Khi Học Bá Xuyên Thành Học Tra
Chương 2: Quan Hệ Mẹ Con
Hồ Lạp Quyển x
13/11/2024
Editor: Bơ
“Chị Thiều?” Không thấy Nhuyễn Thiều đi ra, Đỗ Quyên ghé sát vào cửa phòng vệ sinh gọi, thấy vẻ mặt của cô đầy vẻ tuyệt vọng, không khỏi lo lắng hỏi, “Chị không sao chứ?”
Nhuyễn Thiều lập tức trở lại vẻ lạnh lùng, “Không sao.”
Nói xong, cô cẩn thận ôm cánh tay bị thương đi ra ngoài.
Không còn cách nào khác, cánh tay của cô đã bị cứa một nhát, giờ đây bị quấn băng chặt chẽ, để tránh làm vết thương bị tổn thương lần hai, cô chỉ có thể chú ý cẩn thận hơn.
Cô ấy vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì có tiếng gõ cửa, rồi một người phụ nữ có vẻ ngoài chững chạc nhưng không thiếu phần hiền hòa bước vào. Người phụ nữ nhìn Nhuyễn Thiều, mỉm cười nói, “Nhuyễn Thiều, cơm làm xong rồi, ra ăn cùng bạn học của con nhé.”
Nhuyễn Thiều thoáng ngẩn người, không dễ để nhận ra.
Người phụ nữ này là mẹ ruột của Nhuyễn Thiều, Nhậm Sa, một nữ cường nhân sự nghiệp. Nhưng điều làm Nhuyễn Thiều bối rối là bởi từ nay người phụ nữ này sẽ là mẹ của cô. Là một người lớn lên trong cô nhi viện từ khi lọt lòng, từ "mẹ" với cô chỉ là một danh từ, và giờ danh từ ấy đã trở thành một người bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cô. Nói không xúc động là giả.
Dù vậy, cô thực sự không có kinh nghiệm sống cùng mẹ. Nghĩ kỹ thì mối quan hệ giữa nguyên thân và mẹ cũng không hẳn là gần gũi, thậm chí còn có chút xa cách, điều này lại phù hợp với tâm trạng hiện tại của cô.
Cô không biểu hiện gì mà chỉ nhếch nhẹ khóe miệng xuống, trông như không vui, đáp lời: “Con biết rồi.”
Thấy cô có vẻ như vậy, Nhậm Sa khẽ thở dài không để lộ cảm xúc.
Bà có thể xử lý công việc đâu ra đấy, nhưng thực sự không biết phải làm sao để cải thiện mối quan hệ với con gái.
Dù sao nói gì thì cũng là lỗi của họ khi làm cha mẹ.
Khi con gái mới sinh, sự nghiệp của bà và chồng đều đang thăng tiến, không thể cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình, nên đành giao con gái cho ông bà nội chăm sóc, định khi sự nghiệp ổn định thì sẽ đón con về.
Không ngờ, đến khi thực sự đón con về, thì con gái đã bảy, tám tuổi rồi.
Một cô bé bảy, tám tuổi đã biết chuyện, vì thời gian bên nhau không nhiều, nên cũng không thân thiết với họ.
Con trai bà lớn hơn con gái tận sáu tuổi, không thể chơi cùng nhau.
Hơn nữa, con trai lại quá xuất sắc, con gái gần như bị lu mờ dưới ánh hào quang của anh trai. Cứ như vậy, mối quan hệ anh em càng thêm xa cách.
Nhậm Sa không phải chưa từng thử sửa đổi, nhưng kết quả cũng chẳng được là bao.
Bà cũng từng hối hận vì đã không dành thời gian và tâm sức để chăm sóc, bồi dưỡng con gái.
Sau khi đón con về, bà đã cùng con gái về quê thăm ông bà vài lần, khi ấy bà mới nhận ra mẹ chồng mình là người trọng nam khinh nữ. Bởi vì sau khi kết hôn, bà và chồng đã ra ngoài làm việc, mà đứa con đầu lòng lại là con trai, nên bà chưa từng nhận ra khuynh hướng trọng nam khinh nữ của mẹ chồng.
Giao con gái cho một người trọng nam khinh nữ chăm sóc, đó là quyết định sai lầm nhất mà bà từng đưa ra.
Vì vậy, sau khi đón con về, bà đã cố gắng bù đắp, nhưng không ngờ lại khiến con gái đi từ một cực đoan đi tới một cực đoan khác. Mấy năm gần đây, tình hình ngày càng trầm trọng hơn, đánh nhau, gây rối, những điều con gái không nên làm gần như cô ấy đều đã làm hết. Điện thoại từ giáo viên gọi tới không biết bao nhiêu lần.
Nhậm Sa thực sự không còn cách nào nữa.
Mọi người từ phòng ngủ đi xuống phòng ăn dưới lầu.
Cha Nhuyễn và anh trai cô, Nhuyễn Dương, đều đang ở công ty, Nhậm Sa cố ý ở nhà để bầu bạn cùng con gái.
Đỗ Quyên và Viên Lệ trước mặt Nhuyễn Thiều thì khá tự nhiên thoải mái, nhưng trước mặt Nhậm Sa thì vẫn có chút dè dặt.
Dù là Đỗ Quyên hay Viên Lệ, họ đều là con nhà bình thường, so với họ thì nhà Nhuyễn đích thực là gia đình giàu có, sống trong biệt thự, trong nhà còn mở công ty.
Vì vậy khi đối diện với Nhậm Sa, họ không tránh khỏi cảm giác hồi hộp, dù đây không phải lần đầu đến nhà Nhuyễn.
May mắn là Nhậm Sa không khinh thường họ, nếu không dù có tốt đến đâu họ cũng sẽ không đến.
Ở độ tuổi này, các cô gái có lòng tự trọng rất cao, đôi khi chỉ một chút cảm xúc không vui cũng khiến họ suy nghĩ rất nhiều.
Có một đứa con gái như Nhuyễn Thiều, giới hạn của Nhậm Sa đã hạ thấp nhiều lần.
Huống hồ, dù Đỗ Quyên và Viên Lệ trông giống những thiếu nữ nổi loạn, nhưng trước mặt Nhậm Sa lại rất lễ phép, bà chỉ cho rằng họ cũng giống con gái mình, đang ở độ tuổi nổi loạn.
“Cứ ăn tự nhiên, cứ xem như ở nhà mình nhé. Dì còn phải cảm ơn các cháu đã tới thăm Nhuyễn Thiều nữa, đừng khách sáo!” Nhậm Sa vừa mời Đỗ Quyên và Viên Lệ, vừa múc cho Nhuyễn Thiều một bát canh sườn.
“Uống đi nào, con bị thương ở tay rồi, cứ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, tạm thời không cần đi học đâu, mẹ đã xin phép cho con rồi.” Đặt bát canh sườn trước mặt Nhuyễn Thiều, Nhậm Sa cố ý nói với giọng nhẹ nhàng.
Nếu không thì cô con gái này sẽ lại giận dỗi, nghĩ rằng bà không quan tâm tới mình.
Cánh tay bị thương của Nhuyễn Thiều đặt ngang trước ngực, vừa cầm thìa lên uống một ngụm canh sườn thì nghe Nhậm Sa bảo cô ở nhà liền từ chối ngay: “Không cần xin phép, vết thương không nặng lắm, ngày mai con có thể đi học.”
Đang học lớp 12, còn hơn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, sao có thể lãng phí thời gian ở nhà được? Từ nhỏ đến lớn vốn là học bá, Nhuyễn Thiều không chấp nhận việc này.
Cô cần thời gian để ôn lại các kiến thức trung học phổ thông, dù sao đã rời trường khá lâu rồi, nếu đã thi thì phải thi đạt hạng nhất, cô tuyệt đối không chấp nhận kết quả ngoài hạng nhất.
Sau khi nghe lời cô, Nhậm Sa cùng với Đỗ Quyên và Viên Lệ đều nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, như thể họ vừa nghe nhầm.
Nhuyễn Thiều, người luôn ghét học và mong không phải tới trường, giờ đây lại chủ động muốn đi học.
Chẳng lẽ trời sắp đổ mưa đỏ?
Ngay cả Nhậm Sa, với tư cách một người mẹ, cũng không khỏi nghi ngờ tai mình, bà chậm rãi hỏi lại như để xác nhận: “Con nói là ngày mai con muốn đi học?”
Nhuyễn Thiều gật đầu đương nhiên, “Đúng vậy.”
Sau khi chắc chắn rằng mình không nghe nhầm, Đỗ Quyên và Viên Lệ vội vã ra hiệu cho cô.
Đang bệnh mà muốn đi học, sắp tới lại có kỳ thi, nghỉ ở nhà là cách tốt nhất để tránh kỳ thi này, chị Thiều bị sao vậy chứ!
Hai người nháy mắt đến mức sắp bị chuột rút, vậy mà Nhuyễn Thiều chẳng hề nhìn sang họ, khiến cả hai vừa lo lắng vừa bất lực.
Nhậm Sa giả vờ không để ý đến hành động nhỏ của họ, tuy không hiểu sự thay đổi tích cực của con gái, nhưng điều này dù sao cũng là điều tốt, sợ con gái sẽ hối hận nếu chần chừ thêm.
Bà lập tức đồng ý: “Vậy cũng được, nhưng ở trường phải chú ý đấy, đừng có đánh nhau nữa, nghe rõ chưa?”
Nhuyễn Thiều hơi liếc mắt, nhưng không đáp lời.
Việc không thể xác nhận thì cô ấy sẽ không bao giờ đồng ý bừa bãi, vì suy cho cùng, nếu ai đó gây rắc rối mà không để cô phản kháng, làm sao có thể chấp nhận được? Rốt cuộc, cô học Taekwondo và Tán đả (Sanda) không phải là để bỏ phí!
Không phải cô nói quá đâu, kỹ năng Taekwondo và Tán đả của cô đã đủ để tham gia thi đấu và giành giải. Một mình cô đánh bại vài gã to lớn cũng chẳng có gì khó khăn.
Những trò cỏn con như vậy cô chẳng để vào mắt.
Dù là nhân tài kỹ thuật, cô vẫn hiểu rõ rằng dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, vì vậy dù xung quanh có nhiều người bảo vệ, cô cũng chưa bao giờ lơ là luyện tập.
Những người theo cô đều gọi cô là "ChịThiều."
Vì vậy, ngay từ đầu, cô rất thoải mái khi nghe mấy người Viên Lệ gọi mình là "Chị Thiều," vì từ lâu cô đã quen được gọi như vậy rồi.
Nghĩ đến đây, Nhuyễn Thiều cảm thấy có chút hoài niệm.
Ừm, đợi cánh tay hồi phục đã, cô không chỉ muốn quay lại việc học mà còn phải đưa việc rèn luyện thể lực vào lịch trình.
Không luyện lại thân thủ, cô cảm thấy trong lòng không yên.
Khi cô đang hoài niệm về những ngày xưa cũ, trong mắt Nhậm Sa, điều này trông như đang giả vờ ngớ ngẩn, khiến cô ấy có chút muốn mắng mỏ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Bữa ăn diễn ra không mấy thoải mái.
Nhuyễn Thiều không có kinh nghiệm tiếp xúc với người thân, đối diện với Nhậm Sa cũng chẳng biết nói gì, chỉ nghe và trả lời khi có thể, không thì giữ im lặng.
Sau bữa ăn, cô lại quay về phòng.
Không còn phải đối mặt với Nhậm Sa, Viên Lệ và Đỗ Quyên đều thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ lại chuyện Nhuyễn Thiều nói dưới lầu về việc ngày mai sẽ đến trường, Viên Lệ làm một động tác hài hước, "Chị Thiều, chị có phải quên mất chỉ còn vài ngày nữa là thi không? Hay chị lại định nộp bài trắng?"
Dù không phải lần đầu tiên, Viên Lệ vẫn cảm thấy làm như vậy không tốt lắm.
Đỗ Quyên cũng phụ họa, "Đúng vậy, mẹ của chị còn nói đã xin nghỉ phép cho chị rồi, đợi cánh tay hồi phục rồi đi chẳng phải tốt hơn sao?"
Nói xong, bỗng nghĩ đến điều gì đó, mặt lộ vẻ nghi ngờ, không kìm được mà dò xét, "Hay là chị muốn đến trường để gặp Tề Phàm?"
Nghe cô nói vậy, Viên Lệ không nhịn được, lộ vẻ như vừa ăn phải thứ gì đó kinh khủng.
Nhịn không được, cô tức giận nói, "Chị Thiều, cái tên Tề Phàm đó không phải người tốt đẹp gì, chị cứu cậu ta mà cậu ta chẳng hỏi han gì chị một câu, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Bên Tả Ngạn mắng cậu ta cũng không sai, đó chỉ là một kẻ yếu đuối thôi, sau này chị đừng quan tâm đến loại người đó nữa, được không?"
Đỗ Quyên thực ra cũng đồng tình với ý kiến của Viên Lệ.
Tề Phàm tuy học giỏi, được giáo viên quý mến, nhưng cô và Viên Lệ đều không thích người đó. Cậu ta giả tạo, chẳng hiểu vì sao chị Thiều lại tốt với cậu ta như vậy.
Nghe Viên Lệ mắng sảng khoái, nhưng ánh mắt Đỗ Quyên nhìn về phía Nhuyễn Thiều lại cẩn thận, sợ rằng chị ấy sẽ giận, đến lúc đó bạn bè cũng không còn.
Vậy Nhuyễn Thiều đang nghĩ gì?
Cô có chút khó hiểu, Tề Phàm là ai?
Đợi Viên Lệ mắng xong, cô mới nhớ ra, à, là người bạn học mà cô cứu từ tay đám côn đồ, ánh mắt của Nhuyễn Thiều bỗng trở nên khó coi.
Cô nhớ rồi, đó là tên yếu đuối chạy nhanh hơn cả thỏ.
Một người đàn ông trưởng thành bị một cô gái cứu, không cảm ơn thì thôi, lại còn chạy nhanh hơn cả thỏ, sau đó chẳng có một chút biểu hiện nào. Với loại người nhỏ nhen như vậy, cô nhất định phải dạy cho một bài học để đền đáp cái tay bị thương của mình.
Còn tên côn đồ đã đâm cô một nhát vào cánh tay, cô cũng không để yên đâu. Đợi tay lành, cô sẽ trả thù.
Thật nghĩ "Chị Thiều" dễ bị bắt nạt hay sao?
"Đừng giận nữa, có gì mà phải giận, ngày mai đến trường cho hắn chút sắc mặt xem." Rõ ràng mọi chuyện, Nhuyễn Thiều thản nhiên đáp lại Yuan Li một câu.
Nhưng câu nói này khiến Viên Lệ và Đỗ Quyên đều lộ vẻ không tin nổi, đến khi xác nhận Nhuyễn Thiều không đùa, hai người nhìn nhau, hứng khởi, xoa tay chờ đợi, "Rõ rồi chị Thiều, bọn em nghe theo chị."
“Chị Thiều?” Không thấy Nhuyễn Thiều đi ra, Đỗ Quyên ghé sát vào cửa phòng vệ sinh gọi, thấy vẻ mặt của cô đầy vẻ tuyệt vọng, không khỏi lo lắng hỏi, “Chị không sao chứ?”
Nhuyễn Thiều lập tức trở lại vẻ lạnh lùng, “Không sao.”
Nói xong, cô cẩn thận ôm cánh tay bị thương đi ra ngoài.
Không còn cách nào khác, cánh tay của cô đã bị cứa một nhát, giờ đây bị quấn băng chặt chẽ, để tránh làm vết thương bị tổn thương lần hai, cô chỉ có thể chú ý cẩn thận hơn.
Cô ấy vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì có tiếng gõ cửa, rồi một người phụ nữ có vẻ ngoài chững chạc nhưng không thiếu phần hiền hòa bước vào. Người phụ nữ nhìn Nhuyễn Thiều, mỉm cười nói, “Nhuyễn Thiều, cơm làm xong rồi, ra ăn cùng bạn học của con nhé.”
Nhuyễn Thiều thoáng ngẩn người, không dễ để nhận ra.
Người phụ nữ này là mẹ ruột của Nhuyễn Thiều, Nhậm Sa, một nữ cường nhân sự nghiệp. Nhưng điều làm Nhuyễn Thiều bối rối là bởi từ nay người phụ nữ này sẽ là mẹ của cô. Là một người lớn lên trong cô nhi viện từ khi lọt lòng, từ "mẹ" với cô chỉ là một danh từ, và giờ danh từ ấy đã trở thành một người bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cô. Nói không xúc động là giả.
Dù vậy, cô thực sự không có kinh nghiệm sống cùng mẹ. Nghĩ kỹ thì mối quan hệ giữa nguyên thân và mẹ cũng không hẳn là gần gũi, thậm chí còn có chút xa cách, điều này lại phù hợp với tâm trạng hiện tại của cô.
Cô không biểu hiện gì mà chỉ nhếch nhẹ khóe miệng xuống, trông như không vui, đáp lời: “Con biết rồi.”
Thấy cô có vẻ như vậy, Nhậm Sa khẽ thở dài không để lộ cảm xúc.
Bà có thể xử lý công việc đâu ra đấy, nhưng thực sự không biết phải làm sao để cải thiện mối quan hệ với con gái.
Dù sao nói gì thì cũng là lỗi của họ khi làm cha mẹ.
Khi con gái mới sinh, sự nghiệp của bà và chồng đều đang thăng tiến, không thể cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình, nên đành giao con gái cho ông bà nội chăm sóc, định khi sự nghiệp ổn định thì sẽ đón con về.
Không ngờ, đến khi thực sự đón con về, thì con gái đã bảy, tám tuổi rồi.
Một cô bé bảy, tám tuổi đã biết chuyện, vì thời gian bên nhau không nhiều, nên cũng không thân thiết với họ.
Con trai bà lớn hơn con gái tận sáu tuổi, không thể chơi cùng nhau.
Hơn nữa, con trai lại quá xuất sắc, con gái gần như bị lu mờ dưới ánh hào quang của anh trai. Cứ như vậy, mối quan hệ anh em càng thêm xa cách.
Nhậm Sa không phải chưa từng thử sửa đổi, nhưng kết quả cũng chẳng được là bao.
Bà cũng từng hối hận vì đã không dành thời gian và tâm sức để chăm sóc, bồi dưỡng con gái.
Sau khi đón con về, bà đã cùng con gái về quê thăm ông bà vài lần, khi ấy bà mới nhận ra mẹ chồng mình là người trọng nam khinh nữ. Bởi vì sau khi kết hôn, bà và chồng đã ra ngoài làm việc, mà đứa con đầu lòng lại là con trai, nên bà chưa từng nhận ra khuynh hướng trọng nam khinh nữ của mẹ chồng.
Giao con gái cho một người trọng nam khinh nữ chăm sóc, đó là quyết định sai lầm nhất mà bà từng đưa ra.
Vì vậy, sau khi đón con về, bà đã cố gắng bù đắp, nhưng không ngờ lại khiến con gái đi từ một cực đoan đi tới một cực đoan khác. Mấy năm gần đây, tình hình ngày càng trầm trọng hơn, đánh nhau, gây rối, những điều con gái không nên làm gần như cô ấy đều đã làm hết. Điện thoại từ giáo viên gọi tới không biết bao nhiêu lần.
Nhậm Sa thực sự không còn cách nào nữa.
Mọi người từ phòng ngủ đi xuống phòng ăn dưới lầu.
Cha Nhuyễn và anh trai cô, Nhuyễn Dương, đều đang ở công ty, Nhậm Sa cố ý ở nhà để bầu bạn cùng con gái.
Đỗ Quyên và Viên Lệ trước mặt Nhuyễn Thiều thì khá tự nhiên thoải mái, nhưng trước mặt Nhậm Sa thì vẫn có chút dè dặt.
Dù là Đỗ Quyên hay Viên Lệ, họ đều là con nhà bình thường, so với họ thì nhà Nhuyễn đích thực là gia đình giàu có, sống trong biệt thự, trong nhà còn mở công ty.
Vì vậy khi đối diện với Nhậm Sa, họ không tránh khỏi cảm giác hồi hộp, dù đây không phải lần đầu đến nhà Nhuyễn.
May mắn là Nhậm Sa không khinh thường họ, nếu không dù có tốt đến đâu họ cũng sẽ không đến.
Ở độ tuổi này, các cô gái có lòng tự trọng rất cao, đôi khi chỉ một chút cảm xúc không vui cũng khiến họ suy nghĩ rất nhiều.
Có một đứa con gái như Nhuyễn Thiều, giới hạn của Nhậm Sa đã hạ thấp nhiều lần.
Huống hồ, dù Đỗ Quyên và Viên Lệ trông giống những thiếu nữ nổi loạn, nhưng trước mặt Nhậm Sa lại rất lễ phép, bà chỉ cho rằng họ cũng giống con gái mình, đang ở độ tuổi nổi loạn.
“Cứ ăn tự nhiên, cứ xem như ở nhà mình nhé. Dì còn phải cảm ơn các cháu đã tới thăm Nhuyễn Thiều nữa, đừng khách sáo!” Nhậm Sa vừa mời Đỗ Quyên và Viên Lệ, vừa múc cho Nhuyễn Thiều một bát canh sườn.
“Uống đi nào, con bị thương ở tay rồi, cứ ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, tạm thời không cần đi học đâu, mẹ đã xin phép cho con rồi.” Đặt bát canh sườn trước mặt Nhuyễn Thiều, Nhậm Sa cố ý nói với giọng nhẹ nhàng.
Nếu không thì cô con gái này sẽ lại giận dỗi, nghĩ rằng bà không quan tâm tới mình.
Cánh tay bị thương của Nhuyễn Thiều đặt ngang trước ngực, vừa cầm thìa lên uống một ngụm canh sườn thì nghe Nhậm Sa bảo cô ở nhà liền từ chối ngay: “Không cần xin phép, vết thương không nặng lắm, ngày mai con có thể đi học.”
Đang học lớp 12, còn hơn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, sao có thể lãng phí thời gian ở nhà được? Từ nhỏ đến lớn vốn là học bá, Nhuyễn Thiều không chấp nhận việc này.
Cô cần thời gian để ôn lại các kiến thức trung học phổ thông, dù sao đã rời trường khá lâu rồi, nếu đã thi thì phải thi đạt hạng nhất, cô tuyệt đối không chấp nhận kết quả ngoài hạng nhất.
Sau khi nghe lời cô, Nhậm Sa cùng với Đỗ Quyên và Viên Lệ đều nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, như thể họ vừa nghe nhầm.
Nhuyễn Thiều, người luôn ghét học và mong không phải tới trường, giờ đây lại chủ động muốn đi học.
Chẳng lẽ trời sắp đổ mưa đỏ?
Ngay cả Nhậm Sa, với tư cách một người mẹ, cũng không khỏi nghi ngờ tai mình, bà chậm rãi hỏi lại như để xác nhận: “Con nói là ngày mai con muốn đi học?”
Nhuyễn Thiều gật đầu đương nhiên, “Đúng vậy.”
Sau khi chắc chắn rằng mình không nghe nhầm, Đỗ Quyên và Viên Lệ vội vã ra hiệu cho cô.
Đang bệnh mà muốn đi học, sắp tới lại có kỳ thi, nghỉ ở nhà là cách tốt nhất để tránh kỳ thi này, chị Thiều bị sao vậy chứ!
Hai người nháy mắt đến mức sắp bị chuột rút, vậy mà Nhuyễn Thiều chẳng hề nhìn sang họ, khiến cả hai vừa lo lắng vừa bất lực.
Nhậm Sa giả vờ không để ý đến hành động nhỏ của họ, tuy không hiểu sự thay đổi tích cực của con gái, nhưng điều này dù sao cũng là điều tốt, sợ con gái sẽ hối hận nếu chần chừ thêm.
Bà lập tức đồng ý: “Vậy cũng được, nhưng ở trường phải chú ý đấy, đừng có đánh nhau nữa, nghe rõ chưa?”
Nhuyễn Thiều hơi liếc mắt, nhưng không đáp lời.
Việc không thể xác nhận thì cô ấy sẽ không bao giờ đồng ý bừa bãi, vì suy cho cùng, nếu ai đó gây rắc rối mà không để cô phản kháng, làm sao có thể chấp nhận được? Rốt cuộc, cô học Taekwondo và Tán đả (Sanda) không phải là để bỏ phí!
Không phải cô nói quá đâu, kỹ năng Taekwondo và Tán đả của cô đã đủ để tham gia thi đấu và giành giải. Một mình cô đánh bại vài gã to lớn cũng chẳng có gì khó khăn.
Những trò cỏn con như vậy cô chẳng để vào mắt.
Dù là nhân tài kỹ thuật, cô vẫn hiểu rõ rằng dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, vì vậy dù xung quanh có nhiều người bảo vệ, cô cũng chưa bao giờ lơ là luyện tập.
Những người theo cô đều gọi cô là "ChịThiều."
Vì vậy, ngay từ đầu, cô rất thoải mái khi nghe mấy người Viên Lệ gọi mình là "Chị Thiều," vì từ lâu cô đã quen được gọi như vậy rồi.
Nghĩ đến đây, Nhuyễn Thiều cảm thấy có chút hoài niệm.
Ừm, đợi cánh tay hồi phục đã, cô không chỉ muốn quay lại việc học mà còn phải đưa việc rèn luyện thể lực vào lịch trình.
Không luyện lại thân thủ, cô cảm thấy trong lòng không yên.
Khi cô đang hoài niệm về những ngày xưa cũ, trong mắt Nhậm Sa, điều này trông như đang giả vờ ngớ ngẩn, khiến cô ấy có chút muốn mắng mỏ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.
Bữa ăn diễn ra không mấy thoải mái.
Nhuyễn Thiều không có kinh nghiệm tiếp xúc với người thân, đối diện với Nhậm Sa cũng chẳng biết nói gì, chỉ nghe và trả lời khi có thể, không thì giữ im lặng.
Sau bữa ăn, cô lại quay về phòng.
Không còn phải đối mặt với Nhậm Sa, Viên Lệ và Đỗ Quyên đều thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ lại chuyện Nhuyễn Thiều nói dưới lầu về việc ngày mai sẽ đến trường, Viên Lệ làm một động tác hài hước, "Chị Thiều, chị có phải quên mất chỉ còn vài ngày nữa là thi không? Hay chị lại định nộp bài trắng?"
Dù không phải lần đầu tiên, Viên Lệ vẫn cảm thấy làm như vậy không tốt lắm.
Đỗ Quyên cũng phụ họa, "Đúng vậy, mẹ của chị còn nói đã xin nghỉ phép cho chị rồi, đợi cánh tay hồi phục rồi đi chẳng phải tốt hơn sao?"
Nói xong, bỗng nghĩ đến điều gì đó, mặt lộ vẻ nghi ngờ, không kìm được mà dò xét, "Hay là chị muốn đến trường để gặp Tề Phàm?"
Nghe cô nói vậy, Viên Lệ không nhịn được, lộ vẻ như vừa ăn phải thứ gì đó kinh khủng.
Nhịn không được, cô tức giận nói, "Chị Thiều, cái tên Tề Phàm đó không phải người tốt đẹp gì, chị cứu cậu ta mà cậu ta chẳng hỏi han gì chị một câu, làm như chẳng có chuyện gì xảy ra. Bên Tả Ngạn mắng cậu ta cũng không sai, đó chỉ là một kẻ yếu đuối thôi, sau này chị đừng quan tâm đến loại người đó nữa, được không?"
Đỗ Quyên thực ra cũng đồng tình với ý kiến của Viên Lệ.
Tề Phàm tuy học giỏi, được giáo viên quý mến, nhưng cô và Viên Lệ đều không thích người đó. Cậu ta giả tạo, chẳng hiểu vì sao chị Thiều lại tốt với cậu ta như vậy.
Nghe Viên Lệ mắng sảng khoái, nhưng ánh mắt Đỗ Quyên nhìn về phía Nhuyễn Thiều lại cẩn thận, sợ rằng chị ấy sẽ giận, đến lúc đó bạn bè cũng không còn.
Vậy Nhuyễn Thiều đang nghĩ gì?
Cô có chút khó hiểu, Tề Phàm là ai?
Đợi Viên Lệ mắng xong, cô mới nhớ ra, à, là người bạn học mà cô cứu từ tay đám côn đồ, ánh mắt của Nhuyễn Thiều bỗng trở nên khó coi.
Cô nhớ rồi, đó là tên yếu đuối chạy nhanh hơn cả thỏ.
Một người đàn ông trưởng thành bị một cô gái cứu, không cảm ơn thì thôi, lại còn chạy nhanh hơn cả thỏ, sau đó chẳng có một chút biểu hiện nào. Với loại người nhỏ nhen như vậy, cô nhất định phải dạy cho một bài học để đền đáp cái tay bị thương của mình.
Còn tên côn đồ đã đâm cô một nhát vào cánh tay, cô cũng không để yên đâu. Đợi tay lành, cô sẽ trả thù.
Thật nghĩ "Chị Thiều" dễ bị bắt nạt hay sao?
"Đừng giận nữa, có gì mà phải giận, ngày mai đến trường cho hắn chút sắc mặt xem." Rõ ràng mọi chuyện, Nhuyễn Thiều thản nhiên đáp lại Yuan Li một câu.
Nhưng câu nói này khiến Viên Lệ và Đỗ Quyên đều lộ vẻ không tin nổi, đến khi xác nhận Nhuyễn Thiều không đùa, hai người nhìn nhau, hứng khởi, xoa tay chờ đợi, "Rõ rồi chị Thiều, bọn em nghe theo chị."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.