Chương 45: : Về Chuyện Sinh Con.
October Angelica
28/05/2021
Mấy ngày nay trong người của Vệ Gia Tuyền cảm thấy hơi khó chịu, lại còn làm việc cường độ cao nên cơ thể đã sớm không chịu được. Hoắc Dự không cho cô tham gia dạ tiệc do Tần Vi tổ chức, hai vợ chồng đều ở nhà.
Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự cùng ăn cơm tối với ông quản gia ở nhà, vẻ mặt của ông quản gia vẻ vô cùng cô đơn. Bởi vì đoàn làm việc ở đây hai ngày sẽ rời khỏi vào ngày mai. Biệt thự sẽ trở lại vắng vẻ như trước đây.
Vệ Gia Tuyền nhận ra tâm trạng của ông ấy, chủ động mở miệng nói chuyện: "Ông nội Trần, sau này chỉ cần lúc nào anh và con có thời gian rảnh sẽ quay về thăm ông. Chúng con biết ông không muốn trở về nước, nhưng ông cũng có thể thỉnh thoảng về chơi một thời gian. Nhân tiện đến thăm chúng con.”
Ông quản gia thở dài nói: "Cũng không phải là ông không muốn thăm tụi con, chỉ là con cháu đều đã kết hôn, có gia đình riêng của riêng mình, cũng có công việc riêng, nếu ông đến sẽ khiến cho tụi con bận rộn thêm.”
Hoắc Dự vội nói: "Ý của Gia Tuyền là ông có thể về nước chơi, nếu ông thích thì đến gặp chúng con, không phải ông làm phiền chúng con.” Anh đã hiểu quá rõ ông quản gia cả một đời đều quen với việc chăm sóc người khác, chăm sóc người khác làm ông thấy vui vẻ. Nếu để người khác chăm sóc ông, ông sẽ cảm thấy không thoải mái.
Ông quản gia đột nhiên cười nói: "Nếu như con và Gia Tuyền có con mà sợ người khác chăm sóc không tốt, thì ông sẽ đến chăm sóc giúp tụi con.”
Vệ Gia Tuyền không ngờ cô và Hoắc Dự có lòng muốn an ủi người khác nhưng lại tự đào hố chôn mình.
Hoắc Dự ngồi đối diện Vệ Gia Tuyền, nhìn vẻ mặt của cô anh không khỏi bật cười.
Sau khi Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền dùng bữa xong với ông quản gia, họ đi dạo ra bên ngoài biệt thự để tiêu hóa, vừa đi vừa nắm tay nhau.
Hoắc Dự đã từng nói với Vệ Gia Tuyền rằng năm anh sinh ra ông cố nội anh đã trồng một cây tùng. Bây giờ hai người bọn họ đang đi đến bên cạnh cây tùng.
"Lúc ông cố nội ra đi, đã cho anh biết một điều. Hóa ra trên đời này không phải ai cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh. Không lâu sau, khi anh đang ở ngoài thì ông cố của anh ra đi, khi đó anh đột nhiên cảm thấy con người thật yếu ớt. Anh thấy gần đây ông nội Trần luôn nhớ tới những việc xảy ra trước kia.” Hầu như Hoắc Dự rất tự tin dường như mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, hiếm khi anh tỏ vẻ buồn bã.
Vệ Gia Tuyền nói: "Vậy chúng ta ở với ông ấy một thời gian nữa đi.”
Hoắc Dự bất lực nói: "Chú Phùng suýt làm hỏng điện thoại để thúc giục anh trở về và dường như em quên rằng vài ngày nữa là sinh nhật ba em.”
Gần đây Vệ Gia Tuyền bận rộn đến mức thật sự quên mất sinh nhật của ba mình, cô gật đầu nói: "Đã đến lúc phải về rồi.” Cho dù thật sự quên mất sinh nhật của ba mình, ba cô ấy có thể không tức giận, nhưng Hoắc Dự còn đang trong giai đoạn được xem xét biểu hiện nên điều này không thể quên được.
