Chương 183
Tương Tương Ngọc Nhân
10/05/2014
"Ực!" Nàng vừa mới uống một ly vào bụng.
"Ngươi cảm thấy trẫm có phải một vị hoàng đế tốt hay không?"
Nàng gật đầu một cái, "Dạ! Người giỏi về việc dụng người lại có đạo trị quốc, ngay cả dân chúng cũng khen người là một vị hoàng đế tốt."
"Ân, lại uống một ly nữa." Tu Hồng Miễn nói xong, lại rót một chén nữa cho nàng.
"Không được không được, ta đã không uống được nữa."
. . . . . .
"Ngươi cảm thấy trẫm có phải một người chồng tốt hay không?"
"Tốt ~ đương nhiên là tốt rồi ! Người trao ân huệ khắp chốn hậu cung, các phi tần cũng đối với người hết sức kính yêu."
Tu Hồng Miễn gật đầu một cái, "Nào lại một ly."
"Không được, không được, ta đã say."
. . . . . .
"Ngươi thật sự cảm thấy trẫm là một người chồng tốt?"
"Tốt ~ người là hoàng thượng, có ai dám nói người không tốt sao?"
Tu Hồng Miễn cười một tiếng, ", lại cụng thêm một ly nữa."
"Tốt ~! Không say không về!"
. . . . . .
"Ngươi cảm thấy vị hoàng đế như trẫm tốt ở chỗ nào đây?"
"Tốt?" Nàng đưa ra một ngón tay, giơ trước mặt hắn ngoáy qua ngoáy lại, "Phải nói ngươi cái gã Hoàng đế này, rất có thủ đoạn, điểm này ta thừa nhận. Nhưng nếu ngươi suốt ngày bày ra dáng vẻ của một cá lão Hoàng đế, cái này sẽ làm cho ta cảm thấy ngứa mắt rồi. Ngươi xem một chút Hoa Dư, rất rõ ràng trên phương diện này hắn thắng được ngươi."
Lông mày Tu Hồng Miễn run lên, "Vậy còn ngươi, tại sao ngươi là một tiểu thư khuê các, thế nhưng có thể làm được chuyện mà rất nhiều nam tử đều không thể làm?"
"Ha ha, " thần trí nàng nửa mơ nửa tỉnh, "Ngươi ~ lời này của ngươi cũng không đúng rồi. cái gì mà tiểu thư khuê các, ta ~ Trì Tô! Mới không phải cái gì đại tiểu thư đâu ~"
Lông mày Tu Hồng Miễn nhảy lên, "Hả? Ngươi không phải là người trong phủ Hạ Hách Na, tiểu thư mà người người sủng ái sao?"
"Ha ha, không ~ không phải ~~ đó là Hạ Hách Na Phù Dung trước kia, chính là nàng ta! Trì Tô! Có lẽ không có hưởng thụ qua những thứ đó"
Vẻ mặt Tu Hồng Miễn căng thẳng, đã sớm cảm thấy nàng có cái gì không đúng, thì ra là nàng giả mạo đấy!"Vậy ngươi đem Hạ Hách Na Phù Dung làm như thế nào? Người nào phái ngươi tới giả mạo nàng ấy? Có mục đích gì?"
"Hắc ~" nàng lắc đầu một cái, "Người nào phái ta tới hay sao? Ta làm sao biết người nào phái ta tới , chính ta tại bên kia sống cho thật tốt, nhưng chết đi tỉnh lại đã tới nơi đây rồi. Bên này thực sự không có chút gì tốt ~" nói xong, âm thanh của nàng có chút nghẹn ngào.
Bên kia? Tu Hồng Miễn nhíu nhíu mày, "Vậy Hạ Hách Na Phù Dung đâu?"
"Chết rồi, là bị ái phi Lệ phi của ngươi hại chết chứ sao, không thế thì làm sao ta có thể đi vào thân thể của nàng."
Tu Hồng Miễn hoảng hốt, hồn vía đã bay tới nơi nào rồi, thật lâu không thể nói chuyện, thấy nàng có khuynh hướng sắp ngủ, hắn mới tìm được âm thanh của mình, "Ngươi nói là. . . . . . Ngươi đã chết? Lại. . . . . . Đi vào thân thể của nàng ấy?"
Nàng gật đầu một cái, "Thật là xui xẻo! Để cho ta chết một cách sảng khoái không được sao! Sao lại để ta phải chịu cái tội này a. Ai, tới ~ tới ~ , cạn chén!"
Tu Hồng Miễn đã sớm bị đáp án này làm cho chấn động, hắn thực không ngờ. . . . . .
Nàng thấy hắn không có phản ứng, đẩy hắn một cái, "Ngươi xem ngươi đi, luôn là cái bộ dáng này, lúc vui mừng thì tìm người khác chia sẻ may mắn, lúc mất hứng thì sẽ không để ý tới người khác, rốt cuộc là ngươi có ý gì a! À? Ngươi đem ta nghĩ thành người nào? Ta cho ngươi biết ~" nàng run rẩy đưa ra một đầu ngón tay, chỉ vào hắn nói, "Đừng tưởng rằng ngươi rất ghê gớm, không phải chính là ỷ vào ta thích ngươi sao! Chờ đến lúc ta không thích ngươi nữa, xem ngươi cái gì cũng không phải rồi ! Hừ ~"
Tu Hồng Miễn nghe xong, cố nén xuống nội tâm đang hưng phấn, "Ngươi thích trẫm?"
Nàng lạnh lùng khẽ hừ, "Đó là trước kia! Hiện tại ~ không thích!"
Tu Hồng Miễn chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, "Vì sao không thích?"
Nàng cười hắc hắc, "Ở nơi đó của chúng ta, so với nơi này của ngươi tốt hơn không biết bao nhiêu lần, ta còn biết rất nhiều chuyện, chỉ là không có nói cho ngươi biết. Ha ha. . . . . ." Cười xong nàng đi qua, liền gục xuống bàn không có chút động đậy.
Tu Hồng Miễn lắc lắc đầu ngồi phịch ở bên cạnh nàng, không khỏi cảm thấy một hồi hoảng hốt. Nhớ tới một màn trước kia nàng cùng với Hoa Dư, Tu Hồng Miễn nắm thật chặt quả đấm.
"Ngươi cảm thấy trẫm có phải một vị hoàng đế tốt hay không?"
Nàng gật đầu một cái, "Dạ! Người giỏi về việc dụng người lại có đạo trị quốc, ngay cả dân chúng cũng khen người là một vị hoàng đế tốt."
"Ân, lại uống một ly nữa." Tu Hồng Miễn nói xong, lại rót một chén nữa cho nàng.
"Không được không được, ta đã không uống được nữa."
. . . . . .
"Ngươi cảm thấy trẫm có phải một người chồng tốt hay không?"
"Tốt ~ đương nhiên là tốt rồi ! Người trao ân huệ khắp chốn hậu cung, các phi tần cũng đối với người hết sức kính yêu."
Tu Hồng Miễn gật đầu một cái, "Nào lại một ly."
"Không được, không được, ta đã say."
. . . . . .
"Ngươi thật sự cảm thấy trẫm là một người chồng tốt?"
"Tốt ~ người là hoàng thượng, có ai dám nói người không tốt sao?"
Tu Hồng Miễn cười một tiếng, ", lại cụng thêm một ly nữa."
"Tốt ~! Không say không về!"
. . . . . .
"Ngươi cảm thấy vị hoàng đế như trẫm tốt ở chỗ nào đây?"
"Tốt?" Nàng đưa ra một ngón tay, giơ trước mặt hắn ngoáy qua ngoáy lại, "Phải nói ngươi cái gã Hoàng đế này, rất có thủ đoạn, điểm này ta thừa nhận. Nhưng nếu ngươi suốt ngày bày ra dáng vẻ của một cá lão Hoàng đế, cái này sẽ làm cho ta cảm thấy ngứa mắt rồi. Ngươi xem một chút Hoa Dư, rất rõ ràng trên phương diện này hắn thắng được ngươi."
Lông mày Tu Hồng Miễn run lên, "Vậy còn ngươi, tại sao ngươi là một tiểu thư khuê các, thế nhưng có thể làm được chuyện mà rất nhiều nam tử đều không thể làm?"
"Ha ha, " thần trí nàng nửa mơ nửa tỉnh, "Ngươi ~ lời này của ngươi cũng không đúng rồi. cái gì mà tiểu thư khuê các, ta ~ Trì Tô! Mới không phải cái gì đại tiểu thư đâu ~"
Lông mày Tu Hồng Miễn nhảy lên, "Hả? Ngươi không phải là người trong phủ Hạ Hách Na, tiểu thư mà người người sủng ái sao?"
"Ha ha, không ~ không phải ~~ đó là Hạ Hách Na Phù Dung trước kia, chính là nàng ta! Trì Tô! Có lẽ không có hưởng thụ qua những thứ đó"
Vẻ mặt Tu Hồng Miễn căng thẳng, đã sớm cảm thấy nàng có cái gì không đúng, thì ra là nàng giả mạo đấy!"Vậy ngươi đem Hạ Hách Na Phù Dung làm như thế nào? Người nào phái ngươi tới giả mạo nàng ấy? Có mục đích gì?"
"Hắc ~" nàng lắc đầu một cái, "Người nào phái ta tới hay sao? Ta làm sao biết người nào phái ta tới , chính ta tại bên kia sống cho thật tốt, nhưng chết đi tỉnh lại đã tới nơi đây rồi. Bên này thực sự không có chút gì tốt ~" nói xong, âm thanh của nàng có chút nghẹn ngào.
Bên kia? Tu Hồng Miễn nhíu nhíu mày, "Vậy Hạ Hách Na Phù Dung đâu?"
"Chết rồi, là bị ái phi Lệ phi của ngươi hại chết chứ sao, không thế thì làm sao ta có thể đi vào thân thể của nàng."
Tu Hồng Miễn hoảng hốt, hồn vía đã bay tới nơi nào rồi, thật lâu không thể nói chuyện, thấy nàng có khuynh hướng sắp ngủ, hắn mới tìm được âm thanh của mình, "Ngươi nói là. . . . . . Ngươi đã chết? Lại. . . . . . Đi vào thân thể của nàng ấy?"
Nàng gật đầu một cái, "Thật là xui xẻo! Để cho ta chết một cách sảng khoái không được sao! Sao lại để ta phải chịu cái tội này a. Ai, tới ~ tới ~ , cạn chén!"
Tu Hồng Miễn đã sớm bị đáp án này làm cho chấn động, hắn thực không ngờ. . . . . .
Nàng thấy hắn không có phản ứng, đẩy hắn một cái, "Ngươi xem ngươi đi, luôn là cái bộ dáng này, lúc vui mừng thì tìm người khác chia sẻ may mắn, lúc mất hứng thì sẽ không để ý tới người khác, rốt cuộc là ngươi có ý gì a! À? Ngươi đem ta nghĩ thành người nào? Ta cho ngươi biết ~" nàng run rẩy đưa ra một đầu ngón tay, chỉ vào hắn nói, "Đừng tưởng rằng ngươi rất ghê gớm, không phải chính là ỷ vào ta thích ngươi sao! Chờ đến lúc ta không thích ngươi nữa, xem ngươi cái gì cũng không phải rồi ! Hừ ~"
Tu Hồng Miễn nghe xong, cố nén xuống nội tâm đang hưng phấn, "Ngươi thích trẫm?"
Nàng lạnh lùng khẽ hừ, "Đó là trước kia! Hiện tại ~ không thích!"
Tu Hồng Miễn chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, "Vì sao không thích?"
Nàng cười hắc hắc, "Ở nơi đó của chúng ta, so với nơi này của ngươi tốt hơn không biết bao nhiêu lần, ta còn biết rất nhiều chuyện, chỉ là không có nói cho ngươi biết. Ha ha. . . . . ." Cười xong nàng đi qua, liền gục xuống bàn không có chút động đậy.
Tu Hồng Miễn lắc lắc đầu ngồi phịch ở bên cạnh nàng, không khỏi cảm thấy một hồi hoảng hốt. Nhớ tới một màn trước kia nàng cùng với Hoa Dư, Tu Hồng Miễn nắm thật chặt quả đấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.