Chương 16: Bây Giờ Có Muốn Xoa Không?
Dư Trạc
03/12/2023
Editor: Gypsy
Cô hơi xấu hổ, ngẩng đầu nhìn hắn, “Ba đang chê con phiền phức ư?”
“Không có.”
Hắn lộ ra nụ cười nhạt hiếm có, nhìn cô như một con thỏ đang xù lông, trấn an nói: “Chỉ là ba cho rằng con gái gặp phải chuyện này sẽ nói với người lớn là nữ trước.”
Lâm Yên bĩu môi, nhéo tai thỏ, “Nhưng mà, mẹ không biết xoa bóp, mà ba lại giỏi y thuật, lại biết xoa bóp…”
Cô cũng không biết mình đang nói cái gì, càng nói về sau giọng càng lúc càng thấp, tự tin càng lúc càng không đủ, lông mi xinh đẹp nhấp nháy lên xuống, cuối cùng im lặng, cắn nhẹ môi dưới, nghiêng đầu nắm lấy tai thỏ nhưng không chịu nhìn hắn.
Lâm Thời Hằng giải vây cho cô, phụ họa: “Đúng vậy, ba biết xoa bóp, phương pháp vẫn rất chuyên nghiệp.”
Khóe miệng Lâm Yên cong lên.
“Thế nên bây giờ có muốn xoa không?”
Vẻ mặt cô cứng lại, Lâm Thời Hằng nhướng mày: “Vừa rồi không phải vì đau dữ dội nên mới khóc sao?”
“… Đúng vậy.” Lâm Yên ý thức được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, bả vai gầy gò nhẹ rụt lại không thể nhận ra, nhưng không nói gì về việc đeo bịt mắt, Lâm Thời Hằng cũng không nói, không biết hắn đã quên hay thế nào.
Lâm Thời Hằng đi đường mệt nhọc, dương như đã kiệt sức đến cùng cực, chờ khi Lâm Yên nằm xuống, cũng tự nhiên nằm xuống phía sau cô.
Thình thịch thình thịch, tiếng tim đập nhanh có chút rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
Cơ thể Lâm Yên căng thẳng, cảm thấy mình như vậy rất khó xử.
Cô thử tiến hành hít thở sâu, hy vọng nhờ đó có thể khiến mình thả lỏng, nhưng cô quên mất hôm nay mình mặc váy ngủ có cổ búp bê, phía trên không tiện cởi xuống, Lâm Thời Hằng chỉ có thể đi vào từ phía dưới.
Bởi vì cảm thấy trực tiếp nằm trên giường để ba xoa bóp ngực rất xấu hổ, cho nên Lâm Yên đã đắp một chiếc chăn bông nhẹ lên người cô, có chăn ngăn cách, Lâm Thời Hằng không nhìn thấy vị trí làn váy dưới thân của cô, chỉ có thể dựa vào cảm giác tay sờ qua.
Vì vậy, mặc dù Lâm Thời Hằng đã rất chú ý, nhưng tay hắn vẫn như có như không đụng phải mông cong và chân cô.
Trong tiếng rên rỉ yếu ớt của Lâm Yên, Lâm Thời Hằng vén lên một góc làn váy của cô, theo đường cong lồi lõm chậm rãi đi tới mép vú dưới, trong tiếng thở dốc dồn dập và tiếng tim đập của cô đưa tay ra, lòng bàn tay của Lâm Thời Hằng lập tức tràn đầy, tất cả đều nhẵn nhụi như mỡ.
Phần mềm nhất của ngực bị một bàn tay lớn nắm lấy, Lâm Yên không chịu nổi run rẩy cơ thể, vặn vẹo mông, cổ họng không khô khan không chịu nổi.
Cô hơi xấu hổ, ngẩng đầu nhìn hắn, “Ba đang chê con phiền phức ư?”
“Không có.”
Hắn lộ ra nụ cười nhạt hiếm có, nhìn cô như một con thỏ đang xù lông, trấn an nói: “Chỉ là ba cho rằng con gái gặp phải chuyện này sẽ nói với người lớn là nữ trước.”
Lâm Yên bĩu môi, nhéo tai thỏ, “Nhưng mà, mẹ không biết xoa bóp, mà ba lại giỏi y thuật, lại biết xoa bóp…”
Cô cũng không biết mình đang nói cái gì, càng nói về sau giọng càng lúc càng thấp, tự tin càng lúc càng không đủ, lông mi xinh đẹp nhấp nháy lên xuống, cuối cùng im lặng, cắn nhẹ môi dưới, nghiêng đầu nắm lấy tai thỏ nhưng không chịu nhìn hắn.
Lâm Thời Hằng giải vây cho cô, phụ họa: “Đúng vậy, ba biết xoa bóp, phương pháp vẫn rất chuyên nghiệp.”
Khóe miệng Lâm Yên cong lên.
“Thế nên bây giờ có muốn xoa không?”
Vẻ mặt cô cứng lại, Lâm Thời Hằng nhướng mày: “Vừa rồi không phải vì đau dữ dội nên mới khóc sao?”
“… Đúng vậy.” Lâm Yên ý thức được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, bả vai gầy gò nhẹ rụt lại không thể nhận ra, nhưng không nói gì về việc đeo bịt mắt, Lâm Thời Hằng cũng không nói, không biết hắn đã quên hay thế nào.
Lâm Thời Hằng đi đường mệt nhọc, dương như đã kiệt sức đến cùng cực, chờ khi Lâm Yên nằm xuống, cũng tự nhiên nằm xuống phía sau cô.
Thình thịch thình thịch, tiếng tim đập nhanh có chút rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
Cơ thể Lâm Yên căng thẳng, cảm thấy mình như vậy rất khó xử.
Cô thử tiến hành hít thở sâu, hy vọng nhờ đó có thể khiến mình thả lỏng, nhưng cô quên mất hôm nay mình mặc váy ngủ có cổ búp bê, phía trên không tiện cởi xuống, Lâm Thời Hằng chỉ có thể đi vào từ phía dưới.
Bởi vì cảm thấy trực tiếp nằm trên giường để ba xoa bóp ngực rất xấu hổ, cho nên Lâm Yên đã đắp một chiếc chăn bông nhẹ lên người cô, có chăn ngăn cách, Lâm Thời Hằng không nhìn thấy vị trí làn váy dưới thân của cô, chỉ có thể dựa vào cảm giác tay sờ qua.
Vì vậy, mặc dù Lâm Thời Hằng đã rất chú ý, nhưng tay hắn vẫn như có như không đụng phải mông cong và chân cô.
Trong tiếng rên rỉ yếu ớt của Lâm Yên, Lâm Thời Hằng vén lên một góc làn váy của cô, theo đường cong lồi lõm chậm rãi đi tới mép vú dưới, trong tiếng thở dốc dồn dập và tiếng tim đập của cô đưa tay ra, lòng bàn tay của Lâm Thời Hằng lập tức tràn đầy, tất cả đều nhẵn nhụi như mỡ.
Phần mềm nhất của ngực bị một bàn tay lớn nắm lấy, Lâm Yên không chịu nổi run rẩy cơ thể, vặn vẹo mông, cổ họng không khô khan không chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.