Sau khi hai người về phòng, họ lần lượt đi tắm rồi cùng nhau lên giường.
Hoắc Dự ôm Vệ Gia Tuyền vào lòng, nói khẽ: "Gia Tuyền à, em không cần quá để ý lời nói của ông nội Trần đâu, ý của anh vẫn vậy, chỉ cần em không muốn có con chúng ta sẽ không có con.”
Vệ Gia Tuyền hỏi: "Anh vẫn còn rất sợ em mang thai sao?"
Lần trước Hoắc Dự biết mẹ của Vệ Gia Tuyền lúc sinh cô bị khó sinh nhưng được đưa đi cấp cứu đúng lúc, trong lòng anh đối với chuyện này vẫn còn thật sự sợ hãi. Không phải là anh không thích trẻ con nhưng hai vợ chồng bây giờ chưa có con, con cái với anh mà nói cũng chỉ tồn tại trong tưởng tượng. Vệ Gia Tuyền không giống vậy, hiện giờ cô đang ở bên cạnh anh, anh không thể vì một đứa bé mà để cô mạo hiểm. Anh không cảm thấy suy nghĩ này của mình có gì lạ, anh còn nhớ rõ vẻ mặt của ba vợ nhắc đến việc Vệ Gia Tuyền có con, điều này cho thấy việc mẹ của Vệ Gia Tuyền sinh cô đã để lại bóng ma rất trong lòng ông ấy.
Sau đó Hoắc Dự hỏi mẹ anh về vấn đề này, anh cho rằng chỉ có mẹ anh, người đã thực sự sinh con mới có thể cảm nhận được vấn đề này.
Anh còn nhớ rõ lúc Bạch Kiều nói với anh những chuyện khác không quan trọng, quan trọng là Vệ Gia Tuyền có muốn có con hay không. Vì yêu Vệ Gia Tuyền anh nên học cách tôn trọng lựa chọn của cô.
Hoắc Dự hôn Vệ Gia Tuyền một cái rồi trả lời: "Chắc chắn là sợ rồi.”
Vệ Gia Tuyền nắm chặt tay anh, cười nói: "Hiện tại em cũng không muốn có con, em đang tập trung vào việc quay phim lại càng muốn hưởng thụ thế giới hai người với anh nhiều hơn. Em sợ nếu như có con, em không còn quan tâm đến anh nhiều được.”
Lời nói của Vệ Gia Tuyền khiến cho Hoắc Dự không còn muốn có con nữa.
"Nhưng em vẫn thích trẻ con, chỉ cần con chúng ta không giống với những con gấu con là được.” Nói xong cô lại không nhịn được cười: "Nhưng chúng ta không thể dạy tính cách trẻ con của Cổ Vân Triết được.”
Hoắc Dự buồn cười nói: "Anh đang nghi ngờ em đang ám chỉ em họ của em.”
Vệ Gia Tuyền gật đầu nói: "Không cần hoài nghi, ý em chính là như vậy.”
Hoắc Dự cười ra tiếng, cười xong lại nói: "Nếu thật sự hai chúng ta có con, anh sẽ trồng thêm một cây tùng bên cạnh cái cây của ông cố nội.”
Vệ Gia Tuyền nhẹ nhàng trả lời.
Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự ở lại Los Angeles thêm một ngày nữa rồi mới rời đi. Trước khi đi ông quản gia còn nhìn theo họ rất lâu, trong mắt tràn đầy vẻ không nỡ.
Hoắc Dự không đành lòng nên nói với ông ấy vài câu rồi mới đưa Vệ Gia Tuyền đi thật.
Một ngày sau Vệ Gia Tuyền trở về nước, Đổng An Ni mang theo hai bản hợp đồng đến nhà Vệ Gia Tuyền.
Đổng An Ni đến đây đón Vệ Gia Tuyền không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy vào nhà. Cô ấy ‘chậc chậc’ hai tiếng rồi nói: "Đúng là người giàu có khác, cái phòng này có thể bằng một căn hộ đấy.”
Vệ Gia Tuyền dở khóc dở cười nói: "Chị Đổng à, chị có cần em đưa đi tham quan xung quanh một chút không?"
Đổng An Ni vội nói: "Đương nhiên rồi.” Nói rồi không nhịn được mà nở nụ cười, xua tay ám chỉ cô ấy đang nói đùa.
Đổng An Ni đến nhà nhất định là bàn chuyện công việc, cô cầm cốc nước mà Vệ Gia Tuyền đưa cho, không tiếp tục trêu ghẹo nữa.
"Lần này em gặp may rồi.” Đổng An Ni cười hết sức thần bí: "Đạo diễn Lâm trực tiếp chỉ định em làm nữ chính. Đây là hợp đồng.”
Vệ Gia Tuyền ngạc nhiên hỏi: "Sao có thể chứ?” Đúng là vừa muốn ngủ đã có gối kề bên.
Đổng An Ni trả lời: "Chính trợ lý của đạo diễn Lâm liên lạc với chị. Chị bóng gió hỏi vài câu, chắc hẳn ông ấy đã xem hết 《Lời chia tay mùa xuân 》 rồi. Sau đó hỏi đạo diễn Cảnh Ung rồi mới bảo trợ lý của ông ấy liên hệ với chị.” Trợ lý của Lâm Tĩnh đã nói là thấy Lâm Tĩnh chỉ định mời Vệ Gia Tuyền đóng nữ chính của bộ phim mà ông ấy đang định quay. Dù sao cũng không có gì đặc biệt, xem như làm việc tốt cho Đổng An Ni nên đã nói với cô ấy.
Đổng An Ni nói thêm: "Nhưng em cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, em cũng biết cảnh quay của đạo diễn Lâm thường sẽ có những cảnh hành động. Em sẽ được sắp xếp một khoá huấn luyện đặc biệt trước khi bắt đầu quay. Em phải chịu khó luyện tập một chút.” Phim của Lâm Tĩnh hầu hết đều là phim cảnh sát, xã hội đen, cảnh hành động đương nhiên là không thể thiếu. Các đạo diễn lớn như vậy thường không thích diễn viên dùng người đóng thế.
Vệ Gia Tuyền vội vàng nói: "Thật may mắn khi có thể xuất hiện trong phim của ông ấy. Chịu chút cực khổ cũng có sao?"
Đổng An Ni đã đoán được cô sẽ có thái độ này, nên đưa cho cô xem một bản hợp đồng khác: "Đây là ‘Cùng nhau khám phá’ của tổ tiết mục gửi đến. Để chị bàn bạc với em sớm một chút, vì chương trình sẽ bắt đầu quay vào cuối tháng. Thời gian ghi hình tương đối gấp. Nếu em không muốn tham gia, họ sẽ tìm người khác ngay. Cá nhân chị nghĩ em có thể đi xem chương trình này. Dù sao thì phim của đạo diễn Lâm đến năm sau mới bấm máy. Không có mâu thuẫn gì trong lịch trình. Danh tiếng hiện tại của em đã lên rồi. Tham gia một chương trình thực tế nhỏ có thể khiến cho nhiều người biết đến em hơn. Nếu muốn giữ vẻ bí ẩn thì chúng ta sẽ chỉ tham gia chương trình thực tế này và không tham gia những chương trình khác trong tương lai.”
Vệ Gia Tuyền hỏi: "Hàn Thiền có tham gia không?"
Đổng An Ni gật đầu nói: "Cô ấy có tham gia, nhưng những người khác nghe nói vẫn còn chưa quyết định. Tình huống hiện tại chắc cũng giống em.”
Vệ Gia Tuyền nói: "Vậy thì tham gia.”
Đổng An Ni buồn cười nói: "Em muốn tham gia tiết mục này sao?"
Vệ Gia Tuyền gật đầu nói: "Là cả hai.”
Hai ngày nữa là sinh nhật của ba Vệ Gia Tuyền, Vệ Đạm.
Tuổi của Vệ Đạm ngày càng lớn, càng ngày càng không quan tâm đến chuyện sinh nhật, anh trai đã hỏi ông có muốn ra ngoài ăn tiệc không nhưng ông đã từ chối.
Nhưng vào ngày sinh nhật của Vệ Đạm, ông lại đứng trước cửa sổ lớn không ngừng nhìn ra ngoài.
Quý Thần Hi nhìn thấy dáng vẻ của ông ấy, hai lần trước không nói gì nhưng ngày càng bắt gặp dáng vẻ này càng nhiều nên nhịn không được mà nói: "Nếu anh mong Gia Tuyền trở về thì chúng ta gọi điện thoại hỏi thử đi nhé?"
Vệ Đạm ho khan một tiếng: "Ai nói anh đợi con bé về?"
Quý Thần Hi cười không vạch trần ông ấy, lại hỏi: "Sắp đến trưa rồi, anh nấu cơm hay để dì giúp việc nấu?"
Vệ Đạm nói: "Để anh làm.” Nói xong thì đi vào phòng bếp.
Hôm nay là ngày làm việc nên Hoắc Dự đến công ty sau đó cùng Vệ Gia Tuyền trở về nhà họ Vệ. Trên đường đi đường còn vòng lấy bánh sinh nhật đã đặt trước nên có hơi chậm trễ một chút. Lúc trở về nhà họ Vệ đã gần trưa. .
Nhìn thấy con gái và con rể đã trở lại, Quý Thần Hi chỉ về phía phòng bếp cười nói: "Mau đi xem một chút đi. Ông ấy đã mong chờ cả buổi sáng rồi.”
Hoắc Dự đặt bánh sinh nhật xuống, cùng Ngụy Gia Tư vào bếp.
"Anh đã nói với em là em không cần phải vào, sẽ xong ngay thôi. Dù sao chỉ có hai người chúng ta nên sẽ nấu ba món.” Vệ Đạm nghĩ là Quý Thần Hi đi vào, không hề nhìn lại.
"Ba, để con giúp ba.” Vệ Gia Tuyền nói.
Vệ Đạm sửng sốt một chút, quay đầu lại nói: "Con trở về lúc nào vậy?"
Vệ Gia Tuyền ôm ông nói: "Sinh nhật ba làm sao mà con không về được?” Cô nói xong liếc nhìn Hoắc Dự: "Anh ấy mua cho ba bánh sinh nhật, còn chuẩn bị quà nữa.”
Vệ Đạm hừ lạnh một tiếng: "Nhóc con chỉ biết tiêu tiền bậy bạ.”
Vệ Gia Tuyền có thể nhìn thấy tuy sắc mặt lạnh lùng nhưng lông mày của ông lại cười.
Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự trở về hiển nhiên Vệ Đạm không thể chỉ nấu ba món. Cũng may là ông ấy đã chuẩn bị sẵn, đoán chừng đôi vợ chồng trẻ nhất định sẽ đến ăn vào buổi trưa hoặc buổi tối, nên đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu.
Giờ ăn trưa hơi muộn so với dự kiến nhưng mọi người trong bàn đều rất vui vẻ.
Vệ Đạm hỏi Hoắc Dự về một số vấn đề kinh doanh và thỉnh thoảng sẽ hỏi về anh vài câu. Hoắc Dự nghe rất nghiêm túc và rất khiêm tốn.
Vệ Đạm dần dần tiếp quản Vệ Thị sau khi anh trai nghỉ hưu. Những năm gần đây, sau khi con gái Vệ Gia Kỳ của anh trai bắt đầu có thể tự tiếp quản, ông ấy cũng dần dần rút lui. Tuy rằng Hoắc Dự từ nhỏ đã thông minh nhưng Vệ Đạm lại là người từng trải hơn anh.
Nhìn thấy thái độ của Vệ Đạm đối với Hoắc Dự, Quý Thần Hi mỉm cười nhìn con gái. Bà biết Vệ Đạm vẫn luôn thích Hoắc Dự nhưng mà ông ấy quá quan tâm đến Vệ Gia Tuyền nên cho dù là gả Vệ Gia Tuyền cho ai ông ấy cũng không thể vừa lòng.
Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự cùng ăn cơm tối với ông quản gia ở nhà, vẻ mặt của ông quản gia vẻ vô cùng cô đơn. Bởi vì đoàn làm việc ở đây hai ngày sẽ rời khỏi vào ngày mai. Biệt thự sẽ trở lại vắng vẻ như trước đây.
Vệ Gia Tuyền nhận ra tâm trạng của ông ấy, chủ động mở miệng nói chuyện: "Ông nội Trần, sau này chỉ cần lúc nào anh và con có thời gian rảnh sẽ quay về thăm ông. Chúng con biết ông không muốn trở về nước, nhưng ông cũng có thể thỉnh thoảng về chơi một thời gian. Nhân tiện đến thăm chúng con.”
Ông quản gia thở dài nói: "Cũng không phải là ông không muốn thăm tụi con, chỉ là con cháu đều đã kết hôn, có gia đình riêng của riêng mình, cũng có công việc riêng, nếu ông đến sẽ khiến cho tụi con bận rộn thêm.”
Hoắc Dự vội nói: "Ý của Gia Tuyền là ông có thể về nước chơi, nếu ông thích thì đến gặp chúng con, không phải ông làm phiền chúng con.” Anh đã hiểu quá rõ ông quản gia cả một đời đều quen với việc chăm sóc người khác, chăm sóc người khác làm ông thấy vui vẻ. Nếu để người khác chăm sóc ông, ông sẽ cảm thấy không thoải mái.
Ông quản gia đột nhiên cười nói: "Nếu như con và Gia Tuyền có con mà sợ người khác chăm sóc không tốt, thì ông sẽ đến chăm sóc giúp tụi con.”
Vệ Gia Tuyền không ngờ cô và Hoắc Dự có lòng muốn an ủi người khác nhưng lại tự đào hố chôn mình.
Hoắc Dự ngồi đối diện Vệ Gia Tuyền, nhìn vẻ mặt của cô anh không khỏi bật cười.
Sau khi Hoắc Dự và Vệ Gia Tuyền dùng bữa xong với ông quản gia, họ đi dạo ra bên ngoài biệt thự để tiêu hóa, vừa đi vừa nắm tay nhau.
Hoắc Dự đã từng nói với Vệ Gia Tuyền rằng năm anh sinh ra ông cố nội anh đã trồng một cây tùng. Bây giờ hai người bọn họ đang đi đến bên cạnh cây tùng.
"Lúc ông cố nội ra đi, đã cho anh biết một điều. Hóa ra trên đời này không phải ai cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh. Không lâu sau, khi anh đang ở ngoài thì ông cố của anh ra đi, khi đó anh đột nhiên cảm thấy con người thật yếu ớt. Anh thấy gần đây ông nội Trần luôn nhớ tới những việc xảy ra trước kia.” Hầu như Hoắc Dự rất tự tin dường như mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, hiếm khi anh tỏ vẻ buồn bã.
Vệ Gia Tuyền nói: "Vậy chúng ta ở với ông ấy một thời gian nữa đi.”
Hoắc Dự bất lực nói: "Chú Phùng suýt làm hỏng điện thoại để thúc giục anh trở về và dường như em quên rằng vài ngày nữa là sinh nhật ba em.”
Gần đây Vệ Gia Tuyền bận rộn đến mức thật sự quên mất sinh nhật của ba mình, cô gật đầu nói: "Đã đến lúc phải về rồi.” Cho dù thật sự quên mất sinh nhật của ba mình, ba cô ấy có thể không tức giận, nhưng Hoắc Dự còn đang trong giai đoạn được xem xét biểu hiện nên điều này không thể quên được.
Sau khi hai người về phòng, họ lần lượt đi tắm rồi cùng nhau lên giường.
Hoắc Dự ôm Vệ Gia Tuyền vào lòng, nói khẽ: "Gia Tuyền à, em không cần quá để ý lời nói của ông nội Trần đâu, ý của anh vẫn vậy, chỉ cần em không muốn có con chúng ta sẽ không có con.”
Vệ Gia Tuyền hỏi: "Anh vẫn còn rất sợ em mang thai sao?"
Lần trước Hoắc Dự biết mẹ của Vệ Gia Tuyền lúc sinh cô bị khó sinh nhưng được đưa đi cấp cứu đúng lúc, trong lòng anh đối với chuyện này vẫn còn thật sự sợ hãi. Không phải là anh không thích trẻ con nhưng hai vợ chồng bây giờ chưa có con, con cái với anh mà nói cũng chỉ tồn tại trong tưởng tượng. Vệ Gia Tuyền không giống vậy, hiện giờ cô đang ở bên cạnh anh, anh không thể vì một đứa bé mà để cô mạo hiểm. Anh không cảm thấy suy nghĩ này của mình có gì lạ, anh còn nhớ rõ vẻ mặt của ba vợ nhắc đến việc Vệ Gia Tuyền có con, điều này cho thấy việc mẹ của Vệ Gia Tuyền sinh cô đã để lại bóng ma rất trong lòng ông ấy.
Sau đó Hoắc Dự hỏi mẹ anh về vấn đề này, anh cho rằng chỉ có mẹ anh, người đã thực sự sinh con mới có thể cảm nhận được vấn đề này.
Anh còn nhớ rõ lúc Bạch Kiều nói với anh những chuyện khác không quan trọng, quan trọng là Vệ Gia Tuyền có muốn có con hay không. Vì yêu Vệ Gia Tuyền anh nên học cách tôn trọng lựa chọn của cô.
Hoắc Dự hôn Vệ Gia Tuyền một cái rồi trả lời: "Chắc chắn là sợ rồi.”
Vệ Gia Tuyền nắm chặt tay anh, cười nói: "Hiện tại em cũng không muốn có con, em đang tập trung vào việc quay phim lại càng muốn hưởng thụ thế giới hai người với anh nhiều hơn. Em sợ nếu như có con, em không còn quan tâm đến anh nhiều được.”
Lời nói của Vệ Gia Tuyền khiến cho Hoắc Dự không còn muốn có con nữa.
"Nhưng em vẫn thích trẻ con, chỉ cần con chúng ta không giống với những con gấu con là được.” Nói xong cô lại không nhịn được cười: "Nhưng chúng ta không thể dạy tính cách trẻ con của Cổ Vân Triết được.”
Hoắc Dự buồn cười nói: "Anh đang nghi ngờ em đang ám chỉ em họ của em.”
Vệ Gia Tuyền gật đầu nói: "Không cần hoài nghi, ý em chính là như vậy.”
Hoắc Dự cười ra tiếng, cười xong lại nói: "Nếu thật sự hai chúng ta có con, anh sẽ trồng thêm một cây tùng bên cạnh cái cây của ông cố nội.”
Vệ Gia Tuyền nhẹ nhàng trả lời.
Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự ở lại Los Angeles thêm một ngày nữa rồi mới rời đi. Trước khi đi ông quản gia còn nhìn theo họ rất lâu, trong mắt tràn đầy vẻ không nỡ.
Hoắc Dự không đành lòng nên nói với ông ấy vài câu rồi mới đưa Vệ Gia Tuyền đi thật.
Một ngày sau Vệ Gia Tuyền trở về nước, Đổng An Ni mang theo hai bản hợp đồng đến nhà Vệ Gia Tuyền.
Đổng An Ni đến đây đón Vệ Gia Tuyền không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy vào nhà. Cô ấy ‘chậc chậc’ hai tiếng rồi nói: "Đúng là người giàu có khác, cái phòng này có thể bằng một căn hộ đấy.”
Vệ Gia Tuyền dở khóc dở cười nói: "Chị Đổng à, chị có cần em đưa đi tham quan xung quanh một chút không?"
Đổng An Ni vội nói: "Đương nhiên rồi.” Nói rồi không nhịn được mà nở nụ cười, xua tay ám chỉ cô ấy đang nói đùa.
Đổng An Ni đến nhà nhất định là bàn chuyện công việc, cô cầm cốc nước mà Vệ Gia Tuyền đưa cho, không tiếp tục trêu ghẹo nữa.
"Lần này em gặp may rồi.” Đổng An Ni cười hết sức thần bí: "Đạo diễn Lâm trực tiếp chỉ định em làm nữ chính. Đây là hợp đồng.”
Vệ Gia Tuyền ngạc nhiên hỏi: "Sao có thể chứ?” Đúng là vừa muốn ngủ đã có gối kề bên.
Đổng An Ni trả lời: "Chính trợ lý của đạo diễn Lâm liên lạc với chị. Chị bóng gió hỏi vài câu, chắc hẳn ông ấy đã xem hết 《Lời chia tay mùa xuân 》 rồi. Sau đó hỏi đạo diễn Cảnh Ung rồi mới bảo trợ lý của ông ấy liên hệ với chị.” Trợ lý của Lâm Tĩnh đã nói là thấy Lâm Tĩnh chỉ định mời Vệ Gia Tuyền đóng nữ chính của bộ phim mà ông ấy đang định quay. Dù sao cũng không có gì đặc biệt, xem như làm việc tốt cho Đổng An Ni nên đã nói với cô ấy.
Đổng An Ni nói thêm: "Nhưng em cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, em cũng biết cảnh quay của đạo diễn Lâm thường sẽ có những cảnh hành động. Em sẽ được sắp xếp một khoá huấn luyện đặc biệt trước khi bắt đầu quay. Em phải chịu khó luyện tập một chút.” Phim của Lâm Tĩnh hầu hết đều là phim cảnh sát, xã hội đen, cảnh hành động đương nhiên là không thể thiếu. Các đạo diễn lớn như vậy thường không thích diễn viên dùng người đóng thế.
Vệ Gia Tuyền vội vàng nói: "Thật may mắn khi có thể xuất hiện trong phim của ông ấy. Chịu chút cực khổ cũng có sao?"
Đổng An Ni đã đoán được cô sẽ có thái độ này, nên đưa cho cô xem một bản hợp đồng khác: "Đây là ‘Cùng nhau khám phá’ của tổ tiết mục gửi đến. Để chị bàn bạc với em sớm một chút, vì chương trình sẽ bắt đầu quay vào cuối tháng. Thời gian ghi hình tương đối gấp. Nếu em không muốn tham gia, họ sẽ tìm người khác ngay. Cá nhân chị nghĩ em có thể đi xem chương trình này. Dù sao thì phim của đạo diễn Lâm đến năm sau mới bấm máy. Không có mâu thuẫn gì trong lịch trình. Danh tiếng hiện tại của em đã lên rồi. Tham gia một chương trình thực tế nhỏ có thể khiến cho nhiều người biết đến em hơn. Nếu muốn giữ vẻ bí ẩn thì chúng ta sẽ chỉ tham gia chương trình thực tế này và không tham gia những chương trình khác trong tương lai.”
Vệ Gia Tuyền hỏi: "Hàn Thiền có tham gia không?"
Đổng An Ni gật đầu nói: "Cô ấy có tham gia, nhưng những người khác nghe nói vẫn còn chưa quyết định. Tình huống hiện tại chắc cũng giống em.”
Vệ Gia Tuyền nói: "Vậy thì tham gia.”
Đổng An Ni buồn cười nói: "Em muốn tham gia tiết mục này sao?"
Vệ Gia Tuyền gật đầu nói: "Là cả hai.”
Hai ngày nữa là sinh nhật của ba Vệ Gia Tuyền, Vệ Đạm.
Tuổi của Vệ Đạm ngày càng lớn, càng ngày càng không quan tâm đến chuyện sinh nhật, anh trai đã hỏi ông có muốn ra ngoài ăn tiệc không nhưng ông đã từ chối.
Nhưng vào ngày sinh nhật của Vệ Đạm, ông lại đứng trước cửa sổ lớn không ngừng nhìn ra ngoài.
Quý Thần Hi nhìn thấy dáng vẻ của ông ấy, hai lần trước không nói gì nhưng ngày càng bắt gặp dáng vẻ này càng nhiều nên nhịn không được mà nói: "Nếu anh mong Gia Tuyền trở về thì chúng ta gọi điện thoại hỏi thử đi nhé?"
Vệ Đạm ho khan một tiếng: "Ai nói anh đợi con bé về?"
Quý Thần Hi cười không vạch trần ông ấy, lại hỏi: "Sắp đến trưa rồi, anh nấu cơm hay để dì giúp việc nấu?"
Vệ Đạm nói: "Để anh làm.” Nói xong thì đi vào phòng bếp.
Hôm nay là ngày làm việc nên Hoắc Dự đến công ty sau đó cùng Vệ Gia Tuyền trở về nhà họ Vệ. Trên đường đi đường còn vòng lấy bánh sinh nhật đã đặt trước nên có hơi chậm trễ một chút. Lúc trở về nhà họ Vệ đã gần trưa. .
Nhìn thấy con gái và con rể đã trở lại, Quý Thần Hi chỉ về phía phòng bếp cười nói: "Mau đi xem một chút đi. Ông ấy đã mong chờ cả buổi sáng rồi.”
Hoắc Dự đặt bánh sinh nhật xuống, cùng Ngụy Gia Tư vào bếp.
"Anh đã nói với em là em không cần phải vào, sẽ xong ngay thôi. Dù sao chỉ có hai người chúng ta nên sẽ nấu ba món.” Vệ Đạm nghĩ là Quý Thần Hi đi vào, không hề nhìn lại.
"Ba, để con giúp ba.” Vệ Gia Tuyền nói.
Vệ Đạm sửng sốt một chút, quay đầu lại nói: "Con trở về lúc nào vậy?"
Vệ Gia Tuyền ôm ông nói: "Sinh nhật ba làm sao mà con không về được?” Cô nói xong liếc nhìn Hoắc Dự: "Anh ấy mua cho ba bánh sinh nhật, còn chuẩn bị quà nữa.”
Vệ Đạm hừ lạnh một tiếng: "Nhóc con chỉ biết tiêu tiền bậy bạ.”
Vệ Gia Tuyền có thể nhìn thấy tuy sắc mặt lạnh lùng nhưng lông mày của ông lại cười.
Vệ Gia Tuyền và Hoắc Dự trở về hiển nhiên Vệ Đạm không thể chỉ nấu ba món. Cũng may là ông ấy đã chuẩn bị sẵn, đoán chừng đôi vợ chồng trẻ nhất định sẽ đến ăn vào buổi trưa hoặc buổi tối, nên đã chuẩn bị sẵn nguyên liệu.
Giờ ăn trưa hơi muộn so với dự kiến nhưng mọi người trong bàn đều rất vui vẻ.
Vệ Đạm hỏi Hoắc Dự về một số vấn đề kinh doanh và thỉnh thoảng sẽ hỏi về anh vài câu. Hoắc Dự nghe rất nghiêm túc và rất khiêm tốn.
Vệ Đạm dần dần tiếp quản Vệ Thị sau khi anh trai nghỉ hưu. Những năm gần đây, sau khi con gái Vệ Gia Kỳ của anh trai bắt đầu có thể tự tiếp quản, ông ấy cũng dần dần rút lui. Tuy rằng Hoắc Dự từ nhỏ đã thông minh nhưng Vệ Đạm lại là người từng trải hơn anh.
Nhìn thấy thái độ của Vệ Đạm đối với Hoắc Dự, Quý Thần Hi mỉm cười nhìn con gái. Bà biết Vệ Đạm vẫn luôn thích Hoắc Dự nhưng mà ông ấy quá quan tâm đến Vệ Gia Tuyền nên cho dù là gả Vệ Gia Tuyền cho ai ông ấy cũng không thể vừa lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.