Khi Nam Chủ Hắc Hóa: Kịch Bản Lệch Tông
Chương 45:
Tan nguyễn
28/10/2024
Tô Yên mỉm cười nhạt, quay lưng bước đi, như thể lời nói của Khương Nhiên chẳng có chút ý nghĩa nào với nàng. Nàng vẫn giữ chiếc ô che mưa, mặc kệ những giọt nước lạnh lẽo bắn vào mặt.
“Ta biết,” Tô Yên thì thầm đủ để mình nghe, như thể nàng đang tự nói với chính mình hơn là đáp lại Khương Nhiên.
Rồi nàng tiếp tục bước, để lại Khương Nhiên đứng giữa cơn mưa, với những cảm xúc rối bời.
Tô Yên sững người vài giây, cảm giác như có thứ gì đó quan trọng đã mất đi. Nàng nhìn xuống bàn tay trống rỗng của mình, rồi nhíu mày nhẹ nhàng. Cái khuyên tai đó vốn là một phần quen thuộc của nàng, dù chỉ là một món trang sức nhỏ bé nhưng nó lại mang đến cảm giác an tâm khó tả.
Đôi mắt Tô Yên thoáng qua vẻ trầm tư, nhưng rất nhanh nàng lại trở về vẻ bình thản thường thấy. "Chỉ là một cái khuyên tai thôi mà," nàng tự nhủ với chính mình.
Dù vậy, trong lòng vẫn còn chút gì đó trống trải và luyến tiếc.
Khi bước chân ra khỏi nhà, Tô Yên cảm thấy không khí có vẻ se lạnh hơn bình thường, trời vẫn còn âm u như muốn đổ mưa trở lại. Nàng kéo nhẹ áo khoác, rồi bắt đầu bước đi trên con đường quen thuộc đến trường.
Ở trường học, tiếng chuông báo hiệu tiết học sắp bắt đầu vang lên như thường lệ, tạo nên sự náo nhiệt đặc trưng của giờ sáng. Nhưng ngay khi bước vào cổng trường, Tô Yên đã cảm nhận được ánh nhìn kỳ lạ từ các bạn học xung quanh. Mọi người đều dõi mắt theo nàng, bàn tán xì xào với nhau.
Nguyên Hân Lâm đứng đợi ở hành lang, ánh mắt lấp lánh vẻ lo lắng khi thấy Tô Yên xuất hiện.
“Ngươi không sao chứ?” Hắn bước lại gần, giọng nói pha lẫn sự quan tâm và ân cần.
Tô Yên chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
“Ngươi không cần phải lo,” nàng thản nhiên trả lời, rồi quay người bước vào lớp học.
Tuy nhiên, cảm giác kỳ lạ trong lòng Tô Yên vẫn còn nguyên vẹn. Nàng không thể ngừng nghĩ về khuyên tai bị vứt bỏ ngày hôm qua, cùng với thái độ khó hiểu của Khương Nhiên.
---
Ở một nơi khác, Khương Nhiên ngồi dựa lưng vào ghế sô pha trong phòng khách của mình, tay cầm chiếc khuyên tai của Tô Yên. Vết thương trên tay hắn do đấm vào tường vẫn còn hằn lên, nhưng hắn không bận tâm.
Đôi mắt Khương Nhiên tối sầm lại, cảm xúc hỗn loạn và giận dữ tràn ngập trong lòng. Hắn không hiểu nổi tại sao mình lại để tâm đến cô gái đó đến mức này, một cô gái lạnh lùng và khó đoán. Nhưng dù thế nào, hình ảnh của Tô Yên vẫn không ngừng xuất hiện trong tâm trí hắn.
Khương Nhiên khẽ thở dài, rồi bỏ chiếc khuyên tai vào túi áo. Hắn tự nhủ với bản thân: “Ta sẽ không để ngươi rời xa ta dễ dàng như vậy, Tô Yên.”
Tô Yên nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Trình Tinh Dương, biết rằng mình khó có thể lấy được số từ hắn. Nhưng nàng vẫn không hề tỏ vẻ bối rối hay nản lòng, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Nếu ngươi không muốn nói, thì thôi vậy.”
Dứt lời, nàng xoay người bước đi mà không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Trình Tinh Dương đứng tại chỗ, ánh mắt có phần ngạc nhiên, nhưng rồi hắn khẽ nhếch môi cười nhạt:
"Thật thú vị. Chẳng lẽ đây chính là 'chiến lược' của Tô Yên sao?"
Nhưng trong lòng, Trình Tinh Dương vẫn có chút không yên tâm về tình trạng của Khương Nhiên, nhất là sau khi thấy hắn uống rượu đến mất kiểm soát vào đêm qua.
---
Giữa trưa, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Tô Yên nhanh chóng rời khỏi lớp và quay lại bãi cỏ để tiếp tục tìm khuyên tai. Những giọt nắng chiếu lên thảm cỏ ướt đẫm, tạo nên một lớp óng ánh lấp lánh. Cô chăm chú tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy khuyên tai đâu.
Đúng lúc đó, từ xa, có bóng dáng của một người đang tiến đến gần nàng. Là Khương Nhiên, dáng vẻ có chút lơ đãng nhưng ánh mắt sâu thẳm vẫn đầy sự quan sát. Hắn đứng nhìn Tô Yên một lúc lâu, trong lòng dường như có một cơn sóng nhỏ cuộn lên. Rồi, hắn cất giọng trầm khàn:
“Ngươi đang tìm gì vậy?”
Tô Yên ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt bình tĩnh không có chút bất ngờ nào.
“Khuyên tai của ta,” nàng đáp ngắn gọn.
Khương Nhiên nhíu mày, bước tới gần hơn.
“Ngươi thực sự lo lắng vì nó đến vậy?”
Tô Yên không trả lời, chỉ tiếp tục tìm kiếm, nhưng tay nàng vẫn khẽ run lên vì mệt mỏi.
Thấy vậy, Khương Nhiên khẽ thở dài, rồi bất ngờ nắm lấy tay Tô Yên, ép nàng đứng dậy đối diện với mình:
“Khuyên tai thì có gì quan trọng đến mức ngươi phải vất vả như vậy?”
“Ta biết,” Tô Yên thì thầm đủ để mình nghe, như thể nàng đang tự nói với chính mình hơn là đáp lại Khương Nhiên.
Rồi nàng tiếp tục bước, để lại Khương Nhiên đứng giữa cơn mưa, với những cảm xúc rối bời.
Tô Yên sững người vài giây, cảm giác như có thứ gì đó quan trọng đã mất đi. Nàng nhìn xuống bàn tay trống rỗng của mình, rồi nhíu mày nhẹ nhàng. Cái khuyên tai đó vốn là một phần quen thuộc của nàng, dù chỉ là một món trang sức nhỏ bé nhưng nó lại mang đến cảm giác an tâm khó tả.
Đôi mắt Tô Yên thoáng qua vẻ trầm tư, nhưng rất nhanh nàng lại trở về vẻ bình thản thường thấy. "Chỉ là một cái khuyên tai thôi mà," nàng tự nhủ với chính mình.
Dù vậy, trong lòng vẫn còn chút gì đó trống trải và luyến tiếc.
Khi bước chân ra khỏi nhà, Tô Yên cảm thấy không khí có vẻ se lạnh hơn bình thường, trời vẫn còn âm u như muốn đổ mưa trở lại. Nàng kéo nhẹ áo khoác, rồi bắt đầu bước đi trên con đường quen thuộc đến trường.
Ở trường học, tiếng chuông báo hiệu tiết học sắp bắt đầu vang lên như thường lệ, tạo nên sự náo nhiệt đặc trưng của giờ sáng. Nhưng ngay khi bước vào cổng trường, Tô Yên đã cảm nhận được ánh nhìn kỳ lạ từ các bạn học xung quanh. Mọi người đều dõi mắt theo nàng, bàn tán xì xào với nhau.
Nguyên Hân Lâm đứng đợi ở hành lang, ánh mắt lấp lánh vẻ lo lắng khi thấy Tô Yên xuất hiện.
“Ngươi không sao chứ?” Hắn bước lại gần, giọng nói pha lẫn sự quan tâm và ân cần.
Tô Yên chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
“Ngươi không cần phải lo,” nàng thản nhiên trả lời, rồi quay người bước vào lớp học.
Tuy nhiên, cảm giác kỳ lạ trong lòng Tô Yên vẫn còn nguyên vẹn. Nàng không thể ngừng nghĩ về khuyên tai bị vứt bỏ ngày hôm qua, cùng với thái độ khó hiểu của Khương Nhiên.
---
Ở một nơi khác, Khương Nhiên ngồi dựa lưng vào ghế sô pha trong phòng khách của mình, tay cầm chiếc khuyên tai của Tô Yên. Vết thương trên tay hắn do đấm vào tường vẫn còn hằn lên, nhưng hắn không bận tâm.
Đôi mắt Khương Nhiên tối sầm lại, cảm xúc hỗn loạn và giận dữ tràn ngập trong lòng. Hắn không hiểu nổi tại sao mình lại để tâm đến cô gái đó đến mức này, một cô gái lạnh lùng và khó đoán. Nhưng dù thế nào, hình ảnh của Tô Yên vẫn không ngừng xuất hiện trong tâm trí hắn.
Khương Nhiên khẽ thở dài, rồi bỏ chiếc khuyên tai vào túi áo. Hắn tự nhủ với bản thân: “Ta sẽ không để ngươi rời xa ta dễ dàng như vậy, Tô Yên.”
Tô Yên nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt của Trình Tinh Dương, biết rằng mình khó có thể lấy được số từ hắn. Nhưng nàng vẫn không hề tỏ vẻ bối rối hay nản lòng, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Nếu ngươi không muốn nói, thì thôi vậy.”
Dứt lời, nàng xoay người bước đi mà không để lộ bất kỳ cảm xúc nào. Trình Tinh Dương đứng tại chỗ, ánh mắt có phần ngạc nhiên, nhưng rồi hắn khẽ nhếch môi cười nhạt:
"Thật thú vị. Chẳng lẽ đây chính là 'chiến lược' của Tô Yên sao?"
Nhưng trong lòng, Trình Tinh Dương vẫn có chút không yên tâm về tình trạng của Khương Nhiên, nhất là sau khi thấy hắn uống rượu đến mất kiểm soát vào đêm qua.
---
Giữa trưa, sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Tô Yên nhanh chóng rời khỏi lớp và quay lại bãi cỏ để tiếp tục tìm khuyên tai. Những giọt nắng chiếu lên thảm cỏ ướt đẫm, tạo nên một lớp óng ánh lấp lánh. Cô chăm chú tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy khuyên tai đâu.
Đúng lúc đó, từ xa, có bóng dáng của một người đang tiến đến gần nàng. Là Khương Nhiên, dáng vẻ có chút lơ đãng nhưng ánh mắt sâu thẳm vẫn đầy sự quan sát. Hắn đứng nhìn Tô Yên một lúc lâu, trong lòng dường như có một cơn sóng nhỏ cuộn lên. Rồi, hắn cất giọng trầm khàn:
“Ngươi đang tìm gì vậy?”
Tô Yên ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt bình tĩnh không có chút bất ngờ nào.
“Khuyên tai của ta,” nàng đáp ngắn gọn.
Khương Nhiên nhíu mày, bước tới gần hơn.
“Ngươi thực sự lo lắng vì nó đến vậy?”
Tô Yên không trả lời, chỉ tiếp tục tìm kiếm, nhưng tay nàng vẫn khẽ run lên vì mệt mỏi.
Thấy vậy, Khương Nhiên khẽ thở dài, rồi bất ngờ nắm lấy tay Tô Yên, ép nàng đứng dậy đối diện với mình:
“Khuyên tai thì có gì quan trọng đến mức ngươi phải vất vả như vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.