Khi Nho Chín

Chương 22

Phong Tử Tam Tam

23/11/2016

Sáng hôm sau Lê Trí Kiệt chạy tới, mua bữa ăn sáng không nói, còn ân cần bận trước bận sau thay Diệp Duy Trăn làm thủ tục xuất viện, trong miệng cũng không ngừng nói xin lỗi, “Khi biết xảy ra chuyện, tôi choáng váng ở hiện trường cũng phải tự mình giải quyết.”

“Được, chỉ là ngoài ý muốn, ai bị thương cũng không tốt.” Ngược lại Diệp Duy Trăn không có để ở trong lòng.

Lê Trí Kiệt thấy Khương Ngọc đi tìm bác sỹ, lúc này mới tiến tới nói nhỏ với anh: “Tử Kỳ nói không muốn gây thêm phiền phức cho cậu nên cô ấy không tới.”

“Ồ.” Diệp Duy Trăn cúi đầu xoay cổ tay, dáng vẻ không sao cả.

Lê Trí Kiệt tiếp tục bát quái, “Nghe nói ngày hôm qua cô ấy đụng phải Khương Ngọc?”

“Nghe ai nói?”

Lê Trí Kiệt không trả lời câu hỏi, chỉ cười ha ha, “Sau khi cô ấy trở về thật ra thì rất ảo não, gọi điện thoại nói với tôi, còn bảo tôi đến bồi tội với cậu đấy. Khương Ngọc không ầm ĩ với cậu chứ?”

“Không có.”

Lê Trí Kiệt “Chậc” một tiếng. Diệp Duy Trăn nhíu mày, “Cậu chậc cái gì?”

Lê Trí Kiệt mở trừng hai mắt, “Tôi chậc hả?”

Diệp Duy Trăn gật đầu, “Mới vừa rồi.”

“A ——” Lê Trí Kiệt kéo dài vĩ âm, cợt nhả: “Ý của tôi là, không phải cậu muốn tìm người nghe lời hiểu chuyện ư, xem ra như Khương Ngọc thật tốt.”

Tại sao Diệp Duy Trăn nghe lời này đều không lọt tai, vẫn cau mày, “Có ý gì?”

Lê Trí Kiệt liếc mắt, một bộ “Chớ giả bộ”, “Cậu gặp lại bạn gái trước thiếu chút nữa còn hôn mà cũng không ầm ĩ, người vợ như vậy tìm đâu ra.”

Diệp Duy Trăn càng nghe lời này càng chói tai, “Thằng ranh, cậu cố ý cười tôi?”

“Đâu có.” Lê Trí Kiệt lập tức phủ nhận, nụ cười ti tiện hơn, “Tôi cảm thấy rất có lý, không phải cậu nói không thích người ta à, nhìn cô ấy giống như cũng không quá thích cậu. Tuổi của cô ấy. . . . . . cậu nói xem có phải trước đây bị tổn thương không? Nếu không làm sao sẽ điên đến mức chơi cưới chui với cậu.”

Một câu nói làm trong lòng Diệp Duy Trăn khó chịu, anh cũng không biết vì sao khó chịu, tóm lại ngay tiếp theo nhìn Lê Trí Kiệt cũng không thấy thuận mắt.

“Mắc mớ gì tới cậu.” Diệp Duy Trăn không thể nhịn được văng tục.

Lê Trí Kiệt lại vui vẻ, “Ồ há, tôi không nhìn lầm chứ, sao có chút thẹn quá thành giận thế. Có phải cậu động lòng với người ta rồi không?”

Diệp Duy Trăn mặc kệ cậu ta, ánh mắt nhìn sang cửa, hình như Khương Ngọc đi hơi lâu?

Lê Trí Kiệt thấy anh phân tâm, chần chừ một lúc mới hỏi: “Vậy người đó không có ý nghĩa với cậu hả?”

“Người nào?” Diệp Duy Trăn quay đầu lại.

“Chính là ——” Lê Trí Kiệt nắn vuốt mi tâm, giống như là cực kỳ khó mở lời, cuối cùng dứt khoát chọc vào bộ ngực anh một cái, “Giả bộ cái gì chứ, cậu biết tôi nói ai.”

Diệp Duy Trăn bất đắc dĩ nói: “Cậu có ý với người ta thì phải theo đuổi, nói với tôi làm gì.”

Lê Trí Kiệt trừng mắt, “Vậy tôi cũng phải xác định xem cậu còn cảm giác với người ta hay không? Lão Diệp, chúng ta quen biết nhiều năm, tôi đều nhớ ban đầu hai người ở chung một chỗ thế nào làm sao chia tay đấy, tay cậu vì cứu cô ấy mới ——”

Ánh mắt của Diệp Duy Trăn lành lạnh, Lê Trí Kiệt khẽ run lên, “Đừng nói là cô ấy, lòng tôi cũng không đáy. Không phải cậu cũng không yêu Khương Ngọc sao?”

Lúc này trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ, Diệp Duy Trăn vốn không muốn nhắc lại những việc hoang đường lúc còn trẻ, nhưng vẻ mặt trông đợi Lê Trí Kiệt nhìn anh, không nghe được đáp án của anh thì không thể dừng lại.



Vì vậy anh nói: “Nếu như tôi còn để ý, cũng sẽ không lựa chọn kết hôn, đó là không tôn trọng vợ con.”

Lê Trí Kiệt có lẽ nghe rõ, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên lại nghe Diệp Duy Trăn nói, “Hơn nữa tôi đối với Khương Ngọc, không phải như cậu nghĩ.”

Anh nói xong cũng không tiếp tục nói nữa, cúi người thu dọn đồ đạc, từ trước đến giờ anh không quen biểu đạt tình cảm của mình, ở tuổi này đã sớm qua thời điểm thảo luận vấn đề tình cảm với bạn.

Một hồi lâu Lê Trí Kiệt mới tiếp thu được, mắt trợn tròn, “Cái gì gọi là không phải như cậy nghĩ? Rốt cuộc cậu có ý gì?” Là lúc trước anh ta cho là động lòng hay sau đó anh ta cho là không yêu? Lần trước thằng ranh này còn nói chắc như đinh đóng cột, thái độ bây giờ lại mập mờ không rõ vậy?

Đối mặt với câu hỏi của anh ta, Diệp Duy Trăn nhíu mày, cuối cùng lạnh nhạt nói: “Cậu muốn theo đuổi thì mau thực hiện đi, lằng nhằng nữa, chuẩn bị đợi thêm mười năm à?”

“Mười năm à. . . . . .” Lê Trí Kiệt lắp bắp, cuối cùng lắc đầu một cái, “Tùy duyên đi, chuyện này không cưỡng cầu được.”

Diệp Duy Trăn nhìn anh ta một cái, rốt cuộc không nói gì nữa, anh không nhịn được lại nhìn cửa phòng, nghe bác sỹ dặn dò một vài việc phải chú ý mà lâu như vậy sao?

Mãi mới chờ đến lúc Khương Ngọc trở lại, sắc mặt thoạt nhìn rất khó coi. Diệp Duy Trăn nhìn cô nhiều lần, phát hiện ánh mắt của cô có chút né tránh, thậm chí rất ít khi nhìn thẳng vào mắt anh.

Từ trước đến giờ trực giác của anh luôn nhạy cảm, lập tức cảm thấy không đúng, nhưng trước mặt Lê Trí Kiệt nên anh không nói gì.

*

Lê Trí Kiệt phụ trách lái xe đưa hai người về nhà, lúc gần đi dặn dò Diệp Duy Trăn, “Cậu ở nhà tĩnh dưỡng, chuyện còn lại cứ để tôi, lần này tôi khẳng định hoàn thành.”

Diệp Duy Trăn cười nói: “Được, tin cậu lần nữa.”

Lê Trí Kiệt vẫy tay chào tạm biệt Khương Ngọc, tiếp đó lái xe đi, trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn lại hai vợ chồng đứng tại chỗ.

Diệp Duy Trăn cũng không chờ thêm, lập tức nắm cằm Khương Ngọc xoay đầu cô lại, ánh mắt chống lại mình, ép cô không thể lui được nữa, “Em làm sao vậy?”

Khương Ngọc sợ run lên, mạnh mẽ nặn ra nụ cười, “Cái gì làm sao?”

“Cười gượng.” Diệp Duy Trăn kết luận vẻ mặt của cô, khẽ nhăn mày, “Tại sao né tránh anh?”

“Né sao?”

“Không có né?”

Khương Ngọc trầm ngâm, “Tối hôm qua em ngủ không ngon, hiện tại rất xấu, không muốn bị anh nhìn thấy.”

Nghe xong lời này, Diệp Duy Trăn bị Lê Trí Kiệt làm cho nghẹn ở ngực chợt thấy trót lọt không ít, ngay cả anh cũng không ý thức được, nụ cười trên mặt đậm hơn trước đây. Anh quan sát mặt Khương Ngọc, “Bụng mắt nhìn hơi to, chỉ là rất ý vị.”

“Không ngờ khẩu vị của Diệp tiên sinh nặng như vậy.” Khương Ngọc quay người đi lên lầu, nói, “Đi nhanh đi, lạnh muốn chết.”

Khi cô xoay người, nụ cười dần dần biến mất không còn, trong đầu vẫn lặp đi lặp lại câu nói kia của bác sỹ —— tay Diệp tiên sinh bị thương là do tai nạn xe cộ để lại.

Vị bác sỹ kia là bác sĩ phụ trách Diệp Duy Trăn, mấy năm này bệnh cũ của anh tái phát đều do đối phương kiểm tra. Lúc ấy nghe Khương Ngọc hỏi về vết thương cũ của Diệp Duy Trăn, đối phương còn kinh ngạc, có lẽ nghi ngờ cô thân là Diệp phu nhân lại không rõ?

Khương Ngọc càng ngày càng thấy mờ mịt, dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương thì vừa khó chịu vừa lúng túng, cô vội vã nói cám ơn đối phương rồi rời đi, hoàn toàn không kịp hỏi những cái khác.

Có lẽ là không dám hỏi tiếp nữa.

*

Mấy ngày kế tiếp, hiếm khi Diệp Duy Trăn có kiên nhẫn mỗi ngày tự mình mua thức ăn xuống bếp, anh muốn mượn cơ hội này bồi dưỡng với Khương Ngọc, nhưng Khương Ngọc thoạt nhìn hình như bận hơn anh.

Phần lớn thời gian Khương Ngọc đều ở thư phòng sửa bản thảo, gần đây cô nhận không ít bản thảo tạp chí, mỗi tháng bên Kiều Mộng Tiệp đều có một khoản chi không nhỏ, cô nghĩ chia sẻ với Văn Thanh. Nhưng viết văn, đầu óc thường xuyên trống rỗng.



Tình huống như thế trước kia chưa bao giờ xảy ra.

Khương Ngọc ôm lấy đầu gối ngồi ở trên ghế, ngẩn người nhìn chằm chằm mặt bàn.

Thật ra thì cô cũng không ngại tay Diệp Duy Trăn rốt cuộc là tại sao bị thương, cô muốn gả cho anh cũng không liên quan đến chuyện anh cứu hay không cứu cô, chỉ là câu nói kia khiến cô cảm thấy có chuyện gì đó đáng sợ sắp ló đầu ra.

Cô nói chuyện này với Văn Thanh, Văn Thanh không nhịn được hỏi: “Có thể nhận lầm người hay không? Dù sao mười năm, đó không phải là một khoảng thời gian ngắn, trí nhớ của em khó tránh khỏi sai lệch.”

Có vài thứ một khi bắt đầu hoài nghi thì sẽ càng không thể xác định, tựa như lúc này lần đầu tiên Khương Ngọc bắt đầu nghi ngờ có phải mình nhận lầm người hay không.

Nếu quả thực nhận lầm ——

Cửa thư phòng chợt bị gõ vang, Khương Ngọc ngẩng đầu lên, liếc nhìn Diệp Duy Trăn đứng ở cửa.

Anh mặc quần áo ở nhà, bộ dáng hiền lành vô hại nhắc nhở cô, “Em đã làm việc ở bên trong sáu giờ rồi, nghỉ ngơi một chút.”

Khương Ngọc duỗi cái lưng nhức mỏi, “Ưmh, dạ.” Trước kia ở một mình, mỗi ngày cô ngồi trước máy vi tính mười mấy tiếng, sau còn mắc bệnh xương sống, sau khi kết hôn với Diệp Duy Trăn, anh thỉnh thoảng nhắc nhở cô.

Thấy cô vẫn cúi đầu suy nghĩ, Diệp Duy Trăn trầm mặc, bỗng nói: “Gần đây em có tâm sự à?”

Khương Ngọc dừng động tác, một lát sau vẫn mỉm cười, “Có lẽ quá mệt mỏi, gần đây có rất nhiều thứ phải viết, tế bào não cũng sắp chết sạch.”

Diệp Duy Trăn rất giỏi về nhìn mặt mà nói chuyện, Khương Ngọc bị ánh mắt sắc bén nhìn đến suýt nữa chịu thua. Cuối cùng vẫn là Diệp Duy Trăn đi tới dắt tay cô, “Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo.”

Anh không thúc giục cô thay quần áo, mang cô ra ngoài.

*

Trời mùa xuân ấm áp, nhưng gió vẫn hơi se lạnh, lòng bàn tay khô ráo của Diệp Duy Trăn bao quanh bàn tay nhỏ của cô, cùng nhau nhét vào trong túi áo bành tô của anh. Hai ngày nay anh cũng không để ông Lưu đi theo, vì vậy hai người cứ tay trong tay bâng quơ đi.

Sau bất tri bất giác đi tới một cửa hàng gần đó, Diệp Duy Trăn cũng không trưng cầu ý kiến của Khương Ngọc, cứ thế mang người đi vào bên trong.

Khương Ngọc: “Anh phải mua đồ?”

“Ừ, mua quà tặng, em chọn giúp anh.”

Khương Ngọc nghi ngờ nhìn anh, trong đầu suy nghĩ thật nhanh, gần đây không có ngày lễ gì, sinh nhật của bà nội vừa qua, sinh nhật của Diệp Kỳ còn chưa tới. . . . . . Chẳng lẽ có người khác trong gia đình anh sinh nhật?

Kết quả Diệp Duy Trăn trực tiếp mang theo cô đi tới một quầy bán trang sức, bảo Khương Ngọc chọn một món mình thích.

Khương Ngọc hơi ngẩn người, hài hước giơ ngón tay chỉ mình, “Em? Tặng cho em?”

Diệp Duy Trăn gật đầu một cái.

Khương Ngọc nói tiếp: “Còn chưa tới sinh nhật em.”

Diệp Duy Trăn cười sờ sờ đầu cô, “Anh bỗng nhiên nhớ tới, hình như chưa tặng gì cho em, lần trước đi công tác mua búp bê là do trợ lý nhắc nhở.”

Khương Ngọc nhìn ánh mắt sáng ngời mà thâm trầm của anh, hít một hơi thật sâu, cuối cùng khoác lên cánh tay anh đi trở về, “Không có thành ý, muốn tặng quà phải tự mình chọn.”

Diệp Duy Trăn nhìn cô khó hiểu.

Khương Ngọc suy nghĩ một chút, chợt ngừng bước chân. Cô nghiêm túc nhìn Diệp Duy Trăn, hỏi câu hỏi mình cho là vĩnh viễn sẽ không hỏi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nho Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook