Khi Pháo Hoa Vây Thành

Chương 27:

Dư Trạc

02/05/2024

Mọi thứ đều hài hòa cho đến khi——

“Không được.”

Lâm Yên mím môi, giọng điệu kiên định nói, “Cái này không thể tặng cho Tán Tán được, nếu Tán Tán thích thì ngày mai chị sẽ mang tới cho em một cái khác, nhưng cái trên tay chị thì không được.”

Lâm Thời Hằng nhìn qua.

Phát hiện đối tượng mà họ đang thảo luận là một cái lắc tay cá heo đang đeo trên cổ tay Lâm Yên, không phải là thứ gì đáng giá hay đặc biệt, thậm chí không tính là đồ trân quý hiếm gì cho cam, nhưng đó là thứ hắn dẫn cô đi chơi ở thủy cung quán mua vào sinh nhật lần thứ mười của Lâm Yên.

Không nghĩ tới cô vẫn luôn đeo nó.

Lâm Thời Hằng bước vào.

Mọi người lần lượt chào hỏi Lâm Thời Hằng.

“Viện trưởng Lâm tới rồi.”

Lâm Thời Hằng gật đầu, đích thân kiểm tra vết thương và kết quả kiểm tra sức khỏe của Tán Tán, sau đó nói:

“Hồi phục rất tốt, chế độ ăn uống trong khoảng thời gian này phải thanh đạm, cố gắng không ăn các loại thức ăn như hải sản, mặt khác, gần đây hãy chú ý không được xách đồ nặng, nhớ thường xuyên tới kiểm tra.”

Hai vợ chồng lớn tuổi liên tục gật đầu nói cảm ơn.

Con gái con rể đều đi công tác, con trai út lại không có ở nhà, hai vợ chồng lớn tuổi không ai trông coi nên để cho đứa nhỏ tự mình chạy ra ngoài ngã gãy tay, lúc ấy tình huống rất nguy cấp, Tán Tán lại chảy máu rất nhiều, hai vợ chồng lớn tuổi không kịp suy nghĩ nên đi cấp cứu chạy thẳng tới phòng khám.



Mặc dù phòng khám của Lâm Thời Hằng mang tên phòng khám, nhưng những người ngồi xem bệnh không phải là bác sĩ lớn tuổi giàu kinh nghiệm đã nghỉ hưu ở Bệnh viện số 2 thì cũng là sinh viên trường danh tiếng tới thực tập, ngay cả bản thân Lâm Thời Hằng thường xuyên được các tỉnh mời tham gia phẫu thuật cũng là bậc thầy trong làng cầm dao, nếu đặt ở Bệnh viện số 2, thế nào Lâm Thời Hằng vẫn thuộc hàng trưởng khoa.

Quả nhiên, bởi vì cấp cứu kịp thời, ngón tay Tán Tán đã được giữ lại, Lâm Thời Hằng đích thân thực hiện ca phẫu thuật.

Sau đó chuyển đến bệnh viện số 2, nằm viện hết nửa tháng, hiện tại đã gần như bình phục, đang tiến vào giai đoạn hậu tái khám, hôm nay chỉ đến để kiểm tra định kỳ.

“Thật sự là không biết cảm ơn bác sĩ như thế nào mới phải, nếu không phải đích thân bác sĩ làm bác sĩ mỗ chính, không biết tay Tán Tán có giữ lại được hay không, trưởng khoa Thôi của Khoa Phẫu thuật Tay ở Bệnh viện Số 2 nói chúng tôi may mắn lắm mới gặp được bác sĩ, nếu không đợi đứa nhỏ đưa đến bệnh viện, chỉ sợ tay này của nó…”

Bà cụ lau nước mắt, nhìn Lâm Thời Hằng nói, “Bác sĩ chính là đại ân nhân nhà họ Hoắc chúng tôi.”

“Ngài nói quá lời rồi…”

Lâm Thời Hằng bảo ông bà cụ ổn định cảm xúc trước, “Chữa bệnh và cứu người vốn là bổn phận của chúng tôi, đó là nghĩa vụ của chúng tôi. Đứa bé còn nhỏ, vậy nên thường ngày khi trông coi hãy chú ý nhiều hơn một chút.”

“Đúng đúng.”

Ông cụ Hoắc cũng liên tục gật đầu, “Đứa nhỏ này chỉ là nhớ ba mẹ nó quá, đêm hôm trước khi xảy ra chuyện nó còn nói muốn đi tìm tụi nó, hai chúng tôi còn không coi ra gì, ai biết được…”

Hai vợ chồng lớn tuổi càng nói càng kích động, rất có ý lôi kéo tay hắn nói chuyện thật lâu.

Lâm Thời Hằng nhất thời bất lực đến cực điểm, chữa bệnh và cứu người là sở trường của hắn, còn về an ủi người khác thì hắn không giỏi lắm.

Lâm Yên nhìn lông mày ba hơi nhíu lại, nhẹ giọng cười cười, chủ động tiến lên trấn an ông bà cụ đang có tâm trạng kích động, thay hắn giải vây.

Thấy bà cụ cuối cùng cũng ngừng khóc, Lâm Thời Hằng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chỉ chớp mắt đã đối diện với con ngươi mỉm cười của Lâm Yên.

Cô phát hiện hắn đang nhìn mình, ánh mắt lập lòe, theo bản năng quay đầu đi.



Lâm Thời Hằng nhướng mày.

Nhưng dù cũng không nói thêm gì nữa, mà chỉ nhìn về phía một bà cụ nằm trên giường bệnh bên cạnh cô, ngữ điệu ôn hòa nói: “Hôm nay bà cảm thấy thế nào rồi?”

Bà cụ đang có trạng thái rất tốt, nhìn Lâm Thời Hằng cười nói, “Thấy khỏe rồi, còn có thể tự mình truyền dịch được nữa đó.”

Lâm Thời Hằng dừng một chút, nhíu mày nói, “Lần sau người trong nhà không tiện có thể nói trước một tiếng, sẽ có người mang thuốc đến tận nhà cho bà.”

“Ối giời ơi…”

Bà cụ nở nụ cười, “Không cần phải phiền tới vậy đâu, giờ sức khỏe tôi tốt hơn rồi, tới được đây đã phiền cậu rất nhiều, bà già tôi không biết phải cảm ơn cậu như thế nào mới đủ nữa.”

“Bà nói cái gì vậy?”

“Đây là con gái cưng nhà cậu phải không.”

Bà cụ nhìn Lâm Yên cười, “Lòng dạ thiện lương nhiệt tình như cậu vậy.”

Lâm Yên cong môi cười cười với bà cụ, không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn ba một cái.

Lâm Thời Hằng gật đầu, dặn dò bà cụ những điều cần chú ý khi uống thuốc, quay đầu thấy Lâm Yên và y tá Chu chuẩn bị ra ngoài, nói với Lâm Yên một câu, “Bận rộn xong đến văn phòng chờ ba.”

Trong lòng Lâm Yên căng thẳng, ngón tay thon dài cầm chặt khay, khớp xương hơi trắng bệch.

Sư tỷ nhìn cô, Lâm Yên nhẹ giọng dạ một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Pháo Hoa Vây Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook