi. Thời gian của cô cũng khá eo hẹp, có thể không lãng phí thì tốt nhất không nên lãng phí.
Tiếp tục với tiến độ của tiết trước, Nhuyễn Thiều tự học.
Bốn mươi phút trôi qua, đến giờ ra chơi.
Nhuyễn Thiều học say mê đến mức suýt nữa quên mất Tả Ngạn, nhưng chính cậu thì không quên. Cậu chạy thẳng đến trước mặt Nhuyễn Thiều và kể lại toàn bộ câu chuyện gặp Tề Phàm ở giờ ra chơi của tiết trước.
"Tớ đã nói mà, tên đó đâu phải người tử tế gì, còn bảo sẽ quay lại gặp cậu, thế mà chỉ cần một cái chạm môi là đã thốt ra lời nói dối rồi. Cậu ngốc thật, bị thiệt thòi không công." Nói xong, Tả Ngạn không nhịn được mà đảo mắt tỏ vẻ khó chịu.
Nhuyễn Thiều hơi mím môi lại, "Cậu ta thực sự nói vậy à?"
Giọng cô nghe có vẻ bình thản, nhưng lại mang theo chút nguy hiểm bị kiềm nén.
Tả Ngạn gật đầu mạnh, "Tất nhiên, tôi lừa cậu làm gì?"
"Được rồi, tớ biết rồi, lòng tốt của cậu tớ hiểu mà. Cậu nói cậu ta chẳng ra gì, thế thì đâu cần phải tức giận vì cậu ta làm gì?"
Vừa nói, mắt cô hơi nheo lại, thực sự có phần khó chịu.
Dù Nhuyễn Thiều có bao nhiêu khuyết điểm, việc cô giúp Tề Phàm, đối xử tốt với cậu ta đều là thật lòng, dù cậu ta không biết ơn, cô cũng không bận tâm, bởi vì không có quy định nào bắt buộc rằng ai đối tốt với ai thì người đó phải đón nhận.
Nhưng việc Tề Phàm nhận sự giúp đỡ mà chẳng có chút cảm kích nào là điều Nhuyễn Thiều không thể chấp nhận.
Tả Ngạn nhíu mày nghĩ ngợi, là cái lý như vậy sao?
Đỗ Quyên ở bên cạnh cũng góp lời: "Đúng rồi, chị Thiều nói phải đấy, cậu đã quá coi trọng cậu ta rồi, ghét nhất là cái kiểu giả vờ cao thượng. Tức giận vì loại người đó thì đâu đáng!"
Nghe Đỗ Quyên nói, Tả Ngạn nhận ra là có lý thật.
Cậu tức giận đến nhanh mà nguôi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã cười đùa vui vẻ với bạn bè.
Đến khi bốn tiết học buổi sáng kết thúc, đã đến giờ ăn trưa.
Nhuyễn Thiều cũng không bởi vì Tề Phàm nói giữa trưa muốn tới xin lỗi liền cố ý chờ cậu ta. Cô cùng Đỗ Quyên, Viên Lệ, Tả Ngạn và một nhóm bạn ùa vào nhà ăn.
Vì tay cô bị thương, khi đến nhà ăn, Viên Lệ chủ động đi xếp hàng lấy cơm giúp cô, còn cô chỉ cần đi tìm chỗ ngồi.
Học sinh cấp ba rất đông, tổng số học sinh của ba khối ở trường này gần hai ngàn người, mỗi lần đến giờ ăn cứ như chiến đấu, xếp hàng cũng mất khá nhiều thời gian, nên giờ ăn được chia lệch nhau.
Khối 12 là nhóm ăn đầu tiên, khối 10 và khối 11 ăn sau khoảng mười phút.
Nhuyễn Thiều nhìn cảnh náo nhiệt trong nhà ăn, có một cảm giác thân thuộc từ lâu rồi mới gặp lại.
Tả Ngạn nhanh nhẹn, là người đầu tiên lấy cơm xong.
Ngay sau đó là Viên Lệ và những người khác.
Khi tất cả đã lấy cơm xong, Nhuyễn Thiều nhìn thấy Tề Phàm cũng đã xếp hàng và cùng bạn học bưng khay cơm đi đến.
Vì chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà Tề Phàm đã được nhắc đến quá nhiều lần, nên trong đầu cô đã phải hình dung lại hình ảnh của cậu ta không biết bao nhiêu lần, nhờ đó cô dễ dàng nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô ra hiệu cho Tả Ngạn: "Không phải cậu ta nói sẽ đến xin lỗi tớ vào buổi trưa sao? Gọi cậu ta qua đây đi."
Nghe vậy, Tả Ngạn nhìn qua phía đó, khi thấy Tề Phàm liền sáng mắt lên, liền lớn tiếng gọi: "Tề Phàm, lại đây!"
Dù nhà ăn vốn đã rất ồn ào, nhưng tiếng gọi của cậu vẫn có uy lực đáng kể.
Tề Phàm theo phản xạ quay lại nhìn, khi thấy Tả Ngạn và Nhuyễn Thiều cùng mọi người, sắc mặt cậu rõ ràng thay đổi.
Nhưng lúc này không thể né tránh, cậu nói vài câu với bạn cùng bàn rồi nhanh chóng bưng khay cơm đến, hai nam sinh đi cùng cũng bước theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.