Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 195: Chờ rất lâu
Vân Thiên Thiếu
13/08/2014
Xe ngựa chậm rãi đi tới cửa thành, quan binh đưa tay ngăn trở “Xuống xe, tiếp nhận kiểm tra!”
Vân Thiên Mạch từ trên cửa thành chậm rãi hạ xuống, lạnh lùng nói “Đi xuống, thu binh lại, không cần kiểm tra!”
Quan binh hồ nghi nhìn xe ngựa một cái, ngay sau đó thu hồi binh khí, xếp thành hàng đi khỏi, Bạch Ly Nhược vén rèm xe, nhảy xuống, Vân Thiên Mạch đưa tay đỡ nàng, lại bị nàng lạnh lùng tránh đi.
“Vân Thiên Mạch, trượng phu của ta đâu?” Bạch Ly Nhược cười lạnh, đem hai chữ trượng phu nói rất rõ.
“Ly Nhược, Phong Mạc Thần không thể nào sống sót mà rời khỏi kinh thành, ngươi không nên ôm hy vọng quá lớn.” Vân Thiên Mạch khẽ thở dài, nhìn ánh mắt của Bạch Ly Nhược, tình cảm phức tạp rối rắm.
“Ngươi chỉ cần nói cho ta, Thần ở đâu, về phần sống hay chết, phu phụ chúng ta đều muốn ở chung một chỗ!” Bạch Ly Nhược kiên đinh, ánh mắt trong suốt, bất khuất không buông tha nhìn Vân Thiên Mạch.
“Hắn đang ở Hoàng Lăng.” Vân Thiên Mạch nhàn nhạt, mắt đào hoa mị ra một độ cong thâm trầm, ngay sau đó cong khóe môi, ôn hòa nói “Ly Nhược, ngươi cảm thấy, vì sao ta ở đây chờ ngươi?”
Bạch Ly Nhược cười lạnh lui về phía sau, nắm súng lục trong tay áo “Vân Thiên Mạch, ngươi cứ tự tin như vậy, nhất định cưỡng ép ta sao?”
Chu Thanh đã để trường kiếm ngang trước ngực, một tay kéo Huyền Đại, Huyền Đại tựa hồ không cảm thấy nguy hiểm, mở to mắt, thanh thúy kêu lên “Thiên Mạch thúc thúc, không phải người tới đón chúng ta sao?”
Vân Thiên Mạch nhìn Huyền Đại một cái, đưa mắt rơi vào trên người Bạch Ly Nhược, thản nhiên nói “Ly Nhược, ta không muốn tổn thương ngươi, ngươi theo ta đi, bỏ qua Huyền Đại, từ đó chúng ta lưu lạc chân trời, có được không?”
Bạch Ly Nhược cười lạnh, khịt mũi khinh thường nói “Ngươi đã làm ta tổn thương!”
Lời của nàng nói ra, từ chỗ tối đã nhảy ra hơn mười tên sát thủ, áo màu đỏ, dưới trời chiều chiếu rọi chói mắt, bọn chúng cầm trong tay binh khí kỳ quái, mười phần sát khí hướng Chu Thanh.
Bạch Ly Nhược giơ súng lên nhưng không dám tùy tiện nổ súng, Chu Thanh vừa ứng phó sát thủ huyết y, vừa hô lớn “Phu nhân, người đi trước đi, bọn chúng đều là sát thủ huyết y của La Sát Môn, không thấy máu người, thề không bỏ qua!”
Bạch Ly Nhược mắt lạnh nhìn Chu Thanh, vừa muốn chăm sóc Huyền Đại, vừa muốn đối phó với sát thủ, còn những sát thủ kia đều liều mạng xông lên, chỉ trong chốc lát, Chu Thanh đã rơi vào thế hạ phong.
Ánh mắt Bạch Ly Nhược trầm xuống, xoay người đi tới bên cạnh Vân Thiên Mạch, chĩa súng lục chống đỡ vào hông của hắn, lạnh lùng nói “Bảo bọn chúng dừng tay, nếu không, ngươi biết uy lực của súng lục!”
“Bọn họ là sát thủ La Sát Môn, căn bản ta không cản được, Ly Nhược, ngươi buông tha đi.” Vân Thiên Mạch coi súng lục như không, quay mặt nhìn Bạch Ly Nhược.
“Câm miệng! Ta không tin bọn họ không cần tánh mạng của ngươi!” Bạch Ly Nhược chậm rãi nâng súng lục lên, lạnh như băng chỉ vào huyệt thái dương của Vân Thiên Mạch.
Ánh mắt Vân Thiên Mạch run lên, có chút đau lòng nói “Ly Nhược, ngươi tội gì phải vậy?”
Chung quanh truyền đến một đạo tiếng sáo mát lạnh, tim Bạch Ly Nhược đột nhiên khí huyết dâng trào, trước khi nàng bóp cò, Vân Thiên Mạch sử dụng nội lực, súng lục của nàng liền rơi vào trong tay hắn.
Tiếng sáo tiếp tục kéo dài, môi Bạch Ly Nhược đã tràn ra máu tươi, máu trong đầu tựa hồ không ngừng khuấy động, đầu nàng như muốn nổ tung, Chu Thanh một thân y phục dính đầy máu, xà mâu đã xuyên qua lồng ngực hắn, hắn hô to một tiếng “Phu nhân.”
Vân Thiên Mạch ôm lấy Bạch Ly Nhược, nổi giận hướng về phía bốn phía nói “Đủ rồi, không cần nữa thổi, các ngươi không nhìn thấy nàng đã không chịu nổi rồi sao?”
Tiếng sáo vẫn không ngừng, ngược lại to hơn so với lúc trước kia, trong hơi thở Bạch Ly Nhược máu tươi chảy ra, Vân Thiên Mạch vội vàng điểm huyệt đạo của nàng, gương mặt tuấn tú dính sát vào mặt của nàng “Ly Nhược, Ly Nhược.”
Bạch Ly Nhược chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt thê lãnh, không còn chút thần thái, trong khi nói chuyện, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra. Máu, ở trên y phục, ở trên tay.”
Vân Thiên Mạch nhíu chặt lông mày, ôm Bạch Ly Nhược thật chặt, máu trong môi nàng đem áo lục sắc của hắn nhuộm thành màu đen, ánh mắt của nàng sâu kỹ nhìn hắn, giống như đem hi vọng cả đời ngưng kết ở cái nhìn chăm chú này.
Cuối cùng, hắn mở miệng quát lớn “Tất cả dừng tay!”
Tiếng sáo dừng lại đúng lúc, những sát thủ y phục dính máu lui ra sau, cả người Chu Thanh toàn là máu che chở Huyền Đại, đôi mắt Huyền Đại trừng lớn kinh hãi nhìn sự việc diễn ra.
“Nhị công tử, hiện tại chưa diệt trừ được Chu Thanh và Phong Huyền Đại, sợ rằng hậu hoạn vô cùng!” thủ lĩnh của đám sát thủ ôm quyền tiến lên, cúi đầu cung kính nói.
Vân Thiên Mạch thống khổ nhắm hai mắt lại, trầm giọng nói, Ném bọn họ vào thành ma điên, tự sanh tự diệt!”
Thành ma điên đã bị triều đình niêm phong, bởi vì ôn dịch hoành hành, đã biến thành địa ngục nhân gian, nghe nói nơi đó không còn một người hoàn, tử thi khắp nơi, bốc mùi hôi thối.
Bạch Ly Nhược cả người run rẩy, muốn nói thêm gì đó, đã bị Vân Thiên Mạch điểm huyệt đạo, gương mặt tuấn tú dán thật chặt trên má tràn đầy máu tươi của nàng, nửa thở dài, nửa bức bách nói “Ly Nhược, chúng ta thành thân đi, một ngày này của chúng ta, đã rất lâu rồi!”
Tà dương chiếu vào trong mắt, Bạch Ly Nhược nhìn ánh sáng cuối cùng, sau đó liền ngất đi.
Trong lăng mộ, tay áo Phong Mạc Thần tung bay, máu tươi nhuộm thẫm bia mộ, hắn vẫn không chút vướng bận, chỉ là trên kiếm của hắn đã đầm đìa máu tươi, theo mũi kiếm, từng giọt chảy xuống.
Vân Cảnh Mạch vỗ tay không ngừng, khóe môi tươi cười nhìn Phong Mạc Thần, hồi lâu, tiếng vỗ tay tạm ngừng, gật đầu nói “Khá lắm một kiếm nơi tay, vạn người không ngăn cản được, Phong Mạc Thần, thực lực của ngươi, quả thật không cho phép người khác khinh thường!”
Phong Mạc Thần hào hung đứng ngạo nghễ trước lăng mộ, dưới chân thi thể chất thành núi, nhưng lăng mộ Hoa Hinh không ai có thể rung chuyển nửa phần, đôi môi như được gọt mỏng của hắn mím lại như một sát ý quyết tuyệt, gió thổi làm tung bay tóc đen sau lưng hắn, lẫm liệt túc sát.
Vân Cảnh Mạch vung tay lên, một đôi nam nữ đi lên, nam hồng y, tuấn lãng cao ngất, nữ son phấn không thi, quần đỏ dài kéo đất, hai người giống như trang phục của một đôi tân nhân.
“Hôm nay là ngày đại hôn của Thiên Mạch và Ly Nhược, Phong Mạc Thần, ngươi hãy bỏ chút hơi sức uống chén rượu mừng.” Vân Cảnh Mạch cười châm chọc, quay đầu lại nhìn một thân trang phục tân lang của Vân Thiên Mạch.
Sắc mặt Vân Thiên Mạch không chút thay đổi, Bạch Ly Nhược ở trong ngực hắn, mắt sáng khép chặt, khuôn mặt nhợt nhạt không có chút huyết sắc, nàng không hề ý thức là mình ở trong ngực Vân Thiên Mạch, mặc dù hôn mê, đôi mi thanh tú vẫn nhíu chặt như cũ.
“Nàng đã hôn mê sao?” Vân Cảnh Mạch thản nhiên, trên mặt dịu dàng thủy chung là nụ cười.
“Nàng mất máu quá nhiều, ca, cứ thế này thôi, còn Huyền Đại và Chu Thanh đã chết.” Vân Thiên Mạch ôm Bạch Ly Nhược, đem lấy thân thể không ý thức được của nàng ôm thật chặt.
Phong Mạc Thần nhất thời mặt mày tái nhợt, nhìn Bạch Ly Nhược trong ngực Vân Thiên Mạch, ánh mắt như muốn toát ra lửa, trường kiếm trong tay khẽ run lên, Huyền Đại, chết?
Vân Thiên Mạch từ trên cửa thành chậm rãi hạ xuống, lạnh lùng nói “Đi xuống, thu binh lại, không cần kiểm tra!”
Quan binh hồ nghi nhìn xe ngựa một cái, ngay sau đó thu hồi binh khí, xếp thành hàng đi khỏi, Bạch Ly Nhược vén rèm xe, nhảy xuống, Vân Thiên Mạch đưa tay đỡ nàng, lại bị nàng lạnh lùng tránh đi.
“Vân Thiên Mạch, trượng phu của ta đâu?” Bạch Ly Nhược cười lạnh, đem hai chữ trượng phu nói rất rõ.
“Ly Nhược, Phong Mạc Thần không thể nào sống sót mà rời khỏi kinh thành, ngươi không nên ôm hy vọng quá lớn.” Vân Thiên Mạch khẽ thở dài, nhìn ánh mắt của Bạch Ly Nhược, tình cảm phức tạp rối rắm.
“Ngươi chỉ cần nói cho ta, Thần ở đâu, về phần sống hay chết, phu phụ chúng ta đều muốn ở chung một chỗ!” Bạch Ly Nhược kiên đinh, ánh mắt trong suốt, bất khuất không buông tha nhìn Vân Thiên Mạch.
“Hắn đang ở Hoàng Lăng.” Vân Thiên Mạch nhàn nhạt, mắt đào hoa mị ra một độ cong thâm trầm, ngay sau đó cong khóe môi, ôn hòa nói “Ly Nhược, ngươi cảm thấy, vì sao ta ở đây chờ ngươi?”
Bạch Ly Nhược cười lạnh lui về phía sau, nắm súng lục trong tay áo “Vân Thiên Mạch, ngươi cứ tự tin như vậy, nhất định cưỡng ép ta sao?”
Chu Thanh đã để trường kiếm ngang trước ngực, một tay kéo Huyền Đại, Huyền Đại tựa hồ không cảm thấy nguy hiểm, mở to mắt, thanh thúy kêu lên “Thiên Mạch thúc thúc, không phải người tới đón chúng ta sao?”
Vân Thiên Mạch nhìn Huyền Đại một cái, đưa mắt rơi vào trên người Bạch Ly Nhược, thản nhiên nói “Ly Nhược, ta không muốn tổn thương ngươi, ngươi theo ta đi, bỏ qua Huyền Đại, từ đó chúng ta lưu lạc chân trời, có được không?”
Bạch Ly Nhược cười lạnh, khịt mũi khinh thường nói “Ngươi đã làm ta tổn thương!”
Lời của nàng nói ra, từ chỗ tối đã nhảy ra hơn mười tên sát thủ, áo màu đỏ, dưới trời chiều chiếu rọi chói mắt, bọn chúng cầm trong tay binh khí kỳ quái, mười phần sát khí hướng Chu Thanh.
Bạch Ly Nhược giơ súng lên nhưng không dám tùy tiện nổ súng, Chu Thanh vừa ứng phó sát thủ huyết y, vừa hô lớn “Phu nhân, người đi trước đi, bọn chúng đều là sát thủ huyết y của La Sát Môn, không thấy máu người, thề không bỏ qua!”
Bạch Ly Nhược mắt lạnh nhìn Chu Thanh, vừa muốn chăm sóc Huyền Đại, vừa muốn đối phó với sát thủ, còn những sát thủ kia đều liều mạng xông lên, chỉ trong chốc lát, Chu Thanh đã rơi vào thế hạ phong.
Ánh mắt Bạch Ly Nhược trầm xuống, xoay người đi tới bên cạnh Vân Thiên Mạch, chĩa súng lục chống đỡ vào hông của hắn, lạnh lùng nói “Bảo bọn chúng dừng tay, nếu không, ngươi biết uy lực của súng lục!”
“Bọn họ là sát thủ La Sát Môn, căn bản ta không cản được, Ly Nhược, ngươi buông tha đi.” Vân Thiên Mạch coi súng lục như không, quay mặt nhìn Bạch Ly Nhược.
“Câm miệng! Ta không tin bọn họ không cần tánh mạng của ngươi!” Bạch Ly Nhược chậm rãi nâng súng lục lên, lạnh như băng chỉ vào huyệt thái dương của Vân Thiên Mạch.
Ánh mắt Vân Thiên Mạch run lên, có chút đau lòng nói “Ly Nhược, ngươi tội gì phải vậy?”
Chung quanh truyền đến một đạo tiếng sáo mát lạnh, tim Bạch Ly Nhược đột nhiên khí huyết dâng trào, trước khi nàng bóp cò, Vân Thiên Mạch sử dụng nội lực, súng lục của nàng liền rơi vào trong tay hắn.
Tiếng sáo tiếp tục kéo dài, môi Bạch Ly Nhược đã tràn ra máu tươi, máu trong đầu tựa hồ không ngừng khuấy động, đầu nàng như muốn nổ tung, Chu Thanh một thân y phục dính đầy máu, xà mâu đã xuyên qua lồng ngực hắn, hắn hô to một tiếng “Phu nhân.”
Vân Thiên Mạch ôm lấy Bạch Ly Nhược, nổi giận hướng về phía bốn phía nói “Đủ rồi, không cần nữa thổi, các ngươi không nhìn thấy nàng đã không chịu nổi rồi sao?”
Tiếng sáo vẫn không ngừng, ngược lại to hơn so với lúc trước kia, trong hơi thở Bạch Ly Nhược máu tươi chảy ra, Vân Thiên Mạch vội vàng điểm huyệt đạo của nàng, gương mặt tuấn tú dính sát vào mặt của nàng “Ly Nhược, Ly Nhược.”
Bạch Ly Nhược chậm rãi mở hai mắt, ánh mắt thê lãnh, không còn chút thần thái, trong khi nói chuyện, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra. Máu, ở trên y phục, ở trên tay.”
Vân Thiên Mạch nhíu chặt lông mày, ôm Bạch Ly Nhược thật chặt, máu trong môi nàng đem áo lục sắc của hắn nhuộm thành màu đen, ánh mắt của nàng sâu kỹ nhìn hắn, giống như đem hi vọng cả đời ngưng kết ở cái nhìn chăm chú này.
Cuối cùng, hắn mở miệng quát lớn “Tất cả dừng tay!”
Tiếng sáo dừng lại đúng lúc, những sát thủ y phục dính máu lui ra sau, cả người Chu Thanh toàn là máu che chở Huyền Đại, đôi mắt Huyền Đại trừng lớn kinh hãi nhìn sự việc diễn ra.
“Nhị công tử, hiện tại chưa diệt trừ được Chu Thanh và Phong Huyền Đại, sợ rằng hậu hoạn vô cùng!” thủ lĩnh của đám sát thủ ôm quyền tiến lên, cúi đầu cung kính nói.
Vân Thiên Mạch thống khổ nhắm hai mắt lại, trầm giọng nói, Ném bọn họ vào thành ma điên, tự sanh tự diệt!”
Thành ma điên đã bị triều đình niêm phong, bởi vì ôn dịch hoành hành, đã biến thành địa ngục nhân gian, nghe nói nơi đó không còn một người hoàn, tử thi khắp nơi, bốc mùi hôi thối.
Bạch Ly Nhược cả người run rẩy, muốn nói thêm gì đó, đã bị Vân Thiên Mạch điểm huyệt đạo, gương mặt tuấn tú dán thật chặt trên má tràn đầy máu tươi của nàng, nửa thở dài, nửa bức bách nói “Ly Nhược, chúng ta thành thân đi, một ngày này của chúng ta, đã rất lâu rồi!”
Tà dương chiếu vào trong mắt, Bạch Ly Nhược nhìn ánh sáng cuối cùng, sau đó liền ngất đi.
Trong lăng mộ, tay áo Phong Mạc Thần tung bay, máu tươi nhuộm thẫm bia mộ, hắn vẫn không chút vướng bận, chỉ là trên kiếm của hắn đã đầm đìa máu tươi, theo mũi kiếm, từng giọt chảy xuống.
Vân Cảnh Mạch vỗ tay không ngừng, khóe môi tươi cười nhìn Phong Mạc Thần, hồi lâu, tiếng vỗ tay tạm ngừng, gật đầu nói “Khá lắm một kiếm nơi tay, vạn người không ngăn cản được, Phong Mạc Thần, thực lực của ngươi, quả thật không cho phép người khác khinh thường!”
Phong Mạc Thần hào hung đứng ngạo nghễ trước lăng mộ, dưới chân thi thể chất thành núi, nhưng lăng mộ Hoa Hinh không ai có thể rung chuyển nửa phần, đôi môi như được gọt mỏng của hắn mím lại như một sát ý quyết tuyệt, gió thổi làm tung bay tóc đen sau lưng hắn, lẫm liệt túc sát.
Vân Cảnh Mạch vung tay lên, một đôi nam nữ đi lên, nam hồng y, tuấn lãng cao ngất, nữ son phấn không thi, quần đỏ dài kéo đất, hai người giống như trang phục của một đôi tân nhân.
“Hôm nay là ngày đại hôn của Thiên Mạch và Ly Nhược, Phong Mạc Thần, ngươi hãy bỏ chút hơi sức uống chén rượu mừng.” Vân Cảnh Mạch cười châm chọc, quay đầu lại nhìn một thân trang phục tân lang của Vân Thiên Mạch.
Sắc mặt Vân Thiên Mạch không chút thay đổi, Bạch Ly Nhược ở trong ngực hắn, mắt sáng khép chặt, khuôn mặt nhợt nhạt không có chút huyết sắc, nàng không hề ý thức là mình ở trong ngực Vân Thiên Mạch, mặc dù hôn mê, đôi mi thanh tú vẫn nhíu chặt như cũ.
“Nàng đã hôn mê sao?” Vân Cảnh Mạch thản nhiên, trên mặt dịu dàng thủy chung là nụ cười.
“Nàng mất máu quá nhiều, ca, cứ thế này thôi, còn Huyền Đại và Chu Thanh đã chết.” Vân Thiên Mạch ôm Bạch Ly Nhược, đem lấy thân thể không ý thức được của nàng ôm thật chặt.
Phong Mạc Thần nhất thời mặt mày tái nhợt, nhìn Bạch Ly Nhược trong ngực Vân Thiên Mạch, ánh mắt như muốn toát ra lửa, trường kiếm trong tay khẽ run lên, Huyền Đại, chết?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.