Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 194: Chết không toàn thây
Vân Thiên Thiếu
13/08/2014
Thời điểm hắn đang cởi sạch y phục tiến vào nàng, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, gương mặt Phong Mạc Thần trở nên lạnh lùng, Bạch Ly Nhược lại cười ra tiếng.
Phong Mạc Thần vén màn trướng, hướng về phía cửa lạnh giọng nói, “Chúng ta không ăn cơm, không cần chờ chúng ta.”
“Gia, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo!” Ngoài cửa vang lên tiếng nói vững vàng của Chu Thanh.
Phong Mạc Thần cầm lấy áo, Bạch Ly Nhược cũng chuẩn bị mặc y phục thì Phong Mạc Thần ngăn cản, hắn cài nút áo nhấn tay nàng nói “Ngươi ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ tới.”
“Sẽ không có chuyện gì chứ?” Động tác mặc y phục của Bạch Ly Nhược dừng lại, da thịt trắng nõn bên trong màn trướng như bạch ngọc tản ra ánh sáng, tóc đen nhánh rủ xuống khoác lên bả vai, có một chút khoác lên trước ngực, quyến rũ yêu trì.
Tâm trạng Phong Mạc Thần liền mềm ra, khẽ chạm vào môi Bạch Ly Nhược, dịu dàng nói “Sẽ không có chuyện gì, ngươi đừng dậy, ở trên giường chờ ta!”
Hắn mặc y phục xong, kéo chăn mỏng đắp lên người nàng, đứng dậy phủ màn trướng màu hồng che kín, mặc y phục đem tóc ở phía trước cài lại xong mở cửa phòng đi ra ngoài.
Sắc mặt Chu Thanh nặng nề đứng ở bên ngoài, hắn mím chặt môi, lạnh lùng nói “Có chuyện gì? Đến đằng trước rồi nói.”
Bạch Ly Nhược ở trên giường đợi ước chừng đã nửa giờ, cảm thấy có chuyện không đúng, sau đó mặc y phục đứng dậy, Chu Thanh mang theo Huyền Đại diễn luyện binh pháp ở trên sa bàn, vừa thấy Bạch Ly Nhược ra ngoài, ánh mắt có chút lóe lên nói, “Phu nhân, gia đi ra ngoài làm một số việc, người không phải lo lắng.”
“Hắn đi ra ngoài vì chuyện gì? Khi nào thì trở lại?” Bạch Ly Nhược cau mày.
“Gia chỉ nói đi mấy ngày, sai thuộc hạ chăm sóc phu nhân và tiểu thiếu gia.” Chu Thanh rũ đầu, lời nói úp mở.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải hắn đã nói rõ ngày mai đi kinh thành sao? Sao đột nhiên lại rời đi?” ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Bạch Ly Nhược nhìn thẳng vào Chu Thanh.
“Việc này, thuộc hạ cũng không biết.” Chu Thanh không dám nhìn vào mắt Bạch Ly Nhược, vẫn cúi thấp đầu.
Bạch Ly Nhược hồ nghi nhìn hắn một cái, xoay người hướng đi ra bên ngoài, Chu Thanh cuống quít ngăn nàng “Phu nhân, gia đã thông báo, mấy ngày nay phu nhân và tiểu thiếu gia không được ra khỏi phòng, gia đang bày trận pháp xung quanh đây.”
“Có ý gì? Chu Thanh, tại sao muốn bày trận pháp, có phải Thần gặp nguy hiểm?” Bạch Ly Nhược lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt như chủy.
“Phu nhân, người chờ gia về rồi tự mình hỏi đi!” Chu Thanh ngăn ở trước mặt, nhíu mày.
Khí sắc của Bạch Ly Nhược cực kỳ khó coi, xoay người trở về phòng, đem súng lục vỏn vẹn còn ba viên đạn giấu trong tay áo, nàng có cảm giác, Phong Mạc Thần đã gặp phải chuyện phiền phức.
Hôm sau, sắc trời không rõ, Bạch Ly Nhược đứng ngồi không yên, nàng đi thẳng tới phòng Chu Thanh, gõ cửa một cái, Chu Thanh tới mở cửa, lúng túng nhìn nàng.
“Chu Thanh, ngươi nói cho ta biết, thần đi nơi nào?” giọng nói Bạch Ly Nhược đã lạnh như huyền băng, sắc mặt lo lắng giăng đầy mây đen.
“Phu nhân, gia đã ra lệnh không thể nói!” Chu Thanh bị làm khó, chột dạ nhìn Bạch Ly Nhược.
“Chu Thanh, người một nhà không nói hai lời, bất kể chuyện gì, chúng ta là người một nhà cũng muốn chết cùng một chỗ, nếu như Thần thật sự gặp nguy hiểm, ngươi nhẫn tâm nhìn một mình hắn gánh chịu tất cả sao?” Bạch Ly Nhược nói từng chữ bén nhọn, mắt sáng như đuốc.
Chu Thanh cúi đầu, ngập ngừng “Phu nhân, gia đi kinh thành.”
Kinh thành, Hoàng Lăng ở ngoại ô, gió nhẹ mang theo hương thương của cỏ dại phất qua lăng mộ sừng sững đứng vững, thê lương mang theo mấy phần tinh thần sẵn sàng giương cung bạt kiếm.
Phong Mạc Thần với thanh y, trường kiếm, tóc đen như mực đung đưa trong gió, mắt phượng tuyệt mỹ nổi lên một tầng băng lạnh lẽo, đôi môi như đươc gọt mỏng khẽ mở tạo ra đường cong kỹ xảo tựa như giễu cợt tựa như coi thường nói “Vân Cảnh Mạch, Thượng Quan thừa tướng, ta có thể giao Hổ Phù cho các ngươi, ta muốn làm nam châm nghìn năm cứu tánh mạng thê tử của ta, còn có lăng mộ của mẫu thân ta, các ngươi dám động vào không thể không chết!”
Thượng Quan Kiêu híp đôi mắt ưng, áo choàng đầu hổ bay phất phới trên vai, lãnh đạm nói “Phong Mạc Thần, chỉ vì Thái phi muốn đổi lại huyệt có phong thủy tốt hơn mà thôi, ngươi sao phải kinh động?”
“Thượng Quan Kiêu, dù là ân oán gì, người chết vi tôn, nếu ngươi tự ý đụng đến huyệt của mẫu thân ta, tất sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ!” Phong Mạc Thần hơi nhíu mày, trường kiếm trong tay mơ hồ đã có sát ý.
“Thượng Quan Thừa tướng, không cần nhiều lời, phái người quật mộ lên!” Vân Cảnh Mạch nhàn nhạt, quạt giấy trong tay nhẹ lay động, đáy mắt ánh lên tia lạnh hung ác, làm người ta không rét mà run.
“Phong Mạc Thần, đây là cơ hội cuối cùng cho ngươi, giao Hổ Phù ra đây!” Thượng Quan Kiêu lẫm nhiên, đôi mắt ưng lóe lên ánh sáng khát máu.
“Ta nói rồi, Hổ Phù có thể cho, nhưng ta muốn làm nam châm nghìn năm!” sát khí dần dần tràn ngập quanh thân Phong Mạc Thần, trường kiếm dưới ánh mặt trời, hàn quang sâm sâm.
“Bây giờ không phải là lúc ngươi có thể cò kè mặc cả, bay đâu, quật mộ!” Thượng Quan Kiêu lớn tiếng quát lên, nhất thời có hơn trăm người cầm xẻng cùng binh khí vọt tới hướng lăng mộ của Hoa Hinh, hộ vệ ở chung quanh Vân Cảnh Mạch giơ cung nỏ lên, đề phòng ngắm vào Phong Mạc Thần.
Thân hình Phong Mạc Thần vừa động, trường kiếm trong tay khiến người ta khiếp sợ, không ai nhìn được chiêu thức cùng động tác của hắn, chỉ thấy được hắn múa kiếm, ánh lạnh như thủy ngân, tranh nhau đua nở, đẹp mắt lại vô cùng nguy hiểm, người đến gần hắn, chết không toàn thây.
Lại một nhóm thị vệ tiến lên, máu nhiễm đỏ trước lăng mộ, ánh tà dương chiếu xuống, từng đợt đỏ tươi, ráng chiều như máu, nhìn mà hoảng sợ.
Một mặt khác, Bạch Ly Nhược ngồi trên xe ngựa ôm Huyền Đại, xe ngựa chạy như bay trên đường lớn, bốn bánh xe chuyển động nhanh chóng, để lại một tầng cát bụi dày đặc phía sau.
Cửa kinh thành, một hàng dài đang được kiểm tra nghiêm ngặt, Chu Thanh ghìm chặt dây cương, quay đầu vén rèm xe lên “Phu nhân, hình như là nhằm vào chúng ta.”
Bạch Ly Nhược liếc nhìn quan binh ở cửa thành, khẽ ngửa đầu, nhìn tà dương như máu, cửa thành nguy nga dưới trời chiều ẩn động một mảnh tinh hồng, trên cửa thành, nam tử mặc lục y đứng thẳng người, trên đầu cài ba cây trâm lông chim Khổng Tước, khí độ bất phàm.
“Xác thực nhằm vào chúng ta.” Bạch Ly Nhược nhíu mày, lạnh lùng nhìn cửa thành, sợ rằng, Phong Mạc Thần đã gặp nguy hiểm.
“Chúng ta hãy nghĩ biện pháp khác vào thành!” Chu Thanh vừa nói vừa quay đầu xe ngựa, nhưng bị Bạch Ly Nhược lên tiếng ngăn cản “Không cần, vào đi thôi, nên tới, trốn không được!”
Phong Mạc Thần vén màn trướng, hướng về phía cửa lạnh giọng nói, “Chúng ta không ăn cơm, không cần chờ chúng ta.”
“Gia, thuộc hạ có chuyện cần bẩm báo!” Ngoài cửa vang lên tiếng nói vững vàng của Chu Thanh.
Phong Mạc Thần cầm lấy áo, Bạch Ly Nhược cũng chuẩn bị mặc y phục thì Phong Mạc Thần ngăn cản, hắn cài nút áo nhấn tay nàng nói “Ngươi ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ tới.”
“Sẽ không có chuyện gì chứ?” Động tác mặc y phục của Bạch Ly Nhược dừng lại, da thịt trắng nõn bên trong màn trướng như bạch ngọc tản ra ánh sáng, tóc đen nhánh rủ xuống khoác lên bả vai, có một chút khoác lên trước ngực, quyến rũ yêu trì.
Tâm trạng Phong Mạc Thần liền mềm ra, khẽ chạm vào môi Bạch Ly Nhược, dịu dàng nói “Sẽ không có chuyện gì, ngươi đừng dậy, ở trên giường chờ ta!”
Hắn mặc y phục xong, kéo chăn mỏng đắp lên người nàng, đứng dậy phủ màn trướng màu hồng che kín, mặc y phục đem tóc ở phía trước cài lại xong mở cửa phòng đi ra ngoài.
Sắc mặt Chu Thanh nặng nề đứng ở bên ngoài, hắn mím chặt môi, lạnh lùng nói “Có chuyện gì? Đến đằng trước rồi nói.”
Bạch Ly Nhược ở trên giường đợi ước chừng đã nửa giờ, cảm thấy có chuyện không đúng, sau đó mặc y phục đứng dậy, Chu Thanh mang theo Huyền Đại diễn luyện binh pháp ở trên sa bàn, vừa thấy Bạch Ly Nhược ra ngoài, ánh mắt có chút lóe lên nói, “Phu nhân, gia đi ra ngoài làm một số việc, người không phải lo lắng.”
“Hắn đi ra ngoài vì chuyện gì? Khi nào thì trở lại?” Bạch Ly Nhược cau mày.
“Gia chỉ nói đi mấy ngày, sai thuộc hạ chăm sóc phu nhân và tiểu thiếu gia.” Chu Thanh rũ đầu, lời nói úp mở.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Không phải hắn đã nói rõ ngày mai đi kinh thành sao? Sao đột nhiên lại rời đi?” ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Bạch Ly Nhược nhìn thẳng vào Chu Thanh.
“Việc này, thuộc hạ cũng không biết.” Chu Thanh không dám nhìn vào mắt Bạch Ly Nhược, vẫn cúi thấp đầu.
Bạch Ly Nhược hồ nghi nhìn hắn một cái, xoay người hướng đi ra bên ngoài, Chu Thanh cuống quít ngăn nàng “Phu nhân, gia đã thông báo, mấy ngày nay phu nhân và tiểu thiếu gia không được ra khỏi phòng, gia đang bày trận pháp xung quanh đây.”
“Có ý gì? Chu Thanh, tại sao muốn bày trận pháp, có phải Thần gặp nguy hiểm?” Bạch Ly Nhược lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt như chủy.
“Phu nhân, người chờ gia về rồi tự mình hỏi đi!” Chu Thanh ngăn ở trước mặt, nhíu mày.
Khí sắc của Bạch Ly Nhược cực kỳ khó coi, xoay người trở về phòng, đem súng lục vỏn vẹn còn ba viên đạn giấu trong tay áo, nàng có cảm giác, Phong Mạc Thần đã gặp phải chuyện phiền phức.
Hôm sau, sắc trời không rõ, Bạch Ly Nhược đứng ngồi không yên, nàng đi thẳng tới phòng Chu Thanh, gõ cửa một cái, Chu Thanh tới mở cửa, lúng túng nhìn nàng.
“Chu Thanh, ngươi nói cho ta biết, thần đi nơi nào?” giọng nói Bạch Ly Nhược đã lạnh như huyền băng, sắc mặt lo lắng giăng đầy mây đen.
“Phu nhân, gia đã ra lệnh không thể nói!” Chu Thanh bị làm khó, chột dạ nhìn Bạch Ly Nhược.
“Chu Thanh, người một nhà không nói hai lời, bất kể chuyện gì, chúng ta là người một nhà cũng muốn chết cùng một chỗ, nếu như Thần thật sự gặp nguy hiểm, ngươi nhẫn tâm nhìn một mình hắn gánh chịu tất cả sao?” Bạch Ly Nhược nói từng chữ bén nhọn, mắt sáng như đuốc.
Chu Thanh cúi đầu, ngập ngừng “Phu nhân, gia đi kinh thành.”
Kinh thành, Hoàng Lăng ở ngoại ô, gió nhẹ mang theo hương thương của cỏ dại phất qua lăng mộ sừng sững đứng vững, thê lương mang theo mấy phần tinh thần sẵn sàng giương cung bạt kiếm.
Phong Mạc Thần với thanh y, trường kiếm, tóc đen như mực đung đưa trong gió, mắt phượng tuyệt mỹ nổi lên một tầng băng lạnh lẽo, đôi môi như đươc gọt mỏng khẽ mở tạo ra đường cong kỹ xảo tựa như giễu cợt tựa như coi thường nói “Vân Cảnh Mạch, Thượng Quan thừa tướng, ta có thể giao Hổ Phù cho các ngươi, ta muốn làm nam châm nghìn năm cứu tánh mạng thê tử của ta, còn có lăng mộ của mẫu thân ta, các ngươi dám động vào không thể không chết!”
Thượng Quan Kiêu híp đôi mắt ưng, áo choàng đầu hổ bay phất phới trên vai, lãnh đạm nói “Phong Mạc Thần, chỉ vì Thái phi muốn đổi lại huyệt có phong thủy tốt hơn mà thôi, ngươi sao phải kinh động?”
“Thượng Quan Kiêu, dù là ân oán gì, người chết vi tôn, nếu ngươi tự ý đụng đến huyệt của mẫu thân ta, tất sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ!” Phong Mạc Thần hơi nhíu mày, trường kiếm trong tay mơ hồ đã có sát ý.
“Thượng Quan Thừa tướng, không cần nhiều lời, phái người quật mộ lên!” Vân Cảnh Mạch nhàn nhạt, quạt giấy trong tay nhẹ lay động, đáy mắt ánh lên tia lạnh hung ác, làm người ta không rét mà run.
“Phong Mạc Thần, đây là cơ hội cuối cùng cho ngươi, giao Hổ Phù ra đây!” Thượng Quan Kiêu lẫm nhiên, đôi mắt ưng lóe lên ánh sáng khát máu.
“Ta nói rồi, Hổ Phù có thể cho, nhưng ta muốn làm nam châm nghìn năm!” sát khí dần dần tràn ngập quanh thân Phong Mạc Thần, trường kiếm dưới ánh mặt trời, hàn quang sâm sâm.
“Bây giờ không phải là lúc ngươi có thể cò kè mặc cả, bay đâu, quật mộ!” Thượng Quan Kiêu lớn tiếng quát lên, nhất thời có hơn trăm người cầm xẻng cùng binh khí vọt tới hướng lăng mộ của Hoa Hinh, hộ vệ ở chung quanh Vân Cảnh Mạch giơ cung nỏ lên, đề phòng ngắm vào Phong Mạc Thần.
Thân hình Phong Mạc Thần vừa động, trường kiếm trong tay khiến người ta khiếp sợ, không ai nhìn được chiêu thức cùng động tác của hắn, chỉ thấy được hắn múa kiếm, ánh lạnh như thủy ngân, tranh nhau đua nở, đẹp mắt lại vô cùng nguy hiểm, người đến gần hắn, chết không toàn thây.
Lại một nhóm thị vệ tiến lên, máu nhiễm đỏ trước lăng mộ, ánh tà dương chiếu xuống, từng đợt đỏ tươi, ráng chiều như máu, nhìn mà hoảng sợ.
Một mặt khác, Bạch Ly Nhược ngồi trên xe ngựa ôm Huyền Đại, xe ngựa chạy như bay trên đường lớn, bốn bánh xe chuyển động nhanh chóng, để lại một tầng cát bụi dày đặc phía sau.
Cửa kinh thành, một hàng dài đang được kiểm tra nghiêm ngặt, Chu Thanh ghìm chặt dây cương, quay đầu vén rèm xe lên “Phu nhân, hình như là nhằm vào chúng ta.”
Bạch Ly Nhược liếc nhìn quan binh ở cửa thành, khẽ ngửa đầu, nhìn tà dương như máu, cửa thành nguy nga dưới trời chiều ẩn động một mảnh tinh hồng, trên cửa thành, nam tử mặc lục y đứng thẳng người, trên đầu cài ba cây trâm lông chim Khổng Tước, khí độ bất phàm.
“Xác thực nhằm vào chúng ta.” Bạch Ly Nhược nhíu mày, lạnh lùng nhìn cửa thành, sợ rằng, Phong Mạc Thần đã gặp nguy hiểm.
“Chúng ta hãy nghĩ biện pháp khác vào thành!” Chu Thanh vừa nói vừa quay đầu xe ngựa, nhưng bị Bạch Ly Nhược lên tiếng ngăn cản “Không cần, vào đi thôi, nên tới, trốn không được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.