Khi Nho Chín

Chương 23

Phong Tử Tam Tam

23/11/2016

“Có thể nói cho em biết, vì sao tay của anh bị thương không?” Lúc Khương Ngọc hỏi câu hỏi này, rõ ràng thấy sắc mặt Diệp Duy Trăn thay đổi. Gân xanh trên trán anh thậm chí nhô ra từng cái, tựa như sau một khắc sẽ vỡ ra.

Khương Ngọc biết anh không muốn đối mặt, nhưng cô vẫn muốn chứng minh cái gì đó, cô thực sự muốn biết người đàn ông cô chờ mười năm chính là anh! Không có nhận lầm, càng không có gả sai. Thậm chí cô muốn từ nơi anh nhìn ra một chút xíu, dù cho Diệp Duy Trăn không hề phòng bị ánh mắt của cô. Cô không muốn vĩnh viễn bị anh ngăn cách ở bên ngoài, ngay cả bí mật sâu kín nhất của anh cũng không biết được.

Mấy ngày này hoài nghi đã sắp bức cô điên rồi.

Vậy mà trên mặt Diệp Duy Trăn không tiếp tục lộ ra dịu dàng và dung túng thường ngày khi đối mặt với cô, ánh mắt của anh từ từ lạnh lẽo, thậm chí có chút đề phòng.

Hai người giằng co, đứng ở trước cửa hàng người đến người đi, gió lạnh luồn vào trong áo len của Khương Ngọc, khiến cả người trong ngoài đều lạnh run ên.

Hồi lâu Diệp Duy Trăn mới lên tiếng: “Điều này rất quan trọng?”

“Quan trọng.” Khương Ngọc gật đầu kiên định.

Diệp Duy Trăn cười một cái, khóe miệng là nụ cười lạnh lùng, “Nhưng anh không muốn trả lời.”

Khương Ngọc: “. . . . . .”

Sắc mặt Diệp Duy Trăn rất khó coi, có thể dùng từ xanh mét để hình dung, hai tay anh cắm ở trong túi áo bành tô, khẽ nghiêng đầu, “Nhớ trước khi cưới anh đã từng nói, anh cần chính một người vợ hiểu chuyện, anh cho là chúng ta đã đạt thành hiệp nghị.”

Tay Khương Ngọc xuôi ở bên người từ từ co lại, cô kinh ngạc nhìn Diệp Duy Trăn, trong nháy mắt có chút xa lạ.

Diệp Duy Trăn đưa mắt trở về trên người cô, “Anh nghĩ anh cần phải nhắc nhở em, cho nên về sau không nên nhắc lại chuyện này.” Nói xong dừng một chút, bổ sung, “Chúng ta vẫn cứ như ngày trước.”

Khương Ngọc đứng ngẩn ở nơi đó, Diệp Duy Trăn đã lướt qua cô, áo trên người anh sượt qua mu bàn tay cô, cuốn theo từng xúc cảm ấm áp.

Cô không kìm hãm được đưa tay muốn bắt chút hơi ấm, nhưng ngón tay đụng phải tấm da lạnh lẽo. Đợi cô quay đầu lại, Diệp Duy Trăn đã sải bước đi xa.

Anh thậm chí không đợi cô.

Khương Ngọc không biết tại sao một người có thể biến đổi nhanh như vậy, cô nghĩ Diệp Duy Trăn có thể xuất hiện vô số các phản ứng, cô lại không ngờ tới sẽ là như vậy —— anh qua loa cự tuyệt cũng không có trực tiếp trả lời.

Đáp án kia tại sao khó mở lời như thế, chỉ vì có liên quan tới Mạc Tử Kỳ ư? Hoặc là phía sau cất giấu bí mật khiến anh khó mở miệng? Nhưng bí mật như thế nào, mà ngay cả vợ mình cũng không có quyền được biết? Hoặc là, ở trong mắt Diệp Duy Trăn từ đầu đến cuối cô là một người không quan trọng?

Khương Ngọc không nghĩ ra, giờ phút này cô chỉ cảm thấy trái tim co quắp, sau lưng phát rét, cả người đều khó chịu tới cực điểm.

Cô từ từ đi ra ngoài, bốn năm giờ chiều, ánh mặt trời làm cho người ta trở nên sầu não. Khắp nơi quanh mình đều là cảnh tượng đám người vội vã, lại không có bóng dáng Diệp Duy Trăn.



Lần đầu tiên họgây gổ hẳn là như vậy. Khương Ngọc cúi đầu đứng ở đầu đường, không biết tiếp theo nên làm gì, trở về sao? Trở về nhà của cô và Diệp Duy Trăn. . . . . . Nghĩ đến người đàn ông kia, cô đột nhiên cảm thấy đó không thể nói là nhà của mình. . . . . .

*

Khương Ngọc ngồi trên ghế dài trước quảng trường thật lâu, chờ khi ý thức được tay chân hơi lạnh, cả người tê dại thì xung quanh đã sớm đèn dầu sáng rỡ.

Cô đi dọc theo đường trở về, dù có cãi vã thế nào, nơi cuối cùng có thể trở về chỉ có nhà mình.

Chờ khi mở cửa ra, liếc mắt liền thấy Diệp Duy Trăn ngồi ở ghế salon trong phòng khách, anh từ từ quay đầu nhìn cô, vẻ mặt đã khôi phục bình thường, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Anh thậm chí như thường ngày, dịu dàng nói với cô: “Về rồi à? Có thể dọn cơm.”

Khương Ngọc không có trả lời, chỉ cúi đầu đổi giày. Bên ngoài thật sự quá lạnh, tay cô thử nhiều lần mới cởi được giày xuống.

Nhưng còn có một bàn tay khác.

Lúc này cô cảm thấy Diệp Duy Trăn chậm rãi đi tới phía cô, sau đó anh chợt hạ đầu gối cúi người ngồi xổm xuống, cởi một chiếc giày khác giúp cô.

Thật ra thì dọc đường Khương Ngọc đã tỉnh táo không ít, nhưng nhìn hành động suồng sã của anh, không biết vì sao đột nhiên trở nên cố chấp. Cô lui về phía sau một bước dài, động tác không nhỏ, còn mang theo chút tức giận.

Tay Diệp Duy Trăn cứng lại ở giữa không trung. Không khí thái bình giả tạo bị xé nứt lần nữa.

Anh không có cáu giận, tĩnh lặng ngẩng đầu nhìn cô, rồi sau đó khẽ cười, “Tức giận? Buổi chiều là anh không đúng, khi đó anh nói nặng lời. Anh xin lỗi em!”

Khương Ngọc tỉ mỉ nhìn gương mặt nhẹ nhàng của anh.

Anh đang cười, nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện đáy mắt anh không có ý cười, mơ hồ ẩn giấu chút nhẫn nại cùng khắc chế, lúc này cô mới nhớ lại, thật ra thì lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, ánh mắt Diệp Duy Trăn cũng rất lạnh nhạt. Có lẽ anh chưa bao giờ là một người dễ chung sống, chỉ là như anh nói, nếu như cô đủ hiểu chuyện, anh nguyện ý làm ra dáng vẻ người chồng tốt chung sống hòa bình với cô.

Móng tay Khương Ngọc không hề dài, nhưng lúc bóp lòng bàn tay lại hơi nhói, cô khàn giọng hỏi: “Trong mắt anh, hôn nhân rốt cuộc là cái gì?”

Diệp Duy Trăn hơi ngồi dậy, thân hình cao lớn rất nhanh chặn ánh đèn trước cửa, mặt mũi trở nên mơ hồ không rõ.

Anh im lặng một lát mới nói, cũng không trả lời câu hỏi của cô, “Khương Ngọc, chúng ta chung sống rất tốt, em muốn gì anh đều sẽ phối hợp với em. Cái này không đủ ư?”

“Phối hợp?” Khương Ngọc bị hai chữ này làm cho ngẩn người, khó tin nhìn đối phương.



Diệp Duy Trăn khẽ mím môi, anh làm như muốn nói cái gì, nhưng môi khẽ nhúc nhích lại trầm mặc.

Khương Ngọc cười, nụ cười kia rất là chói mắt trong mắt Diệp Duy Trăn. Chỉ nghe cô lẩm bẩm nói nhỏ một câu, “Đúng vậy, em cũng cảm thấy mình nên thỏa mãn.”

Nếu là ngày trước, cô sẽ cảm thấy cái này là đủ rồi, cùng người trong lòng sinh hoạt chung một chỗ, anh đối tốt với cô. Nhưng khi mọi chuyện phát sinh, cô chợt phát hiện mình không nghĩ đơn giản như vậy được. Bởi vì còn có tình yêu, cô yêu anh, cho nên khát vọng có thể lấy được chút đáp lại từ đối phương.

Lòng người không phải là như vậy sao? Nào có ai có thể bỏ ra tình cảm mà không hy vọng xa vời là được hồi đáp?

Ngày trước cô tự xưng là mình đủ lý trí, nhưng cẩn thận ngẫm lại, tình yêu vốn là chuyện điên rồ. Khi cô phát hiện Diệp Duy Trăn không thương mình, khi cô phát hiện Diệp Duy Trăn thậm chí còn gạt bỏ cô ra khỏi lòng mình, khi cô phát hiện Diệp Duy Trăn không thích và có thói quen có cô, thậm chí khi cô tức giận khổ sở thì bỏ mặc cô ở cửa hàng. . . . . . Cô không khỏi thất vọng.

Trong hôn nhân nếu hai bên đều không yêu thương nhau, không ôm ấp mong đợi thì có thể bình an vô sự. Nhưng chỉ có một người yêu, thì khó tránh khỏi sẽ phải khổ cực cùng thất vọng về người kia.

Khương Ngọc biết hôm nay là do mình gieo gió gặt bão, cô đánh giá cao năng lực của mình, trong hôn nhân cô mất khống chế, cũng nếm được mùi vị thất bại. Cô vịn tường bước từng bước về phía thư phòng, Diệp Duy Trăn nhíu mày, anh vươn tay ra, nhưng lại từ từ thu về.

“Khương Ngọc.”

“Em không sao.” Khương Ngọc đưa lưng về phía anh, trong lời nói mang theo âm rung, “Diệp Duy Trăn, anh nói đúng, là em làm trái với cam kết trước hôn nhân của chúng ta. Anh không cần phải quan tâm em, để cho em tỉnh táo lại.”

Cô nói từng chữ cũng làm cho Diệp Duy Trăn nhíu chặt mày hơn, anh nhìn bóng lưng cô đơn kia, ngực phiền muộn bức bối.

Tay phải Diệp Duy Trăn từ từ nắm chặt thành quyền, cuối cùng đốt ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn mới bằng lòng buông lỏng. Anh không rõ, chuyện kia đã sớm qua, đáp án này có quan trọng với Khương Ngọc như vậy không? Anh thật vất vả mới thoát khỏi những hồi ức kia, tại sao Khương Ngọc còn nhắc tới?

Hai người ở cùng nhau, tiếp tục như vậy không tốt sao?

*

Sau hôm ấy, giữa hai người lần đầu tiên xảy ra chiến tranh lạnh. Mỗi ngày Diệp Duy Trăn đi sớm về trễ, Khương Ngọc luôn ở trong thư phòng rất ít ra ngoài. Rõ ràng sống cùng dưới một mái hiên, hai người lại không có cơ hội chạm mặt nhau.

Trước khi Diệp Duy Trăn rời nhà sẽ chuẩn bị bữa sáng, sau lại phát hiện Khương Ngọc không hề động tới, về sau anh cũng lười làm.

Có lúc sẽ đụng phải nhau ở cửa nhà vệ sinh, anh chủ động lấy lòng, Khương Ngọc sẽ gặp đáp lại anh, thế nhưng kháng cự vẫn cực kỳ rõ ràng.

Buổi tối thậm chí Khương Ngọc ngủ ở thư phòng, cô giải thích là, “Em viết xong bản thảo có thể đến lúc trời sáng, trở về phòng ngủ sẽ ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của anh.”

Diệp Duy Trăn biết cô vẫn còn giận dỗi, mặc dù anh hơi khó chịu, nhưng trong lòng cảm thấy qua một thời gian sẽ tốt. Ở trong nhận thức của anh, Khương Ngọc cũng không phải là người cố tình gây sự. Trong hôn nhân có chút cãi vã cũng là bình thường, cho nên Diệp Duy Trăn cũng không thấy chuyện này quá nghiêm trọng.

Dĩ nhiên Diệp Duy Trăn cũng không thể biết, giữa vợ chồng một khi có hiềm khích, nếu như không kịp thời tu bổ, rễ cây này sẽ càng bó càng chặt, cuối cùng sẽ gãy lìa bất cứ lúc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nho Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook