Khi Nho Chín

Chương 21

Phong Tử Tam Tam

23/11/2016

Trên hành lang, đồng hồ treo tường đã biểu hiện mười hai giờ đêm, Khương Ngọc không ngờ vào lúc này mà Mạc Tử Kỳ còn ở đây. Cô nhíu mày, đưa tay chuẩn bị đẩy cửa phòng bệnh ra, động tác bởi vì một câu nói bên trong truyền tới mà đột nhiên dừng lại.

Mặc dù giọng Mạc Tử Kỳ khá nhỏ nhưng cũng rất rõ ràng, “Tay của anh đã bị thương một lần vì em, lần này có có vấn đề gì, em sẽ áy náy cả đời.”

Xuyên qua khe cửa không đóng kín, Khương Ngọc có thể nhìn thấy cô ta đang cúi đầu thấp xuống hết sức khổ sở, còn có âm thanh nghẹn ngào truyền tới. Lúc này Khương Ngọc không thấy được dáng vẻ của Diệp Duy Trăn, cô chỉ cảm thấy suy nghĩ của mình hỗn loạn, còn bị làm cho hồ đồ.

Cái gì gọi là “Tay của anh đã bị thương một lần vì em”?

Chẳng lẽ tay Diệp Duy Trăn không phải bị thương khi đọ sức với hung thủ sao?

Cả người cô ngây ngẩn, trên hành lang an tĩnh không có nửa điểm âm thanh, có lẽ thật quá yên tĩnh, cảm giác có cổ không biết tên lạnh lẽo theo cổ chân của cô bò lên trên.

Trong thoáng chốc nghe được Diệp Duy Trăn đáp một câu cái gì, Khương Ngọc không có nghe rõ, chờ ngẩng đầu nhìn lại đi qua thời điểm, chỉ thấy Mạc Tử Kỳ trực lăng lăng nhìn chằm chằm Diệp Duy Trăn phương hướng.

“Quá khứ có nhiều điều đáng nhớ, anh thật sự quên hết tất cả sao? Anh vẫn yêu em, em không tin anh có thể đi yêu người khác.”

Khương Ngọc siết chặt áo khoác trên người theo bản năng, tần số nhịp tim chợt nhanh vài nhịp.

Trong phòng bệnh hoàn toàn tĩnh mịch.

Không biết đã trải qua bao lâu, lâu đến mức Khương Ngọc cảm thấy ngón tay mình đã sắp làm cho nút cài rớt xuống, cô mới nghe được giọng của Diệp Duy Trăn. Anh nói: “Tình hình hôm nay, đổi lại là bất kỳ ai tôi đều sẽ cứu người đó, tôi không hy vọng chuyện này sẽ làm cho em hiểu lầm. Tôi đã kết hôn, chuyện đã qua đều không hề có ý nghĩa với tôi.”

“Em biết rõ, anh nói tương lai của anh là cô ấy chứ gì.” Mạc Tử Kỳ hỏi, “Vậy tại sao anh không trả lời câu hỏi của em? Anh yêu cô ấy ư? Dù chỉ là một chút.”

Diệp Duy Trăn trầm mặc, Khương Ngọc cũng trầm mặc, giống như là bị người ta dùng tay giữ cổ họng.

“Anh sẽ ở bên cô ấy cả đời, những thứ khác đều không quan trọng.” Cuối cùng Diệp Duy Trăn trả lời như vậy, có lẽ vết thương không thoải mái, giọng anh khẽ mà mệt mỏi.

Tiếp đó Mạc Tử Kỳ nói cái gì nữa Khương Ngọc đã không để ý nghe, cô buông nút áo bị mình nắm đến dính đầy mồ hôi ra, nắm chặt tay thành nắm đấm, hít một hơi thật sâu.

Thật ra thì cô luôn có đáp án, nhưng có lẽ là trong khoảng thời gian này Diệp Duy Trăn biểu hiện quá tốt, anh dịu dàng, anh săn sóc, anh vì cô làm nhiều để cho cô vui vẻ, vì vậy cô cũng cho là. . . . . . Anh có ý với cô.

Cô yêu cầu cũng không quá cao, chỉ cần “Một chút xíu” từ trong miệng Mạc Tử Kỳ là đủ rồi.

Nhưng Diệp Duy Trăn không chịu cho.

Mấy ngày trước cô còn cảm thấy hai chữ “Cả đời” là cam kết đẹp nhất, lúc này nghe thấy lại cảm thấy nơi cổ họng tràn đầy khổ sở.

Cho dù đã chuẩn bị tâm tư, nhưng nghe được trả lời, cô vẫn cảm thấy khổ sở.

Có lẽ là trách nhiệm, đúng, Diệp Duy Trăn làm tất cả, đều là vì trách nhiệm của người chồng. Anh đã ba mươi bốn tuổi, bao nhiêu phong ba đều đã trải qua, cho nên đến tuổi này, làm bất cứ chuyện gì cũng lý trí lại chu toàn, bao gồm cả hôn nhân.

Giờ khắc này Khương Ngọc mới thực sự cảm nhận được cảm giác chân nặng ngàn cân đó, cô muốn đẩy cửa đi vào, nhưng tứ chi đều giống như bị đổ chì, trái tim cũng như bị đào khoét, nhẹ nhàng trống rỗng.

*

Trong phòng bệnh vẫn còn tiếp tục nói chuyện.

“Đó là trách nhiệm, đúng không?” Mạc Tử Kỳ tiếp tục hỏi Diệp Duy Trăn, thấy anh không trả lời, cười khổ một tiếng, “Được, em cũng không bị đuổi mà mắc cỡ, em biết rõ một khi anh quyết định thì dù 100 con ngựa cũng không kéo lại được. Hiện tại em làm tất cả, còn không biết bị anh ghét thành cái dạng gì rồi.”

Diệp Duy Trăn nhìn cô ta một cái.

Mạc Tử Kỳ cười tự giễu nhìn anh, “Anh cảm thấy em làm cái gì cũng có tính mục đích rất mạnh, nhưng Duy Trăn à, em chưa bao giờ có tâm cơ đối với anh. Nhiều năm như vậy, em cũng không thiếu người theo đuổi, mà em vẫn nhớ anh, càng đứng cao, em càng hoài niệm ngày tháng vui vẻ của chúng ta. Thế nhưng lần này trở lại, em cảm thấy anh thay đổi thật nhiều.”

“Có ai vĩnh viễn không thay đổi.” Chung quy là lớn lên cùng nhau từ nhỏ, đợi thấy cô ta xem ra bình thường chút, Diệp Duy Trăn nói chuyện cũng không còn bén nhọn nữa. Anh có lòng chỉ điểm cô ta, “Thật ra thì Trí Kiệt đối với em rất tốt.”

Mạc Tử Kỳ cúi đầu vuốt ve đầu ngón tay, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, hốc mắt hoen đỏ, “Bây giờ anh không thể chờ đợi muốn đẩy em ra xa sao?”

“Em biết tôi không có ý này.” Diệp Duy Trăn nói xong cũng cảm thấy mình không nên nói câu này, “Thôi, đã muộn rồi, em ——”



“Anh có từng nghĩ, cô ấy còn rất trẻ, nếu như anh không yêu cô ấy, hôn nhân như vậy công bằng với cô ấy sao?” Mạc Tử Kỳ chợt cắt đứt lời, đột ngột hỏi một câu như vậy.

Diệp Duy Trăn vẫn không có đáp lại, chỉ là dáng vẻ thất thần càng thêm rõ ràng.

Mạc Tử Kỳ thấy rất rõ ràng, trước đó hỏi anh có yêu cô gái kia hay không thì vẻ mặt của anh đang do dự, cô vô cùng ghét thấy biểu lộ này trên mặt Diệp Duy Trăn Vì vậy an tĩnh chốc lát, bỗng từ từ đi tới bên giường.

Diệp Duy Trăn híp mắt lại.

“Anh luôn nói anh đã quên quá khứ, không bằng thử một chút, có phải thật như lời anh nói hay không?” Mạc Tử Kỳ nói xong, đôi tay chậm rãi rơi vào trên bả vai anh.

Trong con mắt Diệp Duy Trăn lóe lên sự tàn khốc, “Mạc Tử Kỳ!”

Mạc Tử Kỳ nói: “Anh sợ cái gì? Nếu trong lòng không có quỷ, cần gì khẩn trương. Nếu như em xác định anh không có cảm giác với em nữa thì em sẽ buông tay.”

Diệp Duy Trăn thấy môi cô ta cách mình càng ngày càng gần, một khắc kia trong lòng thực sự sinh ra cảm giác chán ghét, anh vừa định giơ tay lên đẩy người ra, cửa phòng bệnh chợt bị người đá mở “Bùm”.

Không sai, là đá văng ra!

Sức lực không tính lớn nhưng làm người ta tỉnh táo, đủ để làm hai người trong phòng giật mình.

Diệp Duy Trăn sửng sốt một chút.

Khương Ngọc đứng ở cửa, vẻ mặt thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng giọng nói lạnh như băng , “Mạc tiểu thư, cô đang làm gì?”

Mạc Tử Kỳ từ từ hết kinh ngạc, cũng đứng lên nhìn lại cô, “Không có gì.”

Khương Ngọc hình như cười cười, nhưng trên mặt rõ ràng lại không có biểu hiện gì, cô nhấc bước chân đi tới. Mạc Tử Kỳ cũng không sợ đứng lên.

Sau đó Khương Ngọc dừng lại ở trước mặt cô ta, chậm rãi nói một câu, “Cô lại câu dẫn chồng tôi lần nữa, không cảm thấy rất không có liêm sỉ sao?”

Có lẽ Mạc Tử Kỳ không ngờ cô sẽ nói trực tiếp như vậy, vẻ mặt bỗng dưng cứng ngắc, “Cái gì?”

“Bạn gái trước thì tôi thấy nhiều, loại giống như cô cũng không ít.” Khương Ngọc quan sát mắt cô ta, trong lời nói vô cùng bình tĩnh, “Nhưng nếu đã chia tay, đối phương cũng có gia đình rồi, có phải không nên quấy rầy nhau mới là cách làm lễ phép nhất hay không? Sau khi bị đối phương cự tuyệt nhiều lần, cô vẫn dây dưa không dừng, không biết sẽ làm người ta khó chịu à?”

Lời nói này khiến Mạc Tử Kỳ không xuống đài được, cô ta cắn cắn môi nhìn về phía Diệp Duy Trăn, cô ta không tin Diệp Duy Trăn cảm thấy chán ghét cô ta. Nhưng quay đầu mới phát hiện, ánh mắt Diệp Duy Trăn đều đặt trên người Khương Ngọc.

Cô ta cắn chặt hàm răng, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, “Tôi và anh ấy cộng tác, anh ấy bởi vì cứu tôi mà bị thương, giữa chúng tôi rất bình thường. Em gái à, chớ suy nghĩ quá nhiều.”

“Thật sao?” Khương Ngọc mỉm cười nói, “Nhưng bây giờ nhìn lại, hình như người nghĩ nhiều là cô.”

Ánh mắt Mạc Tử Kỳ lạnh xuống.

“Mạc tiểu thư rất thông minh, cũng không cần làm mọi người khó xử.” Khương Ngọc nói nhỏ bên tai cô ta, “Nếu tôi mà là cô, cũng sẽ không tiếp tục làm chuyện khiến đối phương chán ghét, đến cuối cùng ngay cả chút ký ức cũng đều là giày vò nhau.”

Ngẩng đầu thành công thấy sắc mặt Mạc Tử Kỳ tái nhợt, Khương Ngọc đưa tay, làm vẻ tiễn khách, “Nếu cô còn tiếp tục, chuyện truyền đi có thể sẽ không dễ nghe đâu.”

Mạc Tử Kỳ nắm thật chặt ngón tay, cầm túi xách trên ghế, “Được, vậy tôi đi trước.”

Khương Ngọc không nói gì.

Diệp Duy Trăn cũng vậy, anh nhìn ánh mắt Khương Ngọc cũng suy nghĩ không ra.

*

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Khương Ngọc và Diệp Duy Trăn, ai cũng không chịu chủ động mở miệng. Sau một lát, Khương Ngọc quay ra khép cửa lại.

Cô xoay người lại, ánh mắt bất ngờ đụng phải Diệp Duy Trăn.

Trên người anh vẫn là áo sơ mi trắng mặc hôm nay trước khi rời cửa, chỉ là vào lúc này đã hơi nhăn, sắc mặt cũng không tốt lắm, sắc môi rất trắng. Anh im lặng cùng cô nhìn thẳng vào mắt nhau, đưa tay trái về phía cô, “Tiểu Ngọc, tới đây.”

Đây là lần đầu tiên Diệp Duy Trăn gọi cô như vậy.



Khương Ngọc đi tới, lại không đưa tay ra nắm lấy tay anh, mà đứng ở bên giường từ trên cao nhìn xuống anh.

Ánh mắt kia như đáng giá, khiến Diệp Duy Trăn không khỏi bật cười, “Không có đụng phải. Nếu như em không đi vào anh cũng sẽ đẩy cô ấy ra.”

“Ừ.” Khương Ngọc gật đầu một cái, “Khoan hãy nói cái này, là ai nói với em, sẽ không ở một chỗ một phòng với cô ấy?”

Rồi Khương Ngọc lại thấy hộp đồ ăn trên đầu giường, xem ra Mạc Tử Kỳ cố ý mua cho Diệp Duy Trăn. Cô có điều ngụ ý nói: “A, còn cùng nhau ăn cơm cơ đấy? Diệp Duy Trăn, anh còn nhớ rõ từng hứa thế nào không?”

Diệp Duy Trăn nhìn dáng vẻ của cô, nụ cười đáy mắt ngược lại càng đậm, anh khó khăn nghiêng người qua, mở hộp đồ ăn ra.

Cháo bên trong vẫn đầy.

“Vì kiêng dè, cửa cũng mở ra.” Diệp Duy Trăn nhìn cô kiên nhẫn nói, “Anh nhớ tất cả những gì đã hứa.”

Trong lúc nhất thời Khương Ngọc không thể nói gì.

Diệp Duy Trăn lại đưa tay trái tới trước mặt cô, dịu dàng nói: “Bớt giận chưa?”

Khương Ngọc chậm rãi đặt tay vào trong lòng bàn tay anh, Diệp Duy Trăn thuận thế kéo nhẹ, vững vàng dựa vào lòng mình.

“Tiểu Lục thông báo cho em? Có phải bị dọa hay không?” Diệp Duy Trăn nói nhỏ ở bên tai cô, đem sợi tóc rơi bên má tóc dắt ra sau tai, “Đồ ngốc, mặc đồ ngủ chạy ra ngoài, ở trên đường gặp chuyện không may thì phải làm thế nào?”

Khương Ngọc ngẩng đầu kinh ngạc mà nhìn chăm chú vào anh, ở trong đó cất giấu nụ cười và dịu dàng, lời nói của anh dịu dàng không gì sánh nổi, nhưng tất cả. . . . . . Không có tình yêu.

Khương Ngọc chưa từng nói yêu, cô viết nhiều câu chuyện tình yêu, nhưng vẫn là lần đầu tiên biết —— hóa ra không có tình yêu, lời ngon tiếng ngọt đều giống như thuốc độc.

Diệp Duy Trăn thấy cô vẫn không nói gì, nhẹ nhàng hôn trên trán cô, “Bị dọa thật? Anh không sao, ngày mai có thể về nhà.”

Tâm Khương Ngọc loạn như ma, chỉ có thể nhanh chóng dời tầm mắt, “Không cần ở lại quan sát thêm ư? Vết thương cũ của anh ——”

“Không sao cả.” Diệp Duy Trăn nói xong dừng lại, ôm cô càng chặt hơn, “Sau chuyện này, có thể phải xử lý một vài chuyện với bên Mạc Tử Kỳ, nhưng anh sẽ tránh đi, em yên tâm.”

Nhìn thế nào đều giống người chồng đúng quy cách, đổi lại là bình thường Khương Ngọc sẽ mừng rỡ như điên, nhưng bây giờ cô cười không nổi.

Cô thật ghét lòng tham của mình.

Khương Ngọc quay đầu, trầm mặc đưa quần áo mang tới cho Diệp Duy Trăn thay, “Đổi áo sơ mi đi, cô ấy chạm qua, em không thích.”

Diệp Duy Trăn sửng sốt một chút, ngay sau đó cười ra tiếng, “Thì ra là em đang ghen.”

Nói xong cũng không biết tại sao, anh chợt nghiêng người qua muốn hôn cô, kích động này vô cùng mãnh liệt, gần như vôthức. Nhưng Khương Ngọc lại hạ người tránh né.

Diệp Duy Trăn: “. . . . . .”

Khương Ngọc: “. . . . . . Đi thay quần áo trước.”

Diệp Duy Trăn cho là cô đang nổi nóng, vẫn còn đang giận dỗi mình, vì vậy không có nghĩ sâu, vuốt vuốt tóc cô, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

Anh chuẩn bị vứt áo sơ mi trên người.

Chờ Diệp Duy Trăn rời đi, Khương Ngọc mới nhẹ nhàng thở dốc một hơi.

Cô cảm thấy lo âu cùng mờ mịt chưa bao giờ có, cảm giác bồn chồn không yên không biết là vì câu “Tay của anh đã từng bị thương một lần vì em” của Mạc Tử Kỳ hay là bởi vì câu “Tôi sẽ chung sống với cô ấy cả đời, những thứ khác không quan trọng” của Diệp Duy Trăn.

Thật không quan trọng sao? Trong hôn nhân có phải tình yêu có cũng được mà không có cũng không sao không? Nếu như chỉ yêu đơn phương, cũng có thể lâu như trời đất sao?

Khương Ngọc không biết đáp án.

Thậm chí cô không biết mỗi một bước cô đi rốt cuộc có đúng hay không, cô đã từng rất tin tưởng mà không hề nghi ngờ gì, bỗng lặng yên không một tiếng động sinh ra biến hóa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nho Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook