Khi Nho Chín

Chương 30

Phong Tử Tam Tam

23/11/2016

“Cho nên tình hình hiện tại thế nào? Hai người đòi ở riêng?” Lê Trí Kiệt từ Trường Hải về, vừa nhìn thấy tin tức liền đoán xảy ra chuyện, chỉ có điều không ngờ nghiêm trọng như thế.

Hai người hẹn gặp nhau ở quầy bar, Diệp Duy Trăn vuốt vuốt ly rượu trong tay, nghe lời này có thoáng yên lặng, cuối cùng chỉ không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng.

Lê Trí Kiệt ôm lấy cánh tay cười nhìn anh, “Tôi biết ngay.”

“Biết cái gì?”

“Lão Diệp, cậu thật sự không biết vấn đề nằm ở đâu à?” Lê Trí Kiệt quả thật dở khóc dở cười, cong tay dùng sức gõ gõ quầy rượu, “Chỉ thái độ này của cậu? Tay tôi lúc đầu bị thương bởi vì cô gái khác, liều chết cứu cô cũng bởi vì đang bực bội do bị cảm xúc thất tình thao túng hận không thể liều mạng, tóm lại tất cả không có nửa xu quan hệ với cô, cô không cần tự mình đa tình. Hơn nữa tôi cũng không yêu cô, xin cô tiếp tục ở cùng tôi, đừng ly hôn.”

Anh học giọng của Diệp Duy Trăn, cười lạnh quái gở nói: “Cô gái nào có thể chịu được? Nếu cô ấy không yêu cậu còn may, vấn đề là cô ấy thích cậu, thích mười năm! Cậu chà đạp người ta thật lòng là sao?”

Âm nhạc xung quanh rung trời, Diệp Duy Trăn từ từ ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, vẻ mặt nặng nề mà tối tăm.

Lê Trí Kiệt thấy cặp mắt anh đỏ lên nhìn thẳng tắp mình, lúc này mới nuốt nước miếng một cái, “Vậy tôi nói thẳng, quan niệm bản thân trước kia đối đãi hôn nhân có vấn đề.”

“Tôi thật sự . . . . . . quá đáng như vậy ư?” Diệp Duy Trăn trầm ngâm chốc lát rồi hỏi, đáy mắt có chút không xác định.

Anh hiếm khi lộ ra dáng vẻ khốn hoặc, Lê Trí Kiệt vụng trộm vui vẻ trong lòng, bày ra tư thái người từng trải, “Dĩ nhiên, ban đầu cậu nói bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt với người ta, làm bao nhiêu chuyện riêng tư, nhưng đều không có tình yêu là điều kiện tiên quyết, từng thứ đều gần như giả dối. Không có hôn nhân thật lòng, hôn nhân mưu tính.”

Diệp Duy Trăn lâm vào trầm mặc lần nữa.

Hôm nay anh nghĩ tới dáng vẻ Khương Ngọc ngày đó nói muốn tách ra vẫn cảm thấy bận tâm, mặc dù biết câu trả lời của mình nhất định làm cô tổn thương, nhưng tuyệt đối không ngờ vừa bắt đầu hôn nhân này đã có vấn đề?

“Giữa hai vợ chồng, vốn là hai người hoàn toàn xa lạ không có liên hệ máu mủ, bởi vì có cảm tình mà ở cùng nhau.” Lê Trí Kiệt nói tận tình, hận không thể lập tức bổ đầu Diệp Duy Trăn ra, đem các quan niệm trút vào, “Cho nên cậu không thể không bỏ ra đã muốn hồi báo.”

“Duy Trăn, hôn nhân cần phải kinh doanh, cần phải dụng tâm! Cậu cho người ta mười phần, người ta mới có thể đáp lại cậu mười phần, hơn nữa, trước mắt cậu rõ ràng cho thấy cho mười phần, người ta đáp lại cậu mười phần, cậu còn buôn bán. Kết quả ngay cả mười phần cậu cũng không cho, thật quá keo kiệt.”

“Cậu không có một người bạn gái, này lời này không cảm thấy đỏ mặt?” Diệp Duy Trăn xuy một tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn để lời nói vào trong lỗ tai.

Lê Trí Kiệt nhích tới gần anh, “Hơn nữa, khi đó tại sao cậu có thể trả lời ‘anh không biết’ chứ? Dưới tình huống này, ba chữ này không thể nghi ngờ là giọt nước tràn ly. Dù cậu dụ dỗ, cậu cũng nên nói điều dễ nghe trước tiên mới ổn định nhân tình!”

“Tôi không muốn lừa dối cô ấy.” Diệp Duy Trăn nhíu mày, “Tôi thật sự không dám chắc.”

Lê Trí Kiệt hết ý kiến, suýt nữa bị đầu gỗ này làm cho tức chết, “Không dám chắc thì có thể làm gì? Dù sao cậu không định ly hôn với cô ấy, kéo người ta về nhà rồi từ từ xác định là được.”

Diệp Duy Trăn uống một hớp rượu, lúc này mới trầm giọng nói: “Cậu biết tôi sẽ không nói bậy ở phương diện này.”

Hơn nữa, đối mặt với tình cảm sâu nặng của Khương Ngọc, mười năm, mười năm đối với một cô gái mà nói thì có ý vị như thế nào? Mười năm này anh đang làm gì? Anh nghĩ vậy nên không muốn lừa gạt cô.

Lê Trí Kiệt hoàn toàn không phản đối, bưng cái ly trước mặt lên vừa định uống rượu, ánh mắt chợt dừng lại ở cửa ra vào.



Diệp Duy Trăn cũng lưu ý đến cử động của anh ta, theo bản năng nghiêng đầu nhìn xem, chờ thấy rõ người tiến vào thì sắc mặt bỗng dưng tối sầm. Anh nghiêng đầu hung ác liếc nhìn Lê Trí Kiệt.

Lê Trí Kiệt vội vàng giơ tay phân bua, “Không liên quan đến tôi, tôi không có thông báo cho cô ấy!”

Tiếng nói vừa ngừng, Mạc Tử Kỳ chạy tới trước mặt hai người.

Cô ta cũng không chậm lụt, lập tức phát hiện sự xuất hiện của mình làm Diệp Duy Trăn rất không thích, Diệp Duy Trăn thậm chí đứng dậy định rời đi.

Động tác này của anh không khác gì đâm một dao lên ngực cô ta, Mạc Tử Kỳ khó chịu trong lòng, trên mặt vẫn phải chống đỡ, níu lấy cánh tay Diệp Duy Trăn, “Duy Trăn, em có lời muốn nói với anh.”

Diệp Duy Trăn rũ mắt xuống nhìn cô ta, đáy mắt lạnh lẽo ép Mạc Tử Kỳ vội vàng nới lỏng tay.

Lúc này anh mới hỏi: “Nói gì? Nói chuyện kia không có quan hệ gì với cô?”

Đôi môi Mạc Tử Kỳ giật giật, đáy lòng tràn đầy khổ sở, cô ta bật cười nói: “Thật không phải là em. Anh biết em đắc tội với không ít người, đối phương cố ý thả ra tin tức này để bôi nhọ em ——”

Cô ta còn chưa nói hết, Diệp Duy Trăn lập tức chộp được từ then chốt. Anh bỗng dưng nhìn chằm chằm cô ta, tròng mắt đen kịch liệt co rút nhanh , “Bôi nhọ?”

Mạc Tử Kỳ khẩn trương đến sắc mặt trắng bệch, đôi môi cũng không khỏi run run , “. . . . . . Đúng, hôm nay em tới tìm anh cũng bởi vì chuyện này có thể phức tạp hơn so với tưởng tượng.”

Diệp Duy Trăn đã đoán được kế tiếp cô ta muốn nói gì.

Quả nhiên Mạc Tử Kỳ cắn chặt môi dưới, mặt khó xử, “Trên web bây giờ đã lộ ra tin anh có gia đình, nhưng anh yên tâm, em đang tìm người xử lý, chuyện sẽ khống chế nhanh chóng. Về phần Khương Ngọc em cũng. . . . . .”

Cô ta nói không được nữa, Diệp Duy Trăn nhìn cô ta bằng ánh mắt như muốn xé nát cô ta, Mạc Tử Kỳ từ từ cúi đầu, chưa bao giờ không kịp chờ đợi muốn biến mất trước mặt anh giống như bây giờ.

Cô ta khổ sở kéo khóe môi, chợt hiểu câu trước kia Khương Ngọc nói với cô ta, “Chớ làm cho chút ký ức cũng không có mà chỉ còn giày vò”. Tình huống trước mắt thật không bằng ngày hai người gặp gỡ.

Lê Trí Kiệt bên cạnh vội vàng lên tiếng hòa hoãn không khí, “Tử Kỳ, em nói xem, tình huống bây giờ như thế nào?”

Mạc Tử Kỳ liếc nhìn sắc mặt Diệp Duy Trăn vẫn xanh mét như cũ, “Ngày mai em sẽ tổ chức họp báo giải thích tin tức này, cũng sẽ khởi tố người tung tin đồn, hiện tại cũng tìm người gỡ bỏ những tấm ảnh trên mạng xuống, không để cho bọn họ. . . . . . tìm ra Khương Ngọc.”



Trán Diệp Duy Trăn giật mạnh, lồng ngực phập phòng kịch liệt, anh đã hoàn toàn nói không ra lời. Chuyện trước kia anh còn chưa có giải thích rõ với Khương Ngọc, lúc này lại xảy ra chuyện, anh chỉ hi vọng đừng mang tới phiền phức gì cho Khương Ngọc.

Nghĩ tới đây, anh lập tức xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Khương Ngọc.

Mạc Tử Kỳ vội vàng đuổi theo giải thích, “Thật xin lỗi, em không biết sẽ kéo hai người vào, em sẽ tìm Khương Ngọc nói rõ ràng. Duy Trăn, em thật sự biết sai rồi.”

“Làm ơn hãy tránh xa tôi ra!” Diệp Duy Trăn quay đầu lại nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén như dao, “Mạc Tử Kỳ, trừ gây ra phiền phức cho tôi thì cô còn biết làm cái gì?”

Mạc Tử Kỳ ngẩn ra.

Diệp Duy Trăn cắn răng rít từng chữ từ trong kẽ răng, “Tôi CMN thật hối hận ——”

Hối hận cái gì anh không có nói tiếp, mà đã vội vã bước nhanh đi ra ngoài, Mạc Tử Kỳ giống như bị định trú, trong đầu chỉ còn lại những lời này của anh.

Hối hận cái gì? Hối hận ban đầu cứu cô ta? Hoặc là hối hận biết cô ta? Cũng hoặc là, hối hận yêu cô ta? Cô ta không thể tin nhìn bóng dáng cao lớn kia đang cách mình càng ngày càng xa. Lúc này cô ta chợt buồn cười, nhưng hốc mắt lại rất nóng, cô trở lại rốt cuộc làm gì với tôi? Chỉ là vì để cho anh chán ghét hơn sao?



Điện thoại của Khương Ngọc không có ai nhận, Diệp Duy Trăn không thể làm gì khác hơn là trực tiếp tới nhà Văn Thanh. Trong nhà cũng chỉ có một mình Văn Thanh.

Diệp Duy Trăn nhíu chặt mi, “Khương Ngọc không có ở đây?” Vào lúc này cũng sắp hơn mười giờ đêm rồi.

Văn Thanh đang thoa mặt nạ, ôm cánh tay dựa vào cửa, không nhìn ra biểu cảm trên mặt, “Em ấy và đồng nghiệp bàn công việc, có thể tối nay mới trở về, có chuyện gì?”

Diệp Duy Trăn trầm mặc, “Đồng nghiệp?”

“Ừ.” Văn Thanh suy nghĩ một chút, lại bổ sung, “Cùng Hàn Giang, Hàn Giang sẽ đưa em ấy trở lại, yên tâm.”

Sắc mặt của Diệp Duy Trăn xem ra không dễ nhìn. Sóng mắt Văn Thanh thoáng qua nét cười, nhích sang bên, “Muốn vào chờ không?”

Diệp Duy Trăn không trả lời, mà trầm mặt xoay người chuẩn bị rời đi, bàn công việc? Dạng công việc gì cần nói tới trễ như thế? ! Hơn nữa còn cùng với gã Hàn Giang đó.

Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ Hàn Giang từng thổ lộ với Khương Ngọc, ngay trong tân phòng của họ!

Văn Thanh bỗng nhiên gọi anh lại, “Đúng rồi, tôi đã xem tin tức, hình chụp không tệ. Không ngờ lúc tuổi còn trẻ hai người còn rất lãng mạn đấy.”

Diệp Duy Trăn dừng bước chân, anh quay lại nhìn Văn Thanh, lúc này mới phát hiện ra trong mắt đối phương tràn đầy đùa cợt. Anh mơ hồ đoán được hiện tại trên internet sẽ truyền lưu thành cái dạng gì, sợ rằng còn đào lên chuyện lúc trẻ của anh và Mạc Tử Kỳ——

“Chỗ hai người trăng mật cũng là nơi cậu đã từng đi với bạn gái trước. Bạn gái trước hợp tác với cậu, cậu để cho em ấy là người biết cuối cùng. Dĩ nhiên, những thứ này đều không hề gì, dù sao em ấy yêu cậu, cậu làm cái gì em ấy đều sẽ tha thứ. Nhưng Diệp Duy Trăn, cậu cảm thấy em ấy có thể tha thứ cho cậu mấy lần? Cậu và bạn gái trước bị chụp loại ảnh này. . . . . .”

Diệp Duy Trăn rốt cuộc mở miệng: “Tôi không có làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với cô ấy.”

Văn Thanh nhún vai, “Nhưng hôm ấy cậu và Mạc Tử Kỳ ở chung một chỗ là sự thật đi, cậu không nhận điện thoại em ấy cũng là sự thật.”

Diệp Duy Trăn lười phải giải thích với cô ấy, bước nhanh đi về phía thang máy, Văn Thanh thờ ơ mở miệng nói sau lưng: “Gấp cái gì, nói vài chuyện cậu không biết cho cậu nghe.”

Diệp Duy Trăn đột nhiên xoay người, “Có ý gì?”

Văn Thanh chỉ nói: “Đêm đó cậu và Mạc Tử Kỳ ở chung một chỗ, Tiểu Ngọc xảy ra chuyện gì, có hứng thú không?”

“. . . . . .”



Hàn Giang lái xe đến dưới lầu, quay đầu nhìn lại mới phát hiện người bên cạnh đã ngủ thiếp đi, giơ tay lên xem đồng hồ, hóa ra đã gần mười hai giờ.

Anh ấy cầm bao thuốc chuẩn bị rút một điếu, có thể đoán ra cô không thích mùi thuốc lá lắm nên lại buông xuống, cánh tay dựa vào góc cửa sổ, cứ thế nhìn cô.

Khương Ngọc ngủ cũng không quen, mở mắt ra vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với anh ấy, không khỏi sửng sốt một chút, “Sao thế?”

“Không sao, chớ đi phỏng vấn ở đảo Kỳ Sơn.”

“Không phải anh đã đồng ý cho em đi rồi ư?” Chợt nghĩ đến cái gì, trong lòng cô lờ mờ hiểu, “Anh lo lắng tin tức đó?”

Hàn Giang thấy cô cũng không có cái gì không đúng, lúc này mới gật đầu, “Đã có người để lộ trên mạng tin Diệp Duy Trăn đã kết hôn, anh sợ sớm muộn cũng sẽ lôi ra em, phỏng vấn lần này lại có đoạn tiếp xúc cùng độc giả, ngộ nhỡ họ hỏi cái gì làm em khó xử.”

“Trong mắt anh, em yếu ớt thế à?” Khương Ngọc đem áo khoác trên người trả lại cho anh ấy, đưa tay mở cửa xe, “Không sao đâu, em có thể ứng phó.”

Hàn Giang cầm chặt áo khoác cũng đi xuống xe theo, “Anh lo lắng độc giả đắc tội với em, chỉ bằng cái miệng kia của em, chắc chắn sẽ không thua thiệt.”

Khương Ngọc đứng ở bên cạnh xe nghiêng đầu nhìn anh ấy, “Không phải anh nói, sau khi em kết hôn không tâm huyết cho sự nghiệp ư, cần phải bồi đắp thêm chút sức à, hiện tại vừa bắt đầu đã kéo chân em lại rồi?”

Hàn Giang cười nói: “Được được, tự em quyết định được không? Đừng để bị lạnh, mặc đi.”

Anh ấy sải bước đi tới phủ thêm áo khoác cho Khương Ngọc lần nữa, đứng ở trước mặt cô, cuối cùng nói một câu thật lòng, “Thật ra anh lo lắng tâm trạng em không tốt.”



Những tin đồn kia càng diễn ra càng mãnh liệt, mặc dù không biết thật giả trong đó, còn thấy cô chuyển đến ở chỗ Văn Thanh, Hàn Giang vẫn có thể mơ hồ đoán được tương đối. Nhưng anh ấy không muốn vạch trần vết sẹo của người ta, chỉ có thể cười giỡn khẽ cúi người chống lại ánh mắt của cô, nói: “Nếu cần an ủi, có thể nói với anh bất cứ lúc nào, bả vai anh cho em mượn miễn phí.”

Khương Ngọc bị anh ấy chọc cười, một tay đẩy người anh ra, “Thật xin lỗi, em còn không muốn trèo tường.”

Hàn Giang bị cô đẩy lùi lại một bước, không có tức giận, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, “Cười là tốt rồi, vẫn là Khương Ngọc bằng sắt mà anh biết.”

Ánh mắt của anh ấy chuyên chú nhìn cô, Khương Ngọc nhất thời không biết nên nói cái gì, thật may là Hàn Giang cũng không nói thêm cái gì không hợp thời, “Anh đi đây, ngày mai tới đón em, còn nhớ rõ mấy giờ bay chứ?”

Khương Ngọc đứng tại chỗ phất phất tay với anh ấy, “Anh càng ngày càng dài dòng.”

“Biết anh làm ông chủ kiêm người đại diện của em rất cực khổ không? Ngủ sớm một chút, ngày mai chuẩn bị đủ tinh thần bắt đầu làm ra tiền cho anh.” Hàn Giang vỗ vỗ đầu của cô, “Đi đây.”

Khương Ngọc đưa mắt nhìn anh ấy rời đi, không nhịn được khẽ cười, trước kia trong cảm nhận của cô Hàn Giang chính là một người làm ăn không hơn không kém, hôm nay thật sự khiến cô bất ngờ, rõ ràng cũng lo lắng vấn đề cảm xúc của cô.

Quay người đi lên lầu, lúc này mới phát hiện ra không biết có người đứng sau lưng khi nào, Diệp Duy Trăn vẫn đứng im ở đó, mặt mày ở dưới màn đêm nên không rõ ràng lắm, cũng không thể nào phân biệt cảm xúc của anh lúc này.

Trái tim Khương Ngọc đập thình thịch hai cái, phản ứng đầu tiên chính là hồi tưởng lại hành động mới vừa rồi với Hàn Giang có cái gì không thích hợp hay không?

Nhưng nghĩ lại, cô khẩn trương như vậy làm gì? Đừng nói cái gì cũng không có, coi như thật có cái gì, Diệp Duy Trăn cũng sẽ không có phản ứng nào.

Nghĩ như vậy, lúc cô đi về phía Duy Trăn thì tâm trạng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.



“Sao anh lại tới đây?” Khương Ngọc thấy vẻ mặt anh bình thản, không khác gì thường ngày, trong lòng hơi khó chịu, nhưng vẫn thẳng sống lưng nghiêm túc nói: “Tại sao không lên trên chờ?”

Diệp Duy Trăn vẫn không lên tiếng, ánh mắt kì lạ nhìn cô chằm chằm.

Khương Ngọc bị anh nhìn đến không được tự nhiên, nghi ngờ giơ tay lên, “Trên mặt em có ——”

“Thật xin lỗi.” Lòng bàn tay ấm áp của anh áp lên trên gò má cô, nhẹ nhàng vuốt ve, “Đau không?”

Khương Ngọc hiểu anh đang ám chỉ cái tát của Văn Định Sơn, phỏng đoán nhất định là Văn Thanh đã nói gì với anh. An tĩnh chốc lát, cô nắm tay anh từ từ bỏ xuống khỏi mặt, “Đã sớm không đau, hơn nữa đánh cũng không phải là bên này.”

“. . . . . .”

Hai người trầm mặc nhìn nhau, không khí trở nên cực kỳ khó xử, có lẽ đều không thích ứng được không khí này, gần như là đồng thời mở miệng.

“Không có chuyện gì, em đi lên đây.”

“Anh có lời muốn nói với em.”

Lại lâm vào cục diện bế tắc lần nữa, Diệp Duy Trăn vẫn nhìn Khương Ngọc, cố chấp nói: “Thật ra trong lòng em đang oán trách anh, có đúng hay không?”

Khương Ngọc mím môi nhìn anh.

Diệp Duy Trăn liếc nhìn cặp mắt đen nhánh của cô, một khắc kia chợt có chút khẩn trương, “Anh không nhận điện thoại của em, để cho em một thân một mình đối mặt với những chuyện kia, sau đó còn để cho em thấy mấy tấm ảnh đó, thật xin lỗi.”

Anh nghe Văn Thanh nói chuyện đêm đó, trong lòng không phải không khó chịu, đã từng đáp ứng với Kiều Mộng Tiệp phải ở bên cô, anh đáp ứng nhiều chuyện có liên quan tới Khương Ngọc, cũng không phải một lần đã làm được.

Diệp Duy Trăn nhìn khuôn mặt cô trong bóng đêm, “Giữa anh và cô ấy chẳng có gì cả.”

Nghe anh nói xong, Khương Ngọc gật đầu một cái, “Diệp Duy Trăn, không quan trọng. Thật ra thì chúng ta đi đến bước này, không liên quan lắm tới chuyện này.”

Diệp Duy Trăn dĩ nhiên biết vấn đề ở chỗ nào, chuyện Khương Ngọc để ý chính là anh có yêu cô hay không. Tầm mắt của anh từ từ rơi vào trên áo khoác khoác lên người Khương Ngọc.

“Ngày mai em sẽ đi đảo Kỳ Sơn quay chương trình, bay lúc tám giờ sáng, em đi lên trước.” Khương Ngọc xoay người muốn đi, Diệp Duy Trăn bỗng nhiên vươn tay ngăn cản cô.

Khương Ngọc nghi ngờ nhìn người đàn ông đối diện, Diệp Duy Trăn cũng không nói chuyện, chợt bắt đầu cởi áo trên người.

Cô bị anh dọa sợ hết hồn, “Anh làm gì đấy?”

Diệp Duy Trăn cởi xong của mình thì cởi của Khương Ngọc, trực tiếp lột áo khoác trên người cô xuống, sau đó khoác áo khoác của mình lên người cô.

Sau đó còn không giải thích được vỗ vỗ đầu của cô.

Khương Ngọc: “. . . . . .”

Diệp Duy Trăn tùy ý xách chiếc áo khoác của Hàn Giang trong bàn tay, nhưng vẻ ghét bỏ vẫn không từ nào có thể miêu tả được, khóe mắt đuôi mày cũng viết đầy không thoải mái, ném xuống một câu “Sáng sớm ngày mai anh tiễn em” rồi rời đi.

“Bệnh thần kinh.” Khương Ngọc mắng một câu liền xoay người định đi lên lầu, vừa đi mấy bước mới đột nhiên quay lại nhìn.

Người này đang ghen?

Nhưng ăn dấm cũng không khỏi quá căng thẳng chứ? Cô thiếu chút nữa không có cảm giác được?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nho Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook