Chương 35:
Dư Trạc
13/09/2024
Editor: L’espoir
*
Ngụy Quyên bật cười, nhìn dáng vẻ bất lực của Lâm Thời Hằng, nói: “Để em đi gọi con bé cho.”
Hai mươi phút sau, Lâm Yên bị buộc phải sửa soạn gọn gàng, ngái ngủ đứng trước mặt Lâm Thời Hằng: “Ba… Chào buổi sáng.”
Hắn giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Sắp bảy giờ rồi.”
Ngụ ý đã không còn sớm.
Lâm Yên lại a một tiếng: “Mới bảy giờ thôi mà ba!”
Ngụy Quyên nhịn cười, nói với hai người họ: “Cơm nước xong rồi, hai bố con chạy bộ trước đi, lát nữa em chạy thẳng tới đơn vị.”
Lâm Yên xấu hổ gật gật đầu, cơm mẹ đã chuẩn bị xong, cô thế nhưng còn cảm thấy giờ mình dậy khá sớm.
Lần đầu tiên ra ngoài chạy bộ, Lâm Yên vừa ra khỏi cửa đã mệt mỏi, đến công viên chạy được mười phút cô đã chống hông thở hồng hộc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hồng hào đổ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lâm Thời Hằng chạy tới tìm cô, thấy cô đang vẫy vẫy bàn tay nhỏ xíu quạt cho mình, nhất thời dở khóc dở cười.
Mới được 10 phút!! Hắn còn chưa nóng lên, cô có vẻ đã đến cực hạn rồi.
Yếu đuối.
“Đuổi kịp.” Hắn liếc nhìn cô một cái, đôi môi mỏng phun ra những lời khiến người ta đau đầu.
Trái tim nhỏ của Lâm Yên run lên, chu môi làm nũng với hắn, bị hắn tàn nhẫn phớt lờ, không còn cách nào khác, chỉ có thể khóc thầm cất chân nhỏ tiếp tục đi theo phía sau hắn.
Lâm Yên vốn tưởng rằng chỉ cần mình chạy đủ chậm, Lâm Thời Hằng nhất định sẽ không kiên nhẫn, cuối cùng bỏ lại cô chạy một mình, không ngờ đối phương lại nhận ra tâm tư của cô, chạy được một đoạn sẽ quay đầu lại tìm cô, mỗi lần như vậy còn dùng ánh mắt đừng hòng kể lể với ba nhìn cô.
Nếu như nhất định phải hình dung, Lâm Yên cảm thấy ánh mắt ấy rất giống bố già đang nhìn con gà yếu bằng nửa con mắt.
“…”
Hic, cô là một người có tế bào vận động cực kỳ kém phát triển, chạy không nhanh không phải là rất bình thường sao? Tại sao phải nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ tàn phế cấp ba! Bộ cô không cần mặt mũi hả T﹏T
“Ba… Ba ơi…”
Cô chờ hắn trở lại lần nữa, vội vàng nắm lấy vạt áo hắn, đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn: “Con chạy không nổi nữa…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, thở hồng hộc, hai mắt ươn ướt như đọng sương, ánh mắt Lâm Thời Hằng tối sầm lại, nhẹ gật đầu.
Lâm Yên như được đại xá, biểu tình sáng lạn trong nháy mắt, nắm chặt tay sau lưng hắn hét lên yeah.
Lâm Thời Hằng bất giác cong khóe môi.
Về đến nhà vừa vào cửa, cô đã ngửi thấy mùi cơm, chu môi nhỏ oán giận: “Thơm quá đi, chạy bộ quá mệt mỏi, con cảm thấy hôm nay con có thể ăn ba cái bánh bao nhỏ rồi!”
Dứt lời, cô khom lưng đổi giày, ngực đột nhiên truyền đến một trận đau nhức.
“Hừ——”
Cô kêu lên, bàn tay nhỏ bé tự nhiên sờ lên xoa xoa.
Lâm Thời Hằng nghe thấy tiếng cô quay đầu lại, thấy tay cô đặt ở ngực, nắm lấy bộ ngực căng tròn, nhận thấy ánh mắt của hắn, cô lập tức không được tự nhiên buông tay xuống, cau khuôn mặt nhỏ nhắn vội vàng giải thích: “Đột nhiên con đau quá.”
Cổ họng Lâm Thời Hằng lăn lộn hai lần, đi về phía cô: “Để ba nhìn xem…”
Lâm Yên ôm ngực theo bản năng lui về phía sau.
Lâm Thời Hằng đẩy cô vào góc tường, bất chấp sự che chắn của cô lấy lấy tay cô ra, vén áo thun rộng thùng thình lên, ánh mắt dừng lại trên bầu trơn bóng đầy đặn của cô.
Đưa tay ấn ấn: “Căng đau?”
“Ừm…” Cô gật đầu trong nước mắt.
“Đừng sợ, ba mút sẽ không đau nữa.”
Hắn cúi người ôm cả người cô lên đặt lên chiếc tủ thấp ở lối vào, cúi đầu hôn lên gò bồng đảo trần trụi của cô, khàn giọng nói: “Cởi nút áo ra, ôm chặt ba.”
*
Ngụy Quyên bật cười, nhìn dáng vẻ bất lực của Lâm Thời Hằng, nói: “Để em đi gọi con bé cho.”
Hai mươi phút sau, Lâm Yên bị buộc phải sửa soạn gọn gàng, ngái ngủ đứng trước mặt Lâm Thời Hằng: “Ba… Chào buổi sáng.”
Hắn giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Sắp bảy giờ rồi.”
Ngụ ý đã không còn sớm.
Lâm Yên lại a một tiếng: “Mới bảy giờ thôi mà ba!”
Ngụy Quyên nhịn cười, nói với hai người họ: “Cơm nước xong rồi, hai bố con chạy bộ trước đi, lát nữa em chạy thẳng tới đơn vị.”
Lâm Yên xấu hổ gật gật đầu, cơm mẹ đã chuẩn bị xong, cô thế nhưng còn cảm thấy giờ mình dậy khá sớm.
Lần đầu tiên ra ngoài chạy bộ, Lâm Yên vừa ra khỏi cửa đã mệt mỏi, đến công viên chạy được mười phút cô đã chống hông thở hồng hộc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hồng hào đổ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lâm Thời Hằng chạy tới tìm cô, thấy cô đang vẫy vẫy bàn tay nhỏ xíu quạt cho mình, nhất thời dở khóc dở cười.
Mới được 10 phút!! Hắn còn chưa nóng lên, cô có vẻ đã đến cực hạn rồi.
Yếu đuối.
“Đuổi kịp.” Hắn liếc nhìn cô một cái, đôi môi mỏng phun ra những lời khiến người ta đau đầu.
Trái tim nhỏ của Lâm Yên run lên, chu môi làm nũng với hắn, bị hắn tàn nhẫn phớt lờ, không còn cách nào khác, chỉ có thể khóc thầm cất chân nhỏ tiếp tục đi theo phía sau hắn.
Lâm Yên vốn tưởng rằng chỉ cần mình chạy đủ chậm, Lâm Thời Hằng nhất định sẽ không kiên nhẫn, cuối cùng bỏ lại cô chạy một mình, không ngờ đối phương lại nhận ra tâm tư của cô, chạy được một đoạn sẽ quay đầu lại tìm cô, mỗi lần như vậy còn dùng ánh mắt đừng hòng kể lể với ba nhìn cô.
Nếu như nhất định phải hình dung, Lâm Yên cảm thấy ánh mắt ấy rất giống bố già đang nhìn con gà yếu bằng nửa con mắt.
“…”
Hic, cô là một người có tế bào vận động cực kỳ kém phát triển, chạy không nhanh không phải là rất bình thường sao? Tại sao phải nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ tàn phế cấp ba! Bộ cô không cần mặt mũi hả T﹏T
“Ba… Ba ơi…”
Cô chờ hắn trở lại lần nữa, vội vàng nắm lấy vạt áo hắn, đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn: “Con chạy không nổi nữa…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, thở hồng hộc, hai mắt ươn ướt như đọng sương, ánh mắt Lâm Thời Hằng tối sầm lại, nhẹ gật đầu.
Lâm Yên như được đại xá, biểu tình sáng lạn trong nháy mắt, nắm chặt tay sau lưng hắn hét lên yeah.
Lâm Thời Hằng bất giác cong khóe môi.
Về đến nhà vừa vào cửa, cô đã ngửi thấy mùi cơm, chu môi nhỏ oán giận: “Thơm quá đi, chạy bộ quá mệt mỏi, con cảm thấy hôm nay con có thể ăn ba cái bánh bao nhỏ rồi!”
Dứt lời, cô khom lưng đổi giày, ngực đột nhiên truyền đến một trận đau nhức.
“Hừ——”
Cô kêu lên, bàn tay nhỏ bé tự nhiên sờ lên xoa xoa.
Lâm Thời Hằng nghe thấy tiếng cô quay đầu lại, thấy tay cô đặt ở ngực, nắm lấy bộ ngực căng tròn, nhận thấy ánh mắt của hắn, cô lập tức không được tự nhiên buông tay xuống, cau khuôn mặt nhỏ nhắn vội vàng giải thích: “Đột nhiên con đau quá.”
Cổ họng Lâm Thời Hằng lăn lộn hai lần, đi về phía cô: “Để ba nhìn xem…”
Lâm Yên ôm ngực theo bản năng lui về phía sau.
Lâm Thời Hằng đẩy cô vào góc tường, bất chấp sự che chắn của cô lấy lấy tay cô ra, vén áo thun rộng thùng thình lên, ánh mắt dừng lại trên bầu trơn bóng đầy đặn của cô.
Đưa tay ấn ấn: “Căng đau?”
“Ừm…” Cô gật đầu trong nước mắt.
“Đừng sợ, ba mút sẽ không đau nữa.”
Hắn cúi người ôm cả người cô lên đặt lên chiếc tủ thấp ở lối vào, cúi đầu hôn lên gò bồng đảo trần trụi của cô, khàn giọng nói: “Cởi nút áo ra, ôm chặt ba.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.