Chương 182
Tương Tương Ngọc Nhân
10/05/2014
Tu Hồng Miễn mấy ngày nay không khỏi phiền lòng nôn nóng, giống như nhìn cái gì cũng cảm thấy không thuận mắt.
"Cảnh Nhân."
"Ty chức ở đây."
Tu Hồng Miễn nhìn Cảnh Nhân một chút, rất là không vui, "Ngươi vẫn ở tại chỗ này làm gì?"
Cảnh Nhân có chút bất đắc dĩ, phải biết rằng chức trách của hắn chính là tùy thời đi theo hoàng thượng.
"Tại sao ngươi còn đứng lỳ ở đó vậy?" Thấy Tu Hồng Miễn có chút tức giận, Cảnh Nhân lập tức khom người một cái, "Ty chức cáo lui."
Ra cửa, Cảnh Nhân quay đầu nhìn lại Hoàng thượng một chút, gần đây tâm tình của người thật sự rất phiền não. Rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở chỗ nào?
Nghĩ ngợi một lúc, hắn xoay người đi tới Dư Điệp cung.
Mấy ngày nay ngay cả thức ăn nàng cũng không dám ăn bừa, nàng chỉ sợ bị Lệ phi lại bỏ cái gì vào, mặc dù nàng không có mang thai, nhưng vẫn sợ những thứ thuốc đó sẽ gây hại đối với thân thể, cho nên mỗi lần nàng đều hóa trang thành tiểu thái giám, đến ngự thiện phòng trộm thứ gì đó về ăn.
Trong ngự thiện phòng, tất cả đều rất bận rộn, nàng len lén đi vào, nàng đột nhập ngự thiện phòng không phải chỉ muốn ăn no bụng mình, trong nhà còn có bốn miệng chờ ăn, cho nên mỗi ngày nàng đi ngự thiện phòng đều rất vất vả .
Loại chuyện như vậy nếu bị phát hiện nhất định sẽ bị chết rất thảm, mặc dù nhỏ Đinh tử là thái giám, nhưng bộ dáng của hắn quá mức thanh tú, rất dễ dàng làm cho người ta ghi nhớ, chứ đừng nói ba cô gái nhu nhược kia, cho nên nhiệm vụ anh dũng đi đột nhập ngự thiện phòng phải cự tuyệt sự gia nhập của bọn họ.
Quản sự ngự thiện phòng vừa thấy nàng, lập tức dùng mắt ra hiệu cho mọi người một cái, tất cả mọi người đều thức thời quay lại làm việc của mình, làm bộ không nhìn thấy.
Vị nương nương của Dư Điệp cung này, cứ cách mấy ngày lại chạy đến ngự thiện phòng ăn trộm , rõ ràng các loại món ăn đều chuẩn bị cho Dư Điệp cung của bọn họ đầy đủ hết .
Chỉ là nghe nói vị nương nương này có chút bản lĩnh, hắn mới chỉ là một quản sự nho nhỏ, làm sao dám ra vẻ với nàng? Đành phải phân phó mọi người, cũng làm bộ như không nhìn thấy nàng.
Các đầu bếp trong nàng phòng cẩn thận từng li từng tí cúi đầu, sợ bị người khác nhìn ra.
Thật may là những người này cũng loay hoay đầu óc choáng váng, cho nên căn bản hiện không được động tác của nàng.
Nhìn kỹ những thứ mình thích ăn, từng bước từng bước đặt vào thùng gỗ, ừ, cái đó là thứ Bích Thanh thích, còn có Bích Quỳnh , tiểu Cúc thích ăn cái này. . . . . .
Sau khi xếp đầy một thùng, nàng đem khăn trùm lên phía trên, làm bộ như đang đi ra ngoài tản bộ, thuận lợi ôm cái thùng ra ngoài.
Ngay lúc nàng ở bên ngoài cười trộm, những người làm việc bên trong cũng đồng loạt nhìn về bóng lưng của nàng, rốt cuộc cái vị nương nương này đang làm cái gì?
Cảnh Nhân đang trên đường đi đến Dư Điệp cung thì phát hiện một tiểu thái giám đang ôm một cái thùng gỗ, nhìn con dấu phía trên, đúng là ngự thiện phòng.
Tiểu thái giám của ngự thiện phòng làm lại đến Dư Điệp cung đây? Cái thùng gỗ đó xem ra có chút nặng, chẳng lẽ bên trong có cái gì kỳ quoặc? Cảnh Nhân nghi ngờ đi theo sau.
"Ăn cơm thôi” trong miệng nàng găp lên một miếng thịt, hàm hồ kêu.
Cảnh Nhân nhìn những người bên trong vây quanh một chiếc bàn, sợ hết hồn, cái thái giám kia là nương nương? !
Nàng làm sao lại chạy đến ngự thiện phòng trộm đồ ăn? Theo sổ sách trong cung ghi lại, mỗi ngày ngự thiện phòng đều đúng giờ mang cơm tới Dư Điệp cung.
Nhìn vị nương nương đang ăn như hổ đói kia, mấy người bên cạnh tướng ăn cũng không có gì đặc biệt, đó không phải là Tiểu Cúc sao? Một nha đầu luôn để ý trước sau như vậy, thế nào hiện tại cũng biến thành cái tướng ăn thế này rồi hả?
Cảnh Nhân lập tức lùi về phía sau, quay trở lại Thái Càn cung.
Đang lúc các nàng ăn vui vẻ, nàng vừa ngẩng đầu, hình như cảm giác mới vừa rồi có chút động tĩnh . . . Nàng lại cẩn thận lắng nghe, có thể là nàng nghe lầm thôi.
Tu Hồng Miễn nghe xong Cảnh Nhân hồi báo, vốn dĩ đôi lông mày đang nhíu chặt giãn ra rất nhiều, Cảnh Nhân vui mừng trong bụng, xem hắn đã đi đến đúng nơi rồi.
Tu Hồng Miễn nhớ lại đủ loại hành động của Dư phi, cũng thật là kỳ quái, nàng là một tiểu thư khuê các, tại sao lại làm ra nhiều chuyện khiến hắn ngạc nhiên như thế?
Nghĩ đến đây, khoé miệng Tu Hồng Miễn khẽ nhếch lên, một tia hứng thú tràn ra, "Tối nay đến là sẽ biết thôi."
Nghe thấy Tu Hồng Miễn nói tối nay muốn đi qua, lại làm cho nàng nhức đầu cực kì, hắn lại quấy rầy kế hoạch ngủ sớm của nàng.
Hắn cũng không có mang theo những người khác, Cảnh Nhân cũng chỉ đứng sau cửa .
"Tối nay trẫm cảm thấy rất vui, ái phi có thể bồi trẫm uống một chén trà không?"
Nàng còn chưa kịp mở miệng, Tu Hồng Miễn đã lập tức bổ sung, "Nàng cũng đừng làm trẫm tụt hứng chứ!"
Nàng chép miệng, hắn đã nói như vậy, nàng còn dám nói không sao?
"Cảnh Nhân."
"Ty chức ở đây."
Tu Hồng Miễn nhìn Cảnh Nhân một chút, rất là không vui, "Ngươi vẫn ở tại chỗ này làm gì?"
Cảnh Nhân có chút bất đắc dĩ, phải biết rằng chức trách của hắn chính là tùy thời đi theo hoàng thượng.
"Tại sao ngươi còn đứng lỳ ở đó vậy?" Thấy Tu Hồng Miễn có chút tức giận, Cảnh Nhân lập tức khom người một cái, "Ty chức cáo lui."
Ra cửa, Cảnh Nhân quay đầu nhìn lại Hoàng thượng một chút, gần đây tâm tình của người thật sự rất phiền não. Rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở chỗ nào?
Nghĩ ngợi một lúc, hắn xoay người đi tới Dư Điệp cung.
Mấy ngày nay ngay cả thức ăn nàng cũng không dám ăn bừa, nàng chỉ sợ bị Lệ phi lại bỏ cái gì vào, mặc dù nàng không có mang thai, nhưng vẫn sợ những thứ thuốc đó sẽ gây hại đối với thân thể, cho nên mỗi lần nàng đều hóa trang thành tiểu thái giám, đến ngự thiện phòng trộm thứ gì đó về ăn.
Trong ngự thiện phòng, tất cả đều rất bận rộn, nàng len lén đi vào, nàng đột nhập ngự thiện phòng không phải chỉ muốn ăn no bụng mình, trong nhà còn có bốn miệng chờ ăn, cho nên mỗi ngày nàng đi ngự thiện phòng đều rất vất vả .
Loại chuyện như vậy nếu bị phát hiện nhất định sẽ bị chết rất thảm, mặc dù nhỏ Đinh tử là thái giám, nhưng bộ dáng của hắn quá mức thanh tú, rất dễ dàng làm cho người ta ghi nhớ, chứ đừng nói ba cô gái nhu nhược kia, cho nên nhiệm vụ anh dũng đi đột nhập ngự thiện phòng phải cự tuyệt sự gia nhập của bọn họ.
Quản sự ngự thiện phòng vừa thấy nàng, lập tức dùng mắt ra hiệu cho mọi người một cái, tất cả mọi người đều thức thời quay lại làm việc của mình, làm bộ không nhìn thấy.
Vị nương nương của Dư Điệp cung này, cứ cách mấy ngày lại chạy đến ngự thiện phòng ăn trộm , rõ ràng các loại món ăn đều chuẩn bị cho Dư Điệp cung của bọn họ đầy đủ hết .
Chỉ là nghe nói vị nương nương này có chút bản lĩnh, hắn mới chỉ là một quản sự nho nhỏ, làm sao dám ra vẻ với nàng? Đành phải phân phó mọi người, cũng làm bộ như không nhìn thấy nàng.
Các đầu bếp trong nàng phòng cẩn thận từng li từng tí cúi đầu, sợ bị người khác nhìn ra.
Thật may là những người này cũng loay hoay đầu óc choáng váng, cho nên căn bản hiện không được động tác của nàng.
Nhìn kỹ những thứ mình thích ăn, từng bước từng bước đặt vào thùng gỗ, ừ, cái đó là thứ Bích Thanh thích, còn có Bích Quỳnh , tiểu Cúc thích ăn cái này. . . . . .
Sau khi xếp đầy một thùng, nàng đem khăn trùm lên phía trên, làm bộ như đang đi ra ngoài tản bộ, thuận lợi ôm cái thùng ra ngoài.
Ngay lúc nàng ở bên ngoài cười trộm, những người làm việc bên trong cũng đồng loạt nhìn về bóng lưng của nàng, rốt cuộc cái vị nương nương này đang làm cái gì?
Cảnh Nhân đang trên đường đi đến Dư Điệp cung thì phát hiện một tiểu thái giám đang ôm một cái thùng gỗ, nhìn con dấu phía trên, đúng là ngự thiện phòng.
Tiểu thái giám của ngự thiện phòng làm lại đến Dư Điệp cung đây? Cái thùng gỗ đó xem ra có chút nặng, chẳng lẽ bên trong có cái gì kỳ quoặc? Cảnh Nhân nghi ngờ đi theo sau.
"Ăn cơm thôi” trong miệng nàng găp lên một miếng thịt, hàm hồ kêu.
Cảnh Nhân nhìn những người bên trong vây quanh một chiếc bàn, sợ hết hồn, cái thái giám kia là nương nương? !
Nàng làm sao lại chạy đến ngự thiện phòng trộm đồ ăn? Theo sổ sách trong cung ghi lại, mỗi ngày ngự thiện phòng đều đúng giờ mang cơm tới Dư Điệp cung.
Nhìn vị nương nương đang ăn như hổ đói kia, mấy người bên cạnh tướng ăn cũng không có gì đặc biệt, đó không phải là Tiểu Cúc sao? Một nha đầu luôn để ý trước sau như vậy, thế nào hiện tại cũng biến thành cái tướng ăn thế này rồi hả?
Cảnh Nhân lập tức lùi về phía sau, quay trở lại Thái Càn cung.
Đang lúc các nàng ăn vui vẻ, nàng vừa ngẩng đầu, hình như cảm giác mới vừa rồi có chút động tĩnh . . . Nàng lại cẩn thận lắng nghe, có thể là nàng nghe lầm thôi.
Tu Hồng Miễn nghe xong Cảnh Nhân hồi báo, vốn dĩ đôi lông mày đang nhíu chặt giãn ra rất nhiều, Cảnh Nhân vui mừng trong bụng, xem hắn đã đi đến đúng nơi rồi.
Tu Hồng Miễn nhớ lại đủ loại hành động của Dư phi, cũng thật là kỳ quái, nàng là một tiểu thư khuê các, tại sao lại làm ra nhiều chuyện khiến hắn ngạc nhiên như thế?
Nghĩ đến đây, khoé miệng Tu Hồng Miễn khẽ nhếch lên, một tia hứng thú tràn ra, "Tối nay đến là sẽ biết thôi."
Nghe thấy Tu Hồng Miễn nói tối nay muốn đi qua, lại làm cho nàng nhức đầu cực kì, hắn lại quấy rầy kế hoạch ngủ sớm của nàng.
Hắn cũng không có mang theo những người khác, Cảnh Nhân cũng chỉ đứng sau cửa .
"Tối nay trẫm cảm thấy rất vui, ái phi có thể bồi trẫm uống một chén trà không?"
Nàng còn chưa kịp mở miệng, Tu Hồng Miễn đã lập tức bổ sung, "Nàng cũng đừng làm trẫm tụt hứng chứ!"
Nàng chép miệng, hắn đã nói như vậy, nàng còn dám nói không sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.