Chương 167
Tương Tương Ngọc Nhân
19/04/2014
Nàng một đường không ngừng nghỉ chạy thẳng tới phòng nhỏ.
Liên tiếp vài ngày chỉ có ăn một chút lương khô và uống thêm nước để bổ sung thể lực mà lại đi đường xa là không thể đủ, tay nàng cầm cương không ngừng run rẩy, thân thể thì cứng đờ. Ngay cả con ngựa cũng mệt mỏi đến nỗi không chịu được, nó là một con ngựa tốt, có lẽ bởi vì lần trước nàng cùng Tu Hồng Miễn cưỡi nó, nên nó cũng nhận ra nàng, lúc nàng đến chuồng ngựa, vẫn đang phân vân không biết nên chọn ngựa của Thiện Xá hay là Tu Hồng Miễn , nó liền nhích tới gần một bước về phía nàng, nàng lập tức chọn nó.
Cuối cũng nàng cũng nhìn thấy bóng dáng của căn phòng nhỏ, từ xa nhìn lại, chỉ là một điểm nhỏ.
Đợi đến lúc nàng đến gần, mới phát hiện trên nóc nhà còn có một bóng dáng nho nhỏ.
Thân thể nó dựng đứng lên, học tư thế ngồi của loài người ngồi ở trên nóc nhà, đôi chân trước ôm lấy hai lỗ tai. Mắt thẳng tắp nhìn về đằng trước, đó chính là phương hướng lúc nàng đi.
"A Hu ~~! !" Nàng gọi to, nhưng âm thanh thiếu hụt hơi sức mà có vẻ vô cùng bé.
A Hu giống như nghe thấy cái gì, rụt đôi chân trước lại, đem lỗ tai dựng đứng lên.
"A Hu~! !"
A Hu đã xác định được đó chính là âm thanh của nàng, đầu nghiêng nghiêng, không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía bên kia.
Nàng đi tới căn nhà, "A Hu ~" nàng đã không còn hơi sức để kêu, một tiếng này ngay cả nàng nghe cũng cảm thấy không rõ.
A Hu trong nháy mắt cúi đầu, nhìn sang phía bên kia một chút, lại nhìn xuống phía dưới một chút, không tin vào mắt của mình, rõ ràng nó không thấy nàng đi đến.
"A Hu ngốc ~ ta đi từ phía bên kia không có nghĩa là ta sẽ trở về từ phía đó ~" nàng cong môi lên, tràn đầy uất ức, "Ta đã không còn hơi sức, ngươi còn để cho ta gọi nửa ngày ~"
A Hu rốt cuộc cũng xác định được, phốc một cái từ trên nóc nhà nhảy xuống, thẳng tắp lao về phía nàng.
A Hu rất nhẹ, nhưng vì thể lực nàng thiếu hụt nghiêm trọng nên dù nó có nhẹ như vậy nàng cũng ôm không nổi.
Nàng ôm nó ngã lùi lại phía sau.
Ưmh. . . . . . Nàng bị ngã ngửa trên nền đất, cộc vào đầu đau đến bất tỉnh, nhưng ngay cả hơi sức để kêu một tiếng nàng cũng không còn.
A Hu hình như cũng đã sớm đói chịu không được, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Bạch Mã.
Nàng kéo nhẹ lỗ tai A Hu, xoay đầu nó lại.
Nàng chỉ chỉ Bạch Mã, lại lắc đầu.
"Ô ô ~~" A Hu cảm thấy rất nhụt chí, làm nũng nằm ở trong lòng nàng không thèm đứng lên.
Nàng nhất định phải bổ sung thể lực, nàng sợ nếu cứ tiếp diễn như vậy nàng sẽ đói mà chết mất.
Nhưng nàng bây giờ, có thể săn được thứ gì chứ? Nước miếng A Hu có độc, những con vật mà nó săn, ăn vào nhất định có thể độc chết nàng.
Nàng suy nghĩ mau hỏng mất, thực là bất đắc dĩ, ăn cỏ thôi. . . . . .
Chợt từ xa truyền đến một hồi tiếng vó ngựa, Tu Hồng Miễn đến rồi!
Trong tay hắn, trong tay hắn ~~! !
Nàng đẩy A Hu ra, nàng muốn ăn gà nướng ~~
A Hu thấy nàng đẩy nó ra, nhảy lên nhào vào trong lòng nàng.
Thuận tay nàng lại đẩy nó, nàng thực sự không có khí lực lớn như vậy để ôm nó, chờ nàng ăn xong lại nói.
"Ô ô ~~~" nó lại nhảy trở lại.
"Lão đại ~ ngươi trước đi xuống a, ta ăn xong sẽ ôm ngươi ~" nàng không còn hơi sức theo chân nó nói nhiều như vậy, lại lần nữa đẩy nó ra.
"Ô ô! ! ~" lần nó lại nhảy trở lại.
Nàng vô lực ngã trên mặt đất, dùng âm thanh nửa chết nửa sống nói: " ta ~ muốn ~ ăn ~ thịt ~~~"
Phốc xích, Tu Hồng Miễn đem một con gà nướng ném cho nàng.
Nàng ủy khuất nhìn hắn, dù nói thế nào nàng hiện tại cũng coi như người bị thương, không đút cho nàng ăn cũng coi như xong, ít ra hắn cũng nên tới đây đỡ nàng một tay!
Nàng tức giận! Nàng thực sự rất tức giận!
Tốt! Nếu đã như vậy, nàng liền đem tất cả gà nướng ăn hết!
Tu Hồng Miễn vẫn như cũ ngồi trên lưng ngựa, mặt đen thui, ném cho nàng một bình nước.
Nàng không rảnh cùng hắn so đo, trước phải lấp đầy bụng đã.
Sau khi ăn xong, nàng rốt cuộc cảm thấy thân thể mình cũng có chút hơi sức.
Nàng nghi ngờ nhìn về phía Tu Hồng Miễn, không biết tâm trạng vị hoàng đế đại nhân này như thế nào, vốn dĩ người nên tức giận là nàng có được hay không!
"Dư phi, Nàng chưa thỉnh ý kiến của trẫm xem trẫm có đồng ý hay không đã tự tiện rời cung, coi thường pháp luật và kỷ luật, phạt nàng một tháng không có tự do, phải đi theo trẫm, nghe rõ chưa?"
Nàng nghiêng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, hắn cũng quá ác độc đi, biết rõ tự do đối với nàng rất quan trọng, coi như là trong cung, nàng cũng đã cố nổ lực yêu cầu tự do hơn so với người khá.
Thấy nàng không nói gì, "Nếu như nàng không phục, ta sẽ tăng thêm một tháng."
"Dư phi lĩnh chỉ." Nàng cúi đầu buồn buồn nói.
Lúc trước vốn dĩ A Hu luôn nhìn chằm chằm Tu Hồng Miễn, nhưng thấy thái độ của nàng đối với hắn, hình như đã hiểu rõ ràng thân phận của hắn tương đối cao, liền núp ở trong lòng nàng bất động.
Tu Hồng Miễn xuống ngựa, dắt ngựa đi bên cạnh con Bạch Mã của hắn, xoay mình trèo lên, "Đi lên."
Nàng bĩu môi, đi tới bên cạnh một con ngựa khác, chuẩn bị trèo lên.
"Lên đây!"
Nàng có chút bất mãn, "Rõ ràng có hai con ngựa!"
"Trẫm nói con ngựa kia không thể cưỡi!"
Bộ mặt nàng tức giận nhìn chằm chằm vào hắn, người này cũng quá đáng ghét đi! ! Hoàng đế thì ngon sao! ? Hoàng đế là muốn làm gì thì làm ah! ?
Tu Hồng Miễn không đến nàng đang tức giận, cỡi Bạch Mã đi tới bên cạnh nàng, trực tiếp đem nàng kéo lên.
Nàng chút nhụt chí, hạ đầu thật thấp. Quả thật, ở chỗ này Hoàng đế là không thể chống cự, hăn muốn làm gì thì làm! ~
Liên tiếp vài ngày chỉ có ăn một chút lương khô và uống thêm nước để bổ sung thể lực mà lại đi đường xa là không thể đủ, tay nàng cầm cương không ngừng run rẩy, thân thể thì cứng đờ. Ngay cả con ngựa cũng mệt mỏi đến nỗi không chịu được, nó là một con ngựa tốt, có lẽ bởi vì lần trước nàng cùng Tu Hồng Miễn cưỡi nó, nên nó cũng nhận ra nàng, lúc nàng đến chuồng ngựa, vẫn đang phân vân không biết nên chọn ngựa của Thiện Xá hay là Tu Hồng Miễn , nó liền nhích tới gần một bước về phía nàng, nàng lập tức chọn nó.
Cuối cũng nàng cũng nhìn thấy bóng dáng của căn phòng nhỏ, từ xa nhìn lại, chỉ là một điểm nhỏ.
Đợi đến lúc nàng đến gần, mới phát hiện trên nóc nhà còn có một bóng dáng nho nhỏ.
Thân thể nó dựng đứng lên, học tư thế ngồi của loài người ngồi ở trên nóc nhà, đôi chân trước ôm lấy hai lỗ tai. Mắt thẳng tắp nhìn về đằng trước, đó chính là phương hướng lúc nàng đi.
"A Hu ~~! !" Nàng gọi to, nhưng âm thanh thiếu hụt hơi sức mà có vẻ vô cùng bé.
A Hu giống như nghe thấy cái gì, rụt đôi chân trước lại, đem lỗ tai dựng đứng lên.
"A Hu~! !"
A Hu đã xác định được đó chính là âm thanh của nàng, đầu nghiêng nghiêng, không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía bên kia.
Nàng đi tới căn nhà, "A Hu ~" nàng đã không còn hơi sức để kêu, một tiếng này ngay cả nàng nghe cũng cảm thấy không rõ.
A Hu trong nháy mắt cúi đầu, nhìn sang phía bên kia một chút, lại nhìn xuống phía dưới một chút, không tin vào mắt của mình, rõ ràng nó không thấy nàng đi đến.
"A Hu ngốc ~ ta đi từ phía bên kia không có nghĩa là ta sẽ trở về từ phía đó ~" nàng cong môi lên, tràn đầy uất ức, "Ta đã không còn hơi sức, ngươi còn để cho ta gọi nửa ngày ~"
A Hu rốt cuộc cũng xác định được, phốc một cái từ trên nóc nhà nhảy xuống, thẳng tắp lao về phía nàng.
A Hu rất nhẹ, nhưng vì thể lực nàng thiếu hụt nghiêm trọng nên dù nó có nhẹ như vậy nàng cũng ôm không nổi.
Nàng ôm nó ngã lùi lại phía sau.
Ưmh. . . . . . Nàng bị ngã ngửa trên nền đất, cộc vào đầu đau đến bất tỉnh, nhưng ngay cả hơi sức để kêu một tiếng nàng cũng không còn.
A Hu hình như cũng đã sớm đói chịu không được, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm Bạch Mã.
Nàng kéo nhẹ lỗ tai A Hu, xoay đầu nó lại.
Nàng chỉ chỉ Bạch Mã, lại lắc đầu.
"Ô ô ~~" A Hu cảm thấy rất nhụt chí, làm nũng nằm ở trong lòng nàng không thèm đứng lên.
Nàng nhất định phải bổ sung thể lực, nàng sợ nếu cứ tiếp diễn như vậy nàng sẽ đói mà chết mất.
Nhưng nàng bây giờ, có thể săn được thứ gì chứ? Nước miếng A Hu có độc, những con vật mà nó săn, ăn vào nhất định có thể độc chết nàng.
Nàng suy nghĩ mau hỏng mất, thực là bất đắc dĩ, ăn cỏ thôi. . . . . .
Chợt từ xa truyền đến một hồi tiếng vó ngựa, Tu Hồng Miễn đến rồi!
Trong tay hắn, trong tay hắn ~~! !
Nàng đẩy A Hu ra, nàng muốn ăn gà nướng ~~
A Hu thấy nàng đẩy nó ra, nhảy lên nhào vào trong lòng nàng.
Thuận tay nàng lại đẩy nó, nàng thực sự không có khí lực lớn như vậy để ôm nó, chờ nàng ăn xong lại nói.
"Ô ô ~~~" nó lại nhảy trở lại.
"Lão đại ~ ngươi trước đi xuống a, ta ăn xong sẽ ôm ngươi ~" nàng không còn hơi sức theo chân nó nói nhiều như vậy, lại lần nữa đẩy nó ra.
"Ô ô! ! ~" lần nó lại nhảy trở lại.
Nàng vô lực ngã trên mặt đất, dùng âm thanh nửa chết nửa sống nói: " ta ~ muốn ~ ăn ~ thịt ~~~"
Phốc xích, Tu Hồng Miễn đem một con gà nướng ném cho nàng.
Nàng ủy khuất nhìn hắn, dù nói thế nào nàng hiện tại cũng coi như người bị thương, không đút cho nàng ăn cũng coi như xong, ít ra hắn cũng nên tới đây đỡ nàng một tay!
Nàng tức giận! Nàng thực sự rất tức giận!
Tốt! Nếu đã như vậy, nàng liền đem tất cả gà nướng ăn hết!
Tu Hồng Miễn vẫn như cũ ngồi trên lưng ngựa, mặt đen thui, ném cho nàng một bình nước.
Nàng không rảnh cùng hắn so đo, trước phải lấp đầy bụng đã.
Sau khi ăn xong, nàng rốt cuộc cảm thấy thân thể mình cũng có chút hơi sức.
Nàng nghi ngờ nhìn về phía Tu Hồng Miễn, không biết tâm trạng vị hoàng đế đại nhân này như thế nào, vốn dĩ người nên tức giận là nàng có được hay không!
"Dư phi, Nàng chưa thỉnh ý kiến của trẫm xem trẫm có đồng ý hay không đã tự tiện rời cung, coi thường pháp luật và kỷ luật, phạt nàng một tháng không có tự do, phải đi theo trẫm, nghe rõ chưa?"
Nàng nghiêng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, hắn cũng quá ác độc đi, biết rõ tự do đối với nàng rất quan trọng, coi như là trong cung, nàng cũng đã cố nổ lực yêu cầu tự do hơn so với người khá.
Thấy nàng không nói gì, "Nếu như nàng không phục, ta sẽ tăng thêm một tháng."
"Dư phi lĩnh chỉ." Nàng cúi đầu buồn buồn nói.
Lúc trước vốn dĩ A Hu luôn nhìn chằm chằm Tu Hồng Miễn, nhưng thấy thái độ của nàng đối với hắn, hình như đã hiểu rõ ràng thân phận của hắn tương đối cao, liền núp ở trong lòng nàng bất động.
Tu Hồng Miễn xuống ngựa, dắt ngựa đi bên cạnh con Bạch Mã của hắn, xoay mình trèo lên, "Đi lên."
Nàng bĩu môi, đi tới bên cạnh một con ngựa khác, chuẩn bị trèo lên.
"Lên đây!"
Nàng có chút bất mãn, "Rõ ràng có hai con ngựa!"
"Trẫm nói con ngựa kia không thể cưỡi!"
Bộ mặt nàng tức giận nhìn chằm chằm vào hắn, người này cũng quá đáng ghét đi! ! Hoàng đế thì ngon sao! ? Hoàng đế là muốn làm gì thì làm ah! ?
Tu Hồng Miễn không đến nàng đang tức giận, cỡi Bạch Mã đi tới bên cạnh nàng, trực tiếp đem nàng kéo lên.
Nàng chút nhụt chí, hạ đầu thật thấp. Quả thật, ở chỗ này Hoàng đế là không thể chống cự, hăn muốn làm gì thì làm! ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.