Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 92: Hoàng hậu giá lâm (một)
Vân Thiên Thiếu
12/08/2014
“Tiểu thư, Vương gia vì cứu nô tỳ, hắn gần như mất đi tính mạng, người không nên đối với hắn như vậy.” sắc mặt Tiểu Man nhợt nhạt, nghiêm mặt hướng Bạch Ly Nhược trước mặt nói.
Bạch Ly Nhược nhìn vết chân trên mặt đất, khẽ gật đầu, nàng không biết hắn lại bị thương, cái người kiêu ngạo này, dù bất kì việc gì xảy ra cũng nhất định không chịu mở miệng giải thích.
“Tiểu thư, ngươi không ở vương phủ, Vương gia cũng không có tâm tư quản chuyện của Vương phủ, hiện tại mọi người đều nghe theo Liễu Y Y.” vẻ mặt Tiểu Man buồn rầu, níu ống tay áo Bạch Ly Nhược.
“Không có chuyện gì cả, ta vốn không có tâm tư tranh giành danh vị trí vương phi với nàng ta, nàng ta thích thì cứ lấy đi.”. mặt Bạch Ly Nhược không có chút thay đổi, ngồi xuống, tự rót một ly trà cho mình.
“Vương gia thì sao, người định tặng Vương gia cho nàng ta luôn sao?” Tiểu Man ngồi xuống, mắt mở to nhìn Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược lắc đầu, lộ ra một nụ cười khổ “Hắn vốn không là gì của ta, huống chi, Liễu Y Y lại là trắc phi của hắn, xử lý chuyện của Vương phủ cũng là việc phải làm.”
“Thì ra ngươi không thích Vương gia.” Tiểu Man rũ mắt xuống, hai tay chống cằm, “Vương gia thật đáng thương, hắn hình như rất thích người đấy.”
“Chớ có nói hươu nói vượn, chờ chuyện của tỷ tỷ ta kết thúc, ta liền dẫn ngươi rời khỏi kinh thành.” Bạch Ly Nhược tính toán nếu rời khỏi kinh thành, đầu tiên nàng muốn mua một mảnh đất, sau đó thu tiền đất để duy trì cuộc sống.
A? Như vậy nàng không phải trở thành một địa chủ thật sự rồi sao?
Đang lúc thất thần, thì thám giám báo lại, Bạch Thanh Loan đã từ lãnh cung đi đến Loan Hoa cung, đang đợi Bạch Ly Nhược ở đó.
Bạch Ly Nhược hưng phấn đứng lên, hiệu suất làm việc của Phong Mạc Nhiên thật không tệ, thời điểm nàng đến Loan Hoa cung, nhìn thấy Bạch Thanh Loan, nàng mới biết thực ra Bạch Thanh Loan cũng không muốn rời khỏi lãnh cung.
Bạch Thanh Loan vẫn áo trắng tóc đen như cũ, trên đầu không có bất cứ thứ gì, lạnh lùng tựa trên ghế gỗ tử đàn, khuôn mặt tuyệt sắc, không có chút vui vẻ nào sau khi từ lãnh cung đi ra.
“Tỷ tỷ, ngươi mất hứng sao?” Bạch Ly Nhược cẩn thận thăm dò, nàng thật không hiểu việc này không có chút quan hệ nào đến tỷ tỷ, nhưng Bạch lão tướng quân luôn đối xử tốt với nàng, nàng luôn xem bọn họ như người một nhà với mình.
“Ta đã nói rồi, ở lãnh cung rất tốt, sao ngươi phải xen vào việc của người khác?” Bạch Thanh Loan thờ ơ nhìn Bạch Ly Nhược, ánh mắt sáng quắc mang theo sự khiển trách.
“Tại sao?” Bạch Ly Nhược không rõ.
“Quên đi, khó giải thích rõ ràng cho ngươi được, đúng rồi, ngươi làm sao vào được hoàng cung?” Bạch Thanh Loan ngước mắt nhìn Bạch Ly Nhược, cuối cùng nhớ ra vấn đề này.
Bạch Ly Nhược đang chuẩn bị nói rõ, thì, bên ngoài thái giám cất cao thanh âm, “Hoàng hậu nương nương giá lâm”
“Nàng ta đến làm gì?” Bạch Ly Nhược cau mày, liếc mắt nhìn cung nữ trong phòng, cung nữ nhanh chóng rời đi, tránh khỏi ánh mắt của nàng.
