Chương 17: Có Thể Cần Phải Mút Mới Được (Hơi H)
Dư Trạc
03/12/2023
Editor: Gypsy
Sau khi đong đưa vài lần, cánh tay vừa lúc chạm vào bụng dưới của hắn.
Lâm Thời Hằng giữ chặt eo cô, ngăn cô cọ xát lung tung, tiến đến bên tai cô khàn giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Hơi thở nóng ẩm phả ra sau tai, Lâm Yên cảm thấy cả người tê dại như bị điện giật, nhất là khi tay ba lại dời lên, vừa xoa bóp từng núm vú một cách khéo léo, vừa dùng lực dịu dàng và săn sóc vừa phải, thoải mái đến nỗi Lâm Yên không nhịn được kêu lên.
“Hưm…”
Động tác của Lâm Thời Hằng dừng lại.
Tay mất cân bằng, nhéo mạnh ở nhũ căn một cái, Lâm Yên lại lần nữa thở nhẹ ra tiếng.
“Làm đau con?”
Lâm Yên nắm chặt ga giường dưới thân, nghe giọng nói trầm thấp của hắn, lòng cô tê dại, rốt cuộc thì ba có biết lời này của ba hấp dẫn người khác đến cỡ nào hay không?
“Vẫn ổn…” Có chút đau, nhưng vẫn có thể nhịn, chủ yếu là vì cô không thể nói hắn làm cô đau được.
Lâm Thời Hằng nhíu mày, đẩy người tới.
Nghiêm trang xốc váy ngủ lên, ánh mắt nhìn tới nhìn lui tuần tra trên bộ ngực trắng nõn của cô.
Bầu vú trắng nõn có kích thước vừa phải, đầu vú hồng hào, vừa đủ để hắn nắm bằng một tay, giờ phút này chúng chậm rãi nhuộm một tầng hồng đậm dưới tầm mắt hắn.
Lâm Thời Hằng nhíu mày, “Thế này không nhìn ra được cái gì cả.”
Lâm Yên vốn đã cực kỳ không được tự nhiên, thấy hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực trơn bóng của cô, xấu hổ đến mức chỉ muốn che người lại, nhưng vẻ mặt lo lắng của hắn không có vẻ giả dối, nghiễm nhiên chính là một bác sĩ tận tâm điều trị cho bệnh nhân, ngược lại khiến cô không dễ che giấu.
“Ba… Ba ơi…” Cô run rẩy, “Sao vậy?”
“Không nhìn ra.” Lâm Thời Hằng lên tay sờ sờ, dùng thêm chút lực, nắm cặp vú căng tròn rồi khép lại, nhéo núm vú cao vút.
Núm vú đang bị ba nhìn chằm chằm.
Ngay cả hơi thở của ba cũng phả lên đó.
Lâm Yên đỏ mặt không chịu nổi, nói chính xác là toàn thân cô đều dần dần biến thành màu đỏ nhạt, ngón tay mảnh khảnh dùng sức nắm chặt ga giường dưới thân, đôi môi ướt át khẽ hé mở, giọng nói mềm mại như nước.
“… Vậy giờ phải làm sao đây ạ?”
Cô đang bị dày vò thì nghe Lâm Thời Hằng dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói, “Có thể cần phải mút một hơi.”
Cái… Cái gì?
Đầu óc Lâm Yên ù ù, cả người như chết đuối, bên tai ù ù từng trận.
Sau khi đong đưa vài lần, cánh tay vừa lúc chạm vào bụng dưới của hắn.
Lâm Thời Hằng giữ chặt eo cô, ngăn cô cọ xát lung tung, tiến đến bên tai cô khàn giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Hơi thở nóng ẩm phả ra sau tai, Lâm Yên cảm thấy cả người tê dại như bị điện giật, nhất là khi tay ba lại dời lên, vừa xoa bóp từng núm vú một cách khéo léo, vừa dùng lực dịu dàng và săn sóc vừa phải, thoải mái đến nỗi Lâm Yên không nhịn được kêu lên.
“Hưm…”
Động tác của Lâm Thời Hằng dừng lại.
Tay mất cân bằng, nhéo mạnh ở nhũ căn một cái, Lâm Yên lại lần nữa thở nhẹ ra tiếng.
“Làm đau con?”
Lâm Yên nắm chặt ga giường dưới thân, nghe giọng nói trầm thấp của hắn, lòng cô tê dại, rốt cuộc thì ba có biết lời này của ba hấp dẫn người khác đến cỡ nào hay không?
“Vẫn ổn…” Có chút đau, nhưng vẫn có thể nhịn, chủ yếu là vì cô không thể nói hắn làm cô đau được.
Lâm Thời Hằng nhíu mày, đẩy người tới.
Nghiêm trang xốc váy ngủ lên, ánh mắt nhìn tới nhìn lui tuần tra trên bộ ngực trắng nõn của cô.
Bầu vú trắng nõn có kích thước vừa phải, đầu vú hồng hào, vừa đủ để hắn nắm bằng một tay, giờ phút này chúng chậm rãi nhuộm một tầng hồng đậm dưới tầm mắt hắn.
Lâm Thời Hằng nhíu mày, “Thế này không nhìn ra được cái gì cả.”
Lâm Yên vốn đã cực kỳ không được tự nhiên, thấy hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực trơn bóng của cô, xấu hổ đến mức chỉ muốn che người lại, nhưng vẻ mặt lo lắng của hắn không có vẻ giả dối, nghiễm nhiên chính là một bác sĩ tận tâm điều trị cho bệnh nhân, ngược lại khiến cô không dễ che giấu.
“Ba… Ba ơi…” Cô run rẩy, “Sao vậy?”
“Không nhìn ra.” Lâm Thời Hằng lên tay sờ sờ, dùng thêm chút lực, nắm cặp vú căng tròn rồi khép lại, nhéo núm vú cao vút.
Núm vú đang bị ba nhìn chằm chằm.
Ngay cả hơi thở của ba cũng phả lên đó.
Lâm Yên đỏ mặt không chịu nổi, nói chính xác là toàn thân cô đều dần dần biến thành màu đỏ nhạt, ngón tay mảnh khảnh dùng sức nắm chặt ga giường dưới thân, đôi môi ướt át khẽ hé mở, giọng nói mềm mại như nước.
“… Vậy giờ phải làm sao đây ạ?”
Cô đang bị dày vò thì nghe Lâm Thời Hằng dùng giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói, “Có thể cần phải mút một hơi.”
Cái… Cái gì?
Đầu óc Lâm Yên ù ù, cả người như chết đuối, bên tai ù ù từng trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.