Khi Học Bá Xuyên Thành Học Tra
Chương 1: Xuyên Thành Học Tra
Hồ Lạp Quyển x
13/11/2024
Editor: Bơ
"Chậc chậc chậc, nhìn xem bạn học Nhuyễn Thiều của chúng ta kìa, anh hùng cứu mỹ nhân... À không đúng, là mỹ nhân cứu anh hùng mới phải, kết quả là cứu xong lại thành ra như thế này đây." Thiếu niên mặc áo khoác da, quần bò, trên mặt lộ rõ vẻ coi thường, nói năng khoa trương, còn hai tay chỉ vào cô gái đang ngồi trên giường, động tác và giọng điệu cực kỳ phóng đại.
Thấy đối phương chẳng mảy may nhíu mày lấy một cái, cậu ta lại càng tức đến phát điên, "Nếu cứu được một anh hùng thật thì tôi còn có thể tỏ ra chút kính nê, kết quả là cậu cứu được cái thứ gì vậy chứ?"
"Cái thằng đó đúng là một tên hèn nhát!"
"Anh Ngạn, anh bớt giận đi, nếu anh không vui thì khi quay lại trường chúng ta sẽ đập cho thằng đó một trận để xả giận cho anh!"
"Nói đúng đó, thằng nhóc đó chỉ là một tên gà yếu mà thôi, đập nó dễ như chơi, tội gì phải bực mình với loại người như vậy? Đừng giận nữa!"
Hai thiếu niên đứng phía sau nhanh chóng tiến lên giữ Tả Ngạn lại, một trái một phải như hai vệ sĩ hộ pháp, vừa nói vừa liếc nhìn Nhuyễn Thiều, lo sợ rằng những lời nói vừa rồi sẽ khiến cô nổi giận.
Dù sao, người mà họ nói muốn đập chính là kẻ mà Nhuyễn Thiều đã cứu, ai trong trường không biết cô đối xử đặc biệt với tên "gà yếu" đó chứ? Dù họ chẳng thể hiểu nổi hắn gặp may thế nào mà lại lọt vào mắt xanh của Nhuyễn Thiều.
Ngoài dự đoán, lần này mọi chuyện không tệ lắm. Có vẻ như do hành động của tên "gà yếu" đó đã làm lòng cô bị tổn thương, Nhuyễn Thiều ngồi trên giường, hai mắt mắt rũ xuống, từ khi họ vào phòng đến giờ gần như không thay đổi nét mặt, dù cho anh Ngạn suýt chọc ngón tay vào mặt cô mà cô vẫn không phản ứng.
Tình hình này có gì đó không ổn, cảm giác như "chị Thiều" đặc biệt im lặng!
Hồ Vũ và Lý Sướng nhìn nhau, chẳng lẽ chị Thiều bị đả kích quá mức?
Hai người nhìn nhau một cái rồi cùng quay sang nhìn hai cô bạn học đang ngồi hai bên giường, một bộ dạng nháy mắt ra hiệu.
Hai người kia cũng đồng loạt nhăn mặt.
"Chị Thiều, chị không sao chứ?" Viên Lệ cẩn trọng nhìn Nhuyễn Thiều hỏi một câu.
Đỗ Quyên cũng không chịu kém, cô cầm lấy một quả táo trên bàn đầu giường, "Chị Thiều, chị có muốn ăn táo không? Táo tươi lắm đấy, để em gọt cho chị một quả nhé!"
Mặc dù trong trường mấy người bọn cô và Tả Ngạn thường ở thế đối đầu, nhưng lần này họ lại đồng tình với ý kiến của cậu ta. Chị Thiều đối tốt với tên "gà yếu" đó quá, mà tên đó lại không biết điều, họ cũng muốn bắt hắn lại để cho hắn một trận!
Đôi mắt đang cụp xuống của Nhuyễn Thiều cuối cùng cũng nâng lên.
Không phải cô không muốn trả lời, chỉ là vẫn chưa chấp nhận nổi sự thật rằng mình vừa tan ca về thì đã gặp tai nạn và chết.
Với tư cách là một thiên tài trong lĩnh vực điện tử, là nhân tài quốc gia, Nhuyễn Thiều luôn có đội ngũ bảo vệ riêng, vậy mà trong tình huống như thế cô lại gặp nạn, khiến cô không thể không nghi ngờ rằng có ai đó đã ám hại mình.
Vì chỉ số IQ siêu cao và thành tựu lớn lao, Nhuyễn Thiều không bao giờ biết thế nào là khiêm tốn, luôn tự cao, trong lĩnh vực của mình cô lại là một nữ hoàng tuyệt đối, đối với quốc gia thì càng là một người không thể thiếu, và đã nhiều lần là mục tiêu ám hại.
Nếu không, cô đã không có cả một đội bảo vệ riêng.
Nhưng lần này vận may kém, cuối cùng cũng có người thành công.
Nhuyễn Thiều khẽ cười lạnh, dù ai là kẻ ra tay, cô đã chết một lần nhưng lại sống lại, còn trẻ ra đến mười tuổi. Có vẻ như ông trời cũng tiếc nuối thiên tài như cô mà không nỡ để cô chết sớm, thật là có mắt nhìn!
Điều duy nhất tiếc nuối là cô không sống lại trong thân thể của mình mà lại xuyên vào người khác.
Những người bạn có mặt trong phòng bị nụ cười lạnh bất chợt của cô dọa đến giật mình.
Ngay cả Tả Ngạn, vừa rồi còn đang tức đến thở dốc, cũng rụt người lại, cẩn trọng nhìn cô, khó chịu mở miệng, "Này, cậu không phải bị ngốc rồi chứ? Bị thương là ở tay, chứ đâu phải ở đầu, không thể thế được!"
Lời Tả Ngạn còn chưa dứt, Nhuyễn Thiều đã quét ánh mắt sắc bén về phía cậu.
Là một thiên tài, từ "ngốc" đối với cô là một sự sỉ nhục, chưa ai dám gọi Nhuyễn Thiều là ngốc cả!
Ánh mắt đó vừa liếc tới, Tả Ngạn lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, lắp bắp, "Sao vậy? Nhìn tôi làm gì?"
Nói chưa dứt lời, giọng cậu lại trở nên cứng cỏi.
Nhuyễn Thiều chỉ nheo mắt nhìn cậu, không nói gì, mà biểu hiện của cô lại có phần đáng sợ.
Trong đầu cô, ký ức của cơ thể này bắt đầu lóe lên, cô đang nhanh chóng phân tích từng chút một.
Tên Nhuyễn Thiều, giới tính nữ, học sinh lớp 12, mười bảy tuổi, gia đình có bố mẹ và một người anh trai, trên nữa là ông bà nội vẫn còn sống, nhưng họ có chút trọng nam khinh nữ. Bố mẹ bận rộn với công việc, anh trai lớn hơn cô sáu tuổi, quan hệ cũng không quá gần gũi.
Vì mối quan hệ gia đình như vậy, Nhuyễn Thiều trong lòng có chút thiếu thốn tình cảm, hiện đang trong giai đoạn nổi loạn nên thường làm những việc kỳ quặc, ăn mặc giống như một nữ sinh bất hảo, học hành không đến nơi đến chốn. Mục đích cuối cùng cũng chỉ là để thu hút sự chú ý của bố mẹ và anh trai.
Sau khi công việc ổn định, bố mẹ muốn bù đắp cho cô, nhưng lại phát hiện ra rằng con gái đã "đi chệch đường", vì cảm thấy áy náy nên họ rất nuông chiều cô, bởi dù có muốn quản cũng không quản nổi.
Lần này bị thương cũng vì cô đã cứu một nam sinh cùng trường, người đó là học bá nổi tiếng của trường, thành tích luôn đứng đầu, nhưng hoàn cảnh gia đình lại không mấy khá giả.
Khi Nhuyễn Thiều tình cờ thấy cậu học bá bị mấy tên côn đồ tống tiền, cô đã ra mặt bảo vệ cậu, nhưng khi bọn côn đồ rút dao ra thì học bá lại bỏ chạy, khiến cánh tay của cô bị thương.
Vì vậy, cô mới xin nghỉ để dưỡng thương.
Người đang trừng mắt nhìn cô, như thể muốn lao tới đánh nhau ba trăm hiệp, chính là Tả Ngạn, kẻ "đối đầu" lớn nhất của cô trong trường. Một nữ sinh bất hảo và một nam sinh bất hảo, cả hai đều “thống lĩnh” một đám “thuộc hạ” khá đông đảo và là những người nổi tiếng trong trường.
Hồ Vũ và Lý Sướng là cánh tay phải và trái của Tả Ngạn.
Còn Đỗ Quyên và Viên Lệ thì chính là cánh tay phải và trái của Nhuyễn Thiều.
Khi đã nắm rõ những điều này, Nhuyễn Thiều không khỏi thấy hơi buồn cười.
Trong mắt cô, chuyện này giống như trò chơi của con nít vậy, nhưng thực tế thì dù là đối đầu, Tả Ngạn cũng khá quan tâm đến cô, lần này đến thăm cô tuy có vẻ hả hê, nhưng thực chất là vì bất bình thay cho cô.
Nếu không, cậu ta cũng không tức giận với cậu học bá làm Nhuyễn Thiều bị thương như vậy.
Nhận ra điều này, ánh mắt Nhuyễn Thiều nhìn về phía Tả Ngạn không khỏi nhuốm chút vẻ “yêu thương”. Không ngờ cậu ta cũng là đứa trẻ tốt, có khi cô nên huấn luyện cậu ta một chút để biến cậu ta thành thuộc hạ của mình.
Nhưng ánh mắt này lại khiến Tả Ngạn nổi da gà, không khỏi rùng mình.
“Cậu không phải bị tổn thương đến đầu óc đấy chứ?” Cậu ta lại nghĩ rằng Nhuyễn Thiều không chỉ bị thương ở tay mà còn ảnh hưởng đến đầu óc, cảm thấy thật khó hiểu.
“Anh Ngạn!” Hồ Vũ và Lý Sướng lại tiếp tục kéo cậu ta lại.
Hai người cũng bất lực trước hành vi khiêu khích của anh Ngạn, đây không phải là đến thăm người bệnh mà là đến gây sự rồi. Dù gì thì nể tình chị Thiều đang bị thương, cũng nên nhường cô ấy một chút chứ, sao có thể lần này đến lần khác nói rằng cô ấy có vấn đề về đầu óc!
Họ gần như đã lường trước được cảnh chị Thiều và anh Ngạn cãi nhau, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để can ngăn.
Nhưng—
“Tôi không sao.” Nhuyễn Thiều không chỉ không cãi nhau mà còn tỏ ra rất thân thiện.
Cô thực sự không muốn đôi co với mấy đứa trẻ con này, rồi chuyển đề tài, “Nếu tôi không nhớ nhầm thì hôm nay là thứ Tư, các cậu đều trốn học đến đây?”
Câu nói này vừa dứt, không chỉ Tả Ngạn nghĩ rằng đầu óc cô có vấn đề, mà ngay cả bốn người còn lại cũng nhìn cô đầy nghi ngờ.
Trốn học chẳng phải là chuyện thường ngày của bọn họ sao?
Sao câu nói này của chị Thiều lại nghe có gì đó lạ lùng thế?
Nhuyễn Thiều không quan tâm họ nghi ngờ hay không. Dù gì thì cũng là bạn học, quan hệ còn khá tốt, cô nên quan tâm đến họ một chút. Trốn học không phải là thói quen tốt!
Nếu thành tích tốt, giỏi nhất trường dễ dàng như cơm bữa thì trốn học không thành vấn đề, giống như cô đây.
Nhưng nếu cô nhớ không lầm, thì thành tích của mấy người trước mặt này đều thuộc dạng đội sổ của cả năm học. Với thành tích như vậy mà còn trốn học thì không hợp lý chút nào!
Tả Ngạn vốn là một người nóng tính, cậu đến đây là vì quan tâm đến Nhuyễn Thiều, vậy mà cô không biết ơn còn chọc tức họ vì tội trốn học, cậu mà còn chịu nổi thì đã chẳng phải là anh Tả Ngạn đại danh đỉnh đỉnh!
“Có lòng tốt mà chẳng được đền đáp, cô xứng đáng bị thương vì tên gà yếu đó. Lần này coi như tôi lo cho cô một cách vô ích, từ giờ nếu còn quan tâm cô tôi là đồ ngốc. Chúng ta đi!” Nói xong, cậu ta kéo Hồ Vũ và Lý Sướng ra ngoài, dáng đi đầy vẻ tức giận và khó chịu.
Hồ Vũ và Lý Sướng nhận thấy anh Ngạn thực sự giận, tự nhiên không dám phản kháng, chỉ vẫy tay chào Nhuyễn Thiều rồi hớt hải chạy theo.
Nhuyễn Thiều: “…”
Không ngờ chỉ một câu đơn giản lại có sức sát thương lớn đến vậy, cô không khỏi nghi ngờ rằng kỹ năng "đấu võ mồm" của mình đã đạt đến một trình độ mới!
Nhưng rõ ràng cô đâu có nói gì quá đáng đâu!
Chẳng lẽ cô thực sự có khoảng cách thế hệ với những đứa trẻ này?
Không không không, cô mới chỉ mười bảy tuổi thôi, vẫn là một bông hoa xinh đẹp, làm sao có khoảng cách thế hệ được, tuyệt đối không thể nào!
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô không khỏi rơi vào Đỗ Quyên và Viên Lệ.
Hai cô gái này thực ra đều có ngoại hình xinh xắn, chỉ có điều phong cách ăn mặc quá “lệch chuẩn.” Đỗ Quyên thì đeo đầy khuyên tai, Viên Lệ còn xỏ thêm một chiếc khuyên mũi, càng nhìn càng thấy chói mắt.
Cô lắc đầu ngán ngẩm trong lòng, nhưng nghĩ đến việc hai cô gái này lại gọi cô là “chị Thiều”, cô đột nhiên có dự cảm không lành.
Thế là, sau khi Đỗ Quyên và Viên Lệ thu hồi anh mắt đang nhìn bóng lưng mấy người Tả Ngạn quay đầu về vừa định nói gì đó để an ủi chị Thiều của bọn họ, thì thấy chị Thiều phóng khoáng lật chăn xuống giường, đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Hai cô gái nhìn nhau ngơ ngác, đây lại là chuyện gì nữa?
Đứng trước gương trong phòng vệ sinh, cuối cùng Nhuyễn Thiều cũng thấy rõ ngoại hình của mình. Dáng vẻ này có đến bảy, tám phần giống với cô, chỉ là bộ tóc thắt bím nhỏ khắp đầu là sao đây?
Không chỉ là bộ tóc bím nhỏ, mà còn có mắt kẻ đậm, lông mi giả, son môi, rõ ràng là một thiếu nữ mười bảy tuổi, vậy mà lại cho người ta cảm giác như bước ra từ một vũ công bước ra từ vũ trường disco của thập niên trước.
Cô siết chặt hai tay bám vào bồn rửa, trời ơi, nãy giờ cô thật sự mang gương mặt này nói chuyện với người khác sao? Thật muốn phát điên lên mất!
"Chậc chậc chậc, nhìn xem bạn học Nhuyễn Thiều của chúng ta kìa, anh hùng cứu mỹ nhân... À không đúng, là mỹ nhân cứu anh hùng mới phải, kết quả là cứu xong lại thành ra như thế này đây." Thiếu niên mặc áo khoác da, quần bò, trên mặt lộ rõ vẻ coi thường, nói năng khoa trương, còn hai tay chỉ vào cô gái đang ngồi trên giường, động tác và giọng điệu cực kỳ phóng đại.
Thấy đối phương chẳng mảy may nhíu mày lấy một cái, cậu ta lại càng tức đến phát điên, "Nếu cứu được một anh hùng thật thì tôi còn có thể tỏ ra chút kính nê, kết quả là cậu cứu được cái thứ gì vậy chứ?"
"Cái thằng đó đúng là một tên hèn nhát!"
"Anh Ngạn, anh bớt giận đi, nếu anh không vui thì khi quay lại trường chúng ta sẽ đập cho thằng đó một trận để xả giận cho anh!"
"Nói đúng đó, thằng nhóc đó chỉ là một tên gà yếu mà thôi, đập nó dễ như chơi, tội gì phải bực mình với loại người như vậy? Đừng giận nữa!"
Hai thiếu niên đứng phía sau nhanh chóng tiến lên giữ Tả Ngạn lại, một trái một phải như hai vệ sĩ hộ pháp, vừa nói vừa liếc nhìn Nhuyễn Thiều, lo sợ rằng những lời nói vừa rồi sẽ khiến cô nổi giận.
Dù sao, người mà họ nói muốn đập chính là kẻ mà Nhuyễn Thiều đã cứu, ai trong trường không biết cô đối xử đặc biệt với tên "gà yếu" đó chứ? Dù họ chẳng thể hiểu nổi hắn gặp may thế nào mà lại lọt vào mắt xanh của Nhuyễn Thiều.
Ngoài dự đoán, lần này mọi chuyện không tệ lắm. Có vẻ như do hành động của tên "gà yếu" đó đã làm lòng cô bị tổn thương, Nhuyễn Thiều ngồi trên giường, hai mắt mắt rũ xuống, từ khi họ vào phòng đến giờ gần như không thay đổi nét mặt, dù cho anh Ngạn suýt chọc ngón tay vào mặt cô mà cô vẫn không phản ứng.
Tình hình này có gì đó không ổn, cảm giác như "chị Thiều" đặc biệt im lặng!
Hồ Vũ và Lý Sướng nhìn nhau, chẳng lẽ chị Thiều bị đả kích quá mức?
Hai người nhìn nhau một cái rồi cùng quay sang nhìn hai cô bạn học đang ngồi hai bên giường, một bộ dạng nháy mắt ra hiệu.
Hai người kia cũng đồng loạt nhăn mặt.
"Chị Thiều, chị không sao chứ?" Viên Lệ cẩn trọng nhìn Nhuyễn Thiều hỏi một câu.
Đỗ Quyên cũng không chịu kém, cô cầm lấy một quả táo trên bàn đầu giường, "Chị Thiều, chị có muốn ăn táo không? Táo tươi lắm đấy, để em gọt cho chị một quả nhé!"
Mặc dù trong trường mấy người bọn cô và Tả Ngạn thường ở thế đối đầu, nhưng lần này họ lại đồng tình với ý kiến của cậu ta. Chị Thiều đối tốt với tên "gà yếu" đó quá, mà tên đó lại không biết điều, họ cũng muốn bắt hắn lại để cho hắn một trận!
Đôi mắt đang cụp xuống của Nhuyễn Thiều cuối cùng cũng nâng lên.
Không phải cô không muốn trả lời, chỉ là vẫn chưa chấp nhận nổi sự thật rằng mình vừa tan ca về thì đã gặp tai nạn và chết.
Với tư cách là một thiên tài trong lĩnh vực điện tử, là nhân tài quốc gia, Nhuyễn Thiều luôn có đội ngũ bảo vệ riêng, vậy mà trong tình huống như thế cô lại gặp nạn, khiến cô không thể không nghi ngờ rằng có ai đó đã ám hại mình.
Vì chỉ số IQ siêu cao và thành tựu lớn lao, Nhuyễn Thiều không bao giờ biết thế nào là khiêm tốn, luôn tự cao, trong lĩnh vực của mình cô lại là một nữ hoàng tuyệt đối, đối với quốc gia thì càng là một người không thể thiếu, và đã nhiều lần là mục tiêu ám hại.
Nếu không, cô đã không có cả một đội bảo vệ riêng.
Nhưng lần này vận may kém, cuối cùng cũng có người thành công.
Nhuyễn Thiều khẽ cười lạnh, dù ai là kẻ ra tay, cô đã chết một lần nhưng lại sống lại, còn trẻ ra đến mười tuổi. Có vẻ như ông trời cũng tiếc nuối thiên tài như cô mà không nỡ để cô chết sớm, thật là có mắt nhìn!
Điều duy nhất tiếc nuối là cô không sống lại trong thân thể của mình mà lại xuyên vào người khác.
Những người bạn có mặt trong phòng bị nụ cười lạnh bất chợt của cô dọa đến giật mình.
Ngay cả Tả Ngạn, vừa rồi còn đang tức đến thở dốc, cũng rụt người lại, cẩn trọng nhìn cô, khó chịu mở miệng, "Này, cậu không phải bị ngốc rồi chứ? Bị thương là ở tay, chứ đâu phải ở đầu, không thể thế được!"
Lời Tả Ngạn còn chưa dứt, Nhuyễn Thiều đã quét ánh mắt sắc bén về phía cậu.
Là một thiên tài, từ "ngốc" đối với cô là một sự sỉ nhục, chưa ai dám gọi Nhuyễn Thiều là ngốc cả!
Ánh mắt đó vừa liếc tới, Tả Ngạn lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, lắp bắp, "Sao vậy? Nhìn tôi làm gì?"
Nói chưa dứt lời, giọng cậu lại trở nên cứng cỏi.
Nhuyễn Thiều chỉ nheo mắt nhìn cậu, không nói gì, mà biểu hiện của cô lại có phần đáng sợ.
Trong đầu cô, ký ức của cơ thể này bắt đầu lóe lên, cô đang nhanh chóng phân tích từng chút một.
Tên Nhuyễn Thiều, giới tính nữ, học sinh lớp 12, mười bảy tuổi, gia đình có bố mẹ và một người anh trai, trên nữa là ông bà nội vẫn còn sống, nhưng họ có chút trọng nam khinh nữ. Bố mẹ bận rộn với công việc, anh trai lớn hơn cô sáu tuổi, quan hệ cũng không quá gần gũi.
Vì mối quan hệ gia đình như vậy, Nhuyễn Thiều trong lòng có chút thiếu thốn tình cảm, hiện đang trong giai đoạn nổi loạn nên thường làm những việc kỳ quặc, ăn mặc giống như một nữ sinh bất hảo, học hành không đến nơi đến chốn. Mục đích cuối cùng cũng chỉ là để thu hút sự chú ý của bố mẹ và anh trai.
Sau khi công việc ổn định, bố mẹ muốn bù đắp cho cô, nhưng lại phát hiện ra rằng con gái đã "đi chệch đường", vì cảm thấy áy náy nên họ rất nuông chiều cô, bởi dù có muốn quản cũng không quản nổi.
Lần này bị thương cũng vì cô đã cứu một nam sinh cùng trường, người đó là học bá nổi tiếng của trường, thành tích luôn đứng đầu, nhưng hoàn cảnh gia đình lại không mấy khá giả.
Khi Nhuyễn Thiều tình cờ thấy cậu học bá bị mấy tên côn đồ tống tiền, cô đã ra mặt bảo vệ cậu, nhưng khi bọn côn đồ rút dao ra thì học bá lại bỏ chạy, khiến cánh tay của cô bị thương.
Vì vậy, cô mới xin nghỉ để dưỡng thương.
Người đang trừng mắt nhìn cô, như thể muốn lao tới đánh nhau ba trăm hiệp, chính là Tả Ngạn, kẻ "đối đầu" lớn nhất của cô trong trường. Một nữ sinh bất hảo và một nam sinh bất hảo, cả hai đều “thống lĩnh” một đám “thuộc hạ” khá đông đảo và là những người nổi tiếng trong trường.
Hồ Vũ và Lý Sướng là cánh tay phải và trái của Tả Ngạn.
Còn Đỗ Quyên và Viên Lệ thì chính là cánh tay phải và trái của Nhuyễn Thiều.
Khi đã nắm rõ những điều này, Nhuyễn Thiều không khỏi thấy hơi buồn cười.
Trong mắt cô, chuyện này giống như trò chơi của con nít vậy, nhưng thực tế thì dù là đối đầu, Tả Ngạn cũng khá quan tâm đến cô, lần này đến thăm cô tuy có vẻ hả hê, nhưng thực chất là vì bất bình thay cho cô.
Nếu không, cậu ta cũng không tức giận với cậu học bá làm Nhuyễn Thiều bị thương như vậy.
Nhận ra điều này, ánh mắt Nhuyễn Thiều nhìn về phía Tả Ngạn không khỏi nhuốm chút vẻ “yêu thương”. Không ngờ cậu ta cũng là đứa trẻ tốt, có khi cô nên huấn luyện cậu ta một chút để biến cậu ta thành thuộc hạ của mình.
Nhưng ánh mắt này lại khiến Tả Ngạn nổi da gà, không khỏi rùng mình.
“Cậu không phải bị tổn thương đến đầu óc đấy chứ?” Cậu ta lại nghĩ rằng Nhuyễn Thiều không chỉ bị thương ở tay mà còn ảnh hưởng đến đầu óc, cảm thấy thật khó hiểu.
“Anh Ngạn!” Hồ Vũ và Lý Sướng lại tiếp tục kéo cậu ta lại.
Hai người cũng bất lực trước hành vi khiêu khích của anh Ngạn, đây không phải là đến thăm người bệnh mà là đến gây sự rồi. Dù gì thì nể tình chị Thiều đang bị thương, cũng nên nhường cô ấy một chút chứ, sao có thể lần này đến lần khác nói rằng cô ấy có vấn đề về đầu óc!
Họ gần như đã lường trước được cảnh chị Thiều và anh Ngạn cãi nhau, cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để can ngăn.
Nhưng—
“Tôi không sao.” Nhuyễn Thiều không chỉ không cãi nhau mà còn tỏ ra rất thân thiện.
Cô thực sự không muốn đôi co với mấy đứa trẻ con này, rồi chuyển đề tài, “Nếu tôi không nhớ nhầm thì hôm nay là thứ Tư, các cậu đều trốn học đến đây?”
Câu nói này vừa dứt, không chỉ Tả Ngạn nghĩ rằng đầu óc cô có vấn đề, mà ngay cả bốn người còn lại cũng nhìn cô đầy nghi ngờ.
Trốn học chẳng phải là chuyện thường ngày của bọn họ sao?
Sao câu nói này của chị Thiều lại nghe có gì đó lạ lùng thế?
Nhuyễn Thiều không quan tâm họ nghi ngờ hay không. Dù gì thì cũng là bạn học, quan hệ còn khá tốt, cô nên quan tâm đến họ một chút. Trốn học không phải là thói quen tốt!
Nếu thành tích tốt, giỏi nhất trường dễ dàng như cơm bữa thì trốn học không thành vấn đề, giống như cô đây.
Nhưng nếu cô nhớ không lầm, thì thành tích của mấy người trước mặt này đều thuộc dạng đội sổ của cả năm học. Với thành tích như vậy mà còn trốn học thì không hợp lý chút nào!
Tả Ngạn vốn là một người nóng tính, cậu đến đây là vì quan tâm đến Nhuyễn Thiều, vậy mà cô không biết ơn còn chọc tức họ vì tội trốn học, cậu mà còn chịu nổi thì đã chẳng phải là anh Tả Ngạn đại danh đỉnh đỉnh!
“Có lòng tốt mà chẳng được đền đáp, cô xứng đáng bị thương vì tên gà yếu đó. Lần này coi như tôi lo cho cô một cách vô ích, từ giờ nếu còn quan tâm cô tôi là đồ ngốc. Chúng ta đi!” Nói xong, cậu ta kéo Hồ Vũ và Lý Sướng ra ngoài, dáng đi đầy vẻ tức giận và khó chịu.
Hồ Vũ và Lý Sướng nhận thấy anh Ngạn thực sự giận, tự nhiên không dám phản kháng, chỉ vẫy tay chào Nhuyễn Thiều rồi hớt hải chạy theo.
Nhuyễn Thiều: “…”
Không ngờ chỉ một câu đơn giản lại có sức sát thương lớn đến vậy, cô không khỏi nghi ngờ rằng kỹ năng "đấu võ mồm" của mình đã đạt đến một trình độ mới!
Nhưng rõ ràng cô đâu có nói gì quá đáng đâu!
Chẳng lẽ cô thực sự có khoảng cách thế hệ với những đứa trẻ này?
Không không không, cô mới chỉ mười bảy tuổi thôi, vẫn là một bông hoa xinh đẹp, làm sao có khoảng cách thế hệ được, tuyệt đối không thể nào!
Nghĩ đến đây, ánh mắt cô không khỏi rơi vào Đỗ Quyên và Viên Lệ.
Hai cô gái này thực ra đều có ngoại hình xinh xắn, chỉ có điều phong cách ăn mặc quá “lệch chuẩn.” Đỗ Quyên thì đeo đầy khuyên tai, Viên Lệ còn xỏ thêm một chiếc khuyên mũi, càng nhìn càng thấy chói mắt.
Cô lắc đầu ngán ngẩm trong lòng, nhưng nghĩ đến việc hai cô gái này lại gọi cô là “chị Thiều”, cô đột nhiên có dự cảm không lành.
Thế là, sau khi Đỗ Quyên và Viên Lệ thu hồi anh mắt đang nhìn bóng lưng mấy người Tả Ngạn quay đầu về vừa định nói gì đó để an ủi chị Thiều của bọn họ, thì thấy chị Thiều phóng khoáng lật chăn xuống giường, đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Hai cô gái nhìn nhau ngơ ngác, đây lại là chuyện gì nữa?
Đứng trước gương trong phòng vệ sinh, cuối cùng Nhuyễn Thiều cũng thấy rõ ngoại hình của mình. Dáng vẻ này có đến bảy, tám phần giống với cô, chỉ là bộ tóc thắt bím nhỏ khắp đầu là sao đây?
Không chỉ là bộ tóc bím nhỏ, mà còn có mắt kẻ đậm, lông mi giả, son môi, rõ ràng là một thiếu nữ mười bảy tuổi, vậy mà lại cho người ta cảm giác như bước ra từ một vũ công bước ra từ vũ trường disco của thập niên trước.
Cô siết chặt hai tay bám vào bồn rửa, trời ơi, nãy giờ cô thật sự mang gương mặt này nói chuyện với người khác sao? Thật muốn phát điên lên mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.