Chương 26: Dịu Dàng 1
Dư Trạc
25/02/2024
Editor: Gypsy
Đêm đó, mặc dù Lâm Thời Hằng kiên nhẫn dỗ cô rất lâu, nhưng Lâm Yên vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng.
Cuối cùng cô cũng không biết mình về phòng như thế nào, chỉ nhớ rõ sau đó ba vỗ nhẹ đầu cô, cười khẽ nói cô là bé ngốc.
Cô ngốc ở chỗ nào chứ?
Lâm Yên mím môi, động tác trên tay bất giác chậm lại, bị sư tỷ bên cạnh trêu ghẹo.
“Yên Yên đang nghĩ cái gì mà mặt đỏ thành như vậy?”
“… Không có, chị Chu Chu.”
Cô rũ mắt nhẹ giọng nói.
Sư tỷ họ Chu lại nhìn cô một cái, cười nói, “Hôm qua em không có ở đây, trong phòng truyền dịch có một đứa nhỏ mới tới, khóc vô cùng vang dội, ầm ĩ muốn gặp em, mọi người dỗ dành đủ kiểu cậu bé vẫn không nín khóc, chút nữa phải cần em ra trận rồi.”
Lâm Yên có vẻ ngoài ngọt ngào, nụ cười thân thiện, rất được hoan nghênh trong đoàn thể nhi đồng, bình thường khi gặp trúng loại đứa trẻ khó xử lý này, tất cả mọi người đều sẽ giao cho cô.
“Thích khóc?”
Lâm Yên cười cười, “Tên là Tán Tán đúng không?”
“… Hình như là vậy á.”
Sư tỷ nghiêng đầu cố gắng nhớ lại, đối với cái tên này có chút ấn tượng.
“Thằng bé sao vậy ạ?”
“Tự lén chạy ra ngoài chơi, ăn phải thứ gì đó gây dị ứng, còn bị thương ở tay. Đứa nhỏ bị đau nên tâm trạng ba mẹ thằng bé rất kích động, chỉ là hôm nay ba mẹ đứa nhỏ đi làm rồi, có lẽ là thằng bé đến cùng ông bà ngoại, đến lúc đó xem tình huống đã rồi nói sau.”
Lâm Yên gật gật đầu, bưng khay đựng thuốc đi theo phía sau sư tỷ, đi tới đại sảnh truyền dịch.
Có hơn mười người trong đại sảnh truyền dịch, có người ngồi có người đứng, họ đều hướng ánh mắt về phía Lâm Yên và y tá Chu vừa đi vào, những người này đều là những cư dân xung quanh, đều quen biết lẫn nhau, Lâm Yên vừa mới tiến vào đã có người chào hỏi cô:
“Bác sĩ nhí Lâm tới rồi sao? Sao hôm nay không thấy trưởng khoa Lâm vậy?”
Sư tỷ thay Lâm Yên trả lời, “Trưởng khoa đi kiểm tra phòng rồi ạ, buổi sáng còn có hai ca phẫu thuật phải thực hiện, nói không chừng lát nữa đi ngang qua nơi này sẽ vào xem mọi người đấy.”
Nói xong, sư tỷ làm việc nhanh nhẹn phân phát các lọ thuốc, khử trùng, châm cứu cho bệnh nhân. Bận rộn xong với những người khác, sư tỷ cùng Lâm Yên liếc nhìn nhau, đi tới bên cạnh cậu bé, cười nói, “Tán Tán à, không phải ngày hôm qua em nói muốn gặp chị gái Yên Yên sao? Hôm nay chị ấy đến rồi này, em có vui không?”
Trên mặt cậu bé còn vương lại nước mắt chưa khô, đang chu môi nhìn về phía Lâm Yên, chờ cô nhoẻn miệng cười với hắn, đột nhiên cậu nhóc khóc oa một tiếng, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
Khóc liên tục không ngớt, rất có xu hướng khóc ngập Vạn Lý Trường Thành.
“…”
Vây quanh bên cạnh cậu bé là ba người lớn, một cặp vợ chồng lớn tuổi và một chàng trai trẻ tuổi, họ đều ở bên cạnh dỗ dành tâm can bảo bối, Lâm Yên cuối cùng cũng hiểu tình huống khó mà sư tỷ nói là tình huống gì.
Chàng trai trẻ vừa dỗ Tán Tán vừa áy náy cười với Lâm Yên, “Thằng bé sợ đau, vừa nói tới tiêm là nó không chịu được…”
Còn đôi vợ chồng lớn tuổi có vẻ đã được chàng trai trẻ dặn dò qua, không nói thêm gì, nhưng cũng mang vẻ mặt cầu xin nhìn các cô.
Lâm Yên đã hiểu.
“Nghe nói Tán Tán muốn gặp chị hả?”
Cô ngồi xổm trước mặt đứa trẻ, nhìn đứa trẻ dịu dàng nói, “Chị xin lỗi em nhé, hôm qua chị có chút việc nên vắng mặt, nhưng Tán Tán chúng ta vừa nhìn đã biết chính là tiểu nam tử hán vô cùng dũng cảm và kiên cường, tiêm thôi mà, Tán Tán chúng ta không thèm khóc đâu!”
Cậu nhóc sụt sịt nhìn Lâm Yên lau bông gòn tẩm cồn trên tay hắn, nước mũi uất ức sắp đi sịt ra, mang giọng khóc nức nở hỏi cô, “Làm sao chị… Hức… Sao chị biết được?”
Sư tỷ Chu nhịn cười, tay nghề thuần thục đâm kim vào.
Trước khi cậu nhóc khóc nhè, Lâm Yên cười nói với vẻ mặt đầy nghi ngờ, “Vừa nhìn đã nhìn biết rồi, em không biết sao?”
Nói xong Lâm Yên còn nháy mắt với những người khác, thanh niên lập tức hiểu ý, xoa xoa đầu anh bạn nhỏ, “Đúng vậy, Tán Tán của chúng ta vừa nhìn đã biết chính là tiểu nam tử hán dũng cảm!”
Mọi người phản ứng lại, khen ngợi không ngớt bên tai, đứa nhỏ có chút thẹn thùng đỏ mặt.
Lâm Yên lấy ra ba viên kẹo từ trong túi áo blouse trắng ra, đưa tới trước mặt Tán Tán, cười nói, “Người bạn nhỏ dũng cảm thì phải có khen thưởng, đây là dành cho Tán Tán. Tán Tán hôm nay giỏi lắm, sau này Tán Tán phải kiên trì đó.”
“… Ừm.”
Tán Tán bất giác ưỡn ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lâm Yên sờ sờ mái tóc mềm mại của hắn, mắt hạnh cười híp lại, môi hồng cong lên.
Lâm Thời Hằng kiểm tra phòng xong trở về đứng ở cửa lặng lẽ nhìn một lát, xem Lâm Yên thành công trấn an anh bạn nhỏ như thế nào, cười hàn huyên cùng người nhà bệnh nhân như thế nào.
Khuôn mặt non nớt không giảm đi sức hút của cô, âm vang trong trẻo của cô điềm tĩnh không gấp không nóng nảy, khóe mắt và đuôi lông mày ngập tràn ý cười dịu dàng và kiên nhẫn, trong chốc lát đã trấn an được tâm trạng nóng nảy của bệnh nhân và người nhà bằng sức thuyết phục.
Đêm đó, mặc dù Lâm Thời Hằng kiên nhẫn dỗ cô rất lâu, nhưng Lâm Yên vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng.
Cuối cùng cô cũng không biết mình về phòng như thế nào, chỉ nhớ rõ sau đó ba vỗ nhẹ đầu cô, cười khẽ nói cô là bé ngốc.
Cô ngốc ở chỗ nào chứ?
Lâm Yên mím môi, động tác trên tay bất giác chậm lại, bị sư tỷ bên cạnh trêu ghẹo.
“Yên Yên đang nghĩ cái gì mà mặt đỏ thành như vậy?”
“… Không có, chị Chu Chu.”
Cô rũ mắt nhẹ giọng nói.
Sư tỷ họ Chu lại nhìn cô một cái, cười nói, “Hôm qua em không có ở đây, trong phòng truyền dịch có một đứa nhỏ mới tới, khóc vô cùng vang dội, ầm ĩ muốn gặp em, mọi người dỗ dành đủ kiểu cậu bé vẫn không nín khóc, chút nữa phải cần em ra trận rồi.”
Lâm Yên có vẻ ngoài ngọt ngào, nụ cười thân thiện, rất được hoan nghênh trong đoàn thể nhi đồng, bình thường khi gặp trúng loại đứa trẻ khó xử lý này, tất cả mọi người đều sẽ giao cho cô.
“Thích khóc?”
Lâm Yên cười cười, “Tên là Tán Tán đúng không?”
“… Hình như là vậy á.”
Sư tỷ nghiêng đầu cố gắng nhớ lại, đối với cái tên này có chút ấn tượng.
“Thằng bé sao vậy ạ?”
“Tự lén chạy ra ngoài chơi, ăn phải thứ gì đó gây dị ứng, còn bị thương ở tay. Đứa nhỏ bị đau nên tâm trạng ba mẹ thằng bé rất kích động, chỉ là hôm nay ba mẹ đứa nhỏ đi làm rồi, có lẽ là thằng bé đến cùng ông bà ngoại, đến lúc đó xem tình huống đã rồi nói sau.”
Lâm Yên gật gật đầu, bưng khay đựng thuốc đi theo phía sau sư tỷ, đi tới đại sảnh truyền dịch.
Có hơn mười người trong đại sảnh truyền dịch, có người ngồi có người đứng, họ đều hướng ánh mắt về phía Lâm Yên và y tá Chu vừa đi vào, những người này đều là những cư dân xung quanh, đều quen biết lẫn nhau, Lâm Yên vừa mới tiến vào đã có người chào hỏi cô:
“Bác sĩ nhí Lâm tới rồi sao? Sao hôm nay không thấy trưởng khoa Lâm vậy?”
Sư tỷ thay Lâm Yên trả lời, “Trưởng khoa đi kiểm tra phòng rồi ạ, buổi sáng còn có hai ca phẫu thuật phải thực hiện, nói không chừng lát nữa đi ngang qua nơi này sẽ vào xem mọi người đấy.”
Nói xong, sư tỷ làm việc nhanh nhẹn phân phát các lọ thuốc, khử trùng, châm cứu cho bệnh nhân. Bận rộn xong với những người khác, sư tỷ cùng Lâm Yên liếc nhìn nhau, đi tới bên cạnh cậu bé, cười nói, “Tán Tán à, không phải ngày hôm qua em nói muốn gặp chị gái Yên Yên sao? Hôm nay chị ấy đến rồi này, em có vui không?”
Trên mặt cậu bé còn vương lại nước mắt chưa khô, đang chu môi nhìn về phía Lâm Yên, chờ cô nhoẻn miệng cười với hắn, đột nhiên cậu nhóc khóc oa một tiếng, nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
Khóc liên tục không ngớt, rất có xu hướng khóc ngập Vạn Lý Trường Thành.
“…”
Vây quanh bên cạnh cậu bé là ba người lớn, một cặp vợ chồng lớn tuổi và một chàng trai trẻ tuổi, họ đều ở bên cạnh dỗ dành tâm can bảo bối, Lâm Yên cuối cùng cũng hiểu tình huống khó mà sư tỷ nói là tình huống gì.
Chàng trai trẻ vừa dỗ Tán Tán vừa áy náy cười với Lâm Yên, “Thằng bé sợ đau, vừa nói tới tiêm là nó không chịu được…”
Còn đôi vợ chồng lớn tuổi có vẻ đã được chàng trai trẻ dặn dò qua, không nói thêm gì, nhưng cũng mang vẻ mặt cầu xin nhìn các cô.
Lâm Yên đã hiểu.
“Nghe nói Tán Tán muốn gặp chị hả?”
Cô ngồi xổm trước mặt đứa trẻ, nhìn đứa trẻ dịu dàng nói, “Chị xin lỗi em nhé, hôm qua chị có chút việc nên vắng mặt, nhưng Tán Tán chúng ta vừa nhìn đã biết chính là tiểu nam tử hán vô cùng dũng cảm và kiên cường, tiêm thôi mà, Tán Tán chúng ta không thèm khóc đâu!”
Cậu nhóc sụt sịt nhìn Lâm Yên lau bông gòn tẩm cồn trên tay hắn, nước mũi uất ức sắp đi sịt ra, mang giọng khóc nức nở hỏi cô, “Làm sao chị… Hức… Sao chị biết được?”
Sư tỷ Chu nhịn cười, tay nghề thuần thục đâm kim vào.
Trước khi cậu nhóc khóc nhè, Lâm Yên cười nói với vẻ mặt đầy nghi ngờ, “Vừa nhìn đã nhìn biết rồi, em không biết sao?”
Nói xong Lâm Yên còn nháy mắt với những người khác, thanh niên lập tức hiểu ý, xoa xoa đầu anh bạn nhỏ, “Đúng vậy, Tán Tán của chúng ta vừa nhìn đã biết chính là tiểu nam tử hán dũng cảm!”
Mọi người phản ứng lại, khen ngợi không ngớt bên tai, đứa nhỏ có chút thẹn thùng đỏ mặt.
Lâm Yên lấy ra ba viên kẹo từ trong túi áo blouse trắng ra, đưa tới trước mặt Tán Tán, cười nói, “Người bạn nhỏ dũng cảm thì phải có khen thưởng, đây là dành cho Tán Tán. Tán Tán hôm nay giỏi lắm, sau này Tán Tán phải kiên trì đó.”
“… Ừm.”
Tán Tán bất giác ưỡn ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lâm Yên sờ sờ mái tóc mềm mại của hắn, mắt hạnh cười híp lại, môi hồng cong lên.
Lâm Thời Hằng kiểm tra phòng xong trở về đứng ở cửa lặng lẽ nhìn một lát, xem Lâm Yên thành công trấn an anh bạn nhỏ như thế nào, cười hàn huyên cùng người nhà bệnh nhân như thế nào.
Khuôn mặt non nớt không giảm đi sức hút của cô, âm vang trong trẻo của cô điềm tĩnh không gấp không nóng nảy, khóe mắt và đuôi lông mày ngập tràn ý cười dịu dàng và kiên nhẫn, trong chốc lát đã trấn an được tâm trạng nóng nảy của bệnh nhân và người nhà bằng sức thuyết phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.