Khi Nam Chủ Hắc Hóa: Kịch Bản Lệch Tông
Chương 44:
Tan nguyễn
28/10/2024
“Ngươi nói ta ích kỷ? Ngươi nghĩ rằng chỉ có ngươi mới có ước mơ, chỉ có ngươi mới muốn đạt được điều mình mong muốn sao?”
Cố Chỉ ngây người, không ngờ Tô Yên lại phản ứng như vậy. Nàng chưa bao giờ thấy Tô Yên lên tiếng tranh luận, càng chưa từng nghe nàng nói mạnh mẽ đến thế.
Tô Yên tiến thêm một bước, dù vẫn đứng dưới tán ô nhưng dáng vẻ của nàng mang lại cảm giác như thể không gì có thể lay chuyển:
“Ta chưa bao giờ nghĩ mình là người quyết định vận mệnh của ai khác. Ta chỉ làm điều mà ta cảm thấy đúng. Nếu ngươi không đủ năng lực để chứng tỏ bản thân, đó không phải là lỗi của ta.”
Cố Chỉ cảm thấy trái tim thắt lại. Từng câu từng chữ của Tô Yên như cứa vào lòng tự tôn của nàng.
“Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ, Tô Yên? Ngươi tưởng rằng với thiên phú đó, ngươi có thể điều khiển tất cả mọi thứ xung quanh sao?”
Tô Yên không đáp lại ngay lập tức. Nàng nhìn Cố Chỉ, đôi mắt lặng lẽ, không còn chút cảm xúc nào:
“Ta không điều khiển được người khác, nhưng ta có thể điều khiển chính mình. Nếu ngươi nghĩ ta sai, thì hãy chứng minh ngược lại. Đừng đứng đó mà than trách người khác.”
Cố Chỉ tức giận đến mức toàn thân run lên. Mưa tạt vào người nàng, lạnh lẽo thấm qua từng lớp quần áo. Nhưng ánh mắt của Tô Yên còn lạnh lẽo hơn nhiều, khiến Cố Chỉ cảm thấy như bị đẩy vào ngõ cụt.
“Ngươi thật sự là người vô tình,” Cố Chỉ thốt lên, giọng nghẹn ngào.
Tô Yên không trả lời, chỉ im lặng nhìn Cố Chỉ. Mưa vẫn đổ xuống không ngừng, nhưng trong lòng Tô Yên, có một sự bình thản đến lạ.
Sau một lúc im lặng, Tô Yên quay lưng bước đi, ô vẫn che trên đầu. Tiếng mưa rơi vang vọng, che lấp hết mọi âm thanh khác. Trước khi hoàn toàn bước ra khỏi tầm nhìn của Cố Chỉ, nàng để lại một câu cuối cùng:
“Nếu ngươi nghĩ rằng đời ngươi chỉ có thể thay đổi vì một người khác, thì ngươi thực sự đáng thương, Cố Chỉ.”
Lời nói ấy như giáng một đòn mạnh vào lòng kiêu hãnh của Cố Chỉ. Nàng đứng yên giữa cơn mưa, nước mắt hòa lẫn vào dòng nước mưa trên khuôn mặt. Trong cơn giận dữ và tuyệt vọng, nàng nhận ra rằng bản thân mình đã hoàn toàn bị đánh bại—không phải bởi sự thiên tài của Tô Yên, mà bởi sự thấu hiểu và quyết tâm mạnh mẽ đến lạnh lùng của cô gái ấy.
Tô Yên tiếp tục bước đi, bóng lưng của nàng mờ dần trong màn mưa, như một người đang tiến về phía trước mà không hề ngoái lại phía sau.
Tô Yên bước đi không ngoái đầu lại, mặc kệ mưa đang ngày càng nặng hạt. Nàng vẫn bước đều, từng bước chân vững vàng nhưng lại mang theo vẻ cô độc, như thể nàng tách rời khỏi cả thế giới xung quanh. Trong lòng Tô Yên không có gì ngoài sự bình thản đến lạnh lẽo.
Cố Chỉ vẫn quỳ gối, cảm thấy như thể toàn bộ sức mạnh đã bị rút cạn. Nàng ngước lên nhìn bóng lưng xa dần của Tô Yên, đôi mắt tràn đầy hận ý và bất mãn.
Tiểu Hoa trong bụi cỏ cảm thấy bị bỏ rơi, nó không hiểu tại sao Tô Yên lại hành động như vậy. Nó vốn là hệ thống, nhưng cũng mang chút cảm xúc nhân tạo, cảm thấy hơi tủi thân. Tiểu Hoa yếu ớt lẩm bẩm:
“Ngươi thật sự không cần ta sao, ký chủ? Ta… ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi.”
Nhưng Tô Yên không dừng lại. Nàng không để tâm đến những âm thanh yếu ớt phía sau, chỉ tập trung bước tiếp về phía trước. Cơn mưa đổ xuống dữ dội hơn, che phủ cả bầu trời, như đang gột rửa mọi thứ trên mặt đất.
Khi Tô Yên bước ra khỏi cổng trường, nàng thấy Khương Nhiên đang đứng đó, toàn thân ướt đẫm vì mưa. Gương mặt hắn hiện rõ vẻ tức giận pha lẫn chút lo lắng. Khi nhìn thấy Tô Yên, ánh mắt Khương Nhiên lập tức chuyển từ giận dữ sang nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút gì đó lạnh lùng.
“Tô Yên, ngươi thật sự muốn đi như vậy sao?” Khương Nhiên hỏi, giọng nói chứa đựng sự uất hận.
Tô Yên nhìn hắn, đôi mắt vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ như trước.
“Đúng vậy. Ngươi không cần phải bận tâm.”
Khương Nhiên bước tới gần hơn, ánh mắt càng thêm sắc bén:
“Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể điều khiển tất cả mọi thứ chỉ bằng cách lặng lẽ bước đi như thế này sao?”
“Ngươi nghĩ ta điều khiển được điều gì?” Tô Yên đáp lại, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự cương quyết.
Khương Nhiên lặng thinh, không biết nên nói gì thêm. Hắn cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, cảm giác bất lực và đau đớn đang tràn ngập trong lòng.
“Một ngày nào đó, Tô Yên, ngươi sẽ hiểu ra rằng không phải lúc nào im lặng cũng là lựa chọn tốt nhất,” Khương Nhiên thốt lên.
Cố Chỉ ngây người, không ngờ Tô Yên lại phản ứng như vậy. Nàng chưa bao giờ thấy Tô Yên lên tiếng tranh luận, càng chưa từng nghe nàng nói mạnh mẽ đến thế.
Tô Yên tiến thêm một bước, dù vẫn đứng dưới tán ô nhưng dáng vẻ của nàng mang lại cảm giác như thể không gì có thể lay chuyển:
“Ta chưa bao giờ nghĩ mình là người quyết định vận mệnh của ai khác. Ta chỉ làm điều mà ta cảm thấy đúng. Nếu ngươi không đủ năng lực để chứng tỏ bản thân, đó không phải là lỗi của ta.”
Cố Chỉ cảm thấy trái tim thắt lại. Từng câu từng chữ của Tô Yên như cứa vào lòng tự tôn của nàng.
“Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ, Tô Yên? Ngươi tưởng rằng với thiên phú đó, ngươi có thể điều khiển tất cả mọi thứ xung quanh sao?”
Tô Yên không đáp lại ngay lập tức. Nàng nhìn Cố Chỉ, đôi mắt lặng lẽ, không còn chút cảm xúc nào:
“Ta không điều khiển được người khác, nhưng ta có thể điều khiển chính mình. Nếu ngươi nghĩ ta sai, thì hãy chứng minh ngược lại. Đừng đứng đó mà than trách người khác.”
Cố Chỉ tức giận đến mức toàn thân run lên. Mưa tạt vào người nàng, lạnh lẽo thấm qua từng lớp quần áo. Nhưng ánh mắt của Tô Yên còn lạnh lẽo hơn nhiều, khiến Cố Chỉ cảm thấy như bị đẩy vào ngõ cụt.
“Ngươi thật sự là người vô tình,” Cố Chỉ thốt lên, giọng nghẹn ngào.
Tô Yên không trả lời, chỉ im lặng nhìn Cố Chỉ. Mưa vẫn đổ xuống không ngừng, nhưng trong lòng Tô Yên, có một sự bình thản đến lạ.
Sau một lúc im lặng, Tô Yên quay lưng bước đi, ô vẫn che trên đầu. Tiếng mưa rơi vang vọng, che lấp hết mọi âm thanh khác. Trước khi hoàn toàn bước ra khỏi tầm nhìn của Cố Chỉ, nàng để lại một câu cuối cùng:
“Nếu ngươi nghĩ rằng đời ngươi chỉ có thể thay đổi vì một người khác, thì ngươi thực sự đáng thương, Cố Chỉ.”
Lời nói ấy như giáng một đòn mạnh vào lòng kiêu hãnh của Cố Chỉ. Nàng đứng yên giữa cơn mưa, nước mắt hòa lẫn vào dòng nước mưa trên khuôn mặt. Trong cơn giận dữ và tuyệt vọng, nàng nhận ra rằng bản thân mình đã hoàn toàn bị đánh bại—không phải bởi sự thiên tài của Tô Yên, mà bởi sự thấu hiểu và quyết tâm mạnh mẽ đến lạnh lùng của cô gái ấy.
Tô Yên tiếp tục bước đi, bóng lưng của nàng mờ dần trong màn mưa, như một người đang tiến về phía trước mà không hề ngoái lại phía sau.
Tô Yên bước đi không ngoái đầu lại, mặc kệ mưa đang ngày càng nặng hạt. Nàng vẫn bước đều, từng bước chân vững vàng nhưng lại mang theo vẻ cô độc, như thể nàng tách rời khỏi cả thế giới xung quanh. Trong lòng Tô Yên không có gì ngoài sự bình thản đến lạnh lẽo.
Cố Chỉ vẫn quỳ gối, cảm thấy như thể toàn bộ sức mạnh đã bị rút cạn. Nàng ngước lên nhìn bóng lưng xa dần của Tô Yên, đôi mắt tràn đầy hận ý và bất mãn.
Tiểu Hoa trong bụi cỏ cảm thấy bị bỏ rơi, nó không hiểu tại sao Tô Yên lại hành động như vậy. Nó vốn là hệ thống, nhưng cũng mang chút cảm xúc nhân tạo, cảm thấy hơi tủi thân. Tiểu Hoa yếu ớt lẩm bẩm:
“Ngươi thật sự không cần ta sao, ký chủ? Ta… ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi.”
Nhưng Tô Yên không dừng lại. Nàng không để tâm đến những âm thanh yếu ớt phía sau, chỉ tập trung bước tiếp về phía trước. Cơn mưa đổ xuống dữ dội hơn, che phủ cả bầu trời, như đang gột rửa mọi thứ trên mặt đất.
Khi Tô Yên bước ra khỏi cổng trường, nàng thấy Khương Nhiên đang đứng đó, toàn thân ướt đẫm vì mưa. Gương mặt hắn hiện rõ vẻ tức giận pha lẫn chút lo lắng. Khi nhìn thấy Tô Yên, ánh mắt Khương Nhiên lập tức chuyển từ giận dữ sang nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút gì đó lạnh lùng.
“Tô Yên, ngươi thật sự muốn đi như vậy sao?” Khương Nhiên hỏi, giọng nói chứa đựng sự uất hận.
Tô Yên nhìn hắn, đôi mắt vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ như trước.
“Đúng vậy. Ngươi không cần phải bận tâm.”
Khương Nhiên bước tới gần hơn, ánh mắt càng thêm sắc bén:
“Ngươi thật sự nghĩ rằng ngươi có thể điều khiển tất cả mọi thứ chỉ bằng cách lặng lẽ bước đi như thế này sao?”
“Ngươi nghĩ ta điều khiển được điều gì?” Tô Yên đáp lại, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự cương quyết.
Khương Nhiên lặng thinh, không biết nên nói gì thêm. Hắn cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, cảm giác bất lực và đau đớn đang tràn ngập trong lòng.
“Một ngày nào đó, Tô Yên, ngươi sẽ hiểu ra rằng không phải lúc nào im lặng cũng là lựa chọn tốt nhất,” Khương Nhiên thốt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.