Khi Pháo Hoa Vây Thành

Chương 42: Chung Giường & Nhìn Thấy

Dư Trạc

13/09/2024

Editor: L’espoir

*

Lâm Yên mở cửa ra một khe hở, vịn cánh cửa nhìn Lâm Thời Hằng: “Sao vậy ba?”

“Thấy đèn phòng con còn sáng, nên tới xem thử.” Trong giọng hắn mang theo mệt mỏi như có như không, cả người có vẻ rất phiền muộn, đứng gần, Lâm Yên còn ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra trên người hắn.

Hắn uống rượu?!

Tay cầm nắm cửa của Lâm Yên bất giác nới lỏng, nhìn lông mày nhướng cao của hắn, mở cửa cho hắn tiến vào.

Đi vào phòng khách rót một ly nước đưa cho Lâm Thời Hằng, Lâm Yên nhẹ giọng hỏi: “Sắc mặt ba trông rất không tốt, ba…”

“Không có gì, chỉ là hơi mệt mỏi thôi.” Hắn xoa xoa trán.

Dưới sự truy hỏi của Lâm Yên, Lâm Thời Hằng bất lực mím mím khóe miệng, đột nhiên có chút cảm khái: “Có đôi khi nghĩ lại, mạng sống thật mong manh và đáng thương. Khi ba lớn bằng tuổi con, ba nuôi chí học y, từng cho rằng chỉ cần ba dốc lòng học tập là có thể cướp lại mạng sống từ tay tử thần, nhưng mấy năm nay những gì ba nghe được thấy được, chỉ toàn là sinh mệnh hấp hối và tình thế vô vọng không thể xoay chuyển được, vô số lần chứng kiến con người trước mặt mình không chịu nổi một kích của quy luật tự nhiên đến cỡ nào.”

Lâm Yên không biết nên an ủi ba như thế nào, bởi vì hắn trông có vẻ không cần không cần lắm.

Nhưng không biết vì sao, trong lòng cô lại thấy trống rỗng, cảm thấy hiện tại mình nên nói gì đó, bởi vì… Cô cảm thấy trong lòng hắn rất khổ sở.

“Có phải là bệnh nhân là bà cụ kia không?”



Phòng khám có một bà cụ mắc bệnh ung thư thực quản giai đoạn cuối, sau một năm chống chọi với bệnh tật cuối cùng đã bỏ cuộc, hiện tại chỉ thỉnh thoảng đến phòng khám một chuyến, một là đến để lấy thuốc, hai là đến để cảm ơn Lâm Thời Hằng lúc ấy đã hào phóng tương trợ.

Lâm Yên có chút ấn tượng với bà cụ này, lần đầu tiên cô nghe thấy nhắc đến bà là từ miệng Trình Tư, chị ấy nói Lâm Thời Hằng đặc biệt quan tâm đến tình trạng của bà ấy, sau đó cô tình cờ bà cụ vài lần khi bà đến bệnh viện lấy thuốc hoặc đến để truyền dịch, đó là một cụ già vô cùng phúc hậu, nghe nói cô là con gái ba, ánh mắt bà nhìn cô càng thêm hòa nhã.

“Có chuyển biến xấu sao ba?” Ít nhiều gì cô cũng biết chút ít, dò hỏi: “Bà cụ đã biết chưa?”

“Biết rồi. Trạng thái của bà cụ không tệ lắm, hôm qua khi gặp ba còn cười chào hỏi ba.” Lâm Thời Hằng ngồi dựa vào ghế sô pha, vẻ mặt mệt mỏi: “Có lẽ con người khi đến cuối đời sẽ tự có cảm giác. Khi đó bà ấy còn gọi tất cả con cháu trong nhà đến bệnh viện.”

“Bà ấy sinh được ba trai một gái, nhưng người hầu hạ trước giường chỉ có một đứa nhỏ còn chưa trưởng thành, con trai con dâu và các cháu khác chỉ tới nhìn một cái rồi vội vàng rời đi.”

“Ba đừng đau lòng nữa, bà cụ bị ung thư, lại phát hiện muộn, đây không phải lỗi của ba.” Lâm Yên thật sự không biết nên an ủi như thế nào, đi tới phía sau hắn đưa tay vỗ lưng hắn, sau đó mím môi, ghé sát vào tai hắn, nhẹ giọng nói: “Ba yên tâm nhé, sau này cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, khi ba cần con nhất định sẽ ở bên cạnh ba.”

Giọng điệu cô kiên định, Lâm Thời Hằng không khỏi mở mắt ra, đoán chừng có lẽ dáng vẻ vừa rồi của hắn đã dọa cô, tâm trạng nhất thời phức tạp.

“Ba không sao…” Lâm Thời Hằng vỗ vỗ tay cô, nhếch môi cười cười: “Chỉ là trước đó gặp mặt tán gẫu cùng đồng nghiệp của bệnh viện số 2 hai câu. Dọa con sợ rồi?”

“Không ạ…”

“Đi rửa mặt đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Hắn nói xong định đứng dậy.

Lâm Yên không biết nghĩ như thế nào, đè bả vai hắn lại, ánh mắt cô hơi lóe lên, mấp máy môi hồng, nói: “Ba có thể đợi con một lát được không? Hôm nay trong lớp học… Chỗ đó căng lên, có hơi khó chịu.”

Lâm Thời Hằng ngầm hiểu, ra hiệu cho cô đi tắm trước, hắn ở đây chờ cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Pháo Hoa Vây Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook