Khi Học Bá Xuyên Thành Học Tra
Chương 3: Thay Đổi
Hồ Lạp Quyển x
13/11/2024
Editor: Bơ
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Nhuyễn Thiều, Viên Lệ và Đỗ Quyên vui mừng không kể xiết.
Cả hai không những không phản đối mà còn mong chờ ngày mai đến nhanh để Nhuyễn Thiều có thể đi học. Trái ngược với sự phấn khởi của họ, Nhuyễn Thiều lại bình thản, cảm thấy hai người họ chỉ là mấy đứa trẻ con, không cần bận tâm quá nhiều, hiện giờ cô chỉ tập trung vào bản thân.
Lúc nãy Nhậm Sa đi vào đột ngột làm cô quên cả việc tẩy trang. Đúng, là tẩy trang. Lớp trang điểm đậm phong cách disco trên mặt Nhuyễn Thiều trông thật lố bịch, giống như bùa phép, trên làn da mịn màng của một thiếu nữ tuổi thanh xuân như cô, thật không cần thiết chút nào. Đặc biệt, lớp trang điểm này còn chẳng hợp với phong cách của cô.
Phòng ngủ của cô khá rộng, ngoài giường và tủ, còn có một bàn trang điểm lớn với hàng loạt mỹ phẩm và sản phẩm dưỡng da sắp xếp ngăn nắp, chói mắt đến mức Nhuyễn Thiều suýt nữa bị lóa. Cô tìm thấy nước tẩy trang, bước nhanh vào phòng tắm và rửa sạch lớp trang điểm. Sau khi rửa mặt xong, cô nhận ra gương mặt này trông giống mình hơn. Đôi chân mày cao, hơi sắc sảo nhưng lại sở hữu đôi mắt hạnh nhân, làm dịu đi nét sắc bén của chân mày, khiến người khác cảm thấy chủ nhân của đôi mắt này ngoan ngoãn, đáng yêu. Tuy nhiên, Nhuyễn Thiều lại không thích nó, khi trang điểm cô cố tình kéo dài đuôi mắt, biến đôi mắt của mình giống mắt phượng, nhưng càng vẽ lại càng chẳng ra gì.
Tiếp theo, sống mũi của cô thanh tú và sắc nét. Đôi môi nhỏ gọn, nhô ra một chút, trông như đang làm nũng. Tổng thể mà nói, diện mạo của cô không quá xinh đẹp sắc sảo nhưng lại rất dễ gây thiện cảm cho người đối diện, là kiểu gương mặt mà người lớn rất thích. Vậy mà cô trước đây lại tự phá hỏng diện mạo này, đúng là không biết nghĩ.
Nhuyễn Thiều lấy một ít nước vỗ lên mặt, nước chảy xuống làm da cô trông càng mềm mịn, nhìn mà chỉ muốn véo thử. Nhưng cô khẽ cau mày, hình như thị lực không được tốt, hơi cận thị. Tưởng rằng thay đổi cơ thể thì sẽ không còn cận nữa, không ngờ vẫn phải chịu đựng phiền phức này. May mắn là độ cận không quá cao.
Điều buồn cười là thị lực cô yếu đi là do chơi game quá nhiều. Nhuyễn Thiều khẽ nhướn mày, không biết nói gì về những cô gái trẻ ở độ tuổi này. Cô cũng đã từng trải qua tuổi này, nhưng chưa bao giờ hành xử như vậy. Trước đây cũng bị cận, thậm chí còn nặng hơn, nên chuyện này với cô cũng chẳng khó chịu gì.
"Chị Thiều..." Viên Lệ gọi cô vì thấy Nhuyễn Thiều mãi chưa ra khỏi phòng tắm. Khi nhìn thấy gương mặt sạch sẽ của Nhuyễn Thiều, cô sững sờ, không thốt nên lời. "Sao thế? Có gì không đúng à?" Nhuyễn Thiều thắc mắc khi thấy biểu cảm ngạc nhiên của Viên Lệ. Đây đâu phải lần đầu gặp mặt, sao phải kinh ngạc như thế chứ?
"Đỗ Quyên, Đỗ Quyên, mau lại đây." Viên Lệ vừa gọi Đỗ Quyên vừa chăm chú nhìn Nhuyễn Thiều. Khi Đỗ Quyên chạy đến vì giọng điệu hối thúc của Viên Lệ, cô lắp bắp nói, "Nhìn chị Thiều đi, chị Thiều trông...". Cô định nói là dễ thương, nhưng nhớ đến tính cách của Nhuyễn Thiều nên đã kịp dừng lại, dù biểu cảm ngạc nhiên trên mặt không hề giảm.
Nghe vậy, Đỗ Quyên nhìn sang và cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Nhuyễn Thiều bị hai người làm cho bối rối. Cô lại nhíu mày, "Nhìn cái gì mà ngạc nhiên vậy?"
Đỗ Quyên và Viên Lệ nhìn nhau rồi đồng thanh, "Dễ thương!" Mong muốn giữ mạng khiến cả hai đồng loạt thốt lên hai từ đó.
Ý nghĩ chợt lóe qua đầu Nhuyễn Thiều quả không sai. Ngay cả người thân thiết nhất như Viên Lệ và Đỗ Quyên cũng chưa từng thấy gương mặt thật của cô, bởi từ năm lớp mười cô đã bắt đầu trang điểm lung tung. Nhậm Sa có nói qua nhưng không có tác dụng, cô vẫn bướng bỉnh không thay đổi.
May mắn là làn da vẫn còn tốt, nhờ vào mỹ phẩm đắt tiền và tuổi trẻ. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, làn da sớm muộn cũng sẽ bị tổn hại.
Nhuyễn Thiều không ngốc, chỉ cần nhìn biểu cảm của Đỗ Quyên và Viên Lệ là cô cũng đoán ra suy nghĩ của họ. Cô không để tâm, đi ra khỏi phòng tắm và ngồi trước bàn trang điểm. Nhìn gương mặt mộc, cô thấy thoải mái hơn hẳn.
Điều duy nhất không hợp mắt bây giờ là đống bím tóc nhỏ trên đầu.
"Cả hai qua đây, giúp tôi tháo hết bím tóc này ra." Nhuyễn Thiều ra hiệu cho hai cô bạn, thật không thể chịu nổi gu thẩm mỹ của cô lúc trước, có thời gian thì phải chỉnh trang lại bản thân.
Viên Lệ và Đỗ Quyên nhận lệnh liền tiến đến hai bên và bắt đầu giúp tháo tóc, nhưng vẫn hỏi lại, "Thiều tỷ, chị thực sự muốn tháo hết bím tóc này sao?"
Dù sao khi xưa để thắt kiểu này cũng mất không ít thời gian.
Nhuyễn Thiều chỉ đáp lại hai chữ: “Làm đi.”
“Dạ!” Hai cô bạn đáp lại một tiếng rồi bắt đầu hành động.
Kiểu tóc này còn được gọi là tóc bím kiểu bọ cạp, với hơn hai mươi bím nhỏ trên đầu, tuy mỏng nhưng dày. Nói là xấu cũng không hẳn, có khá nhiều bạn trong trường cho rằng kiểu này rất cá tính, chỉ là khi kết hợp với lớp trang điểm trước kia thì quả thực khó mà nhìn nổi.
Đã quyết định tân trang lại bản thân thì đương nhiên phải sửa soạn từ đầu đến chân.
Hai người vừa giúp Nhuyễn Thiều tháo tóc vừa trò chuyện, nói toàn là mấy chuyện trong trường, nào là bạn cùng lớp ra sao, bạn lớp khác thế nào, rồi cả chuyện ai đó ở trường cấp ba bên cạnh nữa, cũng chẳng có quy củ gì, nghĩ tới đâu nói tới đó.
Ngược lại, nhờ vậy mà Nhuyễn Thiều cũng hiểu thêm một chút về tình hình trong trường.
Trường cô đang học là trường trọng điểm, trường bên cạnh là trường số hai.
Năm ngoái trường số hai có một bạn đạt thủ khoa thành phố, lập tức trở thành tâm điểm, vượt mặt trường của cô. Năm nay trường cô quyết tâm bứt phá để vượt qua trường số hai, vì thế mà công tác giảng dạy trong trường cũng nghiêm khắc hơn các năm trước.