“Thật thả ra rồi?” Thượng Quan Yến vừa dứt lời, người đã rảo bước đi vào, sau lưng là một đám cung nữ thái giám, hoàng cung lớn như vậy nhất thời lại chật chội.
Bạch Ly Nhược nhìn vết chân trên mặt đất, khẽ gật đầu, nàng không biết hắn lại bị thương, cái người kiêu ngạo này, dù bất kì việc gì xảy ra cũng nhất định không chịu mở miệng giải thích.
“Tiểu thư, ngươi không ở vương phủ, Vương gia cũng không có tâm tư quản chuyện của Vương phủ, hiện tại mọi người đều nghe theo Liễu Y Y.” vẻ mặt Tiểu Man buồn rầu, níu ống tay áo Bạch Ly Nhược.
“Không có chuyện gì cả, ta vốn không có tâm tư tranh giành danh vị trí vương phi với nàng ta, nàng ta thích thì cứ lấy đi.”. mặt Bạch Ly Nhược không có chút thay đổi, ngồi xuống, tự rót một ly trà cho mình.
“Vương gia thì sao, người định tặng Vương gia cho nàng ta luôn sao?” Tiểu Man ngồi xuống, mắt mở to nhìn Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược lắc đầu, lộ ra một nụ cười khổ “Hắn vốn không là gì của ta, huống chi, Liễu Y Y lại là trắc phi của hắn, xử lý chuyện của Vương phủ cũng là việc phải làm.”
“Thì ra ngươi không thích Vương gia.” Tiểu Man rũ mắt xuống, hai tay chống cằm, “Vương gia thật đáng thương, hắn hình như rất thích người đấy.”
“Chớ có nói hươu nói vượn, chờ chuyện của tỷ tỷ ta kết thúc, ta liền dẫn ngươi rời khỏi kinh thành.” Bạch Ly Nhược tính toán nếu rời khỏi kinh thành, đầu tiên nàng muốn mua một mảnh đất, sau đó thu tiền đất để duy trì cuộc sống.
A? Như vậy nàng không phải trở thành một địa chủ thật sự rồi sao?
Đang lúc thất thần, thì thám giám báo lại, Bạch Thanh Loan đã từ lãnh cung đi đến Loan Hoa cung, đang đợi Bạch Ly Nhược ở đó.
Bạch Ly Nhược hưng phấn đứng lên, hiệu suất làm việc của Phong Mạc Nhiên thật không tệ, thời điểm nàng đến Loan Hoa cung, nhìn thấy Bạch Thanh Loan, nàng mới biết thực ra Bạch Thanh Loan cũng không muốn rời khỏi lãnh cung.
Bạch Thanh Loan vẫn áo trắng tóc đen như cũ, trên đầu không có bất cứ thứ gì, lạnh lùng tựa trên ghế gỗ tử đàn, khuôn mặt tuyệt sắc, không có chút vui vẻ nào sau khi từ lãnh cung đi ra.
“Tỷ tỷ, ngươi mất hứng sao?” Bạch Ly Nhược cẩn thận thăm dò, nàng thật không hiểu việc này không có chút quan hệ nào đến tỷ tỷ, nhưng Bạch lão tướng quân luôn đối xử tốt với nàng, nàng luôn xem bọn họ như người một nhà với mình.
“Ta đã nói rồi, ở lãnh cung rất tốt, sao ngươi phải xen vào việc của người khác?” Bạch Thanh Loan thờ ơ nhìn Bạch Ly Nhược, ánh mắt sáng quắc mang theo sự khiển trách.
“Tại sao?” Bạch Ly Nhược không rõ.
“Quên đi, khó giải thích rõ ràng cho ngươi được, đúng rồi, ngươi làm sao vào được hoàng cung?” Bạch Thanh Loan ngước mắt nhìn Bạch Ly Nhược, cuối cùng nhớ ra vấn đề này.
Bạch Ly Nhược đang chuẩn bị nói rõ, thì, bên ngoài thái giám cất cao thanh âm, “Hoàng hậu nương nương giá lâm”
“Nàng ta đến làm gì?” Bạch Ly Nhược cau mày, liếc mắt nhìn cung nữ trong phòng, cung nữ nhanh chóng rời đi, tránh khỏi ánh mắt của nàng.
“Thật thả ra rồi?” Thượng Quan Yến vừa dứt lời, người đã rảo bước đi vào, sau lưng là một đám cung nữ thái giám, hoàng cung lớn như vậy nhất thời lại chật chội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.