Chương 34: Ba Mút Một Hơi Sẽ Không Đau Nữa
Dư Trạc
13/09/2024
Editor: L’espoir
*
Ngụy Quyên nhìn Lâm Yên ngồi nghiêm chỉnh và Lâm Thời Hằng đang có vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở hai đầu sô pha, không khỏi hỏi: “Ba con hai người lại làm sao nữa vậy?”
“Mẹ… Hai người nói chuyện đi, con về phòng trước đây ạ.”
Sắc mặt Lâm Yên đỏ bừng, chào hỏi Ngụy Quyên xong lập tức cầm túi xách đứng dậy, người nọ ngồi xuống, khó hiểu hỏi Lâm Thời Hằng: “Con bé làm sao vậy?”
“Bắt con bé chạy bộ buổi sáng cùng anh, không vui lắm.”
“Cái con bé này…”
Ngụy Quyên bật cười, bà biết Lâm Yên ghét vận động đến mức nào, vừa nghe xong lời này đã cho rằng Lâm Yên đang giận dỗi, buồn cười nói: “Quả thật cũng nên cho con bé vận động, trường trung học số 1 còn có phần tập thể dục giữa giờ, không làm quen sớm đến lúc đó lại ầm ĩ mình mệt mỏi.”
Ánh mắt lơ đãng rơi xuống bàn trà, Ngụy Quyên đang tươi cười hơi dừng lại: “Hôm nay anh đi gặp anh Văn Thăng à?”
“Ừ.” Hắn xoa trán: “Cuối tháng có một buổi giao lưu trong tỉnh, anh ấy muốn anh tới tham dự.”
Ý của Trác Văn Thăng chắc chắn không chỉ để cho hắn tham dự hội nghị, Ngụy Quyên sửng sốt một lúc, hồi lâu nói: “Cũng được, có thể về vẫn tốt hơn bây giờ. Chuyện trước kia đã qua rồi, mọi việc vẫn phải hướng về phía trước.”
Lâm Thời Hằng tràn ngập suy nghĩ: “Hôm nay anh cả nói, anh hai sắp trở về.”
Biểu tình trên mặt Ngụy Quyên cứng đờ, một lúc sau mới nói nói: “Trở về cũng rất tốt, trong nước phát triển không thua kém gì nước ngoài, anh ấy là người có bản lĩnh, ở đâu cũng có thể sống tốt.”
“Suy cho cùng anh là người có lỗi với anh ấy.”
Hắn thở dài.
“Đó là ngoài ý muốn, không ai muốn nó xảy ra cả, hơn nữa lúc ấy đang có ca phẫu thuật, cho dù không có, quá trình phẫu thuật vẫn có rủi ro.”
“Anh hai, đây là lỗi của anh.” Nếu không phải hắn sẽ không đi xa quê hương nhiều năm như vậy, một chút tin tức cũng không có.
Ánh mắt Ngụy Quyên nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, khóe môi từng chút từng chút mím lại.
Nghe Lâm Thời Hằng cảm khái bên tai, em không biết anh ấy kiêu ngạo và thiên phú cao đến mức nào đâu.
Sao cô không hiểu chứ?
Ngụy Quyên đột nhiên nhớ tới thiếu niên lưu manh xấu xa đang cười trên con đường nhỏ rợp bóng cây của trường, hắn có vẻ vênh váo, nói với cô giáo viên chỉ đạo bọn hắn đã khen hắn tài năng xuất chúng, còn nói hắn là người được tổ sư gia đuổi theo đút cơm ăn, bảo hắn không được lãng phí tài năng.
Nhớ tới thiếu niên quấn mãi không buông muốn cùng cô về nhà, khi hắn muốn lấy lòng người khác thì không ai cưỡng lại được, ba mẹ bị hắn dỗ dành đến mức nở nụ cười rạng rỡ, hận không thể coi hắn như con ruột.
Nhớ lại khi hắn lẻn vào phòng cô, mặt dày muốn dạy cho cô kiến thức sinh lý.
Nhớ tới, hắn nắm tay cô nói mình ở trường gặp mấy anh em cực kỳ tốt, hôm khác dẫn cô đi gặp họ.
Quả nhiên là thế sự trêu người, hiện tại, ngay cả gặp hắn một lần cũng trở thành điều xa xỉ và bất ổn.
“Đừng nghĩ nữa…”
Ngụy Quyên lấy lại tinh thần vỗ vỗ tay hắn: “Nếu anh ấy đã về, các anh cũng có thể gặp anh ấy bất cứ lúc nào, nhiều năm trôi qua như vậy, có một số chuyện nói ra thì tốt rồi.”
Bữa tối có chút trầm mặc, người một nhà đều mang tâm sự riêng, hứng thú không cao, đều sớm về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau, Ngụy Quyên rời giường làm điểm tâm, Lâm Thời Hằng cũng dậy theo, rửa mặt xong gõ cửa phòng Lâm Yên.
Đối phương lười biếng hừ hừ hai tiếng, rõ ràng vẫn đang ngủ nướng.
*
Ngụy Quyên nhìn Lâm Yên ngồi nghiêm chỉnh và Lâm Thời Hằng đang có vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở hai đầu sô pha, không khỏi hỏi: “Ba con hai người lại làm sao nữa vậy?”
“Mẹ… Hai người nói chuyện đi, con về phòng trước đây ạ.”
Sắc mặt Lâm Yên đỏ bừng, chào hỏi Ngụy Quyên xong lập tức cầm túi xách đứng dậy, người nọ ngồi xuống, khó hiểu hỏi Lâm Thời Hằng: “Con bé làm sao vậy?”
“Bắt con bé chạy bộ buổi sáng cùng anh, không vui lắm.”
“Cái con bé này…”
Ngụy Quyên bật cười, bà biết Lâm Yên ghét vận động đến mức nào, vừa nghe xong lời này đã cho rằng Lâm Yên đang giận dỗi, buồn cười nói: “Quả thật cũng nên cho con bé vận động, trường trung học số 1 còn có phần tập thể dục giữa giờ, không làm quen sớm đến lúc đó lại ầm ĩ mình mệt mỏi.”
Ánh mắt lơ đãng rơi xuống bàn trà, Ngụy Quyên đang tươi cười hơi dừng lại: “Hôm nay anh đi gặp anh Văn Thăng à?”
“Ừ.” Hắn xoa trán: “Cuối tháng có một buổi giao lưu trong tỉnh, anh ấy muốn anh tới tham dự.”
Ý của Trác Văn Thăng chắc chắn không chỉ để cho hắn tham dự hội nghị, Ngụy Quyên sửng sốt một lúc, hồi lâu nói: “Cũng được, có thể về vẫn tốt hơn bây giờ. Chuyện trước kia đã qua rồi, mọi việc vẫn phải hướng về phía trước.”
Lâm Thời Hằng tràn ngập suy nghĩ: “Hôm nay anh cả nói, anh hai sắp trở về.”
Biểu tình trên mặt Ngụy Quyên cứng đờ, một lúc sau mới nói nói: “Trở về cũng rất tốt, trong nước phát triển không thua kém gì nước ngoài, anh ấy là người có bản lĩnh, ở đâu cũng có thể sống tốt.”
“Suy cho cùng anh là người có lỗi với anh ấy.”
Hắn thở dài.
“Đó là ngoài ý muốn, không ai muốn nó xảy ra cả, hơn nữa lúc ấy đang có ca phẫu thuật, cho dù không có, quá trình phẫu thuật vẫn có rủi ro.”
“Anh hai, đây là lỗi của anh.” Nếu không phải hắn sẽ không đi xa quê hương nhiều năm như vậy, một chút tin tức cũng không có.
Ánh mắt Ngụy Quyên nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, khóe môi từng chút từng chút mím lại.
Nghe Lâm Thời Hằng cảm khái bên tai, em không biết anh ấy kiêu ngạo và thiên phú cao đến mức nào đâu.
Sao cô không hiểu chứ?
Ngụy Quyên đột nhiên nhớ tới thiếu niên lưu manh xấu xa đang cười trên con đường nhỏ rợp bóng cây của trường, hắn có vẻ vênh váo, nói với cô giáo viên chỉ đạo bọn hắn đã khen hắn tài năng xuất chúng, còn nói hắn là người được tổ sư gia đuổi theo đút cơm ăn, bảo hắn không được lãng phí tài năng.
Nhớ tới thiếu niên quấn mãi không buông muốn cùng cô về nhà, khi hắn muốn lấy lòng người khác thì không ai cưỡng lại được, ba mẹ bị hắn dỗ dành đến mức nở nụ cười rạng rỡ, hận không thể coi hắn như con ruột.
Nhớ lại khi hắn lẻn vào phòng cô, mặt dày muốn dạy cho cô kiến thức sinh lý.
Nhớ tới, hắn nắm tay cô nói mình ở trường gặp mấy anh em cực kỳ tốt, hôm khác dẫn cô đi gặp họ.
Quả nhiên là thế sự trêu người, hiện tại, ngay cả gặp hắn một lần cũng trở thành điều xa xỉ và bất ổn.
“Đừng nghĩ nữa…”
Ngụy Quyên lấy lại tinh thần vỗ vỗ tay hắn: “Nếu anh ấy đã về, các anh cũng có thể gặp anh ấy bất cứ lúc nào, nhiều năm trôi qua như vậy, có một số chuyện nói ra thì tốt rồi.”
Bữa tối có chút trầm mặc, người một nhà đều mang tâm sự riêng, hứng thú không cao, đều sớm về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau, Ngụy Quyên rời giường làm điểm tâm, Lâm Thời Hằng cũng dậy theo, rửa mặt xong gõ cửa phòng Lâm Yên.
Đối phương lười biếng hừ hừ hai tiếng, rõ ràng vẫn đang ngủ nướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.