Chương 253
Tương Tương Ngọc Nhân
28/07/2014
Lông vũ khi tiến vào hình ảnh thì lại biến thành một mũi tên nhọn, thẳng tắp bay tới chỗ nàng đang đứng.
Chỉ nghe một tiếng gió thổi vút qua bên tai, nó xoẹt qua cổ nàng, máu tươi nhất thời chảy ra.
Nàng kinh ngạc nhìn hình ảnh, xoa xoa lên vết máu ở cổ đã sớm khô khốc, tại sao có thể như vậy?
"Thế nào?" Tiếng Tu Hồng Miễn nhỏ như một hơi thở truyền đến.
Hắn nhìn thấy chứ! Hắn nhìn thấy mũi tên này! Bằng võ công của hắn, làm sao có thể không tránh nổi mũi tên này? Nhưng hắn lại không thèm giúp nàng, tại sao lại như vậy?
"Không có việc gì. . . . . ." Trong tấm hình, nàng bịt tay vào cổ thật chặt, chỉ sợ máu chảy xuống khiến Tu Hồng Miễn biết lại lo lắng.
"Nghe đây, hiện tại ta đặt ngươi xuống, ngươi cứ đi về phía trước, mặc kệ cho dù nghe thấy tiếng gì thì cũng không được dừng lại, hiểu không?"
Nàng nắm thật chặt ống tay áo Tu Hồng Miễn, "Tại sao?"
"Tin tưởng ta."
Nàng nhìn chính mình trong tấm, thế nhưng lại ngu ngốc đến nỗi thật sự tin tưởng lời của hắn, nàng buông tay ra, hướng về phía bóng tối đen nhánh mò mẫm đi tới.
"Bây giờ ngươi có hai nguyện vọng." Người áo trắng lại lên tiếng, vừa đúng cả hắn cũng đang nhìn nàng.
Giọng nàng cương quyết, "Có thể quay trở lại không?" Nếu như hắn thật sự biết trong lòng nàng nghĩ gì, thì hắn sẽ biết nàng muốn quay trở lại chỗ nào.
Những mối quan hệ phức tạp ở đây không thích hợp với nàng, bất luận nàng có chạy trốn tới đâu cũng không thể thay đổi hiện trạng.
Chỉ có trở về mới có thể chân chính từ bỏ tất cả, không phải sao?
"Còn có một nguyện vọng nữa?"
Nàng khẽ cười lắc đầu một cái, "Không còn."
Một lần nữa nàng nhắc lại tâm nguyện của mình, "Có thể trở về nhà sao?"
Người nọ cười khẽ, "Ngươi không phải muốn mang tài phú cũng trở về chứ?"
Trong mắt nàng có chút khinh bỉ, "Có thể cùng người thân nhất ở chung một chỗ, chính là tài phú lớn nhất rồi."
Nàng muốn mẹ, thật sự rất muốn.
Hắn gật đầu cười, hắc động trên đất xuất hiện một hình ảnh khác.
Lần này, là những đường phố mà nàng từng quen thuộc, những dãy nhà cao tầng hiện lên làm cả người nàng kích động đến mức run lên.
Đó chính là nơi mà nàng ở, ở đó chính là nhà của nàng!
Cửa mở ra, là một cô gái thanh mảnh, nhẹ nhàng khoan khoái nói, "Mẹ, con đi ra ngoài đây"
Đó chính là nàng. Là ngày mà nàng đi nhảy Parkour rồi bị xuyên qua.
"Ngươi vẫn còn chần chừ cái gì?" Người phía sau nói.
Nàng có chút khẩn trương, nếu như hiện tại nàng đi vào, là có thể ngăn cản tất cả sự phát sinh tiếp theo, nàng sẽ không bị xuyên qua như vậy nữa đúng không.
Nhưng nàng còn đang chần chừ cái gì cơ chứ? Còn có cái gì tốt đẹp khiến cho nàng phải do dự?
Nàng quay đầu nhìn về phía hắn, "Ngươi là ai?"
Hắn cười khẽ, "Lần sau ngươi gặp lại ra rồi ngươi sẽ biết."
Lần sau? Nàng không hắn có ý gì, đang muốn hỏi tiếp.
"Ngươi sắp không còn đủ thời gian nữa rồi." Hắn nói.
Nàng quay đầu nhìn về mặt đất, trong hình ảnh hiện lên, nàng đang nhảy lên nóc một tòa nhà, đó đúng là lúc mà nàng nhảy xuống rồi bị xuyên qua.
Trong đầu nàng lướt qua từng hình ảnh một, từ lúc nàng bắt đầu xuyên qua, từ những hình ảnh nàng là một Dư phi đầy tự tin chiến đấu với những Tần phi khác, rồi đến khi trở thành một Tướng quân oai hong nơi sa trường, rồi lại trở thành một nữ nhân mệt mỏi vì phải trốn chạy khắp nơi, một đường nàng đều vất vả cực khổ như vậy, không phải sao?
Mà nàng bên trong hình ảnh, đang đứng trên sân thượng rồi, chuẩn bị lấy đà nhảy xuống.
Nàng cắn môi, khẽ cười hướng trong tấm hình nhảy qua.
Chỉ nghe một tiếng gió thổi vút qua bên tai, nó xoẹt qua cổ nàng, máu tươi nhất thời chảy ra.
Nàng kinh ngạc nhìn hình ảnh, xoa xoa lên vết máu ở cổ đã sớm khô khốc, tại sao có thể như vậy?
"Thế nào?" Tiếng Tu Hồng Miễn nhỏ như một hơi thở truyền đến.
Hắn nhìn thấy chứ! Hắn nhìn thấy mũi tên này! Bằng võ công của hắn, làm sao có thể không tránh nổi mũi tên này? Nhưng hắn lại không thèm giúp nàng, tại sao lại như vậy?
"Không có việc gì. . . . . ." Trong tấm hình, nàng bịt tay vào cổ thật chặt, chỉ sợ máu chảy xuống khiến Tu Hồng Miễn biết lại lo lắng.
"Nghe đây, hiện tại ta đặt ngươi xuống, ngươi cứ đi về phía trước, mặc kệ cho dù nghe thấy tiếng gì thì cũng không được dừng lại, hiểu không?"
Nàng nắm thật chặt ống tay áo Tu Hồng Miễn, "Tại sao?"
"Tin tưởng ta."
Nàng nhìn chính mình trong tấm, thế nhưng lại ngu ngốc đến nỗi thật sự tin tưởng lời của hắn, nàng buông tay ra, hướng về phía bóng tối đen nhánh mò mẫm đi tới.
"Bây giờ ngươi có hai nguyện vọng." Người áo trắng lại lên tiếng, vừa đúng cả hắn cũng đang nhìn nàng.
Giọng nàng cương quyết, "Có thể quay trở lại không?" Nếu như hắn thật sự biết trong lòng nàng nghĩ gì, thì hắn sẽ biết nàng muốn quay trở lại chỗ nào.
Những mối quan hệ phức tạp ở đây không thích hợp với nàng, bất luận nàng có chạy trốn tới đâu cũng không thể thay đổi hiện trạng.
Chỉ có trở về mới có thể chân chính từ bỏ tất cả, không phải sao?
"Còn có một nguyện vọng nữa?"
Nàng khẽ cười lắc đầu một cái, "Không còn."
Một lần nữa nàng nhắc lại tâm nguyện của mình, "Có thể trở về nhà sao?"
Người nọ cười khẽ, "Ngươi không phải muốn mang tài phú cũng trở về chứ?"
Trong mắt nàng có chút khinh bỉ, "Có thể cùng người thân nhất ở chung một chỗ, chính là tài phú lớn nhất rồi."
Nàng muốn mẹ, thật sự rất muốn.
Hắn gật đầu cười, hắc động trên đất xuất hiện một hình ảnh khác.
Lần này, là những đường phố mà nàng từng quen thuộc, những dãy nhà cao tầng hiện lên làm cả người nàng kích động đến mức run lên.
Đó chính là nơi mà nàng ở, ở đó chính là nhà của nàng!
Cửa mở ra, là một cô gái thanh mảnh, nhẹ nhàng khoan khoái nói, "Mẹ, con đi ra ngoài đây"
Đó chính là nàng. Là ngày mà nàng đi nhảy Parkour rồi bị xuyên qua.
"Ngươi vẫn còn chần chừ cái gì?" Người phía sau nói.
Nàng có chút khẩn trương, nếu như hiện tại nàng đi vào, là có thể ngăn cản tất cả sự phát sinh tiếp theo, nàng sẽ không bị xuyên qua như vậy nữa đúng không.
Nhưng nàng còn đang chần chừ cái gì cơ chứ? Còn có cái gì tốt đẹp khiến cho nàng phải do dự?
Nàng quay đầu nhìn về phía hắn, "Ngươi là ai?"
Hắn cười khẽ, "Lần sau ngươi gặp lại ra rồi ngươi sẽ biết."
Lần sau? Nàng không hắn có ý gì, đang muốn hỏi tiếp.
"Ngươi sắp không còn đủ thời gian nữa rồi." Hắn nói.
Nàng quay đầu nhìn về mặt đất, trong hình ảnh hiện lên, nàng đang nhảy lên nóc một tòa nhà, đó đúng là lúc mà nàng nhảy xuống rồi bị xuyên qua.
Trong đầu nàng lướt qua từng hình ảnh một, từ lúc nàng bắt đầu xuyên qua, từ những hình ảnh nàng là một Dư phi đầy tự tin chiến đấu với những Tần phi khác, rồi đến khi trở thành một Tướng quân oai hong nơi sa trường, rồi lại trở thành một nữ nhân mệt mỏi vì phải trốn chạy khắp nơi, một đường nàng đều vất vả cực khổ như vậy, không phải sao?
Mà nàng bên trong hình ảnh, đang đứng trên sân thượng rồi, chuẩn bị lấy đà nhảy xuống.
Nàng cắn môi, khẽ cười hướng trong tấm hình nhảy qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.