Chương 254
Tương Tương Ngọc Nhân
28/07/2014
Nàng khẽ cười hướng hình ảnh nhảy tới, trong lúc vô tình quét qua người phía sau bắt gặp một nụ cười quỷ dị.
Nhất thời nàng cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, nàng đã đứng ở trên sân thượng.
Nhắm hai mắt hít sâu một hơi, trong đầu nàng tràn đầy những hình ảnh về thế giới kia.
Không biết Thiện Xá sau khi không thấy nàng sẽ nghĩ gì?
Tu đâu? Hắn sẽ không vô tình đến mức không có một chút hối hận hoặc là áy náy chứ?
Còn có A Hu thì sao, nó rất quật cường, nếu như mà nàng đi rồi, ai có thể đi chăm sóc nó?
Còn có một Bích Quỳnh, một Bích Thanh đơn thuần, một tiểu Cúc đáng thương, họ sẽ nhớ tới nàng sao? Sẽ vì sự ra đi của nàng mà đau khổ sao?
Còn có lũ vịt của nàng, không biết bọn chúng trong cung thế nào rồi, một khi Tu Hồng Miễn trở lại trong cung, như vậy chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh, đến lúc đó ai sẽ lo lắng cho chúng nó?
Còn có. . . . . . Còn có. . . . . .
Cho đến giờ phút này nàng mới biết mình đã gắn bó với thế giới bên kia đến nhường nào, có quá nhiều thứ mà nàng không bỏ được, chỉ có lúc nàng hoàn toàn rời đi mới có thể chân chính hiểu ra tất cả.
**************************************
Cô ngây ngốc đi xuống lầu, từng bước đi trên con đường xa lạ nhưng lại không thể quen thuộc hơn được nữa.
Lướt qua từng người, nhưng trong tâm trí cô vẫn luôn nghĩ bây giờ Tu đang làm gì?
Nhấn chuông cửa, người mở cửa là bảo mẫu Trương, mẹ cô đã đi làm.
"Tô tô, làm sao cháu lại về nhanh như vậy?"
Cố có chút không phản ứng kịp là đang gọi mình, chớp mắt một cái rồi mới đáp, "A, đột nhiên hôm nay không có tâm tình gì cả."
Dì Trương kỳ quái nhìn cô, không nói gì nữa.
Cô đi vào phòng ngủ của chính mình, đứng trước tủ quần áo chọn nửa ngày, tất cả đều là quần jean và áo T-shirt.
Cô khoác ba lô lên lưng, cô muốn đi mua mấy bộ váy.
Thói quen thật là đáng sợ, cô luôn ghét những bộ váy vì mặc vào luôn rất khó hoạt động, nhưng bây giờ lại không quen mặc quần jean nữa.
Ngày đó cô còn đo mua một con chó màu trắng.
"Con có thể gọi nó là thứ Năm hay thứ Sáu gì đó cũng được, so ra còn dễ nghe hơn cái tên này một chút." Sau khu mẹ về có chút không hiểu nói với cô.
Nhưng cô chỉ khẽ mỉm cười, càng không ngừng vuốt ve nó, "A Hu, cái tên này rất hay mà."
Sáng hôm sau cô có tiết thứ ba và thứ tư, lúc nhìn thấy cô một thân váy trắng xuất hiện trước cửa phòng học đã gây ra một trận ồn ào nhỏ.
"Có chuyện gì rồi hả ? Thế nhưng có thể làm cho một tên tiểu tử như cậu biến thành thục nữ?" Người nói là bạn tốt Đỗ Lâm của cô.
Đã phát sinh chuyện gì? Cô khổ sở cười một tiếng, hình như không chỉ là một chuyện, đáng tiếc vĩnh viễn cô chỉ có thể chôn giấu nó trong lòng.
Cô cười cười lắc lắc đầu, "Tớ sớm đã muốn đi trên con đường trở thành một thục nữ."
"Hả? Đừng nói với tớ là cậu sẽ mặc cái này đi nhảy Parkour đấy nhá." Đỗ Lâm rõ ràng không tin.
Sau khi ngồi vào chỗ cô nói, "Về sau, tớ sẽ không nhảy nữa."
. . . . . .
Trên mặt duy trì duy trì một nụ cười vĩnh viễn không thay đổi, cô đã đứng cả ngày ở đây rồi, giầy cao gót làm chân cô đau muốn chết.
Trong lòng cô hối hận ngàn lầnm sao lúc trước lại có thể hành động theo cảm tính như vậy chứ, mang theo một chút tài phú rời đi không tốt hơn hay sao? Đầu cô đúng là hỏng rồi mới có thể cự tuyệt một yêu cầu như thế, lãng phí cơ hội một cách vô ích. Cho là như vậy rất ngầu sao! Cô đang hối hận không kịp vì đang phải làm một lễ tân kiêm chức.
Không đầy mấy ngày nữa chính là sinh nhật mẹ của cô, cô nhìn trúng một cái đồng hồ đeo tay rất đẹp, đáng tiếc cô đã đem toàn bộ tiền tiêu vặt bộ lấy ra cũng không đủ, không thể làm gì khác hơn là phải ra ngoài lăn lộn một chút.
Nếu lúc ấy cô lựa chọn mang theo tài phú rời đi, có lẽ giờ đang được ngồi nhà mà hưởng thụ!
Lắc lắc đầu, dù thế nào thì giờ mới hối hận cũng là vô ích, chuyện mà bây giờ cô có thể làm, chính là kiên trì đợi đến khi hết ca, cuối tháng mới có thể nhận đủ tiền lương.