Vì vậy, những học sinh như Nhuyễn Thiều, chỉ đến trường cho có, đều bị phân vào lớp cuối cùng, thường gọi là lớp đội sổ.
Dù là trường trọng điểm cũng không thiếu học sinh không chú tâm học hành, mà lớp của Nhuyễn Thiều lại tụ tập đủ các bạn có thành tích không tốt và những học sinh hay quậy phá, có thể nói là lớp mà thầy cô muốn tránh xa nhất.
Từ trước đến nay Nhuyễn Thiều luôn là học bá nên chưa từng có trải nghiệm này, không ngờ lần này lại có chút mong chờ ngày mai được đến trường.
“Xong rồi.”
Dù bím nhỏ nhiều, nhưng chỉ là tháo ra thôi nên Viên Lệ và Đỗ Quyên rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã tháo hết.
Nhuyễn Thiều nhìn vào gương, không biết nên biểu lộ cảm xúc gì khi thấy tóc mình xù thành một đầu bù xù, còn tệ hơn cả lúc thắt bím!
Cô dùng tay còn lành lặn sờ đầu, lại muốn thở dài.
Mới qua bao lâu đâu mà số lần cô thở dài đã nhiều hơn cả đời trước cộng lại.
Đỗ Quyên là người tinh ý, thấy được suy nghĩ của cô liền tìm ra máy duỗi tóc của Nhuyễn Thiều. Đó là món đồ cô mua chỉ vì muốn thử cho vui.
Mặc dù đi tiệm làm tóc tiện hơn, nhưng ở độ tuổi này các cô gái thường rất tò mò, tự tay mày mò mấy thứ này cũng không ít.
“Chị Thiều, để em giúp chị duỗi tóc thẳng, yên tâm, em dùng cái này thành thạo lắm, không làm cháy tóc chị đâu!” Đỗ Quyên đảm bảo chắc nịch.
Nhuyễn Thiều đành vẫy tay, “Duỗi đi!”
Cho dù có cháy cũng không sao, đến lúc đó cắt đi luôn cũng được, tóc dài kiểu này cũng không dễ chăm, nếu phiền thì cô cắt ngắn luôn.
“Được ạ!” Đỗ Quyên cắm điện với vẻ phấn khởi.
Viên Lệ đứng cạnh thấy vậy cũng ngứa tay.
Khi máy duỗi tóc đang làm nóng, cô đụng tay Đỗ Quyên, “Chị, cho em thử một chút được không?”
Đỗ Quyên lớn hơn Viên Lệ vài tháng, thường ngày cả hai gọi tên nhau, nhưng đôi khi Viên Lệ lại gọi Đỗ Quyên là chị, mà những lúc thế này thường là khi cô muốn nhờ vả.
Dù Viên Lệ gọi thân mật là chị, nhưng Đỗ Quyên lại trừng mắt một cái.
“Thử thử gì, thử cái gì mà thử, nếu làm cháy tóc Chị Thiều thì ai chịu trách nhiệm?” Đỗ Quyên ra vẻ tự hào rằng mình có kinh nghiệm.
Viên Lệ nghe vậy liền xị mặt.
Nhuyễn Thiều nhìn mà cũng thấy vui.
Thực ra, Đỗ Quyên không khoe khoang. Mặc dù dùng hơi lâu, nhưng cuối cùng cô cũng biến mái tóc xù của Nhuyễn Thiều thành một kiểu tóc gọn gàng.
Nhìn mái tóc đen bóng đã được chỉnh sửa đâu vào đấy, Nhuyễn Thiều cũng thấy hơi tiếc nếu phải cắt đi, thôi thì cứ giữ lại vậy!
Viên Lệ và Đỗ Quyên lại ngồi trò chuyện với Nhuyễn Thiều thêm một lúc lâu mới rời đi.
Đến tối, sau khi gặp Nhậm Sa, Nhuyễn Thiều lại gặp bố của thân chủ này là Nhuyễn Cát Tường. Nhuyễn Cát Tường xuất thân từ nông thôn, dù bây giờ đã là người có tiền nhưng nhìn bề ngoài vẫn rất giản dị, trông cũng là người dễ tính.
Còn về anh cả của Nhuyễn Thiều, Nhuyễn Dương.
Sau khi du học về nước và đi làm, anh đã tự mua một căn hộ bên ngoài nên ít khi về nhà. Gần đây anh lại bận một dự án nên càng ít về nhà, thậm chí bận đến mức chỉ muốn ở lại công ty luôn.
Không thể không nhắc tới là khi nhìn thấy bộ dạng mới của Nhuyễn Thiều, bất kể là Nhuyễn Cát Tường hay Nhâm Sa đều rất ngạc nhiên.
Nhuyễn Thiều buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, trên mặt không còn lớp trang điểm bừa bãi, đeo một chiếc kính gọng đen, mặc áo sơ mi với quần jeans giản dị, thoạt nhìn trông y như một học sinh ngoan, khác xa với hình tượng nổi loạn trước đây.
Nhậm Sa buột miệng nói: “Lại muốn giở trò gì nữa đây?”
Nhuyễn Cát Tường tuy cũng ngạc nhiên nhưng khi nghe vợ nói vậy thì vội không để lộ mà kéo tay áo vợ, bất kể con gái nghĩ thế nào, kết quả này rõ ràng đang theo hướng tốt lên, ông dĩ nhiên không muốn thấy con gái lại trở về như cũ.
Thực ra Nhuyễn Thiều cũng chẳng để tâm lời nói của Nhậm Sa.
Cô giả vờ như không nghe thấy giọng điệu nghi ngờ của bà, cố gắng bình tĩnh đáp lại, “Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi chán, muốn thay đổi một chút.”
Nhuyễn Cát Tường lập tức tiếp lời, “Được được, muốn thay đổi thì thay đổi, con gái ngoan thế này trông đẹp hơn nhiều, thay đổi tốt lắm!”
Nhậm Sa, “…”
Chiếc kính đen khung lớn kia che hết nửa gương mặt, đẹp ở chỗ nào chứ?
Tuy nhiên bà cũng không nói thêm gì, dù sao trước kia có nói bao nhiêu lần con gái cũng chẳng thay đổi phong cách, giờ đột nhiên trở nên bình thường như thế, trong lòng bà thật ra cũng rất vui. Nếu có thể giữ hình tượng này mãi, thì bà đúng là biết ơn trời đất rồi!
Nhận được câu trả lời chắc chắn của Nhuyễn Thiều, Viên Lệ và Đỗ Quyên vui mừng không kể xiết.
Cả hai không những không phản đối mà còn mong chờ ngày mai đến nhanh để Nhuyễn Thiều có thể đi học. Trái ngược với sự phấn khởi của họ, Nhuyễn Thiều lại bình thản, cảm thấy hai người họ chỉ là mấy đứa trẻ con, không cần bận tâm quá nhiều, hiện giờ cô chỉ tập trung vào bản thân.
Lúc nãy Nhậm Sa đi vào đột ngột làm cô quên cả việc tẩy trang. Đúng, là tẩy trang. Lớp trang điểm đậm phong cách disco trên mặt Nhuyễn Thiều trông thật lố bịch, giống như bùa phép, trên làn da mịn màng của một thiếu nữ tuổi thanh xuân như cô, thật không cần thiết chút nào. Đặc biệt, lớp trang điểm này còn chẳng hợp với phong cách của cô.
Phòng ngủ của cô khá rộng, ngoài giường và tủ, còn có một bàn trang điểm lớn với hàng loạt mỹ phẩm và sản phẩm dưỡng da sắp xếp ngăn nắp, chói mắt đến mức Nhuyễn Thiều suýt nữa bị lóa. Cô tìm thấy nước tẩy trang, bước nhanh vào phòng tắm và rửa sạch lớp trang điểm. Sau khi rửa mặt xong, cô nhận ra gương mặt này trông giống mình hơn. Đôi chân mày cao, hơi sắc sảo nhưng lại sở hữu đôi mắt hạnh nhân, làm dịu đi nét sắc bén của chân mày, khiến người khác cảm thấy chủ nhân của đôi mắt này ngoan ngoãn, đáng yêu. Tuy nhiên, Nhuyễn Thiều lại không thích nó, khi trang điểm cô cố tình kéo dài đuôi mắt, biến đôi mắt của mình giống mắt phượng, nhưng càng vẽ lại càng chẳng ra gì.
Tiếp theo, sống mũi của cô thanh tú và sắc nét. Đôi môi nhỏ gọn, nhô ra một chút, trông như đang làm nũng. Tổng thể mà nói, diện mạo của cô không quá xinh đẹp sắc sảo nhưng lại rất dễ gây thiện cảm cho người đối diện, là kiểu gương mặt mà người lớn rất thích. Vậy mà cô trước đây lại tự phá hỏng diện mạo này, đúng là không biết nghĩ.
Nhuyễn Thiều lấy một ít nước vỗ lên mặt, nước chảy xuống làm da cô trông càng mềm mịn, nhìn mà chỉ muốn véo thử. Nhưng cô khẽ cau mày, hình như thị lực không được tốt, hơi cận thị. Tưởng rằng thay đổi cơ thể thì sẽ không còn cận nữa, không ngờ vẫn phải chịu đựng phiền phức này. May mắn là độ cận không quá cao.
Điều buồn cười là thị lực cô yếu đi là do chơi game quá nhiều. Nhuyễn Thiều khẽ nhướn mày, không biết nói gì về những cô gái trẻ ở độ tuổi này. Cô cũng đã từng trải qua tuổi này, nhưng chưa bao giờ hành xử như vậy. Trước đây cũng bị cận, thậm chí còn nặng hơn, nên chuyện này với cô cũng chẳng khó chịu gì.
"Chị Thiều..." Viên Lệ gọi cô vì thấy Nhuyễn Thiều mãi chưa ra khỏi phòng tắm. Khi nhìn thấy gương mặt sạch sẽ của Nhuyễn Thiều, cô sững sờ, không thốt nên lời. "Sao thế? Có gì không đúng à?" Nhuyễn Thiều thắc mắc khi thấy biểu cảm ngạc nhiên của Viên Lệ. Đây đâu phải lần đầu gặp mặt, sao phải kinh ngạc như thế chứ?
"Đỗ Quyên, Đỗ Quyên, mau lại đây." Viên Lệ vừa gọi Đỗ Quyên vừa chăm chú nhìn Nhuyễn Thiều. Khi Đỗ Quyên chạy đến vì giọng điệu hối thúc của Viên Lệ, cô lắp bắp nói, "Nhìn chị Thiều đi, chị Thiều trông...". Cô định nói là dễ thương, nhưng nhớ đến tính cách của Nhuyễn Thiều nên đã kịp dừng lại, dù biểu cảm ngạc nhiên trên mặt không hề giảm.
Nghe vậy, Đỗ Quyên nhìn sang và cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Nhuyễn Thiều bị hai người làm cho bối rối. Cô lại nhíu mày, "Nhìn cái gì mà ngạc nhiên vậy?"
Đỗ Quyên và Viên Lệ nhìn nhau rồi đồng thanh, "Dễ thương!" Mong muốn giữ mạng khiến cả hai đồng loạt thốt lên hai từ đó.
Ý nghĩ chợt lóe qua đầu Nhuyễn Thiều quả không sai. Ngay cả người thân thiết nhất như Viên Lệ và Đỗ Quyên cũng chưa từng thấy gương mặt thật của cô, bởi từ năm lớp mười cô đã bắt đầu trang điểm lung tung. Nhậm Sa có nói qua nhưng không có tác dụng, cô vẫn bướng bỉnh không thay đổi.
May mắn là làn da vẫn còn tốt, nhờ vào mỹ phẩm đắt tiền và tuổi trẻ. Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, làn da sớm muộn cũng sẽ bị tổn hại.
Nhuyễn Thiều không ngốc, chỉ cần nhìn biểu cảm của Đỗ Quyên và Viên Lệ là cô cũng đoán ra suy nghĩ của họ. Cô không để tâm, đi ra khỏi phòng tắm và ngồi trước bàn trang điểm. Nhìn gương mặt mộc, cô thấy thoải mái hơn hẳn.
Điều duy nhất không hợp mắt bây giờ là đống bím tóc nhỏ trên đầu.
"Cả hai qua đây, giúp tôi tháo hết bím tóc này ra." Nhuyễn Thiều ra hiệu cho hai cô bạn, thật không thể chịu nổi gu thẩm mỹ của cô lúc trước, có thời gian thì phải chỉnh trang lại bản thân.
Viên Lệ và Đỗ Quyên nhận lệnh liền tiến đến hai bên và bắt đầu giúp tháo tóc, nhưng vẫn hỏi lại, "Thiều tỷ, chị thực sự muốn tháo hết bím tóc này sao?"
Dù sao khi xưa để thắt kiểu này cũng mất không ít thời gian.
Nhuyễn Thiều chỉ đáp lại hai chữ: “Làm đi.”
“Dạ!” Hai cô bạn đáp lại một tiếng rồi bắt đầu hành động.
Kiểu tóc này còn được gọi là tóc bím kiểu bọ cạp, với hơn hai mươi bím nhỏ trên đầu, tuy mỏng nhưng dày. Nói là xấu cũng không hẳn, có khá nhiều bạn trong trường cho rằng kiểu này rất cá tính, chỉ là khi kết hợp với lớp trang điểm trước kia thì quả thực khó mà nhìn nổi.
Đã quyết định tân trang lại bản thân thì đương nhiên phải sửa soạn từ đầu đến chân.
Hai người vừa giúp Nhuyễn Thiều tháo tóc vừa trò chuyện, nói toàn là mấy chuyện trong trường, nào là bạn cùng lớp ra sao, bạn lớp khác thế nào, rồi cả chuyện ai đó ở trường cấp ba bên cạnh nữa, cũng chẳng có quy củ gì, nghĩ tới đâu nói tới đó.
Ngược lại, nhờ vậy mà Nhuyễn Thiều cũng hiểu thêm một chút về tình hình trong trường.
Trường cô đang học là trường trọng điểm, trường bên cạnh là trường số hai.
Năm ngoái trường số hai có một bạn đạt thủ khoa thành phố, lập tức trở thành tâm điểm, vượt mặt trường của cô. Năm nay trường cô quyết tâm bứt phá để vượt qua trường số hai, vì thế mà công tác giảng dạy trong trường cũng nghiêm khắc hơn các năm trước.
Vì vậy, những học sinh như Nhuyễn Thiều, chỉ đến trường cho có, đều bị phân vào lớp cuối cùng, thường gọi là lớp đội sổ.
Dù là trường trọng điểm cũng không thiếu học sinh không chú tâm học hành, mà lớp của Nhuyễn Thiều lại tụ tập đủ các bạn có thành tích không tốt và những học sinh hay quậy phá, có thể nói là lớp mà thầy cô muốn tránh xa nhất.
Từ trước đến nay Nhuyễn Thiều luôn là học bá nên chưa từng có trải nghiệm này, không ngờ lần này lại có chút mong chờ ngày mai được đến trường.
“Xong rồi.”
Dù bím nhỏ nhiều, nhưng chỉ là tháo ra thôi nên Viên Lệ và Đỗ Quyên rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã tháo hết.
Nhuyễn Thiều nhìn vào gương, không biết nên biểu lộ cảm xúc gì khi thấy tóc mình xù thành một đầu bù xù, còn tệ hơn cả lúc thắt bím!
Cô dùng tay còn lành lặn sờ đầu, lại muốn thở dài.
Mới qua bao lâu đâu mà số lần cô thở dài đã nhiều hơn cả đời trước cộng lại.
Đỗ Quyên là người tinh ý, thấy được suy nghĩ của cô liền tìm ra máy duỗi tóc của Nhuyễn Thiều. Đó là món đồ cô mua chỉ vì muốn thử cho vui.
Mặc dù đi tiệm làm tóc tiện hơn, nhưng ở độ tuổi này các cô gái thường rất tò mò, tự tay mày mò mấy thứ này cũng không ít.
“Chị Thiều, để em giúp chị duỗi tóc thẳng, yên tâm, em dùng cái này thành thạo lắm, không làm cháy tóc chị đâu!” Đỗ Quyên đảm bảo chắc nịch.
Nhuyễn Thiều đành vẫy tay, “Duỗi đi!”
Cho dù có cháy cũng không sao, đến lúc đó cắt đi luôn cũng được, tóc dài kiểu này cũng không dễ chăm, nếu phiền thì cô cắt ngắn luôn.
“Được ạ!” Đỗ Quyên cắm điện với vẻ phấn khởi.
Viên Lệ đứng cạnh thấy vậy cũng ngứa tay.
Khi máy duỗi tóc đang làm nóng, cô đụng tay Đỗ Quyên, “Chị, cho em thử một chút được không?”
Đỗ Quyên lớn hơn Viên Lệ vài tháng, thường ngày cả hai gọi tên nhau, nhưng đôi khi Viên Lệ lại gọi Đỗ Quyên là chị, mà những lúc thế này thường là khi cô muốn nhờ vả.
Dù Viên Lệ gọi thân mật là chị, nhưng Đỗ Quyên lại trừng mắt một cái.
“Thử thử gì, thử cái gì mà thử, nếu làm cháy tóc Chị Thiều thì ai chịu trách nhiệm?” Đỗ Quyên ra vẻ tự hào rằng mình có kinh nghiệm.
Viên Lệ nghe vậy liền xị mặt.
Nhuyễn Thiều nhìn mà cũng thấy vui.
Thực ra, Đỗ Quyên không khoe khoang. Mặc dù dùng hơi lâu, nhưng cuối cùng cô cũng biến mái tóc xù của Nhuyễn Thiều thành một kiểu tóc gọn gàng.
Nhìn mái tóc đen bóng đã được chỉnh sửa đâu vào đấy, Nhuyễn Thiều cũng thấy hơi tiếc nếu phải cắt đi, thôi thì cứ giữ lại vậy!
Viên Lệ và Đỗ Quyên lại ngồi trò chuyện với Nhuyễn Thiều thêm một lúc lâu mới rời đi.
Đến tối, sau khi gặp Nhậm Sa, Nhuyễn Thiều lại gặp bố của thân chủ này là Nhuyễn Cát Tường. Nhuyễn Cát Tường xuất thân từ nông thôn, dù bây giờ đã là người có tiền nhưng nhìn bề ngoài vẫn rất giản dị, trông cũng là người dễ tính.
Còn về anh cả của Nhuyễn Thiều, Nhuyễn Dương.
Sau khi du học về nước và đi làm, anh đã tự mua một căn hộ bên ngoài nên ít khi về nhà. Gần đây anh lại bận một dự án nên càng ít về nhà, thậm chí bận đến mức chỉ muốn ở lại công ty luôn.
Không thể không nhắc tới là khi nhìn thấy bộ dạng mới của Nhuyễn Thiều, bất kể là Nhuyễn Cát Tường hay Nhâm Sa đều rất ngạc nhiên.
Nhuyễn Thiều buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, trên mặt không còn lớp trang điểm bừa bãi, đeo một chiếc kính gọng đen, mặc áo sơ mi với quần jeans giản dị, thoạt nhìn trông y như một học sinh ngoan, khác xa với hình tượng nổi loạn trước đây.
Nhậm Sa buột miệng nói: “Lại muốn giở trò gì nữa đây?”
Nhuyễn Cát Tường tuy cũng ngạc nhiên nhưng khi nghe vợ nói vậy thì vội không để lộ mà kéo tay áo vợ, bất kể con gái nghĩ thế nào, kết quả này rõ ràng đang theo hướng tốt lên, ông dĩ nhiên không muốn thấy con gái lại trở về như cũ.
Thực ra Nhuyễn Thiều cũng chẳng để tâm lời nói của Nhậm Sa.
Cô giả vờ như không nghe thấy giọng điệu nghi ngờ của bà, cố gắng bình tĩnh đáp lại, “Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi chán, muốn thay đổi một chút.”
Nhuyễn Cát Tường lập tức tiếp lời, “Được được, muốn thay đổi thì thay đổi, con gái ngoan thế này trông đẹp hơn nhiều, thay đổi tốt lắm!”
Nhậm Sa, “…”
Chiếc kính đen khung lớn kia che hết nửa gương mặt, đẹp ở chỗ nào chứ?
Tuy nhiên bà cũng không nói thêm gì, dù sao trước kia có nói bao nhiêu lần con gái cũng chẳng thay đổi phong cách, giờ đột nhiên trở nên bình thường như thế, trong lòng bà thật ra cũng rất vui. Nếu có thể giữ hình tượng này mãi, thì bà đúng là biết ơn trời đất rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.