Khi Học Bá Xuyên Thành Học Tra
Chương 4: Kinh Ngạc
Hồ Lạp Quyển x
13/11/2024
Editor: Bơ
Hình ảnh mới của Nhuyễn Thiều không chỉ khiến bố mẹ cô kinh ngạc mà khi đến trường vào ngày hôm sau, còn khiến các bạn trong lớp phải ngạc nhiên đến không nhận ra cô. Ban đầu, họ không thể nhận ra cô.
Vì nhà cô khá xa trường nên Nhuyễn Thiều được tài xế nhà đưa đến trường, cô cũng tranh thủ ghi nhớ lại đường đi.
Nói về ký ức của bản thân, Nhuyễn Thiều có nhưng không phải hoàn toàn.
Những sự kiện lớn rất dễ nhớ lại.
Nhưng nhiều chi tiết nhỏ hoặc những chuyện trong cuộc sống cần phải gặp hoặc suy nghĩ kỹ mới nhớ lại được, nếu không sẽ chỉ mơ hồ.
Ký ức của người trước đối với cô như một bộ phim, chỉ có thể hiểu rõ khi xem lại.
Tuy nhiên, điều này không phải là xấu, ngược lại, cô không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc và ký ức của người trước, cô vẫn là chính mình, điều này có thể nói là điều cô hài lòng nhất.
Khi đến trường, Nhuyễn Thiều theo ký ức đi tìm lớp 35 của khối 12.
Trường chỉ có một tòa nhà chính, nhưng khối 12 lại được tách riêng với các khối 10 và 11, các khối dưới học chung một tòa, còn khối 12 học ở tòa bên cạnh, bởi vì các tòa nhà có lối đi liên thông với nhau, nên cũng không sai khi nói là một tòa nhà.
Khi tìm được lớp 35, thể dục buổi sáng vừa mới kết thúc, đa số học sinh trong lớp đã vào lớp nhưng một số vẫn đang ăn sáng ở căng tin.
Khi cô bước vào lớp, một số bạn trong lớp nhìn cô với ánh mắt hoang mang, tự hỏi trong lớp có bạn nào như vậy không, không thể nhận ra cô ngay lập tức.
Cao Trung nói chung rất nghiêm khắc trong quản lý.
Học sinh trong lớp hiếm khi vào lớp của các bạn khác, khi muốn tìm ai đó cũng phải nhờ người quen gọi, nhìn thấy ánh mắt của các bạn có vẻ nghi ngờ, thấy cô thoải mái hào phóng đi vào lớp, không chút ngại ngùng, họ nghĩ có thể mình nhìn nhầm rồi.
Lớp có hơn 60 học sinh, bọn họ không có khả năng đem phong cách ăn mặc của từng người nhớ rõ.
Như vậy, sau khi một số bạn nhìn thêm chút nữa, họ lại quay lại làm việc của mình.
Kỳ thi đại học sắp tới, học sinh lớp này có kết quả không bằng các lớp khác, nhưng cũng có những bạn muốn cố gắng.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy.
Nhưng khi Nhuyễn Thiều vừa ngồi xuống chỗ của mình, sự việc bỗng nhiên trở nên không thể kiểm soát được.
Cô vừa ngồi xuống, thì một bạn nam ngồi phía sau khẽ đụng vào lưng cô, nhẹ nhàng nói: "Đây là chỗ của Nhuyễn Thiều."
Nhuyễn Thiều đặt cốc nước xuống bàn, quay đầu lại, "Tôi chính là Nhuyễn Thiều."
Cả lớp bỗng nhiên im lặng, tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô, vẻ mặt không thể tin được.
Nhuyễn Thiều?
Đây là Nhuyễn Thiều?
Cô ấy là Nhuyễn Thiều, người luôn ăn mặc kỳ quái, trang điểm như ma quái, không bao giờ để ý đến nội quy trường học?
Không thể nào!
Hôm nay, Nhuyễn Thiều là hình ảnh mà cô đã thay đổi từ hôm qua.
Tóc buộc cao, áo sơ mi trắng, quần jeans, giày thể thao, trang phục đơn giản và bình thường nhất, với chiếc kính mắt đen to mà cô vẫn đeo.
Vì biết rằng diện mạo của mình quá khác biệt so với ấn tượng mà người khác có về cô, chiếc kính mắt lớn là điều không thể thiếu, để tránh việc bạn bè và thầy cô nhìn cô như một con khỉ, cô đã quen với việc đeo kính nặng trên mũi.
Thế nhưng, bộ trang phục bình thường ấy lại khiến các bạn trong lớp không thể tin nổi, ai cũng khó mà tin rằng người trông có vẻ rất bình thường này lại chính là Nhuyễn Thiều.
Chỗ ngồi của Nhuyễn Thiều ở hàng ghế cuối gần cửa sổ, các bạn ngồi phía trước đều quay lại nhìn, hành động của họ đồng loạt, biểu cảm trên mặt họ thật hài hước và ngớ ngẩn.
Cả lớp im phăng phắc.
Nhuyễn Thiều nhướn mày, hơi khó hiểu.
Cô đoán rằng sự thay đổi đột ngột của mình sẽ khiến mọi người ngạc nhiên, nhưng không ngờ lại ầm ĩ như thế.
Khi không khí im lặng, bạn nam lúc nãy lại lên tiếng, "Cậu... cậu thật sự là Nhuyễn Thiều?"
Nhuyễn Thiều định trả lời, nhưng lúc này cửa lớp vang lên tiếng cười nói, một nhóm nam nữ quen thuộc bước vào lớp.
Khi họ thấy lớp im ắng, dẫn đầu là Tả Ngạn vỗ vỗ bàn, tỏ vẻ kiêu ngạo, "Sao lại im lặng thế, có phải mọi người biết tôi đến nên đang chào đón tôi không?"
Câu nói của Tả Ngạn thể hiện rõ sự kiêu ngạo.
Nhưng khi nhìn theo ánh mắt của mọi người, Tả Ngạn phát hiện ra nhìn thẳng vào Nhuyễn Thiều.
Thật tiếc, ánh mắt của Nhuyễn Thiều và phần lớn khuôn mặt đều bị chiếc kính mắt lớn che khuất, không thể nhìn rõ cảm xúc.
"Cái này, lớp chúng ta đâu có bạn nào như thế nhỉ?" Nhìn thấy Nhuyễn Thiều, anh chàng nhướng mày đi về phía cô, đặc biệt là khi thấy cô ngồi ở vị trí đó, Tả Ngạn càng thấy nghi ngờ hơn.
"Đó là Chị Thiều, sao lại không phải là học sinh trong lớp?" Khi nghe câu nói của Tả Ngạn, Viên Lệ liền cảm thấy không hài lòng, chen qua người Tả Ngạn rồi chạy đến bên Nhuyễn Thiều.
"Chị Thiều, chị thật sự đến trường rồi à, tay chị đã đỡ hơn chưa?"
Cô hỏi xong, rồi ngồi xuống bên cạnh Nhuyễn Thiều, mặt đầy phấn khích.
Viên Lệ không có Nhuyễn Thiều bên cạnh thật sự buồn chán.
Cùng lúc đó, bạn nam kia nhìn thấy vậy có chút ngỡ ngàng.
Tả Ngạn vì câu nói của Viên Lệ mà suýt ngã, rồi bị Viên Lệ đẩy một cái, loạng choạng suýt ngã xuống. Nhưng ngay lúc đó, Tả Ngạn nhanh chóng nắm lấy bàn để giữ thăng bằng.
Tả Ngạn nhìn Nhuyễn Thiều, miệng lắp bắp hỏi các bạn phía sau, "Viên Lệ nói đó là Nhuyễn Thiều, các cậu thấy có đúng không?"
Giọng Tả Ngạn đầy sự không chắc chắn và ngỡ ngàng, ai cũng có thể nhận ra.
Hồ Dương cùng Lý Sướng phía sau cũng đang ngạc nhiên nhìn Nhuyễn Thiều, không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Đỗ Quyên có thể hiểu lí do tại sao họ phản ứng lớn như vậy, nếu nàng không phải ngày hôm qua liền kiến thức quá một lần, hôm nay chỉ sợ cũng sẽ có cùng một loại phản ứng với mấy người bọn họ.
Cô vỗ vai Tả Ngạn lên tiếng, "Đúng rồi, đó chính là Chị Thiều, không sai."
Vì hôm qua cô đã chứng kiến một cảnh tượng còn sốc hơn hôm nay, dù hôm nay Chị Thiều đã đeo kính mắt lớn, che đi gương mặt dễ thương khác biệt với tính cách khiến mọi người ngỡ ngàng, nhưng nếu cô không đeo kính mắt, phản ứng sẽ còn mạnh mẽ hơn nữa.
Cô nói xong, liền đi về phía Nhuyễn Thiều.
Trước khi buổi học chính thức bắt đầu, mọi người vẫn có thể tự do một chút, nhưng khi giáo viên đến thì không còn tự do nữa, không phải ai cũng như Nhuyễn Thiều và Tả Ngạn không sợ giáo viên.
Cứ như vậy, Đỗ Quyên đi đến trước mặt Nhuyễn Thiều, ba người họ trò chuyện rất thân thiết, cuối cùng Tả Ngạn cũng nhận ra, anh ta bước đi với những bước chân lớn và nặng, dừng lại trước mặt Nhuyễn Thiều, giơ tay định gỡ kính mắt của cô.
Trong khi giơ tay, anh ta còn thốt lên, "Mẹ ơi, Cậu ăn nhầm thuốc à, sao lại đeo cái kính nhìn trong ngốc nghếch này?"
"Bốp!"
Tiếng vỗ vào tay vang lên, tay anh ta vừa giơ ra thì bị Nhuyễn Thiều đánh trúng, âm thanh rất to, nghe rõ là không nương tay.
Tả Ngạn theo phản xạ thu tay lại, nơi bị đánh lập tức đỏ lên.
Anh ta tức thì trợn mắt, "Cậu đánh tôi làm gì? Cậu có bệnh à?"
Dù anh ta la hét, nhưng tính cách vẫn rất bạo ngược.
Đôi mắt anh ta vốn đã khá hung dữ, lúc này càng làm cho anh ta trông dữ tợn hơn.
Tuy nhiên, Nhuyễn Thiều chỉ thản nhiên nói hai từ, "Tay tiện."
Nếu không phải Tả Ngạn tự tiện gỡ kính của cô, cô cũng không muốn so đo với một học sinh trung học như vậy.
Sau khi đánh xong, Nhuyễn Thiều khéo léo đẩy kính mắt, động tác tự nhiên và thuần thục, điều này lại càng khiến Tả Ngạn chắc chắn rằng đó chính là Nhuyễn Thiều.
Ngoài Nhuyễn Thiều, trong lớp không có ai dám đánh anh ta.
Nhớ lại mình đã không xin phép mà định gỡ kính của cô, Tả Ngạn một lúc cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cảm giác đó chỉ tồn tại trong chốc lát.
Rất nhanh, anh ta lại lớn tiếng tuyên bố, "Ai bảo cậu tự nhiên kỳ cục thế, còn đeo cái kính lớn như vậy, xấu chết đi được, trước đây cậu không phải đều đeo kính áp tròng sao?"
Tả Ngạn la to, anh ta chẳng quan tâm đến việc ồn ào sẽ làm phiền người khác, anh ta luôn làm theo ý mình.
Nhưng sau khi anh ta la lên, cả lớp bỗng chốc xôn xao.
Mọi người bắt đầu phản ứng, cô gái nhìn có vẻ ngoan ngoãn như vậy lại chính là Nhuyễn Thiều sao, như lời Tả Ngạn nói, cô ấy bị làm sao vậy?
Bị mọi người vây quanh, Nhuyễn Thiều có chút phiền lòng.
Chẳng cần nói đến nguyên thân của cô, thực ra cô cũng không phải người có tính cách dễ chịu.
Từ nhỏ đã là học sinh xuất sắc, chỉ riêng chỉ số IQ của cô đã vượt trội so với người thường, khi còn trẻ đã trở thành nhân tài kỹ thuật quốc gia, một người như vậy bản chất cũng khá kiêu ngạo.
Bây giờ, ánh mắt mọi người nhìn cô khiến cô cảm thấy như mình là con khỉ để mọi người chiêm ngưỡng vậy.
Dù biết những học sinh này không có ác ý, chỉ vì sự thay đổi đột ngột của cô, nhưng không có ác ý không có nghĩa là cô phải chấp nhận.
Cảm thấy phiền, cô không kìm được mà dùng tay còn lại gõ bàn, giọng nói không kiên nhẫn, "Nhìn gì mà nhìn!"
Một câu đơn giản lại có hiệu quả lớn.
Những học sinh đang ngoái đầu nhìn cô ở phía trước lập tức quay lại, trong lòng thầm cảm thán, giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa, dù thay đổi hình tượng, Nhuyễn Thiều vẫn là Nhuyễn Thiều, không thể vì thay đổi hình tượng mà trở thành một người khác.
Đúng lúc đó, tiếng chuông vào giờ tự học vang lên.
Các học sinh còn lại cũng tranh thủ vào lớp, rất nhanh tiếng đọc bài vang lên khắp lớp.
Rốt cuộc, Nhuyễn Thiều cũng cảm thấy thỏa mái một chút.
Mặc dù vẫn còn một số bạn học tự cho là lén lút nhìn sang, Nhuyễn Thiều cũng có thể chấp nhận được, ít ra còn đỡ hơn là bị mọi người nhìn chằm chằm.
Đỗ Quyên chính là bạn cùng bàn của Nhuyễn Thiều.
Còn Tả Ngạn thì ngồi ở hàng cuối, giữa anh và Nhuyễn Thiều có một bàn cách nhau.
Vì sự thay đổi đột ngột của Nhuyễn Thiều, Tả Ngạn rất tò mò về cô, dù cách một bàn, ánh mắt nóng bỏng của anh vẫn không ngừng rơi vào Nhuyễn Thiều.
Nhuyễn Thiều không phải là người vô cảm, cô tự nhiên cảm nhận được điều đó.
Cô không thể ngăn Tả Ngạn nhìn mình, nhưng cô có thể làm lơ anh ta.
Lúc này, Đỗ Quyên lại đang nói chuyện với cô, sự chú ý của Nhuyễn Thiều được chuyển sang cuộc trò chuyện đó. Đỗ Quyên đang nói về chuyện của Tề Phàm.
Vì những điều Đỗ Quyên nói không phù hợp để người khác nghe, cô đã khéo léo dựng cuốn sách tiếng Anh lên, ghé sát tai Nhuyễn Thiều và nói nhỏ.
"Nhuyễn Thiều, cậu nói là sẽ dạy cho Tề Phàm một bài học, chúng ta khi nào hành động?"
Đây vừa là lời nhắc nhở, vừa là sự thử thách.
Đỗ Quyên sợ Nhuyễn Thiều chỉ nói vậy trong lúc cảm xúc, nếu hôm nay cô lại thay đổi ý định thì chắc chắn cô sẽ rất bực bội.
Nhuyễn Thiều nhìn cô một cái, ánh mắt rõ ràng hiểu được suy nghĩ của Đỗ Quyên.
"Không vội, chúng ta không thể hành động trong trường học được."
Đỗ Quyên nghe vậy, còn muốn nói gì đó nhưng giáo viên chủ nhiệm đã vào lớp. Hôm nay là thứ Hai, giờ tự học tiếng Anh, nên giáo viên dạy tiếng Anh đến giám sát lớp.
Giáo viên tiếng Anh là một người phụ nữ trung niên có tính cách khá nghiêm khắc.
Cũng có không ít học sinh trong lớp sợ cô giáo này, vì vậy khi cô vào lớp, tiếng đọc sách trong lớp lập tức lớn hơn nhiều, dù chỉ là làm bộ thôi nhưng cũng phải làm cho thật.
Đỗ Quyên thực ra không sợ giáo viên này, nhưng những gì cô muốn nói không thích hợp để người khác nghe, nếu tiếp tục, giáo viên chắc chắn sẽ đến gần, dù không sợ, nhưng sẽ rất phiền, tốt hơn là nói chuyện sau giờ học.
Không còn Đỗ Quyên nói chuyện bên tai, Nhuyễn Thiều cũng có thể yên tĩnh đọc sách.
Kiến thức trung học đã cách cô quá lâu, dù IQ cô cao đến đâu, cô cũng không dám chắc mình có thể làm tốt bài thi trung học, ngược lại, kiến thức đại học lại nhớ rất rõ.
Tuy nhiên, đối với một học sinh giỏi thì đây không phải là vấn đề.
Dù đã lâu không học, nhưng cô đã học qua, chỉ cần xem lại một chút là xong.
Giống như việc yêu cầu một sinh viên đại học học lại kiến thức cấp ba, rõ ràng sinh viên đại học sẽ học tốt và nhanh hơn.
Nói cách khác, một người đã có bằng tiến sĩ như Nhuyễn Thiều mà học lại kiến thức trung học mà mình đã học qua, thì lợi thế đó không thể chỉ nói bằng một hai câu.
Luôn muốn làm tốt nhất mọi thứ, đó là châm ngôn sống của Nhuyễn Thiều.
May mắn là Nhuyễn Thiều học khối tự nhiên, kỳ thi đại học chỉ có thi 6 môn: Văn, Toán, Ngoại ngữ, Vật lý, Hóa học và Sinh học.
Trong đó, môn tiếng Anh đối với Nhuyễn Thiều cô không cần ôn lại, cái cô cần củng cố chỉ còn lại 5 môn, khối lượng công việc giảm đi một phần sáu, hai tháng thời gian đối với cô là đủ.
Thực ra, Nhuyễn Thiều không phải là không xem trọng khối xã hội.
Nhưng so với việc học khối xã hội thiên về ghi nhớ, Nhuyễn Thiều thích học khối tự nhiên hơn, và khối tự nhiên dù là khi chọn ngành đại học hay tìm việc sau khi tốt nghiệp đều có nhiều sự lựa chọn hơn khối xã hội, điều này là sự thật không thể phủ nhận.
Vì không cần ôn lại tiếng Anh, cô lấy luôn sách Văn ra.
Trong khi tất cả học sinh trong lớp đều cầm sách tiếng Anh đọc, thì cô lại lấy sách Văn ra, sách tiếng Anh mở ra to cỡ 8k, sách Văn mở ra chỉ có cỡ 16k, như vậy chẳng phải rất dễ chú ý sao?
Khi giáo viên tiếng Anh đi qua hành lang lớp học để giám sát học sinh, cô nhìn thấy Nhuyễn Thiều ngay lập tức.
Giáo viên tiếng Anh vốn có tính cách nghiêm khắc và cứng rắn, cô không thích học sinh thử thách quyền uy của mình.
Dù là với những học sinh yếu trong lớp cũng vậy.
Cô mặt nghiêm, ngay lập tức bước về phía Nhuyễn Thiều.
Hình ảnh mới của Nhuyễn Thiều không chỉ khiến bố mẹ cô kinh ngạc mà khi đến trường vào ngày hôm sau, còn khiến các bạn trong lớp phải ngạc nhiên đến không nhận ra cô. Ban đầu, họ không thể nhận ra cô.
Vì nhà cô khá xa trường nên Nhuyễn Thiều được tài xế nhà đưa đến trường, cô cũng tranh thủ ghi nhớ lại đường đi.
Nói về ký ức của bản thân, Nhuyễn Thiều có nhưng không phải hoàn toàn.
Những sự kiện lớn rất dễ nhớ lại.
Nhưng nhiều chi tiết nhỏ hoặc những chuyện trong cuộc sống cần phải gặp hoặc suy nghĩ kỹ mới nhớ lại được, nếu không sẽ chỉ mơ hồ.
Ký ức của người trước đối với cô như một bộ phim, chỉ có thể hiểu rõ khi xem lại.
Tuy nhiên, điều này không phải là xấu, ngược lại, cô không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc và ký ức của người trước, cô vẫn là chính mình, điều này có thể nói là điều cô hài lòng nhất.
Khi đến trường, Nhuyễn Thiều theo ký ức đi tìm lớp 35 của khối 12.
Trường chỉ có một tòa nhà chính, nhưng khối 12 lại được tách riêng với các khối 10 và 11, các khối dưới học chung một tòa, còn khối 12 học ở tòa bên cạnh, bởi vì các tòa nhà có lối đi liên thông với nhau, nên cũng không sai khi nói là một tòa nhà.
Khi tìm được lớp 35, thể dục buổi sáng vừa mới kết thúc, đa số học sinh trong lớp đã vào lớp nhưng một số vẫn đang ăn sáng ở căng tin.
Khi cô bước vào lớp, một số bạn trong lớp nhìn cô với ánh mắt hoang mang, tự hỏi trong lớp có bạn nào như vậy không, không thể nhận ra cô ngay lập tức.
Cao Trung nói chung rất nghiêm khắc trong quản lý.
Học sinh trong lớp hiếm khi vào lớp của các bạn khác, khi muốn tìm ai đó cũng phải nhờ người quen gọi, nhìn thấy ánh mắt của các bạn có vẻ nghi ngờ, thấy cô thoải mái hào phóng đi vào lớp, không chút ngại ngùng, họ nghĩ có thể mình nhìn nhầm rồi.
Lớp có hơn 60 học sinh, bọn họ không có khả năng đem phong cách ăn mặc của từng người nhớ rõ.
Như vậy, sau khi một số bạn nhìn thêm chút nữa, họ lại quay lại làm việc của mình.
Kỳ thi đại học sắp tới, học sinh lớp này có kết quả không bằng các lớp khác, nhưng cũng có những bạn muốn cố gắng.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy.
Nhưng khi Nhuyễn Thiều vừa ngồi xuống chỗ của mình, sự việc bỗng nhiên trở nên không thể kiểm soát được.
Cô vừa ngồi xuống, thì một bạn nam ngồi phía sau khẽ đụng vào lưng cô, nhẹ nhàng nói: "Đây là chỗ của Nhuyễn Thiều."
Nhuyễn Thiều đặt cốc nước xuống bàn, quay đầu lại, "Tôi chính là Nhuyễn Thiều."
Cả lớp bỗng nhiên im lặng, tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô, vẻ mặt không thể tin được.
Nhuyễn Thiều?
Đây là Nhuyễn Thiều?
Cô ấy là Nhuyễn Thiều, người luôn ăn mặc kỳ quái, trang điểm như ma quái, không bao giờ để ý đến nội quy trường học?
Không thể nào!
Hôm nay, Nhuyễn Thiều là hình ảnh mà cô đã thay đổi từ hôm qua.
Tóc buộc cao, áo sơ mi trắng, quần jeans, giày thể thao, trang phục đơn giản và bình thường nhất, với chiếc kính mắt đen to mà cô vẫn đeo.
Vì biết rằng diện mạo của mình quá khác biệt so với ấn tượng mà người khác có về cô, chiếc kính mắt lớn là điều không thể thiếu, để tránh việc bạn bè và thầy cô nhìn cô như một con khỉ, cô đã quen với việc đeo kính nặng trên mũi.
Thế nhưng, bộ trang phục bình thường ấy lại khiến các bạn trong lớp không thể tin nổi, ai cũng khó mà tin rằng người trông có vẻ rất bình thường này lại chính là Nhuyễn Thiều.
Chỗ ngồi của Nhuyễn Thiều ở hàng ghế cuối gần cửa sổ, các bạn ngồi phía trước đều quay lại nhìn, hành động của họ đồng loạt, biểu cảm trên mặt họ thật hài hước và ngớ ngẩn.
Cả lớp im phăng phắc.
Nhuyễn Thiều nhướn mày, hơi khó hiểu.
Cô đoán rằng sự thay đổi đột ngột của mình sẽ khiến mọi người ngạc nhiên, nhưng không ngờ lại ầm ĩ như thế.
Khi không khí im lặng, bạn nam lúc nãy lại lên tiếng, "Cậu... cậu thật sự là Nhuyễn Thiều?"
Nhuyễn Thiều định trả lời, nhưng lúc này cửa lớp vang lên tiếng cười nói, một nhóm nam nữ quen thuộc bước vào lớp.
Khi họ thấy lớp im ắng, dẫn đầu là Tả Ngạn vỗ vỗ bàn, tỏ vẻ kiêu ngạo, "Sao lại im lặng thế, có phải mọi người biết tôi đến nên đang chào đón tôi không?"
Câu nói của Tả Ngạn thể hiện rõ sự kiêu ngạo.
Nhưng khi nhìn theo ánh mắt của mọi người, Tả Ngạn phát hiện ra nhìn thẳng vào Nhuyễn Thiều.
Thật tiếc, ánh mắt của Nhuyễn Thiều và phần lớn khuôn mặt đều bị chiếc kính mắt lớn che khuất, không thể nhìn rõ cảm xúc.
"Cái này, lớp chúng ta đâu có bạn nào như thế nhỉ?" Nhìn thấy Nhuyễn Thiều, anh chàng nhướng mày đi về phía cô, đặc biệt là khi thấy cô ngồi ở vị trí đó, Tả Ngạn càng thấy nghi ngờ hơn.
"Đó là Chị Thiều, sao lại không phải là học sinh trong lớp?" Khi nghe câu nói của Tả Ngạn, Viên Lệ liền cảm thấy không hài lòng, chen qua người Tả Ngạn rồi chạy đến bên Nhuyễn Thiều.
"Chị Thiều, chị thật sự đến trường rồi à, tay chị đã đỡ hơn chưa?"
Cô hỏi xong, rồi ngồi xuống bên cạnh Nhuyễn Thiều, mặt đầy phấn khích.
Viên Lệ không có Nhuyễn Thiều bên cạnh thật sự buồn chán.
Cùng lúc đó, bạn nam kia nhìn thấy vậy có chút ngỡ ngàng.
Tả Ngạn vì câu nói của Viên Lệ mà suýt ngã, rồi bị Viên Lệ đẩy một cái, loạng choạng suýt ngã xuống. Nhưng ngay lúc đó, Tả Ngạn nhanh chóng nắm lấy bàn để giữ thăng bằng.
Tả Ngạn nhìn Nhuyễn Thiều, miệng lắp bắp hỏi các bạn phía sau, "Viên Lệ nói đó là Nhuyễn Thiều, các cậu thấy có đúng không?"
Giọng Tả Ngạn đầy sự không chắc chắn và ngỡ ngàng, ai cũng có thể nhận ra.
Hồ Dương cùng Lý Sướng phía sau cũng đang ngạc nhiên nhìn Nhuyễn Thiều, không thể đưa ra câu trả lời chắc chắn.
Đỗ Quyên có thể hiểu lí do tại sao họ phản ứng lớn như vậy, nếu nàng không phải ngày hôm qua liền kiến thức quá một lần, hôm nay chỉ sợ cũng sẽ có cùng một loại phản ứng với mấy người bọn họ.
Cô vỗ vai Tả Ngạn lên tiếng, "Đúng rồi, đó chính là Chị Thiều, không sai."
Vì hôm qua cô đã chứng kiến một cảnh tượng còn sốc hơn hôm nay, dù hôm nay Chị Thiều đã đeo kính mắt lớn, che đi gương mặt dễ thương khác biệt với tính cách khiến mọi người ngỡ ngàng, nhưng nếu cô không đeo kính mắt, phản ứng sẽ còn mạnh mẽ hơn nữa.
Cô nói xong, liền đi về phía Nhuyễn Thiều.
Trước khi buổi học chính thức bắt đầu, mọi người vẫn có thể tự do một chút, nhưng khi giáo viên đến thì không còn tự do nữa, không phải ai cũng như Nhuyễn Thiều và Tả Ngạn không sợ giáo viên.
Cứ như vậy, Đỗ Quyên đi đến trước mặt Nhuyễn Thiều, ba người họ trò chuyện rất thân thiết, cuối cùng Tả Ngạn cũng nhận ra, anh ta bước đi với những bước chân lớn và nặng, dừng lại trước mặt Nhuyễn Thiều, giơ tay định gỡ kính mắt của cô.
Trong khi giơ tay, anh ta còn thốt lên, "Mẹ ơi, Cậu ăn nhầm thuốc à, sao lại đeo cái kính nhìn trong ngốc nghếch này?"
"Bốp!"
Tiếng vỗ vào tay vang lên, tay anh ta vừa giơ ra thì bị Nhuyễn Thiều đánh trúng, âm thanh rất to, nghe rõ là không nương tay.
Tả Ngạn theo phản xạ thu tay lại, nơi bị đánh lập tức đỏ lên.
Anh ta tức thì trợn mắt, "Cậu đánh tôi làm gì? Cậu có bệnh à?"
Dù anh ta la hét, nhưng tính cách vẫn rất bạo ngược.
Đôi mắt anh ta vốn đã khá hung dữ, lúc này càng làm cho anh ta trông dữ tợn hơn.
Tuy nhiên, Nhuyễn Thiều chỉ thản nhiên nói hai từ, "Tay tiện."
Nếu không phải Tả Ngạn tự tiện gỡ kính của cô, cô cũng không muốn so đo với một học sinh trung học như vậy.
Sau khi đánh xong, Nhuyễn Thiều khéo léo đẩy kính mắt, động tác tự nhiên và thuần thục, điều này lại càng khiến Tả Ngạn chắc chắn rằng đó chính là Nhuyễn Thiều.
Ngoài Nhuyễn Thiều, trong lớp không có ai dám đánh anh ta.
Nhớ lại mình đã không xin phép mà định gỡ kính của cô, Tả Ngạn một lúc cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cảm giác đó chỉ tồn tại trong chốc lát.
Rất nhanh, anh ta lại lớn tiếng tuyên bố, "Ai bảo cậu tự nhiên kỳ cục thế, còn đeo cái kính lớn như vậy, xấu chết đi được, trước đây cậu không phải đều đeo kính áp tròng sao?"
Tả Ngạn la to, anh ta chẳng quan tâm đến việc ồn ào sẽ làm phiền người khác, anh ta luôn làm theo ý mình.
Nhưng sau khi anh ta la lên, cả lớp bỗng chốc xôn xao.
Mọi người bắt đầu phản ứng, cô gái nhìn có vẻ ngoan ngoãn như vậy lại chính là Nhuyễn Thiều sao, như lời Tả Ngạn nói, cô ấy bị làm sao vậy?
Bị mọi người vây quanh, Nhuyễn Thiều có chút phiền lòng.
Chẳng cần nói đến nguyên thân của cô, thực ra cô cũng không phải người có tính cách dễ chịu.
Từ nhỏ đã là học sinh xuất sắc, chỉ riêng chỉ số IQ của cô đã vượt trội so với người thường, khi còn trẻ đã trở thành nhân tài kỹ thuật quốc gia, một người như vậy bản chất cũng khá kiêu ngạo.
Bây giờ, ánh mắt mọi người nhìn cô khiến cô cảm thấy như mình là con khỉ để mọi người chiêm ngưỡng vậy.
Dù biết những học sinh này không có ác ý, chỉ vì sự thay đổi đột ngột của cô, nhưng không có ác ý không có nghĩa là cô phải chấp nhận.
Cảm thấy phiền, cô không kìm được mà dùng tay còn lại gõ bàn, giọng nói không kiên nhẫn, "Nhìn gì mà nhìn!"
Một câu đơn giản lại có hiệu quả lớn.
Những học sinh đang ngoái đầu nhìn cô ở phía trước lập tức quay lại, trong lòng thầm cảm thán, giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa, dù thay đổi hình tượng, Nhuyễn Thiều vẫn là Nhuyễn Thiều, không thể vì thay đổi hình tượng mà trở thành một người khác.
Đúng lúc đó, tiếng chuông vào giờ tự học vang lên.
Các học sinh còn lại cũng tranh thủ vào lớp, rất nhanh tiếng đọc bài vang lên khắp lớp.
Rốt cuộc, Nhuyễn Thiều cũng cảm thấy thỏa mái một chút.
Mặc dù vẫn còn một số bạn học tự cho là lén lút nhìn sang, Nhuyễn Thiều cũng có thể chấp nhận được, ít ra còn đỡ hơn là bị mọi người nhìn chằm chằm.
Đỗ Quyên chính là bạn cùng bàn của Nhuyễn Thiều.
Còn Tả Ngạn thì ngồi ở hàng cuối, giữa anh và Nhuyễn Thiều có một bàn cách nhau.
Vì sự thay đổi đột ngột của Nhuyễn Thiều, Tả Ngạn rất tò mò về cô, dù cách một bàn, ánh mắt nóng bỏng của anh vẫn không ngừng rơi vào Nhuyễn Thiều.
Nhuyễn Thiều không phải là người vô cảm, cô tự nhiên cảm nhận được điều đó.
Cô không thể ngăn Tả Ngạn nhìn mình, nhưng cô có thể làm lơ anh ta.
Lúc này, Đỗ Quyên lại đang nói chuyện với cô, sự chú ý của Nhuyễn Thiều được chuyển sang cuộc trò chuyện đó. Đỗ Quyên đang nói về chuyện của Tề Phàm.
Vì những điều Đỗ Quyên nói không phù hợp để người khác nghe, cô đã khéo léo dựng cuốn sách tiếng Anh lên, ghé sát tai Nhuyễn Thiều và nói nhỏ.
"Nhuyễn Thiều, cậu nói là sẽ dạy cho Tề Phàm một bài học, chúng ta khi nào hành động?"
Đây vừa là lời nhắc nhở, vừa là sự thử thách.
Đỗ Quyên sợ Nhuyễn Thiều chỉ nói vậy trong lúc cảm xúc, nếu hôm nay cô lại thay đổi ý định thì chắc chắn cô sẽ rất bực bội.
Nhuyễn Thiều nhìn cô một cái, ánh mắt rõ ràng hiểu được suy nghĩ của Đỗ Quyên.
"Không vội, chúng ta không thể hành động trong trường học được."
Đỗ Quyên nghe vậy, còn muốn nói gì đó nhưng giáo viên chủ nhiệm đã vào lớp. Hôm nay là thứ Hai, giờ tự học tiếng Anh, nên giáo viên dạy tiếng Anh đến giám sát lớp.
Giáo viên tiếng Anh là một người phụ nữ trung niên có tính cách khá nghiêm khắc.
Cũng có không ít học sinh trong lớp sợ cô giáo này, vì vậy khi cô vào lớp, tiếng đọc sách trong lớp lập tức lớn hơn nhiều, dù chỉ là làm bộ thôi nhưng cũng phải làm cho thật.
Đỗ Quyên thực ra không sợ giáo viên này, nhưng những gì cô muốn nói không thích hợp để người khác nghe, nếu tiếp tục, giáo viên chắc chắn sẽ đến gần, dù không sợ, nhưng sẽ rất phiền, tốt hơn là nói chuyện sau giờ học.
Không còn Đỗ Quyên nói chuyện bên tai, Nhuyễn Thiều cũng có thể yên tĩnh đọc sách.
Kiến thức trung học đã cách cô quá lâu, dù IQ cô cao đến đâu, cô cũng không dám chắc mình có thể làm tốt bài thi trung học, ngược lại, kiến thức đại học lại nhớ rất rõ.
Tuy nhiên, đối với một học sinh giỏi thì đây không phải là vấn đề.
Dù đã lâu không học, nhưng cô đã học qua, chỉ cần xem lại một chút là xong.
Giống như việc yêu cầu một sinh viên đại học học lại kiến thức cấp ba, rõ ràng sinh viên đại học sẽ học tốt và nhanh hơn.
Nói cách khác, một người đã có bằng tiến sĩ như Nhuyễn Thiều mà học lại kiến thức trung học mà mình đã học qua, thì lợi thế đó không thể chỉ nói bằng một hai câu.
Luôn muốn làm tốt nhất mọi thứ, đó là châm ngôn sống của Nhuyễn Thiều.
May mắn là Nhuyễn Thiều học khối tự nhiên, kỳ thi đại học chỉ có thi 6 môn: Văn, Toán, Ngoại ngữ, Vật lý, Hóa học và Sinh học.
Trong đó, môn tiếng Anh đối với Nhuyễn Thiều cô không cần ôn lại, cái cô cần củng cố chỉ còn lại 5 môn, khối lượng công việc giảm đi một phần sáu, hai tháng thời gian đối với cô là đủ.
Thực ra, Nhuyễn Thiều không phải là không xem trọng khối xã hội.
Nhưng so với việc học khối xã hội thiên về ghi nhớ, Nhuyễn Thiều thích học khối tự nhiên hơn, và khối tự nhiên dù là khi chọn ngành đại học hay tìm việc sau khi tốt nghiệp đều có nhiều sự lựa chọn hơn khối xã hội, điều này là sự thật không thể phủ nhận.
Vì không cần ôn lại tiếng Anh, cô lấy luôn sách Văn ra.
Trong khi tất cả học sinh trong lớp đều cầm sách tiếng Anh đọc, thì cô lại lấy sách Văn ra, sách tiếng Anh mở ra to cỡ 8k, sách Văn mở ra chỉ có cỡ 16k, như vậy chẳng phải rất dễ chú ý sao?
Khi giáo viên tiếng Anh đi qua hành lang lớp học để giám sát học sinh, cô nhìn thấy Nhuyễn Thiều ngay lập tức.
Giáo viên tiếng Anh vốn có tính cách nghiêm khắc và cứng rắn, cô không thích học sinh thử thách quyền uy của mình.
Dù là với những học sinh yếu trong lớp cũng vậy.
Cô mặt nghiêm, ngay lập tức bước về phía Nhuyễn Thiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.