Khi Nho Chín

Chương 33

Phong Tử Tam Tam

23/11/2016

Diệp Duy Trăn đang thổ lộ với cô ư? Đầu óc Khương Ngọc hơi chậm chạp, ngay sau đó lại có chút tức giận, nào có ai tỏ tình như thế? Có thích hay không cũng không thể nói cho rõ ràng sao? !

Cô hung hãn trợn mắt nhìn Diệp Duy Trăn, tiếc rằng hai người cách nhau thật sự quá gần, hoàn toàn không thể nào điều chỉnh tiêu điểm, vì vậy chút hung hãn này cũng không thể biểu hiện ra.

Diệp Duy Trăn thấy hốc mắt cô hồng hồng, đáy mắt tràn đầy uất ức, liên tưởng thái độ kỳ quặc của hai người mấy ngày gần đây, đáy lòng không khỏi có chút tự trách, lòng bàn tay đặt lên khuôn mặt tái nhợt của cô nhẹ nhàng vuốt ve, “Cho dù Văn Thanh không nói cho anh biết, hôm nay anh cũng định tới đây với em, anh không muốn em ở riêng với Hàn Giang.”

Khương Ngọc nghi ngờ nhìn anh.

Có lẽ là do trước kia Diệp Duy Trăn quen nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng anh hoàn toàn không bỏ vào đó chút tình cảm nào, cho nên hiện tại nghe anh nói lời dễ nghe, điều đầu tiên cô làm chính là cẩn thận quan sát cảm xúc đáy mắt anh.

Diệp Duy Trăn đã lui ra một chút, cho nên ánh mắt giao nhau vô cùng chặt chẽ, thấy vẻ mặt cô không rõ quan sát mình, nói tiếp: “Anh hơn em mấy tuổi, đã không thể nào tỏ tình mãnh liệt điên cuồng giống như thanh niên nữa, cho nên trong một thời gian rất dài anh không có cách nào xác định tình cảm của mình. Bao gồm chuyện gặp lại em thân thiết với người đàn ông xa lạ, anh cũng chỉ cho rằng đó là tham muốn giữ lấy quấy phá.”

Anh nói xong, vành tai đỏ lên, “Nhưng khi anh nghe được lời nói của người đàn ông kia, trong lòng quả thật không dễ chịu, anh sợ sẽ càng ngày càng không lý trí.”

Khương Ngọc nhìn anh một lát, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập của mình, cố ý dời tầm mắt đi không nhìn vào cặp mắt đầu độc của anh nữa, “Em thấy anh thật bình tĩnh.”

Diệp Duy Trăn bật cười, “Đến tuổi này rồi, nếu anh động một chút là phát giận, không phải lòng dạ quá hẹp hòi?”

“Anh đang nói em động một chút là phát giận cho nên rất hẹp hòi?”

“Vì sao mỗi lần em nghe đều không bắt được trọng điểm vậy.” Diệp Duy Trăn nghiêng người qua, khẽ nói, “Em nhỏ hơn anh, cho nên đây là đặc quyền của em. Lại nói anh nguyện ý dung túng em nhỏ mọn, em làm gì anh cũng đều cảm thấy rất tốt.”

Dù Khương Ngọc có tức giận lớn đến đâu cũng sắp bị anh dẹp ổn, nhưng trong lòng vẫn còn có chút không xác định, “Anh thật sự yêu mến em?”

Nhưng tại sao lúc then chốt lại muốn dùng từ ‘có lẽ’?

Diệp Duy Trăn cùng cô nhìn nhau, làm như cân nhắc thật kỹ ở trong lòng, “Anh thừa nhận trong chuyện này, phương thức biểu đạt trước đây vô cùng thẳng thắn làm em bị tổn thương. Nhưng chỉ bởi vì quá để ý, cho nên anh mới có thể cực kỳ cẩn trọng. Yêu mến trong miệng em khiến anh vừa vui mừng vừa thụ sủng nhược kinh, nếu không thể lấy tình cảm giống vậy đáp lại em, có lẽ anh sẽ chọn buông tay.”

Ngực Khương Ngọc chấn động mạnh một cái, cô không ngờ Diệp Duy Trăn sẽ xem xét nhiều thế.

Trước kia cô thậm chí còn oán trách, ở bên anh không có cảm giác an toàn, nhưng hóa ra phương thức anh đối đãi với tình yêu còn thành thục lý trí hơn so với cô.

“Vậy bây giờ anh đã rõ ràng lòng mình chưa?” Khương Ngọc nhìn vào mắt anh hỏi ra những lời này, trái tim cô cũng run sợ. Cô chỉ sợ Diệp Duy Trăn lắc đầu phủ nhận, nếu như anh vẫn không có cảm giác với cô, thật sự phải chia tay?

Diệp Duy Trăn ngưng mắt nhìn cô thật lâu, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Nghĩ rõ.”

“Đúng đấy, ‘có lẽ’ thích?” Khương Ngọc không cam lòng nhỏ giọng lầm bầm, “Vậy đáp án đó, sự lựa chọn của anh là gì?”

Diệp Duy Trăn đưa tay ngắt sóng mũi cao của cô, chỉ cười không đáp.

Khương Ngọc trợn to mắt, “Anh làm gì thế, sao không trả lời?”



“Sắc mặt em không tốt, nên nghỉ ngơi.” Anh tự tay dịch dịch góc chăn giúp cô, ngồi ở một bên không lên tiếng.

Khương Ngọc cảm thấy người này sáng sớm chạy tới không phải là vì tỏ tình, tuyệt đối chỉ là muốn nghẹn chết cô!

Cô tức giận rút bàn tay bị anh cầm về, lại sơ ý động phải vết thương, đau đến hít một hơi khí lạnh.

Diệp Duy Trăn nhíu mày, “Em không thể an phận một chút?”

“Em không vui, không cần để ý tới em.” Khương Ngọc nhắm mắt lại tức giận quăng một câu.

Kết quả Diệp Duy Trăn gật đầu một cái, nói tiếng “Ừ.” bup*be*cau*nang Dứt lời cũng cầm lấy tờ báo Lục Lan Xuyên để lại lên xem.

Khương Ngọc nghẹn ở trong cổ họng, hận không thể bò dậy hung hăng cắn đối phương một hớp.

Mặc dù chú già xem ra dịu dàng lại bình tĩnh, nhưng vào lúc này cô ghét anh bình tĩnh như vậy!



Lúc xế chiều, Hàn Giang cuối cùng cũng điện thoại tới, Khương Ngọc vẫn nằm dài, không biết lại ngủ đi từ lúc nào, vào lúc này bị tiếng chuông đánh thức, mở mắt liền thấy Diệp Duy Trăn trước giường bệnh.

Anh đang cầm điện thoại di động cũng không biết đang suy nghĩ gì, khi thấy cô mở mắt ra, lúc này vẻ mặt như thường đưa điện thoại di động tới trước mặt cô.

Song trực tiếp mở loa ngoài, dùng hình miệng ý bảo: “Nói tóm tắt.”

Khương Ngọc liếc anh một cái.

Giọng Hàn Giang đã xuyên qua làn sóng điện vững vàng truyền tới, “Em đi đâu thế? Trong phòng không có ai đáp, ngày hôm qua không phải thật sự đụng phải diễm ngộ chứ?”

Khương Ngọc cảm thấy bàn tay cầm điện thoại di động trước mặt hình như hơi lung lay, chờ ngẩng đầu lên nhìn thì Diệp Duy Trăn lại chỉ lặng yên ngồi ở một bên, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không chuyển đến trên người cô.

Vì vậy cô nói với đầu bên kia điện thoại: “Em đang ở bệnh viện, hiếm khi vào giờ này anh già mới nhớ tới em.”

Hàn Giang im lặng mấy giây, “Sao vào bệnh viện?”

“Vào bệnh viện đương nhiên là ngã bệnh.” Khương Ngọc tức giận, “Tối qua anh làm gì?”

Hàn Giang ho một tiếng, không trả lời mà hỏi lại: “Em làm sao vậy, hiện tại anh đến tìm em, bệnh viện nào?”

Khương Ngọc vừa định trả lời, Diệp Duy Trăn bên cạnh liền lên tiếng, “Không cần, tôi đang ở cùng cô ấy rồi.” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Khóe miệng Khương Ngọc co giật nhìn anh một hồi, “Là ai nói ở tuổi này sẽ không động một chút là ghen đây?”

Diệp Duy Trăn đặt điện thoại của cô trên tủ đầu giường, nghe vậy lại hết sức vô tội hỏi ngược lại: “Là ai?” Phục thù nghiêm túc sữa chữa: “Em hiểu nhầm rồi, anh nói chắc sẽ không động một chút là phát giận, em xem anh không hề tức giận.”



Khương Ngọc: “. . . . . .” Cho nên da mặt người này thật ra là tỷ lệ thuận với tuổi tác của anh.

Tầm mắt Diệp Duy Trăn chuyển tới trên ti vi, ôm cánh tay rảnh rang nói: “Bây giờ em cần nghỉ ngơi, người không quan trọng tốt nhất không nên xuất hiện, đỡ phải trách mắng.”

Khương Ngọc: “. . . . . .”



Cũng mặc kệ Diệp Duy Trăn phản đối thế nào, Khương Ngọc vẫn nhất quyết gặp mặt Hàn Giang, bởi vì sợ rằng chương trình ghi hình sẽ phải di dời, thật may là bên phía tổ ghi hình cũng thông cảm, đồng ý kéo dài thời hạn ghi hình.

Người phụ trách tổ ghi hình thậm chí còn tự mình đến thăm cô, không ngừng an ủi cô: “Thân thể quan trọng hơn, chuyện ghi hình cứ từ từ, trước tiên hãy tĩnh dưỡng thân thể tốt đã.”

Thấy đối phương thông tình đạt lý như thế, Khương Ngọc càng thấy có lỗi, ngẫm lại trước kia mình từ chối người ta nhiều lần như vậy, thế mà đối phương lại còn dễ nói chuyện thế này.

Hàn Giang cũng ở bên, chờ đối phương đi, lúc này mới thần thần bí bí giải thích cho cô nghe: “Biết không? Hiện tại bọn họ ước gì em lên chương trình, dẫu em có lui lại vài tuần, tỉ lệ người xem trên tivi của họ vẫn bảo đảm như cũ.”

“Có ý gì?” Khương Ngọc luôn cảm giác mình bỏ lỡ cái gì.

Vào lúc này Diệp Duy Trăn về khách sạn lấy quần áo cho Khương Ngọc tắm rửa, cho nên Hàn Giang mới có thể không chút kiêng kỵ ngồi ở bên người cô, nhướng mày nói: “Diệp Duy Trăn nhà em thật sự điên rồi, làm việc cũng không cho Mạc Tử Kỳ có đường quay đầu lại.”

Khương Ngọc nghe mà không hiểu ra sao, nghe thấy có liên quan tới Mạc Tử Kỳ, vẻ mặt lại có chút khó coi.

Hàn Giang thưởng thức nét mặt của cô một lát, lúc này mới không nhanh không chậm nói, “Mạc Tử Kỳ mở buổi họp báo, ý định là muốn giải thích tin tức kia, anh đoán cô ta chỉ muốn giành lại ấn tượng tốt trước mặt Diệp Duy Trăn, nào biết Diệp Duy Trăn cũng đi.”

Khương Ngọc trợn to mắt, “Anh ấy đi làm gì?”

Tin tức vai nam chính hiện thân, vậy không phải sẽ bị truyền thông lột da ư, khó bảo đảm tin năm đó anh rời Cảnh Đội cũng bị lộ ra ngoài theo.

Người luôn để ý chuyện này, lại có thể chủ động làm như vậy?

Hàn Giang ung dung nhìn cô cười xấu xa, “Đoán được đúng không? Trong buổi họp báo anh ta giải thích rất rõ ràng mối quan hệ với Mạc Tử Kỳ, sau đó còn nói, năm đó bởi vì một chuyện ngoài ý muốn mà không ôm bất kỳ mong đợi nào đối với tình yêu nữa, mà người kia để cho anh ta tin vào tình yêu lần nữa, cũng chính là tương lai tràn đầy khát vọng, cho nên bất luận như thế nào cũng sẽ không phản bội đối phương.”

Khương Ngọc nhìn Hàn Giang nuốt nước miếng một cái, trong lúc nhất thời không thể nói ra tư vị trong lòng. Diệp Duy Trăn làm như vậy, có lẽ là sợ tin tức nào đó sẽ lôi cô xuống nước, ảnh hưởng tới danh dự của cô.

Anh đang không tiếc tất cả bảo vệ cô.

Hàn Giang vỗ vỗ bả vai cô, “Bên ngoài bây giờ khó tránh khỏi còn có người đem chuyện nguyên nhân tay anh ta bị thương năm đó ra làm văn, nhưng dù trên mạng có người phát chuyện vợ anh ta lên, đối với hình tượng và đánh giá về em cũng đều là ngay mặt. Em vừa viết câu chuyện tình yêu, hẳn là có rất nhiều độc giả tò mò về em.”

Khương Ngọc cúi đầu nhìn bàn tay mình buông thõng trên đệm, ánh mặt trời chiếu xuống chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út lấp lánh chói lọi, ấm áp mà đẹp mắt.

Con người Diệp Duy Trăn luôn có biện pháp dễ dàng khiến cô ngã vào trong dòng nước xoáy của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nho Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook