Chương 168
Tương Tương Ngọc Nhân
21/04/2014
"Tu ~ ta có thể thương lượng với ngươi một chuyện không?" Nàng dùng âm thanh dịu dàng nhất nói.
"Không được."
. . . . . .
Khóe miệng nàng run lên, "Xem như ngươi lợi hại!"
Có chút ảo não, mỗi lần hắn bày ra dáng vẻ của một Hoàng đế liền làm cho nàng không nghĩ nổi gì nữa. Nàng tự thanh minh trong lòng, nàng không phải là một người tham sống sợ chết, nàng chỉ là . . . . Cảm thấy nên tôn trọng hoàng quyền. Ừ, chính là tôn trọng hoàng quyền! Nói thế nào người ta cũng là Hoàng đế, nàng lại đang ở trên địa bàn của người ta, nên tuân thủ quy định. Nghĩ như vậy, trong lòng thư thái rất nhiều, xem ra nàng quả nhiên là một người biết lấy đại cục làm trọng.
"Sau khi trở về phải nói là trẫm dẫn nàng ra ngoài chơi , hiểu không."
Tu Hồng Miễn lạnh giọng nói, lời nói của hắn làm cho nàng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, hắn là đang bảo vệ nàng.
Nàng hì hì cười một tiếng, "Ngươi có phải sợ ta bị mẫu hậu trách phạt hay không? Ngươi yêu ta sao? Hắc hắc."
"Trẫm sợ nàng lại chọc cho mẫu hậu đau lòng lần nữa, thân thể của người vốn đã không tốt."
"Chỉ có nguyên nhân này thôi sao? Không thể nào? Khẳng định ngươi vẫn có lo lắng cho ta có đúng hay không? Nếu không ngươi làm sao phải ngàn dặm xa xôi chạy đến đây tìm ta? Hì hì ~" Nàng vẫn mặt dày cố nói, rõ ràng chính là quan tâm tới nàng, còn không chịu thừa nhận!
Tu Hồng Miễn trực tiếp bỏ qua lời nói của nàng, "Kiền Sở Vương sắp đến, trẫm thấy nàng nên tự ửuan mình và lũ vịt cho tốt!"
Nàng híp híp mắt, trừng mắt nhìn Tu Hồng Miễn, nói một câu quan tâm tới nàng sẽ chết sao! Cho dù là lừa gạt nàng thì cũng được mà! ~
A Hu ở trong ngực thấy nàng bất mãn, dùng ánh mắt vô tội nhất nhìn nàng kêu "Ô ô".
Nàng nhếch môi cười cười với nó, ừ, hắn không quan tâm nàng, thì còn có A Hu nhà chúng ta quan tâm mà ~~
Dọc theo đường đi, nàng vẫn lo lắng thế nào để đem A Hu giấu đi, nàng cùng Tu Hồng Miễn đều không có thời gian chuẩn bị liền chạy đến đây, nên không có mang thứ gì có thể chứa đủ nó, nếu về đến Hoàng Thành, nhất định sẽ làm cho mọi người khiếp sợ.
Đi mệt, bọn họ liền nghỉ lại, săn vịt hoang để ăn. Nàng lần đầu tiên được chứng kiến A Hu săn đuổi, động tác của nó nhanh tới mức làm người khác phải giật mình, khiến nàng một thân mồ hôi lạnh liên tiếp. Quả thật những trường hợp máu tanh kinh khủng này, không thích hợp với một người đơn thuần thiện lương như nàng, nàng vội vàng nghiêng đầu tránh đi.
Tu Hồng Miễn nướng xong gà rừng, đem cả con đưa cho nàng, làm nàng cảm động đến rối tinh rối mù, không biết mình có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể khiến Tu Hồng Miễn mê mẩn thành ra như vậy, "Tu ~~ ngươi đối với ta thật tốt quá ~ chính mình không ăn lại đem tất cả đưa cho ta. . . . , ta đút cho ngươi một chút." Nói xong, nàng muốn đem gà nướng đưa qua.
Tu Hồng Miễn lập tức ghét bỏ né người, "Lần trước nàng làm gà nướng, ký ức để lại hãy còn mới mẻ, trẫm đã nói, từ giờ sẽ không động vào thịt gà nữa"
Tay của nàng cứng trên không trung, bộ mặt có chút vặn vẹo.
Tu Hồng Miễn nhìn nàng nhận ra có cái gì không đúng, "Trẫm đi xem xem xung quanh có cái gì khác để ăn hay không." Vừa dứt lời, người đã không thấy tăm hơi.
"Tu Hồng Miễn! ! Ngươi nhớ kỹ cho ta! ~! ~! . . . . . ."
A Hu đang săn đuổi gần đó dựng đứng lỗ tai lên, lắng nghe âm thanh, hình như nàng đang rất không vui thì phải. . . . . Ừ, vậy thì chờ lát nữa rồi mới trở về.
"Rốt cuộc ngươi muốn ta giấu ngươi ở chỗ nào đây ~~" nàng ngồi trên yên ngựa, kéo kéo lỗ tai A Hu .
Phía sau Tu Hồng Miễn một tay nắm dây cương ngựa, "Nàng có thể để cho nó bám trên người nàng, làm bộ như để trang trí."
Nàng nghĩ nghĩ, "Có thể được sao?"
"Chỉ cần nó bất động, không mở mắt, sẽ không có vấn đề gì."
Bọn họ thử rất nhiều biện pháp để A Hu bám trên người nàng, làm thế nào cũng cảm thấy rất kỳ cục, chủ yếu là vì cặp móng nhọn kia của nó, nếu như nó thu hồi móng nhọn, nó lại không thể bám được, sẽ rớt xuống.
Trước mặt không được, treo trên lưng cũng không được, cuối cùng nó trèo lên trên đầu nàng.
Tu Hồng Miễn nhìn một chút một rốt cuộc cũng gật đầu, mặc dù ở trên đầu có chút quái dị, nhưng ít ra cũng không có ai nhìn ra nó là vật sống.
Cái đuôi của A Hu trực tiếp quấn vào trước cổ nàng, lông của nó mềm mại bóng mượt, chợt trong đầu nàng nảy sinh ra một ý niệm tà ác, áo choàng lông cáo. . . . . .
A Hu đang giả chết thân thể đột nhiên run lên, trợn tròn cặp mắt nhìn chung quanh một chút, đột nhiên nghĩ ra chủ nhân nói qua không thể mở mắt, lập tức lại nằm ở trên đầu nàng giả chết.
Đầu A Hu rúc xuống, miệng giấu ở phía dưới, nhắm hai mắt không nhúc nhích, cho nên căn bản không xem ra nó là động vật gì, chỉ biết là trắng tinh một màu, là một vật trang trí có loại lông thượng hạng.
Đây cũng là vì tìm một cái cớ cho nàng xuất cung, là vì mua cho nàng cái vật trang trí này.
Sáng sớm, bọn họ đã đến Hoàng Thành, hiện tại thời tiết không tốt lắm, nhìn bộ dạng như trời muốn mưa.
Quả nhiên, bọn họ vừa hồi cung một lát, mưa từng giọt từng giọt trút xuống.
Hậu viện, không biết lũ vịt ra sao rồi, nàng vội vàng mở cửa đi xem.
"Nương nương, nô tỳ đã để cho người tại hậu viện xây một rạp, chính là sợ lần này mưa thái dương, tốt cho chúng nó tìm một chỗ để trú mưa."
Nàng cảm kích nhìn Bích Quỳnh, "Ngươi suy nghĩ thật chu đáo ~~ ta thật sự không ngờ đấy."
Đang cười, nàng đột nhiên thấy phía sau chuồng có một bức hoạ đang cuộn lại, tiến lại gần……
Trong phòng của nàng căn bản không có một bức hoạ nào như vậy, cho nên nó chỉ có thể là. . . . bức vẽ bảo bối mà Tu Hồng Miễn tặng cho nàng! !
Nàng đem nó cầm lên, phía trên có một khối ấn ký vàng vàng . . . . . ."Đây là. . . . . ."
"A, lũ vịt rất ồn ào, lại không nghe lời, em không có cái gì để đuổi chúng, nên mới dùng cái này để xua, nhưng lại bị con vịt nhỏ nhất giẫm lên kéo theo cả phân của nó, một lát em sẽ đi lau sạch. Người xem, trừ việc xuất hiện một chấm nhỏ, cái gì cũng không nhìn ra!" Bích Quỳnh thoải mái nói xong, lòng của nàng cũng mau chìm xuống đáy biển.
Nàng miễn cưỡng cười cười, "Đây là danh họa, lần sau đừng có dùng để đuổi vịt."
Bích Quỳnh gật đầu một cái, nàng đem bức vẽ lấy được vào bên trong phòng, nhẹ nhàng mở ra, ngàn vạn lần đừng có thấm qua, nếu khối vết bẩn kia ở phía trước cũng có, vậy nàng sẽ chết rất thảm ~~ nàng có thể tưởng tượng ra Tu Hồng Miễn mặt thối hoắc rồi.
Cuối cùng nàng cũng được thở phào một cái, thật may là, không có thấm ướt.
Vừa muốn chuẩn bị cuộn lại, tay nàng đột nhiên hơi chậm lại.
Phía trên này. . . . . .
Núi cao làm bối cảnh, dòng suối nhỏ, phía trước có một phụ nhân, đang thu y phục
"Không được."
. . . . . .
Khóe miệng nàng run lên, "Xem như ngươi lợi hại!"
Có chút ảo não, mỗi lần hắn bày ra dáng vẻ của một Hoàng đế liền làm cho nàng không nghĩ nổi gì nữa. Nàng tự thanh minh trong lòng, nàng không phải là một người tham sống sợ chết, nàng chỉ là . . . . Cảm thấy nên tôn trọng hoàng quyền. Ừ, chính là tôn trọng hoàng quyền! Nói thế nào người ta cũng là Hoàng đế, nàng lại đang ở trên địa bàn của người ta, nên tuân thủ quy định. Nghĩ như vậy, trong lòng thư thái rất nhiều, xem ra nàng quả nhiên là một người biết lấy đại cục làm trọng.
"Sau khi trở về phải nói là trẫm dẫn nàng ra ngoài chơi , hiểu không."
Tu Hồng Miễn lạnh giọng nói, lời nói của hắn làm cho nàng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, hắn là đang bảo vệ nàng.
Nàng hì hì cười một tiếng, "Ngươi có phải sợ ta bị mẫu hậu trách phạt hay không? Ngươi yêu ta sao? Hắc hắc."
"Trẫm sợ nàng lại chọc cho mẫu hậu đau lòng lần nữa, thân thể của người vốn đã không tốt."
"Chỉ có nguyên nhân này thôi sao? Không thể nào? Khẳng định ngươi vẫn có lo lắng cho ta có đúng hay không? Nếu không ngươi làm sao phải ngàn dặm xa xôi chạy đến đây tìm ta? Hì hì ~" Nàng vẫn mặt dày cố nói, rõ ràng chính là quan tâm tới nàng, còn không chịu thừa nhận!
Tu Hồng Miễn trực tiếp bỏ qua lời nói của nàng, "Kiền Sở Vương sắp đến, trẫm thấy nàng nên tự ửuan mình và lũ vịt cho tốt!"
Nàng híp híp mắt, trừng mắt nhìn Tu Hồng Miễn, nói một câu quan tâm tới nàng sẽ chết sao! Cho dù là lừa gạt nàng thì cũng được mà! ~
A Hu ở trong ngực thấy nàng bất mãn, dùng ánh mắt vô tội nhất nhìn nàng kêu "Ô ô".
Nàng nhếch môi cười cười với nó, ừ, hắn không quan tâm nàng, thì còn có A Hu nhà chúng ta quan tâm mà ~~
Dọc theo đường đi, nàng vẫn lo lắng thế nào để đem A Hu giấu đi, nàng cùng Tu Hồng Miễn đều không có thời gian chuẩn bị liền chạy đến đây, nên không có mang thứ gì có thể chứa đủ nó, nếu về đến Hoàng Thành, nhất định sẽ làm cho mọi người khiếp sợ.
Đi mệt, bọn họ liền nghỉ lại, săn vịt hoang để ăn. Nàng lần đầu tiên được chứng kiến A Hu săn đuổi, động tác của nó nhanh tới mức làm người khác phải giật mình, khiến nàng một thân mồ hôi lạnh liên tiếp. Quả thật những trường hợp máu tanh kinh khủng này, không thích hợp với một người đơn thuần thiện lương như nàng, nàng vội vàng nghiêng đầu tránh đi.
Tu Hồng Miễn nướng xong gà rừng, đem cả con đưa cho nàng, làm nàng cảm động đến rối tinh rối mù, không biết mình có sức quyến rũ lớn như vậy, có thể khiến Tu Hồng Miễn mê mẩn thành ra như vậy, "Tu ~~ ngươi đối với ta thật tốt quá ~ chính mình không ăn lại đem tất cả đưa cho ta. . . . , ta đút cho ngươi một chút." Nói xong, nàng muốn đem gà nướng đưa qua.
Tu Hồng Miễn lập tức ghét bỏ né người, "Lần trước nàng làm gà nướng, ký ức để lại hãy còn mới mẻ, trẫm đã nói, từ giờ sẽ không động vào thịt gà nữa"
Tay của nàng cứng trên không trung, bộ mặt có chút vặn vẹo.
Tu Hồng Miễn nhìn nàng nhận ra có cái gì không đúng, "Trẫm đi xem xem xung quanh có cái gì khác để ăn hay không." Vừa dứt lời, người đã không thấy tăm hơi.
"Tu Hồng Miễn! ! Ngươi nhớ kỹ cho ta! ~! ~! . . . . . ."
A Hu đang săn đuổi gần đó dựng đứng lỗ tai lên, lắng nghe âm thanh, hình như nàng đang rất không vui thì phải. . . . . Ừ, vậy thì chờ lát nữa rồi mới trở về.
"Rốt cuộc ngươi muốn ta giấu ngươi ở chỗ nào đây ~~" nàng ngồi trên yên ngựa, kéo kéo lỗ tai A Hu .
Phía sau Tu Hồng Miễn một tay nắm dây cương ngựa, "Nàng có thể để cho nó bám trên người nàng, làm bộ như để trang trí."
Nàng nghĩ nghĩ, "Có thể được sao?"
"Chỉ cần nó bất động, không mở mắt, sẽ không có vấn đề gì."
Bọn họ thử rất nhiều biện pháp để A Hu bám trên người nàng, làm thế nào cũng cảm thấy rất kỳ cục, chủ yếu là vì cặp móng nhọn kia của nó, nếu như nó thu hồi móng nhọn, nó lại không thể bám được, sẽ rớt xuống.
Trước mặt không được, treo trên lưng cũng không được, cuối cùng nó trèo lên trên đầu nàng.
Tu Hồng Miễn nhìn một chút một rốt cuộc cũng gật đầu, mặc dù ở trên đầu có chút quái dị, nhưng ít ra cũng không có ai nhìn ra nó là vật sống.
Cái đuôi của A Hu trực tiếp quấn vào trước cổ nàng, lông của nó mềm mại bóng mượt, chợt trong đầu nàng nảy sinh ra một ý niệm tà ác, áo choàng lông cáo. . . . . .
A Hu đang giả chết thân thể đột nhiên run lên, trợn tròn cặp mắt nhìn chung quanh một chút, đột nhiên nghĩ ra chủ nhân nói qua không thể mở mắt, lập tức lại nằm ở trên đầu nàng giả chết.
Đầu A Hu rúc xuống, miệng giấu ở phía dưới, nhắm hai mắt không nhúc nhích, cho nên căn bản không xem ra nó là động vật gì, chỉ biết là trắng tinh một màu, là một vật trang trí có loại lông thượng hạng.
Đây cũng là vì tìm một cái cớ cho nàng xuất cung, là vì mua cho nàng cái vật trang trí này.
Sáng sớm, bọn họ đã đến Hoàng Thành, hiện tại thời tiết không tốt lắm, nhìn bộ dạng như trời muốn mưa.
Quả nhiên, bọn họ vừa hồi cung một lát, mưa từng giọt từng giọt trút xuống.
Hậu viện, không biết lũ vịt ra sao rồi, nàng vội vàng mở cửa đi xem.
"Nương nương, nô tỳ đã để cho người tại hậu viện xây một rạp, chính là sợ lần này mưa thái dương, tốt cho chúng nó tìm một chỗ để trú mưa."
Nàng cảm kích nhìn Bích Quỳnh, "Ngươi suy nghĩ thật chu đáo ~~ ta thật sự không ngờ đấy."
Đang cười, nàng đột nhiên thấy phía sau chuồng có một bức hoạ đang cuộn lại, tiến lại gần……
Trong phòng của nàng căn bản không có một bức hoạ nào như vậy, cho nên nó chỉ có thể là. . . . bức vẽ bảo bối mà Tu Hồng Miễn tặng cho nàng! !
Nàng đem nó cầm lên, phía trên có một khối ấn ký vàng vàng . . . . . ."Đây là. . . . . ."
"A, lũ vịt rất ồn ào, lại không nghe lời, em không có cái gì để đuổi chúng, nên mới dùng cái này để xua, nhưng lại bị con vịt nhỏ nhất giẫm lên kéo theo cả phân của nó, một lát em sẽ đi lau sạch. Người xem, trừ việc xuất hiện một chấm nhỏ, cái gì cũng không nhìn ra!" Bích Quỳnh thoải mái nói xong, lòng của nàng cũng mau chìm xuống đáy biển.
Nàng miễn cưỡng cười cười, "Đây là danh họa, lần sau đừng có dùng để đuổi vịt."
Bích Quỳnh gật đầu một cái, nàng đem bức vẽ lấy được vào bên trong phòng, nhẹ nhàng mở ra, ngàn vạn lần đừng có thấm qua, nếu khối vết bẩn kia ở phía trước cũng có, vậy nàng sẽ chết rất thảm ~~ nàng có thể tưởng tượng ra Tu Hồng Miễn mặt thối hoắc rồi.
Cuối cùng nàng cũng được thở phào một cái, thật may là, không có thấm ướt.
Vừa muốn chuẩn bị cuộn lại, tay nàng đột nhiên hơi chậm lại.
Phía trên này. . . . . .
Núi cao làm bối cảnh, dòng suối nhỏ, phía trước có một phụ nhân, đang thu y phục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.