Nhất thời nàng cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, nàng đã đứng ở trên sân thượng.
Nhắm hai mắt hít sâu một hơi, trong đầu nàng tràn đầy những hình ảnh về thế giới kia.
Không biết Thiện Xá sau khi không thấy nàng sẽ nghĩ gì?
Tu đâu? Hắn sẽ không vô tình đến mức không có một chút hối hận hoặc là áy náy chứ?
Còn có A Hu thì sao, nó rất quật cường, nếu như mà nàng đi rồi, ai có thể đi chăm sóc nó?
Còn có một Bích Quỳnh, một Bích Thanh đơn thuần, một tiểu Cúc đáng thương, họ sẽ nhớ tới nàng sao? Sẽ vì sự ra đi của nàng mà đau khổ sao?
Còn có lũ vịt của nàng, không biết bọn chúng trong cung thế nào rồi, một khi Tu Hồng Miễn trở lại trong cung, như vậy chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh, đến lúc đó ai sẽ lo lắng cho chúng nó?
Còn có. . . . . . Còn có. . . . . .
Cho đến giờ phút này nàng mới biết mình đã gắn bó với thế giới bên kia đến nhường nào, có quá nhiều thứ mà nàng không bỏ được, chỉ có lúc nàng hoàn toàn rời đi mới có thể chân chính hiểu ra tất cả.
**************************************
Cô ngây ngốc đi xuống lầu, từng bước đi trên con đường xa lạ nhưng lại không thể quen thuộc hơn được nữa.
Lướt qua từng người, nhưng trong tâm trí cô vẫn luôn nghĩ bây giờ Tu đang làm gì?
Nhấn chuông cửa, người mở cửa là bảo mẫu Trương, mẹ cô đã đi làm.
"Tô tô, làm sao cháu lại về nhanh như vậy?"
Cố có chút không phản ứng kịp là đang gọi mình, chớp mắt một cái rồi mới đáp, "A, đột nhiên hôm nay không có tâm tình gì cả."
Dì Trương kỳ quái nhìn cô, không nói gì nữa.
Cô đi vào phòng ngủ của chính mình, đứng trước tủ quần áo chọn nửa ngày, tất cả đều là quần jean và áo T-shirt.
Cô khoác ba lô lên lưng, cô muốn đi mua mấy bộ váy.
Thói quen thật là đáng sợ, cô luôn ghét những bộ váy vì mặc vào luôn rất khó hoạt động, nhưng bây giờ lại không quen mặc quần jean nữa.
Ngày đó cô còn đo mua một con chó màu trắng.
"Con có thể gọi nó là thứ Năm hay thứ Sáu gì đó cũng được, so ra còn dễ nghe hơn cái tên này một chút." Sau khu mẹ về có chút không hiểu nói với cô.
Nhưng cô chỉ khẽ mỉm cười, càng không ngừng vuốt ve nó, "A Hu, cái tên này rất hay mà."
Sáng hôm sau cô có tiết thứ ba và thứ tư, lúc nhìn thấy cô một thân váy trắng xuất hiện trước cửa phòng học đã gây ra một trận ồn ào nhỏ.
"Có chuyện gì rồi hả ? Thế nhưng có thể làm cho một tên tiểu tử như cậu biến thành thục nữ?" Người nói là bạn tốt Đỗ Lâm của cô.
Đã phát sinh chuyện gì? Cô khổ sở cười một tiếng, hình như không chỉ là một chuyện, đáng tiếc vĩnh viễn cô chỉ có thể chôn giấu nó trong lòng.
Cô cười cười lắc lắc đầu, "Tớ sớm đã muốn đi trên con đường trở thành một thục nữ."
"Hả? Đừng nói với tớ là cậu sẽ mặc cái này đi nhảy Parkour đấy nhá." Đỗ Lâm rõ ràng không tin.
Sau khi ngồi vào chỗ cô nói, "Về sau, tớ sẽ không nhảy nữa."
. . . . . .
Trên mặt duy trì duy trì một nụ cười vĩnh viễn không thay đổi, cô đã đứng cả ngày ở đây rồi, giầy cao gót làm chân cô đau muốn chết.
Trong lòng cô hối hận ngàn lầnm sao lúc trước lại có thể hành động theo cảm tính như vậy chứ, mang theo một chút tài phú rời đi không tốt hơn hay sao? Đầu cô đúng là hỏng rồi mới có thể cự tuyệt một yêu cầu như thế, lãng phí cơ hội một cách vô ích. Cho là như vậy rất ngầu sao! Cô đang hối hận không kịp vì đang phải làm một lễ tân kiêm chức.
Không đầy mấy ngày nữa chính là sinh nhật mẹ của cô, cô nhìn trúng một cái đồng hồ đeo tay rất đẹp, đáng tiếc cô đã đem toàn bộ tiền tiêu vặt bộ lấy ra cũng không đủ, không thể làm gì khác hơn là phải ra ngoài lăn lộn một chút.
Nếu lúc ấy cô lựa chọn mang theo tài phú rời đi, có lẽ giờ đang được ngồi nhà mà hưởng thụ!
Lắc lắc đầu, dù thế nào thì giờ mới hối hận cũng là vô ích, chuyện mà bây giờ cô có thể làm, chính là kiên trì đợi đến khi hết ca, cuối tháng mới có thể nhận đủ tiền lương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.