Khi Nho Chín

Chương 18

Phong Tử Tam Tam

23/11/2016

Trí nhớ của Khương Ngọc không tính là quá tốt, có lúc cũng thường quên chìa khóa, nhưng đối với diện mạo người ta thì cô lại khác, đây cũng là khi tách ra sống với Diệp Duy Trăn. Khi đó tất cả mọi người bên cạnh gọi Diệp Duy Trăn là “Lão Tam”, anh là thuộc hạ đội Tần đứng hàng thứ ba, ở trường cảnh sát hay phòng ngủ đều xếp thứ ba, vì vậy truyền ra tên đó.

Chờ sau khi anh bị thương rời đi, Khương Ngọc muốn nghe được tin tức của anh cũng đã muộn.

Nhà họ Diệp đau lòng con trai, cũng lo lắng vấn đề an toàn, vì vậy kiên trì không cho phép lộ ra bất cứ tin tức gì về anh. Khương Ngọc không hỏi thăm được từ phía đội Tần.

Biển người mênh mông, cô ghi nhớ bộ dáng của anh, hàng mi nét mày nụ cười tiếng nói, cô đều buộc mình phải nhớ rõ. Sau đó từ từ tìm kiếm.

Cũng là sau đó, cô gần như sắp biến thành người nhận dạng, đối với người từng gặp qua một lần thì không quên được.

Cho nên Khương Ngọc lập tức nhận ra cô gái trước mặt, đây chẳng phải là một thành viên trong hình ông nội Trang lấy ra khi ở thôn nhỏ ư?

Thật ra thì nguyên nhân lúc ấy nhớ cô gái này là Diệp Duy Trăn chụp ảnh, gần như tấm nào cũng đều có cô ấy. Người chụp hình lấy ai là trung tâm, xem hình nhiều cũng có thể biết được.

Có lúc trực giác của con gái nhạy bén đến đáng sợ, trong phút chốc, Khương Ngọc đã cảm thấy có thứ gì không đúng lắm.

Ánh mắt cô gái kia nhìn cô chứa ý cười, nhưng trong con ngươi lại thoáng che dấu cảm xúc không nói ra được.

Tóm lại cảm giác không tốt lắm.bup*be*cau*nang

“Vị này là Mạc tổng – Mạc Tử Kỳ, CEO của công ty giải trí Lập Tân, em biết Lập Tân hơn anh, thiên vương em thích là người nhà cô ấy.” Hàn Giang chủ động giới thiệu hai người.

Mạc Tử Kỳ đưa bàn tay trắng noãn ra, sơn móng tay màu đỏ tươi rất là bắt mắt. Cô ta và Khương Ngọc bắt tay, “Chào Khương tiểu thư, dung mạo của cô không giống với trong ấn tượng của tôi.”

Hàn Giang vốn muốn giới thiệu Khương Ngọc thì lại nuốt trở vào, cười nói: “Đó là cô chưa từng thấy dáng vẻ cô ấy bận rộn bản thảo, điển hình trạch nữ.”

“Nói như vậy, Hàn tiên sinh từng thấy?” Mạc Tử Kỳ muốn đùa giỡn.

Hàn Giang nghe ra hàm nghĩa trong lời nói đó, vội vàng cười lắc đầu, “Đừng hiểu lầm, trông Khương Ngọc trẻ tuổi, nhưng người ta có chồng rồi. Mạc tổng đừng nói giỡn mới phải.”

Mạc Tử Kỳ “ồ” một tiếng, quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Khương Ngọc rất là thâm thúy, “Vừa rồi cô nói chuyện với một vị nam sĩ ở bên ngoài, anh ta là ——”

“Chồng tôi.” Khương Ngọc không biến sắc nhìn người trước mặt. Cô muốn xem Mạc Tử Kỳ rốt cuộc muốn nói cái gì, trước không biết cô ta và Diệp Duy Trăn, bây giờ biết, cảm giác vô cùng vi diệu.

Quả nhiên Mạc Tử Kỳ cúi đầu cười một tiếng, làm ra vẻ suy tư, “Hình như, anh ấy rất giống một người bạn cũ của tôi.”

Khương Ngọc biết mình không có đoán sai, chỉ mỉm cười nhìn cô ta.

Mạc Tử Kỳ không đợi cô nói tiếp, nói tiếp, “Anh ấy tên Diệp Duy Trăn, không biết tôi có nhận lầm không?”

Hàn Giang kinh ngạc nói: “Diệp Duy Trăn là bạn cô?” Ngay cả anh ta cũng nhăn mày, sao trùng hợp vậy?

Mạc Tử Kỳ: “Đúng vậy, lúc nãy tôi còn tưởng nhận lầm.” Lại dừng một chút mới nói, “Không ngờ anh ấy chính là chồng cô ấy, tôi không có nghe anh ấy nhắc tới.”

Lời này ngay cả Hàn Giang cũng nghe ra, cười khan một tiếng, đổi đề tài, “Mạc tổng, chúng ta nói chuyện hợp tác nhé?”

“Dĩ nhiên, bây giờ biết là vợ Duy Trăn, chuyện hợp tác lại càng không có vấn đề gì.” Mạc Tử Kỳ cười nhìn Khương Ngọc, mở trừng hai mắt, “Tôi và anh ấy lớn lên với nhau từ nhỏ, cô giúp tôi viết tự truyện, cũng có thể thấy có rất nhiều chuyện lý thú có liên quan tới anh ấy.”

Khương Ngọc nhìn cô ta, không có nhận lời.

Mạc Tử Kỳ lại làm vẻ lỡ lời, “Cô không nên suy nghĩ nhiều, Duy Trăn là bạn tốt của tôi, coi như một người rất quan trọng trong đời tôi, không có quan hệ khác.”

Khương Ngọc gật đầu một cái, vừa hay phục vụ tới hỏi cô uống gì, cô chọn nước lọc.



Mạc Tử Kỳ chờ nhân viên phục vụ đi, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Khương Ngọc, “Về chuyện hợp tác, Khương tiểu thư nghĩ như thế nào?”

*

“Nếu là bạn Diệp Duy Trăn, vậy thì gọi tôi là Khương Ngọc.” Khương Ngọc hơi suy tư, nói, “Thật ngại quá Mạc tổng, chuyện hợp tác, tôi phải nói tiếng xin lỗi với cô.”

Mạc Tử Kỳ nhíu mày.

Khương Ngọc nói tiếp: “Tôi sợ sẽ phụ tâm ý của Mạc tổng, bởi vì tôi thật sự không giỏi chuyện sáng tác hồi ký, so với hồi ký, tôi giỏi viễn tưởng hơn, dù sao, tương lai đáng để mong chờ hơn so với quá khứ đúng không? bup*be^cau*nang Ngoài ra cô nói về Diệp Duy Trăn, thật ra thì tôi cũng không có quá nhiều hứng thú về quá khứ của anh ấy, tương lai của anh ấy thuộc về tôi là đủ rồi.”

Nụ cười trên mặt Mạc Tử Kỳ dần dần biến mất.

Khương Ngọc còn nói: “Thật ra thì tôi nghĩ anh ấy cũng giống vậy, bởi vì anh ấy chưa từng nhắc đến với tôi, có lúc thỉnh thoảng nhắc tới, nhưng nói không đáng nhớ tới.”

Cho dù Hàn Giang chậm lụt, đến mức này cũng cảm thấy có gì không đúng, từ đầu đến cuối anh ta không có chen miệng, vẫn trầm mặc xem cuộc chiến.

Khương Ngọc nói xong những lời này, lấy tiền từ trong túi ra để lên bàn, sau đó chậm rãi đứng lên, “Rất hân hạnh được biết Mạc tổng, thật ra thì cô không giống nữ cường nhân trong tưởng tượng của tôi. Tôi đi trước.”

Cô khẽ gật đầu với Hàn Giang, lúc rời đi thậm chí không có nhìn sắc mặt của Mạc Tử Kỳ. Tuy nhiên nghĩ cũng biết, sợ rằng người nọ bị cô làm cho tức giận không nhẹ.

Đứng ở ven đường chờ xe, đôi tay Khương Ngọc cắm ở trong túi, trong đầu vẫn lặp lại lời Mạc Tử Kỳ nói. Nói như vậy, Diệp Duy Trăn cũng đã gặp mặt cô ta.

Khương Ngọc là viết câu chuyện tình yêu, cho nên chút thủ đoạn của Mạc Tử Kỳ không có ý nghĩa gì với cô, đối phương cố ý nói không rõ ràng, vì muốn ly gián cô và Diệp Duy Trăn. Cô dĩ nhiên sẽ không dễ dàng trúng bẫy, nhưng Diệp Duy Trăn vẫn gạt cô chuyện này, làm trong lòng cô hơi khó chịu.

Trước kia Diệp Duy Trăn từng nói, sau khi cưới sẽ chung thủy không lừa gạt cô.

Mặt khác, cô liên tưởng đến ông nội Trang, bây giờ nhớ lại, thật ra thì lúc ấy rất nhiều dấu vết đều bị cô bỏ quên. Nghĩ đến Trang Bằng đầu đối với cô ngay từ đầu, bao gồm vẻ mặt và phản ứng của ông nội Trang, luôn có thể làm cô đoán được chút gì. Hôm nay xem ra, đó là nơi anh và Mạc Tử Kỳ đã từng trải qua. . . . . .

Diệp Duy Trăn nói, lúc ấy chọn nơi đó, là bởi vì cảm thấy phong cảnh rất đẹp muốn mang cô đi xem, một mặt khác là muốn mượn cơ hội đi thăm gia đình Trang Bằng.

Những lý do này đều rất hợp lý, nhưng nếu như anh có thể thẳng thắn với cô hơn thì tốt biết bao.

Khương Ngọc thở ra, ngẩn người nhìn dòng người trên đường phố đối diện, loại cảm giác này quả nhiên không tốt. Mặc dù biết Mạc Tử Kỳ cố ý, cũng không nên suy nghĩ lung tung, nhưng tình cảm ấy thật kỳ lạ, vừa đụng phải chuyện mình quan tâm, người mình quan tâm thì lúc nào cũng mất lý trí——

“Khương Ngọc.” Hàn Giang đuổi theo, thở hồng hộc đứng ở trước mặt cô.

Nhìn tóc anh hơi rối, Khương Ngọc thấy có lỗi, “Thật xin lỗi, em làm hỏng chuyện, có gây ra phiền phức cho anh hay không?”

Hàn Giang cười khẽ, “Dĩ nhiên không, anh và cô ấy không thân thiết lắm. Em đi đâu? Anh tiễn em.”

“Không cần, em tự bắt xe.”

Ánh mắt Hàn Giang nhìn thẳng vào cô, mơ hồ đoán được cái gì, cuối cùng cúi đầu cười cười, “Được, vậy thì anh đi đây.” Anh nhớ Mạc Tử Kỳ còn ở trong quán cà phê, chớ đến lúc đó lại bị người có lòng bắt nhược điểm nói huyên thuyên, mang đến phiền hà không cần thiết cho Khương Ngọc.

Khương Ngọc cảm kích cười với anh ta, “Hẹn gặp lại.”

Hàn Giang chuẩn bị đi, rồi lại ngừng bước, chần chừ nói một câu, “Mặc dù anh không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nếu như em có khúc mắc, cách tốt nhất là trực tiếp hỏi Diệp Duy Trăn.”

Khương Ngọc không ngờ Hàn Giang sẽ nói lời này với mình, cười nhẹ, “Yên tâm đi, em biết nên làm như thế nào.”

“Đi đường cẩn thận.” Hàn Giang khoát khoát tay với cô, trực tiếp đi về phía đỗ xe.

Mạc Tử Kỳ thông qua cửa thủy tinh sát đất nhìn mọi thứ đang diễn ra, cô ta không ngờ cô nàng này khó đối phó như vậy, chỉ là không nóng nảy, tình cảm giữa cô và Diệp Duy Trăn đã nhiều năm, cô không tin bằng mấy tháng ngắn ngủn mà Khương Ngọc có thể thay thế. Hiện tại Diệp Duy Trăn có thù địch với cô ta, nói trắng ra không phải là đang oán hận năm đó cô ta vứt bỏ anh ư? Chỉ có đau càng sâu, mới oán giận càng lớn.



Cô ta cong khóe môi, ưu nhã bưng cà phê truớc mặt lên uống một hớp. Không sao, có một đối thủ mạnh mẽ mới thú vị, kịch hay giờ mới bắt đầu, ai thắng ai thua còn chưa biết.

*

Diệp Duy Trăn trở lại nhà họ Diệp vừa lúc quá giờ cơm, cả gia đình đông đủ, chỉ có chỗ ngồi cạnh anh còn trống không. Anh cởi áo khoác, vừa kéo ống tay áo, vừa đi đến bên Khương Ngọc, từ phía sau khẽ gõ đầu cô, hạ giọng hỏi, “Không phải nói kết thúc gọi điện thoại cho anh ư?”

Khương Ngọc vẻ mặt tự nhiên nói: “Chờ anh hết bận, hai chúng ta cùng nhau đến muộn à?”

Diệp Duy Trăn khẽ nhếch miệng cười, ngồi xuống bên cạnh cô, lại nghiêm mặt hỏi: “Ai đưa em đi?”

“Anh đoán xem?”

“Thấy em hùng hồn như vậy, hiển nhiên không phải Hàn Giang.”

Khương Ngọc không thú vị bĩu môi, “Anh không thể phối hợp với em, để em xem thử dáng vẻ anh ghen à.”

Diệp Duy Trăn nghe vậy, đưa tay ở dưới bàn nhéo eo cô, Khương Ngọc lanh lợi sống lưng thẳng tắp.

Bà nội Diệp đều thấy hết, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, “Được rồi, hai đứa đừng làm rộn, mau ăn cơm! Duy Trăn tuổi đã cao, sao lại giống như đứa trẻ vậy.”

“Đúng vậy, cháu là đứa bé, cháu không có náo.” Con anh cả Diệp Duy Vũ – Đa Đa chợt lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi ở trên bàn cơm, thật là đáng yêu.

Khương Ngọc híp mắt bấm khuôn mặt bụ bẫm của cậu bé, “Chú hai cháu có lúc ngây thơ, còn giống trẻ con hơn cháu.”

Đa Đa trợn tròn cặp mắt, “Nhưng chú ấy còn kết hôn, đứa bé không thể kết hôn.”

Người cả nhà đều bị cậu nhóc chọc cười, Diệp Duy Trăn cũng cười. Anh nghiêm túc bưng bát lên, trong lòng lại không nhịn được hỏi mình, ở cùng Khương Ngọc quả nhiên là càng ngày càng ngây thơ? Vừa nãy ngay cả đứa trẻ mười tuổi cũng không nhất định làm như vậy.

Khương Ngọc liếc nhìn khuôn mặt yên tĩnh của anh, cắn cắn môi, cũng cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.

*

Cơm hôm nay rất náo nhiệt, người nhà họ Diệp đều đến đông đủ, sau khi ăn xong mọi người tụ chung một chỗ ăn trái cây nói chuyện phiếm, đề tài vẫn vây lượn trên người Khương Ngọc và Diệp Duy Trăn.

Bọn họ mới cưới, thúc giục hai người có đứa bé dĩ nhiên trở thành chủ đề trong nhà, Khương Ngọc bị chị dâu và em chồng vây quanh gần như thở không ra hơi, nhiều lần hướng ánh mắt cầu cứu Diệp Duy Trăn.

Nào biết Diệp Duy Trăn luôn làm bộ như không thấy, chỉ lo nói chuyện với anh cả Diệp Duy Vũ.

Diệp Duy Vũ nhỏ giọng hỏi anh, “Nghe nói bên chú đang hợp tác với công ty tiểu Kỳ?”

“Nghe bà nội nói?”

“Bà nội cũng là quan tâm chú.” Diệp Duy Vũ liếc nhìn Khương Ngọc cách đó không xa, còn nói, “Mặc dù Tiểu Ngọc còn ít tuổi, nhưng rất hiểu chuyện, trước khi chú tới đều là em ấy trò chuyện cùng với bà nội. Chị dâu và em gái tìm cớ ở lại, cô gái kiên nhẫn lại hiếu thuận giống như em ấy thật không nhiều.”

Diệp Duy Trăn cũng liếc nhìn Khương Ngọc, khẽ “Ừ” một tiếng.

“Ừ cái gì mà ừ, anh đang nhắc nhở chú đối xử với người ta tốt hơn.” Diệp Duy Vũ đánh một quyền lên ngực anh, “Công việc quan trọng cũng không thể bằng gia đình, hơn nữa hiện tại chú có liên quan tới công ty tiểu Kỳ, tốt nhất tránh gặp mặt, hoặc là nói rõ với Tiểu Ngọc.”

Diệp Duy Trăn suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, “Em sẽ nói với cô ấy.”

Nào biết buổi tối rời nhà họ Diệp, Diệp Duy Trăn còn chưa kịp mở miệng, Khương Ngọc bỗng nói với anh: “Diệp Duy Trăn, hôm nay em gặp một người.”

Diệp Duy Trăn hơi sửng sốt, không khỏi giật mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nho Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook