Khi Nho Chín

Chương 31

Phong Tử Tam Tam

23/11/2016

Ngày hôm sau Khương Ngọc kéo theo vali hành lý xuống lầu, quả nhiên liếc mắt liền thấy xe Diệp Duy Trăn đang chờ ở cửa. Ông Lưu nhanh chóng đi tới giúp cô cầm hành lý, cười ám hiệu một câu, “Diệp tiên sinh đã tới từ sớm.”

Diệp Duy Trăn cũng không có xuống xe, hình như đang cầm điện thoại di động nói chuyện.

Chẳng lẽ mới sáng sớm đã làm việc rồi?

Khương Ngọc nghi ngờ đi tới, kết quả cố tình nghe được câu không nên nghe, Diệp Duy Trăn rõ ràng nói ra ba chữ “Mạc Tử Kỳ” . . . . . .

Cô vô tâm nghe lén người ta gọi điện thoại, vì vậy đứng ở bên cạnh xe nhìn ông Lưu đang giúp mình xếp hành lý. Ông Lưu thấy kỳ lạ nói, “Lạnh như thế, phu nhân lên xe trước đi.”

“Không sao đâu.” Khương Ngọc chỉ nói, “Tôi làm phiền ông rồi.”

Ông Lưu nhìn vào trong xe, mơ hồ đoán được cái gì, vì vậy khó tránh khỏi muốn giải thích mấy câu cho Diệp Duy Trăn: “Diệp tiên sinh ăn nói vụng về, nhưng làm người làm việc rất có nguyên tắc, những tin tức kia nhất định là viết linh tinh.”

Khương Ngọc khẽ cười.

Ông Lưu thở dài, “Mấy năm này bên cạnh cậu ấy ngay cả một người bạn gái cũng không có, phu nhân không giống như vậy.”

Khương Ngọc nhìn con đường đến ngẩn người, có lúc cô cũng nghĩ, có phải chỉ cần câu “Không giống nhau” là đủ rồi hay không, dù sao trên thế giới này tình cảm lưỡng tình tương duyệt thật sự quá khó.

Nhưng tóm lại, vẫn sẽ rất khó?

Dọc đường đi hai người đều không thể nói gì hơn, dường như Diệp Duy Trăn cũng không có ý định nói gì, vẫn khẽ chau mày suy nghĩ chuyện gì đó. Khương Ngọc nhớ lại tối hôm qua mình lại có thể cho là đối phương đang ghen, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, Diệp Duy Trăn rõ ràng nói không thích mình, còn kích động mù quáng làm gì! Lại còn trằn trọc hơn nửa đêm mới ngủ.

Khương Ngọc nghĩ như vậy nên càng không muốn để ý tới Diệp Duy Trăn, chờ xe vừa tới trước cổng sân bay liền nói với đối phương: “Em tự vào được, Hàn Giang đang ở trong chờ em.”

Diệp Duy Trăn nhìn cô, cuối cùng cũng biết nghe lời gật gật đầu, “Lên đường thuận lợi.”

Khương Ngọc: “. . . . . .”

Người này tuyệt đối là cố ý tới chọc giận cô! !

Khương Ngọc kéo hành lý của mình thở hổn hển tiến vào, Ông Lưu đứng ở sau lưng Diệp Duy Trăn lắc đầu một cái, “Khẳng định là phu nhân lại hiểu lầm.”

Diệp Duy Trăn quan sát bóng lưng của cô biến mất, còn nhỏ giọng cười một tiếng, quay đầu nói với ông Lưu: “Đi thôi, đi giải trí Lập Tân.”

Giải trí Lập Tân? Đó không phải là công ty của Mạc Tử Kỳ ư? Ông Lưu liếc nhìn Diệp Duy Trăn, cảm thấy không hiểu nổi tâm tư của ông chủ.



Hai giờ rưỡi sau, chuyến bay hạ xuống sân bay Kỳ Đảo, Hàn Giang cầm hành lý giúp Khương Ngọc, kết quả vừa quay đầu thấy gương mặt cô buồn buồn không vui, vì vậy trêu ghẹo: “Thế nào, vẫn còn tức bình dấm chua nhà em?”

“Em mới là bình dấm chua.” Khương Ngọc uể oải nói, “Ở trước mặt anh ấy, vĩnh viễn chỉ có em tự mình đa tình thôi.”

Hàn Giang cúi đầu cười, “Đúng rồi, ngày mai mới bắt đầu diễn tập, hôm nay chúng ta tự do hoạt động, có thể đi dạo chung quanh một chút xem như giải sầu?”

Kỳ Đảo nổi tiếng là thành phố du lịch, còn có một ngoại hiệu rất phong tình —— đảo diễm ngộ, cho nên bình thường người tới đây du lịch gần như nối liền không dứt. Nghiêm túc mà nói sau kỳ trăng mật Khương Ngọc cũng thực sự chưa từng buông lỏng, nghe lời này còn rất mong đợi, “Được, lần trước em nhìn trên web có lưu ý tới, xung quanh đây có một quán cà phê trong ngõ hẻm không tệ, hoa hồng Latte nhà họ rất nổi danh.”

“Còn ngọt.” Mặt Hàn Giang ghét bỏ, “Cho đến bây giờ răng em không có hỏng, cũng là kỳ tích đấy.”

Khương Ngọc trừng mắt nhìn anh ấy, “Bình thường em rất chú ý có được hay không, ông chú nhà em ——”

Lời đến khóe miệng lại mạnh mẽ nuốt trở vào, Khương Ngọc hận không thể dùng sức đâm ót mình mấy cái, không có tiền đồ, vì sao ba câu nói cũng không thể không nhắc tới Diệp Duy Trăn!



Hàn Giang cũng nghe ra, tuy nhiên cũng không vạch trần, hỏi tiếp cô, “Vậy muốn đi bờ biển chứ?”

“Không muốn đi.” Khương Ngọc lắc đầu, “Đi cùng với anh, mặc đồ tắm, quá khó chịu.”

Hàn Giang nhìn trời một chút, “Sau khi em kết hôn thì tư tưởng càng ngày càng bảo thủ.”

Khương Ngọc nhìn anh cười không ngừng, “Em đang cho anh cơ hội được ái mộ, ngộ nhỡ gặp được mỹ nhân của anh ở trên bờ biển thì sao?”

Hàn Giang nheo mắt như có điều suy nghĩ, “Cũng đúng, em ở cạnh quả thật không có tiện xuống tay.”

“. . . . . .”

Kết quả Hàn Giang thực sự mặc kệ Khương Ngọc, tự mình đi bãi biển tìm mỹ nhân ngư của anh. Khương Ngọc nằm ở trên giường trong khách sạn không có việc làm, cuối cùng suy nghĩ một chút, đứng dậy cầm túi đeo lưng đi ra ngoài đi dạo.

Đây là lần đầu tiên cô tới thành phố biển này, nhưng trước kia đã nghiên cứu trên web nhiều, hơi thở văn nghệ trong xương Khương Ngọc rất dày, cho nên vẫn không thích chỗ quá náo nhiệt lắm, ngược lại chui vào con phố trong hẻm nhỏ.

Dọc đường đi gặp được quán ăn ven đường ngon cũng sẽ dừng bước mua nếm thử một chút, gặp được cảnh sắc xinh đẹp sẽ lấy máy ảnh ra chụp lại.

Sau đó Khương Ngọc nhanh chóng phát hiện, có người bước đi hoàn toàn nhất trí với mình.

Khi cô mua đồ ăn vặt liền lưu ý đến, sẽ chú ý đến anh ta, thật sự là bởi vì khí chất trên người anh ta quá không hòa hợp với xung quanh. Giống như là một người cô độc cực độ, dung nhập thế nào cũng không vào tới bên trong.

Lúc này Khương Ngọc cầm máy chụp hình ngắm chính xác một con mèo trắng vùi ở dưới hoa đằng, kết quả người nọ cũng lấy tư thế như vậy đứng ở bên kia, hai người đồng thời ngẩng đầu lên, lúc nhìn đối phương hơi lúng túng.

Đối phương xem ra tuổi ngang Diệp Duy Trăn, ngũ quan mạnh mẽ hơn so với Diệp Duy Trăn, tóm lại nhìn qua một cái, ưmh, có chút không dễ chung sống.

Anh ta giơ giơ tay với Khương Ngọc, một bộ ưu tiên nữ sĩ, bản thân cũng đứng dậy lui ra vài bước không cướp đoạt.

Khương Ngọc chụp xong con mèo kia, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy người đàn ông kia đang cầm máy chụp hình chụp phong cảnh bên đường, dáng vẻ chuyên chú nghiêm túc, hình như hoàn toàn không chú ý phía bên cô.

Cô không chào hỏi đối phương, vẫy tay với con mèo rồi rời đi.

Có thể nói cũng thật là trùng hợp, hai người lại có thể gặp được nhau trong quán cà phê trong truyền thuyết.



Hình như đối phương đang cúi đầu viết gì đó, nghe được tiếng chuông gió vang lên ở cửa, ngẩng đầu nhìn theo bản năng, đợi ánh mắt cùng cô chạm vào nhau, hơi gật đầu một cái.

Khương Ngọc cảm thấy hai người chạm mặt lần nữa thật sự là quá trùng hợp, vì vậy đi tới ngồi xuống đối diện anh ta, “Anh cũng đến du lịch?”

“Đúng.” Đối phương nói xong lại cúi đầu nhìn chằm chằm bưu thiếp trước mặt, giống như là đang hao tổn tâm trí nghĩ lời chúc, mi tâm khẽ nhíu, có chút khổ não.

Khương Ngọc cũng lấy ra bưu thiếp tự mua cẩn thận quan sát, cô không gửi cho ai, nhưng rất thích cất giấu món đồ này. Có người nói người cô độc đều có vật yêu thích, Khương Ngọc cũng không biết mình có vật yêu thích hay không?

Đợi cô cầm bưu thiếp trong tay lật nhìn một lần, người đàn ông đối diện lại vẫn đang ngó chừng bưu thiếp ngẩn người thì không khỏi cười mà nói: “Là gửi cho bạn sao?”

Người nọ trầm mặc, giống như là đang châm chước đáp án, cuối cùng mới trả lời: “Bạn rất quan trọng.”

Trong lòng Khương Ngọc có đáp án, “Vậy viết những gì nghĩ trong lòng là được.”

Ai ngờ người đối diện khẽ gật đầu một cái, lúc cúi đầu nhìn bưu thiếp khóe môi có đường cong khổ sở, “Không thể viết, cô ấy xem sẽ khó chịu.”

Khương Ngọc ngoài ý muốn nhìn người trước mặt.



Người đàn ông tuổi này, có lẽ cũng ít khi biểu lộ cảm xúc ở trên mặt, nhưng giây phút này cô rõ ràng nhìn thấy giãy giụa cùng khổ sở trên mặt của người đàn ông. Nhưng nếu như yêu một người, tại sao không thể để cho cô biết?

Người đối diện không có nhìn cô, mà nắm bút máy chỉ viết hai chữ ngay ngắn —— nhớ nhung.

Chữ viết của anh ta rất đẹp, lúc viết chữ nét chữ cứng cáp, giống như là từng chữ cũng ký gửi nhớ nhung cùng khát vọng mãnh liệt. Trong lúc vô tình Khương Ngọc liếc thấy phía trên anh ta viết tên của người đó, chỉ có một chữ —— Tú.

Xem ra còn là đa tình.

Khương Ngọc viết câu chuyện tình yêu, khó tránh khỏi trong đầu liên tưởng ra câu chuyện ngược luyến tình thâm, có lẽ người anh ta yêu thương đã gả làm vợ người ta? Hay hoặc giả là đang tha hương nơi xa? Tóm lại hai người hoàn toàn bỏ lỡ. Cô không khỏi có chút chua xót, đợi phục vụ tới hỏi muốn uống cái gì, liền chủ động hỏi đối phương, “Anh uống cái gì?”

Người nọ nhìn cô một cái, Khương Ngọc sợ anh ta hiểu lầm, giải thích: “Chúng ta cũng coi như có duyên, uống chung ít đồ.”

Quả nhiên người đàn ông kia nghe lời này gương mặt mới giãn ra, khẽ vuốt cằm nói: “Tôi mời cô.”

Hai người liền ngồi ở trong quán cà phê uống chung đồ, thỉnh thoảng tán gẫu một câu, thật ra thì cũng không tính được là nói chuyện phiếm, bởi vì người đàn ông đối diện thật sự không giỏi nói chuyện, thậm chí có chút tiếc chữ như vàng. Chỉ là Khương Ngọc ngược lại không có để ý, dù sao cũng là bèo nước gặp nhau.

Nhưng vạn vạn không ngờ, thật đúng là cực kỳ có duyên với vị tiên sinh này, Khương Ngọc về khách sạn mới phát hiện đối phương lại ở cửa đối diện phòng mình! !

Lần này không làm quen cũng không được, Khương Ngọc chủ động duỗi tay về phía anh ta, “Tôi họ Khương, anh thì sao?”

Đối phương như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, cũng đưa tay ra, “Lục.”

Khương Ngọc cười nói: “Thật đúng là khéo, trong vòng một ngày gặp nhau mấy lần.”

Lục tiên sinh không thích cười, ngược lại vô cùng thành khẩn gật đầu phụ họa, “Quả thật rất khéo.”

Khương Ngọc thấy anh ta có vẻ không thích nói chuyện, vào lúc này nhìn ánh mắt của mình còn lộ ra mấy phần cổ quái, vì vậy nhún vai cáo từ, “Vậy không làm phiền anh, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Lục tiên sinh không nói hai lời biến mất ở cánh cửa.

Khương Ngọc nhíu mày, người này tuyệt đối đừng cho là mình đang cố ý đến gần đấy!



Cũng không biết có phải Hàn Giang quạ đen quá linh nghiệm hay không, Khương Ngọc nằm xuống không bao lâu liền bắt đầu cảm thấy cả người khó chịu, cuối cùng đau bụng gần như không thể động đậy. Cô bật ngọn đèn ở đầu giường lên khó khăn bò dậy, vừa nhìn đã hơn mười giờ, nhưng cảm giác đau đớn này không thể nhẫn nhịn được, vì vậy gọi điện thoại cho Hàn Giang.

Nào biết bên Hàn Giang vẫn không ai nhận, Khương Ngọc phỏng đoán người này chẳng lẽ thật sự tìm được Mỹ Nhân Ngư, vào lúc này đang vui đến quên cả trời đất cùng người ta?

Tuy nhiên cảm giác đau đớn thật sự khổ sở, cô ôm bụng đi gõ cửa phòng Hàn Giang, kết quả bên trong không ai hồi đáp, đoán rằng người đàn ông tám chín phần là thật sự đụng phải diễm ngộ rồi.

Anh ấy diễm ngộ không quan hệ, nhưng bởi vì bình thường Khương Ngọc làm việc luôn cẩu thả, cho nên tiền-hành-thẻ đều ở chỗ Hàn Giang. Trên người cô chỉ chứa một chút tiền lẻ, vào lúc này cho dù muốn đi bệnh viện cũng không đủ.

Khương Ngọc đau đến mồ hôi rơi như mưa, trở về phòng thì chợt nhớ tới Lục tiên sinh đối diện. Mặc dù làm như vậy quả thật mạo muội lại đường đột, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể nhờ người kia giúp đỡ.

Vì vậy cô chịu đựng đau đớn, gõ cửa phòng đối diện.

Thật may là vị Lục tiên sinh kia mặc dù thoạt nhìn không quá vui lòng, rốt cuộc vẫn đưa tay giúp đỡ cô, lập tức kêu taxi tự mình đưa cô đi bệnh viện.

Cũng may còn có Lục tiên sinh, bởi vì bệnh viêm ruột thừa của Khương Ngọc phát tác, lập tức giải phẫu.

Lục tiên sinh hỏi cô, “Có người thân không? Muốn gọi cho ai?”

Khương Ngọc suy nghĩ hồi lâu, cái tên hiện ra trong đầu đầu tiên dĩ nhiên là Diệp Duy Trăn. Nhưng tình hình bây giờ của bọn họ. . . . . . Cộng thêm trước đó nghe được cuộc điện thoại giữa anh và Mạc Tử Kỳ, cô quỷ thần xui khiến cũng chỉ nói số điện thoại của Văn Thanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nho Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook