Khi Pháo Hoa Vây Thành

Chương 41:

Dư Trạc

13/09/2024

Editor: L’espoir

*

Lâm Yên không ngờ tới họ sẽ có cuộc trò chuyện này.

Nhưng ngày hôm qua cô không có nói thẳng là không đồng ý, chỉ là vì cô cảm thấy có làm lớp trưởng hay không cũng chẳng sao cả, cô cũng không bài xích nó.

Nếu giáo viên chủ nhiệm đã nói như vậy, cũng không phải không được.

“Cảm ơn cô đã nhận định về em như vậy, em nhất định sẽ giúp cô quản lý tốt lớp học ạ.”

Cô Trương nở nụ cười vui mừng.

Lâm Yên trở lại lớp học, trước tiên đi cảm ơn Hạ Đình: “Cảm ơn cậu.”

“Không có gì.”

Nam sinh đang giải bài tập dừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn cô lạnh nhạt nói.

Lâm Yên sờ sờ mũi trở lại chỗ ngồi của mình, nghĩ lại Triệu Nhược Nhược nói không sai, Hạ Đình quả thật rất lạnh lùng.

Buổi tối sau khi tan học, Trịnh Húc và Triệu Nhược Nhược cùng nhau đến tìm Lâm Yên, người trước đi thẳng tới chỗ cô, mà tầm mắt của người sau quét qua Lâm Yên một vòng, lập tức chuyển đến trên người Hạ Đình ở hàng cuối cùng, hắn đang bị nữ sinh hàng đầu lôi kéo giảng bài, có lẽ là nhận thấy có người đang nhìn hắn, hắn nhíu nhíu mày rồi phớt lờ không để ý tới.

Lâm Yên thấy thế trong lòng căng thẳng, nhanh chóng thu dọn cặp sách, kéo hai người họ về nhà.

Ba người nói chuyện cười đùa rời đi như thường lệ, không thấy nam sinh vẫn đang đắm chìm giảng bài cho nữ sinh, sau khi bọn họ đi thì ngẩng đầu lên một ba người họ một cái.



Dọc suốt đường đi, Trịnh Húc nắm tay Lâm Yên nói trong kỳ nghỉ hè cậu nhớ nhung cô đến mức nào, sau đó thì tủi thân oán giận Lâm Yên chỉ biết ở nhà giúp ba, không thèm ra ngoài tìm cậu.

Thân xác to tướng cao một mét tám mấy cúi đầu nắm lấy tay bạn gái nhỏ không ngừng hôn, uất ức giống như một đứa trẻ một trăm ký.

Triệu Nhược Nhược đi cạnh họ ôm quai cặp, cắn kẹo mút xì cười nhạo: “Nhớ thế sao không tới tìm thẳng Yên Yên luôn đi?”

Trịnh Húc chậc một tiếng, không biết nhớ tới cảnh gì đó, muốn phản bác lại cô nhưng không nói nên lời.

Triệu Nhược Nhược đã sớm nhìn ra một vài manh mối, nếu không phải Trịnh Húc đang bị nắm thóp gì, làm sao có thể cả một kỳ nghỉ hè ngoan ngoãn trung thực nằm ở nhà cũng không chịu đi tìm Lâm Yên, giữa chừng thậm chí còn nhờ cô gọi Yên Yên ra gặp mặt.

Chắc chắn là cậu ta đã làm chuyện gì đó bất thường bị ai đó phát hiện rồi.

Chột dạ, nên mới không dám cục cựa.

Quả nhiên, buổi tối dưới sự truy hỏi của cô, Lâm Yên đã giải thích một chút về những gì đã xảy ra.

Triệu Nhược Nhược chậc chậc hai tiếng: “Ngu ghê!”

“…” Lâm Yên trả lời cô ấy bằng một chuỗi dấu ba chấm.

“Tớ nói tên Trịnh Húc đó ngu.” Triệu Nhược Nhược trực tiếp gọi điện thoại cho cô: “Đương nhiên, cậu cũng chẳng thông minh.”

Lâm Yên mếu máo.

Triệu Nhược Nhược hừ một tiếng: “Sao, không chịu?”



Lâm Yên không nói gì, nhưng cô cũng có ý đó.

Triệu Nhược Nhược vừa lau tóc vừa dạy dỗ cô: “Không chịu cũng ráng nhịn lại cho tớ. Nếu thật sự muốn củi khô bốc lửa kìm lòng không đặng không thể triển được ở đó, hai người các cậu không biết tìm khách sạn à? Còn nữa, Trịnh Húc đó cũng nhát gan khiếp, bị chú Lâm đá một cú là về sau không dám theo nữa ư? Tớ thấy là đá nhẹ đó! Nếu là tớ, nếu bị bắt gặp tại trận thật, trái lại tớ sẽ tới cửa chịu đòn nhận tội. Trước kia tớ không nhìn ra, cái tên này nhát gan tới vậy.”

Nói đến đây Lâm Yên không đồng ý: “Là tớ không cho cậu ấy tới, chuyện hôm đó… Ba tớ tức giận dữ lắm, còn nói là ba không muốn gặp cậu ấy nữa.”

Triệu Nhược Nhược bĩu môi, ném khăn mặt sang một bên: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, cậu còn chưa nói cho tớ biết người mà trước đó cậu nói bóng nói gió hỏi tớ là ai, sao hả, đây là nhìn thấy anh chàng đẹp trai nào nên xuân tình rộn rạo à?”

“Không có!” Lâm Yên hơi chu cái miệng đằm thắm, ngón tay quấn một sợi tóc nhỏ chậm rãi vòng quanh.

Cô nằm sấp trên giường, đè tấm chăn màu tím dưới thân, trước ngực mềm mịn trắng nõn, ngữ điệu như hờn như nũng.

“Còn nói không nữa? Xem cái giọng điệu đó của cậu đi, định quyến rũ ai đây?” Triệu Nhược Nhược hừ hừ hai tiếng: “Kệ cậu đó, dù sao thì sớm muộn gì tớ cũng sẽ moi ra mà thôi. Làm cuộc trao đổi bí mật, giúp chị em gấp.”

“… Gấp làm gì?” Tự nhiên Lâm Yên có dự cảm không lành.

“Tớ muốn theo đuổi cái người tên Hạ Đình kia.”

“!”

Biết lắm mà!

“Cậu——”

Lời nói của Lâm Yên bị tiếng gõ cửa cắt đứt, mấy ngày nay đơn vị xây dựng của mẹ ra ngoài du lịch, ai đang gõ cửa ngoài kia, không cần nghĩ nhiều.

Cô chột dạ, sợ Triệu Nhược Nhược nhìn ra manh mối nào đó, vội cúp điện thoại: “Tới trường đi rồi tớ nói chuyện với cậu tiếp!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Pháo Hoa Vây Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook