Khi Nho Chín

Chương 32

Phong Tử Tam Tam

23/11/2016

Lúc Khương Ngọc tỉnh, trời bên ngoài mới vừa tờ mờ sáng, trong phòng bệnh rất an tĩnh, hỗ trợ bên cạnh vẫn chỉ có Lục tiên sinh.

Vào lúc này thuốc tê đã thuyên giảm, cô thoáng động một cái đã cảm thấy toàn thân đều đau, không nhịn được trong miệng “xuýt” một tiếng, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, Lục tiên sinh lập tức mở mắt.

Anh ta ngồi ở trong ghế, vẻ mặt có chút uể oải, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Có khó chịu chỗ nào hay không?”

Khương Ngọc lắc đầu một cái, lại gật đầu.

Lục tiên sinh nhíu nhíu mày, “Có ý gì?”

“Toàn thân đều không thoải mái.” Khương Ngọc nói, “Nhưng tôi biết đây là tình huống bình thường sau phẫu thuật.”

Lục tiên sinh hiếm khi cười một cái, “Bạn cô đáp chuyến máy bay sớm nhất tới đây, nhẫn nại chút.”

Khương Ngọc biết “bạn” anh ta nói là chỉ Văn Thanh, gật gật đầu nói cảm ơn, “Gây phiền hà cho anh rồi.”

“Không sao.” Lục tiên sinh xem ra không dễ thân cận, nhưng hình như rất cẩn thận, vào lúc này còn biết an ủi cô đôi câu, “Đi ra khỏi nhà cũng không dễ dàng, chỉ một cái nhấc tay mà thôi.”

Khương Ngọc khen ngợi anh ta từ trong thâm tâm, “Anh thật là một người tốt.”

Lục tiên sinh nghe lời này cũng ngẩn ra, “Người tốt?”

“Ừ.” Khương Ngọc không còn hơi sức, nhưng cô thật sự rất sợ đợi một mình, thành phố xa lạ, thình lình xảy ra ốm đau, thật may là bên cạnh còn có một người.

Lúc này lại cảm thấy người này cũng trở nên cực kỳ thân thiết, vì vậy không tự chủ được nói lời trong lòng, “Con người của tôi rất xui xẻo, mỗi lần gặp chuyện không may bên cạnh cũng không có người nào, cho nên lần này, thật rất cảm ơn anh.”

Lục tiên sinh khẽ nheo mắt quan sát cô.

“Chờ tôi khỏe, nhất định sẽ nghiêm túc cảm ơn anh.” Khương Ngọc chợt nhớ ra mình không biết tên tuổi của ân nhân, “Có thể nói cho tôi biết tên đầy đủ không?”

“Cô ——” Lục tiên sinh vừa mới nói, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra, thì ra là lao công bắt đầu quét dọn vệ sinh.

Lục tiên sinh đứng dậy, lại nhìn xuống cô một cái kỳ lạ, sau đó đi ra hành lang.

Khương Ngọc phỏng đoán anh ta nghiện thuốc lá.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và lao công đang vùi đầu làm việc, Khương Ngọc nhìn chằm chằm nóc nhà mất hồn, trong đầu bỗng nghĩ tới Diệp Duy Trăn.

Thật ra thì cô thật đúng là xui xẻo, mỗi lần cần Diệp Duy Trăn, anh đều cố tình không thể ở bên người.

Nhớ trước kia Văn Thanh cũng đã nói, nói cô hoàn toàn chưa muốn quên chuyện năm đó, chỉ che dấu sự sợ hãi và ám ảnh, mà phó thác cảm giác an toàn lên trên người Diệp Duy Trăn. Bởi vì khi đó Diệp Duy Trăn đã cho cô hi vọng, cho nên ở trong mắt cô, Diệp Duy Trăn sẽ cho cảm giác an toàn.

Khương Ngọc nghĩ thật lâu, phát hiện hình như thật đúng là có chuyện như vậy.

Cô vẫn cho là ở cùng Diệp Duy Trăn, cuộc sống sẽ trở nên thực ấm áp, nhưng sự thật lại không phải như thế ——

Có lẽ cô nên nghiêm túc suy nghĩ kỹ đối với đoạn hôn nhân này.

Đợi rất lâu mà Lục tiên sinh cũng chưa trở lại, Khương Ngọc mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chờ tỉnh lại lần nữa, đã không biết là mấy giờ. Mà lúc này Lục tiên sinh cũng đã sớm trở lại, bên tay đặt một hộp đồ ăn.

“Đã tỉnh rồi hả?” Anh ấy gấp tờ báo trong tay, ngước mắt nhìn sang, “Hiện tại chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, cô có thể tự ăn chứ?”

Khương Ngọc “Ừ” một tiếng, “Có điều làm phiền anh đỡ tôi dậy.”

Lục tiên sinh trông thấy sắc mặt cô tái nhợt, trầm ngâm chốc lát, vẫn đi tới nâng đầu giường lên, cuối cùng kéo cái ghế đến trước mặt cô, “Tôi bón cho cô ăn vậy.”

Khương Ngọc dừng lại động tác đứng dậy, biểu tình có chút vặn vẹo.



Đôi mắt Lục tiên sinh bình tĩnh không xao động, nhàn nhạt nhìn cô, “Động tới vết thương sẽ rất phiền.”

Khương Ngọc cảm thấy đối phương thật quân tử, mình cự tuyệt nữa ngược lại trông hết sức kiểu cách, vì vậy khẽ hất cái cằm lên, “Tôi làm phiền anh rồi.”



Mặc dù Lục tiên sinh có ý tốt, mà cô cũng quả thật bởi vì vết thương đau đớn nên không có cách nào tự lực cánh sinh, nhưng tình cảnh trước mắt thấy thế nào cũng có chút kỳ quặc.

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, hơn nữa động tác xem ra thật đúng là vô cùng mập mờ. . . . . .

Mấy lần sau, Khương Ngọc liền lấy cớ khẩu vị không tốt cắt đứt hình thức chung đụng quỷ dị này. Lục tiên sinh hình như cũng thở phào nhẹ nhõm, “Cái này quả thật uống không ngon, tôi mua ở nhà ăn bệnh viện, chờ bạn cô tới có thể bảo cô ấy đi quán ăn gần đây xem.”

Khương Ngọc nghĩ Văn Thanh cũng sắp tới, vì vậy lại muốn hỏi tên đối phương một lần nữa, mặc kệ tương lai còn có cơ hội gặp mặt hay không, trước mắt cũng nên cảm ơn người ta mới đúng.

Lục tiên sinh vừa đưa cho cô nửa ly nước ấm, Khương Ngọc thuận miệng mà hỏi: “Anh tên gì vậy?”

Đối phương trầm mặc nhìn chằm chằm động tác uống nước của cô, chợt nói: “Khương tiểu thư, tôi nghĩ có mấy lời phải nói rõ ràng với cô. Tôi đã có người trong lòng, mặc dù cô ấy rời khỏi tôi, nhưng tôi sẽ luôn luôn trung thành với cô. Cho nên ——”

Khương Ngọc ngẩng đầu lên từ bên trong cốc nước, miệng phình to, nửa ngày không biết làm sao.

Lục tiên sinh nói tiếp: “Các loại diễm ngộ, có lẽ cô tìm nhầm người.”

“. . . . . .” Khương Ngọc không thể nuốt xuống một ngụm nước, sặc đến trời đất u ám.

Quả thật là sai lầm nghiêm trọng, đời này thật đúng là lần đầu tiên cô bị người ta hiểu lầm! !

Cô không ngừng xua tay muốn giải thích, nhưng càng nóng lòng thì càng ho sặc sụa. Lục tiên sinh cau mày, rút khăn giấy đưa tới, “Tôi giúp cô không có ý gì khác, hi vọng cô đừng hiểu lầm.”

Sặc, người này muốn chọc người bệnh giận chết à? !

Khương Ngọc nào còn rảnh rỗi nhận khăn giấy của anh ta, hận không thể giải thích mọi chuyện một hơi rõ ràng, ông trời cố tình gây khó dễ với cô, tại lúc chết người đó, cửa chợt bị một người đẩy vào.

Diệp Duy Trăn đứng ở cửa phòng bệnh, không biết có phải bởi vì nguyên nhân anh mặc áo sơ mi đen hay không, sắc mặt xem ra hơi u ám. Nhưng chờ Khương Ngọc cẩn thận nhìn sang, phát hiện người nọ hình như lại hòa hoãn bình thường không có gì khác biệt.

Khương Ngọc bởi vì rất ấm ức kìm nén đến gương mặt đỏ bừng, sững sờ nhìn anh vài giây, cũng quên chào hỏi đối phương và quên suy tư xem tại sao người này bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ này.

Diệp Duy Trăn đứng yên chốc lát, vẫn nhấc chân đi tới, chờ đứng đối diện Lục tiên sinh, con mắt sắc càng thêm thâm trầm.

“Chào anh.” Diệp Duy Trăn chủ động vươn tay về phía Lục tiên sinh, tự giới thiệu mình, “Tôi là chồng của Khương Ngọc.”

Lục tiên sinh nhướng mày, ngay sau đó khóe miệng chứa một nụ cười cổ quái, từ từ đưa tay ra, “Chào anh.”

Diệp Duy Trăn nắm tay của đối phương không thả, trên mặt không hề có nụ cười, chỉ nghiêm túc quan sát đối phương, đợi khi thấy rõ mặt mũi của đối phương, hình như âm điệu càng thêm lạnh lùng, “Anh là ——”

“À.” Lục tiên sinh khẽ nói: ” Khương tiểu thư ở phòng đối diện với tôi, tối hôm qua là tôi đưa cô ấy tới đây.”

Diệp Duy Trăn hồi lâu không nói gì, cuối cùng vẫn khách khí nói: “Cám ơn anh đưa cô ấy tới đây.”

“Không có gì.”

Hai người lại nói mấy câu, Lục tiên sinh mới khẽ mỉm cười với Khương Ngọc, “Chồng cô đã tới, vậy tôi xin phép.”

Trong lòng Khương Ngọc vẫn còn sợ hãi nói tiếng “Gặp lại” với đối phương, lại giương mắt liếc trộm Diệp Duy Trăn, sau đó phát hiện người này thủy chung bình tĩnh.

Trước khi đi Lục tiên sinh bỗng nhiên lại xoay trở lại trước mặt Khương Ngọc, khẽ cúi người, âm điệu không cao cũng không thấp nói: “Tôi tên là Lục Lan Xuyên, nhớ nhé.”



Anh ta nháy mắt với Khương Ngọc, Khương Ngọc giống như là thấy được một tia giảo ở đáy mắt đối phương.

Cô còn chưa suy nghĩ ra là vì sao, Lục Lan Xuyên bỗng nhiên lại nói: “Tôi cũng sẽ ở Kỳ đảo thêm mấy ngày, hẹn gặp lại.”

Thân thể Khương Ngọc hơi cứng ngắc, Lục Lan Xuyên nói những lời này nghe kỳ lạ thế nhỉ?

Chờ Lục Lan Xuyên vừa đi, cô xoay người liếc nhìn Diệp Duy Trăn bên cạnh, lúc này mới phát hiện ra đối phương đang không nháy mắt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt kia rất khó dò.



Nếu là trước kia, có lẽ Khương Ngọc còn có thể hy vọng xa vời đối phương ghen vì mình, nhưng sau khi bị đối phương cự tuyệt rõ ràng, cô rất tự biết mình. Cho nên dưới tình huống này, có thể Diệp Duy Trăn cho là cô đang ngoại tình?

Cô tằng hắng, vẫn cực kỳ nghiêm túc giải thích, “Em mới quen anh ấy, không giống như anh nghĩ đâu, nỗi oan ức này em không gánh vác được.”

Diệp Duy Trăn đứng ở trước giường bệnh, trên cao nhìn xuống cô.

Khương Ngọc còn nói: “Chúng em vô tình gặp qua mấy lần, lại ở chung khách sạn.”

Nói vậy có đúng hay không? Khương Ngọc cau mày suy nghĩ một chút, “Tối hôm qua em không thoải mái, Hàn Giang lại không có ở đây, cho nên chỉ có thể tìm anh ấy.”

Sao cảm thấy càng tô càng đen? Khương Ngọc thấy Diệp Duy Trăn nãy giờ không nói gì, mình ngược lại nóng lòng giải thích giống như tên hề, sau đó dứt khoát không nói tiếng nào.

Dù sao Diệp Duy Trăn cũng không thể ghen vì cô.

Diệp Duy Trăn kéo ra cái ghế Lục Lan Xuyên mới vừa ngồi, tầm mắt lướt qua đồ ăn trên bàn, cuối cùng lại quay lại trên người Khương Ngọc.

Khương Ngọc thấy anh rất kỳ lạ, cũng im lặng chờ anh chủ động mở miệng.

Diệp Duy Trăn nhìn cô thật lâu, mở miệng quả nhiên không đề cập chuyện mới vừa rồi, chỉ hỏi cô: “Tại sao thông báo cho Văn Thanh cũng không cho anh biết?”

Khương Ngọc, “Là Văn Thanh gọi anh tới?”

Diệp Duy Trăn không đáp, ngược lại tiếp tục đặt câu hỏi: “Có phải sau lần đó em định không bao giờ tin tưởng anh nữa hay không?”

“Sao Văn Thanh không đến?”

“Lần đó anh không cố ý, nhưng em không nên vì vậy mà phán anh tử hình.”

Hai người truy hỏi hồi lâu, hoàn toàn không có điểm chung, cuối cùng Diệp Duy Trăn ném áo khoác trong tay xuống cuối giường, cúi người chống bên gối của cô.

Lúc này Khương Ngọc mới phát hiện ra đáy mắt anh hằn tia máu.

Người đàn ông trước mặt giống như đang cật lực khắc chế cái gì, hít một hơi thật sâu, nhưng lồng ngực còn đang phập phồng kịch liệt, Khương Ngọc trừng mắt cùng anh bốn mắt nhìn nhau.

“Lần đầu tiên anh yêu là năm mười tám tuổi, Mạc Tử Kỳ chủ động tỏ tình, bên cạnh anh cũng chỉ có một người khác phái thân thiết, vì vậy dĩ nhiên đến với nhau.”

Diệp Duy Trăn bỗng mở miệng nói, “Anh không biết thích một người rốt cuộc nên thế nào, lúc cô ấy rời đi anh đã từng khổ sở và đau lòng, thậm chí vì thế mà không hề tin tưởng vào tình yêu nữa. Cho nên anh cho là, cảm giác như thế đối với những người khác là bình thường. Anh rất quý trọng em, không muốn khiến em tổn thương, vì vậy càng không muốn lừa gạt em, cho nên anh vẫn không có cách nào xác định được tình cảm của mình đối với em.”

Khương Ngọc: “. . . . . .”

Diệp Duy Trăn: “Nhưng anh cẩn thận từng li từng tí đối xử với một người thì đây là lần đầu tiên.”

Khương Ngọc mở trừng hai mắt, Diệp Duy Trăn cúi đầu nhìn cô thật kỹ, “Khương Ngọc, anh nghĩ anh đối với em cũng không giống vậy. Trông thấy em ở chung một chỗ với người đàn ông khác thì anh không thích, vô cùng không thích hình ảnh đó.”

Khương Ngọc phục hồi tinh thần lại, “Diệp Duy Trăn, anh ——”

Diệp Duy Trăn cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi cô, âm thanh gần như thì thầm, “Anh nghĩ anh đang ghen. Cho nên, có thể coi đây là anh đã thích em rồi không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Nho Chín

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook