Khi Nho Chín

Chương 19

Phong Tử Tam Tam

23/11/2016

Có lẽ là luôn thấy Diệp Duy Trăn chững chạc, trong mắt anh bỗng nhiên lộ ra kinh ngạc, trên mặt lại hơi có vẻ hốt hoảng khiến Khương Ngọc suýt nữa nhịn không được bật cười.

Cô thu hồi biểu cảm, tiếp tục tạo ra vẻ không đụng ta thì không biết bản chất, “Hẳn anh biết là ai?”

Diệp Duy Trăn nhìn cô rất lâu, trịnh trọng gật đầu một cái, “Biết.”

“Anh không có lời nào muốn nói với em à?”

“Có.” Ánh mắt của Diệp Duy Trăn không có né tránh, thản nhiên mà trực tiếp, tuy nhiên lời nói thật làm cho người ta dở khóc dở cười, “Bây giờ em có muốn nghe không?”

Mặt Khương Ngọc cứng đơ, tiếp tục ra vẻ chuẩn bị tính sổ: “Vậy phải xem anh che giấu em bao nhiêu.”

Diệp Duy Trăn lập tức nói: “Cô ấy là bạn gái trước của anh, hai nhà biết nhau từ nhỏ, sau đi học cùng trường, từ từ có quan hệ.”

“Ưmh, thanh mai trúc mã.”

Thấy Khương Ngọc cảm thán, Diệp Duy Trăn từ chối cho ý kiến.

Sau đó anh im lặng một lúc, Khương Ngọc biết anh muốn nói lúc hai người tách ra là lúc đau khổ.

Vậy mà anh chỉ hời hợt nói: “Như những cặp đôi khác, bọn anh trải qua một khoảng thời gian rất vui vẻ, nhưng vẫn đi tới chia tay. Tốt nghiệp đại học, bọn anh chọn nghề nghiệp cũng khác nhau, hơn nữa không ai nhường ai, cuối cùng vì lý tưởng cô ấy ra nước ngoài, anh vì lý tưởng của mình đi nơi khác. Không liên lạc nữa, thật ra chỉ là chuyện xưa bình thường.”

Nhìn anh nghiêm túc, Khương Ngọc cũng không rõ rốt cuộc nên thất vọng hay là vui mừng.

Anh đúng là dụng tâm giải thích, nhưng về bản thân mình, lại luôn có điều cất giữ, anh chưa từng rộng mở nói với cô những bí mật sâu trong nội tâm. . . . . .

Khi còn trẻ lý tưởng của anh là gì? Sau lại xảy ra chuyện gì? Anh đều không nói một chữ.

Lúc này Khương Ngọc ngẫm lại, ban đầu Diệp Duy Trăn từng nói, hôn nhân của họ không có tình cảm, hai người ở chung một chỗ giống như là theo như nhu cầu kết nhóm sống qua ngày. Ngày trước cảm thấy không có gì không được, nhưng lúc này, hình thức chung sống này làm cả người cô rét run.

Lòng người như bọt biển hút nước, càng thêm vào, lại càng khát vọng nhiều hơn.

Tham lam là bản tính của con người, dù Khương Ngọc lý trí mấy nhưng vẫn chỉ là một người thường mà thôi.

Diệp Duy Trăn thấy cô không nói lời nào, cũng không đoán ra cảm xúc của cô, chỉ nói tiếp: “Thời gian trước cô ấy tìm bên anh hợp tác, nhưng em yên tâm, anh sẽ không đảm nhiệm hợp tác với cô ấy.”

Khương Ngọc an tĩnh lại, “Không còn gì nữa?”

Đáy mắt Diệp Duy Trăn lộ ra một tia nghi ngờ.

Khương Ngọc nhắc nhở anh: “Nhà Trang Bằng. . . . . .”

Diệp Duy Trăn lập tức đưa tay qua ôm bả vai cô, áp khuôn mặt cô lên ngực mình, “Thật xin lỗi, cái này là do anh suy nghĩ không chu toàn. Lúc ấy muốn đưa em tới đó, cũng không có nghĩ tới cô ấy, thậm chí anh chưa từng liên tưởng tới cô ấy, chỉ cảm thấy nên tới nơi đó.”

“Trang Bằng và ông nội là gia đình nghèo mà bọn anh từng cùng nhau trợ giúp, mặc dù anh và cô ấy chia tay, nhưng ta cũng một mực kiên trì làm chuyện này. Anh nghĩ chuyện này không liên quan đến chia tay, mà đây là trách nhiệm.” Diệp Duy Trăn nói xong, “Nhưng anh không biết cô ấy vẫn còn tiếp tục hỗ trợ họ.”

“Diệp Duy Trăn.” Khương Ngọc ngẩng đầu nhìn chăm chú vào anh, “Nói thật với em, trong lòng anh còn có cô ấy không?”

Diệp Duy Trăn lắc đầu, ngay sau đó bật cười, “Anh là người đàn ông bình thường, mười năm chung tình chờ đợi một người, chuyện này thật không thực tế.”

“Vậy tại sao mười năm này, anh đều không có người khác?”

Diệp Duy Trăn cau mày hạ mi, “Năm đó bởi vì một bất ngờ, anh mất đi rất nhiều thứ quan trọng, từng có ngày mất mác như đưa đám, sau đó cũng mất một thời gian lấy lại lòng tin. Về sau có sự nghiệp, nên không có suy tính đến vấn đề tình cảm.”

Cô để tâm hỏi, anh cũng để tâm đáp, Khương Ngọc tự nói với mình cái này là đủ rồi, không thể trách móc quá.

Đây là chuyện cũ anh không muốn nhắc tới, cô không nên bởi vì một cô gái bụng dạ khó lường mà gặng hỏi, huống chi lúc này nghe anh nói những lời này, chua cay lúc đó có mấy người hiểu?

Khương Ngọc xoay người đi về phía trước dọc theo đường cái, “Em không muốn hỏi gì nữa.”



*

Diệp Duy Trăn khẽ thở dài quan sát bóng lưng cô. Anh đi nhanh lên, cũng không có đưa tay chạm vào cô mà nhỏ giọng hỏi: “Khương Ngọc, chúng ta cãi nhau à?”

Khương Ngọc hơi ngừng bước chân.

Diệp Duy Trăn chợt ôm lấy cô từ phía sau, áo khoác ấm áp bao trọn lấy cô.

Giọng anh nghe càng thêm dịu dàng ở trong màn đêm, “Trước khi cưới anh đã cam kết với em sẽ chung thủy, không lừa gạt, nhưng sau khi cưới đã phá vỡ cam kết đầu tiên. Khương Ngọc, anh không có kinh nghiệm, về sau sẽ làm tốt hơn.”

“Không có kinh nghiệm làm gì?” Khương Ngọc nhìn bóng hai người, buồn buồn hỏi, “Anh và cô ấy ở chung một chỗ chưa từng cãi nhau à?”

Diệp Duy Trăn cười khẽ, thổi khí ở bên tai cô, môi cũng dán lên cái tai lành lạnh của cô, “Đồ ngốc, anh nói là kết hôn.”

“Dù sao cũng là lần đầu tiên, anh còn có rất nhiều thứ chưa được, chúng ta từ từ thôi được không?” Anh nói với cô, “Chúng ta còn có thời gian cả đời mà.”

Cả đời.

Khương Ngọc nghĩ tới hai chữ này, trong lòng dần dần ấm áp.

Cô xoay người ôm anh, nhón chân lên, gương mặt dính sát vào ngực anh, lại đưa tay nhéo anh một cái, “Lần đầu tiên cái gì, anh còn muốn cưới lần thứ hai hả?”

Diệp Duy Trăn cười ôm chặt cô, “Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, cả đời chỉ cưới một lần.”

“Chúng ta không cãi nhau.” Khương Ngọc thì thầm ở trong lòng anh, “En sẽ không bởi vì người khác mà tức giận cãi nhau với anh, nếu thế thì em sẽ keo kiệt và không hiểu chuyện, chuyện của hai chúng ta sẽ không bị ai quấy nhiễu. Em sẽ hỏi anh cho rõ, tuy nhiên không thích cảm giác bị anh giấu giếm.”

“Anh biết rõ.” Diệp Duy Trăn không khỏi mềm giọng, anh chợt phát hiện cô gái nhỏ trong ngực thấu tình đạt lý hơn so với trong tưởng tượng của anh, sau đó lại không biết làm thế nào nhìn cô, “Cho nên vừa rồi em cố ý giả bộ hơi tức giận để khiến anh khẩn trương?”

Khương Ngọc vểnh mặt lên, “Anh khẩn trương sao? Em không nhìn ra đấy. Mặc dù em không muốn so đo chuyện này với anh, nhưng anh thật sự nói dối, để tránh cho về sau tái phạm, nhất định phải trừng phạt.”

“Được.” Diệp Duy Trăn cam tâm tình nguyện hỏi, “Định phạt anh thế nào?”

Khương Ngọc suy nghĩ, “Rửa bát một tuần.”

“Được.”

“Đi xem phim Hàn với em.”

“Được.”

“Mỗi đêm xoa bóp cho em.”

“Được.”

“Còn có ——”

“Khương Ngọc.” Đáy mắt Diệp Duy Trăn lại cũng là nụ cười, “Có chừng có mực mới có thể yêu.”

Khương Ngọc hừ một tiếng, bỗng đi vòng qua phía sau anh, lập tức nhảy lên lưng anh. Diệp Duy Trăn vội vàng giữ cô.

“Còn có, phạt anh cõng em, từ đây đến đầu đường kia.” Suy tính đến tay phải của Diệp Duy Trăn bị thương, cuối cùng Khương Ngọc vẫn không dám quá càn rỡ, chỉ chỉ một khoảng cách rất gần.

Diệp Duy Trăn đi dưới ánh đèn đường mờ vàng, bước từng bước vững vàng về phía trước, vừa đi vừa lắc đầu, “Ở với em lâu, anh thường thấy mình không giống người ba mươi bốn tuổi.”

“Chẳng lẽ giống như bốn mươi ba ư?”

Diệp Duy Trăn mặc kệ cô chế nhạo, mà dùng cằm nhẹ nhàng cọ vào cánh tay cô vòng trước cổ mình.

Cuộc sống luôn có vô số bất ngờ, khi anh thù vân mãn chí, số mạng chợt đẩy anh vào thung lũng. Khi anh rốt cuộc chấp nhận số phận, muốn sống bình thản không lo hết đời, một người đột nhiên rơi xuống.



Bất ngờ này khiến anh thấy vui mừng.

*

Lần đầu tiên hai người xung đột mà dễ dàng hóa giải, trải qua chuyện này, Khương Ngọc phát hiện Diệp Duy Trăn càng thêm săn sóc mình. Mặc kệ anh đang đền bù hay là muốn bồi đắp tình cảm của hai người, tóm lại chuyện này làm Khương Ngọc rất vui.

Mỗi ngày Diệp Duy Trăn giảm giờ làm thêm giờ, trừ bình thường đi làm ra, thời gian còn lại đều do Khương Ngọc sai khiến.

Lúc Khương Ngọc viết bản thảo, anh còn quan tâm đưa cho cô một tách trà xanh, có lúc còn gọt sẵn trái cây. Khương Ngọc lại cảm thấy. . . . . . Ừ, cảm giác bắt được thóp thật sự quá tuyệt vời!

Dĩ nhiên, người kia cũng không phải là mặc cho cô sai khiến.

Ví dụ như mặc kệ ban ngày dịu ngoan thế nào, đến buổi tối sẽ ——

Ở trên giường, Khương Ngọc bị Diệp Duy Trăn chơi đùa không chịu nổi, cũng sẽ bộc phát đe dọa đối phương, “Diệp Duy Trăn, anh bắt nạt kẻ yếu!” Ban ngày ôn tồn nho nhã, đến tối liền hóa thân thành sói, Khương Ngọc hoài nghi chồng cô có khả năng diễn siêu đẳng.

Đến mức này Diệp Duy Trăn cũng không muốn nói chuyện chút nào, động tác rõ ràng dứt khoát thuần phục cô gái cứng đầu cứng cổ này, lột thật sạch sẽ nhưng ngoài miệng vẫn dịu dàng dụ dỗ, “Rõ ràng anh rất thương em. Không thoải mái? Vậy chúng ta đổi tư thế, đến khi em thoải mái mới thôi.”

Khương Ngọc không nhịn được “Phi” một tiếng, “Yêu cầu vô độ, anh còn chút hình tượng không? Từ hôm nay trở đi, hủy bỏ trừng phạt rửa bát, đổi phạt anh ngủ ghế sa lon một tuần!”

Diệp Duy Trăn ấn người xuống, không ngừng dạy dỗ, Khương Ngọc bị anh giày vò biến đổi đa dạng, chơi đùa đến sắp khóc. Người nọ còn nói có lý, “Ngoan, nói chuyện phải giữ lời, nói phạt cái gì sẽ phải phạt cái đó, sao có thể lật lọng được?”

Khương Ngọc kêu rên trong lòng: Diệp Duy Trăn, anh tốt nhất đừng để em nắm được cái thóp khác của anh!

*

Cuộc sống êm ả trôi qua, sau đó công ty Diệp Duy Trăn xảy ra chút chuyện.

Lê Trí Kiệt phụ trách biểu diễn của tiểu thiên vương xảy ra chuyện, đau bụng liên tục, đã kéo dài hai ngày, cuối cùng chỉ có thể đi bệnh viện truyền nước.

Diệp Duy Trăn nhìn sắc mặt anh ta tái nhợt thì rất là kinh ngạc, “Đang khỏe bỗng dưng ngã bệnh?”

Đối với lần này anh cũng hoài nghi có phải Mạc Tử Kỳ giở trò hay không, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy khả năng cũng không lớn. Mặc dù Mạc Tử Kỳ mưu mô, nhưng chưa đến mức không chừa thủ đoạn nào, anh ta sẽ không làm chuyện hại thân thể mình.

Lê Trí Kiệt mệt lả, sắc mặt tái nhợt ghê người, anh ta nằm trên ghế sa lon vẫn hít hà, “Hôm kia Đài Tiểu Chu mua pizza về, bọn họ đều nói ăn ngon, tôi ăn không ít! Không muốn lãng phí nên. . . . . .”

Diệp Duy Trăn thực sự bị anh ta chọc cho tức chết, “Cậu kiếm được không ít nhỉ? Sao lại keo kiệt thế hả, hơn nữa đây cũng là tiền của người khác?”

Lê Trí Kiệt chán nản rên rỉ một tiếng, “Tiền của người khác, tiền của tôi, cái này không phải đều là tiền sao? Lãng phí thật xấu hổ.”

Diệp Duy Trăn không nói gì mà nhìn trời.

“Ăn mấy miếng?”

“Ăn hết tất cả.” Lê Trí Kiệt nói yếu ớt.

Diệp Duy Trăn nắm quả đấm kêu răng rắc, trên mặt vẫn cười, “Chúc mừng cậu, tiết kiệm được chút tiền thì phải cống hiến hết cho bệnh viện.”

Lê Trí Kiệt vừa định phản bác anh đôi câu, sắc mặt bỗng nhăn nhó, tiếp đó đứng dậy hùng hổ vọt vào phòng vệ sinh.

Diệp Duy Trăn nhức đầu thở ra, nhìn dáng vẻ của cậu ta, sợ rằng buổi biểu diễn ngày mai sẽ do anh phụ trách ——

Quả nhiên chờ Lê Trí Kiệt ra ngoài, cả người anh ta đều vặn vẹo, há miệng run rẩy vịn vách tường nói: “Không được, tôi phải đi bệnh viện truyền nước. Buổi biểu diễn ngày mai giao cho cậu.”

Diệp Duy Trăn quả thật không biết nên nói cái gì cho phải, không ngờ náo loạn nửa ngày, anh và Mạc Tử Kỳ vừa vạch rõ giới hạn lại phải chạm mặt?

Chỉ là cũng tốt, nghĩ đến chuyện Mạc Tử Kỳ chủ động tìm Khương Ngọc, sắc mặt Diệp Duy Trăn hơi trầm.

Anh vừa hay có lời muốn nói với Mạc Tử Kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nho Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook