Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia
Quyển 1 - Chương 91: Khó bề phân biệt (hai)
Vân Thiên Thiếu
12/08/2014
Phong Mạc Thần nhướng mày, như có điều suy nghĩ nói “Nếu như thủ lĩnh La Sát Môn thật sự trốn trong hoàng cung thì nàng ở nơi này lại an toàn, chờ ta xử lý xong dư đảng La Sát Môn, liền đón nàng trở về.”
“Không cần, căn bản, ta cũng không muốn trở về Thần Vương phủ!”. Sắc mặt Bạch Ly Nhược đột nhiên trở nên lạnh lẽo, quả quyết cự tuyệt, xoay người đi về phía nội điện.
Phong Mạc Thần theo sát phía sau, Bạch Ly Nhược lại ngăn ở cửa, đem áo đưa cho hắn “Thời gian không còn sớm, ngươi trở về đi.”
Phong Mạc Thần nhìn Bạch Ly Nhược, mắt phượng híp lại, cuối cùng, bất đắc dĩ, khuôn mặt nở một nụ cười nhạt “Được rồi, ta đi, có tin tức gì, ta sẽ sẽ nói cho nàng biết!”
Lời còn chưa dứt, Bạch Ly Nhược đã “ầm” một tiếng, đóng kỹ cửa, dựa lưng vào cửa gỗ cau mày suy nghĩ sâu xa, cảm giác đó lại tới, giống như nàng rơi vào trong một bẫy rập khổng lồ, không ánh sáng, không phương hướng, thống khổ giãy giụa.
Trong đêm tối, Phong Mạc Thần đi thật chậm, đi từ hoàng cung đến Thần Vương phủ ước chừng ba canh giờ, hắn đi gần một đêm.
Nếu như lúc này có ánh sáng, sẽ phát hiện, phàm là chỗ hắn đi qua, đều có vết máu đầm đìa, từng bước từng bước, sâu cạn không đồng nhất.
Gió nhẹ thổi qua, một bóng đen di chuyển nhẹ nhàng, bước chân Phong Mạc Thần dừng lại, lấy một tư thế cứng ngắc xoay người lại, lạnh lùng nói “Chu Thanh, không cần đi theo ta, ngươi đi về nghỉ ngơi đi.”
Chu Thanh từ góc tối nhảy ra, quỳ một chân trên đất, ôm quyền nói “Chủ tử, thương thế của người.”
“Không quan trọng!”. Phong Mạc Thần cắt đứt lời của hắn, khuôn mặt tái nhợt, không có một tia huyết sắc.
“Chủ tử, người cứu Tiểu Man cô nương khổ cực như vậy, tại sao không nói rõ ra cho Vương phi biết?”. Chu Thanh đứng lên, không phục nhìn Phong Mạc Thần.
“Nói rõ thì thế nào? Căn bản là nàng không tin tưởng ta”. Phong Mạc Thần xoay người, tiếp tục chậm rãi đi về vương phủ.
“Ít nhất, người phải để cho Vương phi biết người đã làm những gì vì nàng chứ”. Chu Thanh tai thính mắt tinh, vết máu trên đất Bạch Ly Nhược không nhìn thấy, thế nhưng hắn lại thấy rất rõ ràng.
“Nàng bây giờ hoài nghi ta cùng La Sát Môn có liên quan, nói nhiều sai nhiều!” Thần sắc trong mắt Phong Mạc Thần thống khổ, không ngừng rối rắm, thân hình cũng lảo đảo muốn ngã.
“Chủ tử...” Chu Thanh còn muốn nói gì, lại bị Phong Mạc Thần quát ngưng lại “Ngươi đi đi, đừng đi theo ta nữa, âm thầm phái thêm cao thủ, bảo vệ vương phi.”
Trong hoàng cung, dường như Tiểu Man bị kinh sợ không ít, đối với một chút gió thổi cỏ lay cũng co rúm lại, sau khi Bạch Ly Nhược rửa sạch vết thương cho nàng, hỏi nàng rất nhiều vấn đề về Hàn Thiên Mạch, nhưng trừ chuyện Hàn Thiên Mạch có được ngọc bội là ngoài ý muốn, còn lại không biết gì khác.
Nhìn vết roi dữ tợn trên người nàng, Bạch Ly Nhược cau mày thở dài, tại sao thủ lĩnh La Sát Môn lại nhằm vào nàng? Chẳng lẽ, trước khi nàng mất trí nhớ có liên quan tới hắn sao?
Rạng sáng hôm sau, khi Bạch Ly Nhược nhìn thấy vết máu rải rác ở điện Lưu Vân, nội tâm run lên, vết máu này, là Phong Mạc Thần.
“Không cần, căn bản, ta cũng không muốn trở về Thần Vương phủ!”. Sắc mặt Bạch Ly Nhược đột nhiên trở nên lạnh lẽo, quả quyết cự tuyệt, xoay người đi về phía nội điện.
Phong Mạc Thần theo sát phía sau, Bạch Ly Nhược lại ngăn ở cửa, đem áo đưa cho hắn “Thời gian không còn sớm, ngươi trở về đi.”
Phong Mạc Thần nhìn Bạch Ly Nhược, mắt phượng híp lại, cuối cùng, bất đắc dĩ, khuôn mặt nở một nụ cười nhạt “Được rồi, ta đi, có tin tức gì, ta sẽ sẽ nói cho nàng biết!”
Lời còn chưa dứt, Bạch Ly Nhược đã “ầm” một tiếng, đóng kỹ cửa, dựa lưng vào cửa gỗ cau mày suy nghĩ sâu xa, cảm giác đó lại tới, giống như nàng rơi vào trong một bẫy rập khổng lồ, không ánh sáng, không phương hướng, thống khổ giãy giụa.
Trong đêm tối, Phong Mạc Thần đi thật chậm, đi từ hoàng cung đến Thần Vương phủ ước chừng ba canh giờ, hắn đi gần một đêm.
Nếu như lúc này có ánh sáng, sẽ phát hiện, phàm là chỗ hắn đi qua, đều có vết máu đầm đìa, từng bước từng bước, sâu cạn không đồng nhất.
Gió nhẹ thổi qua, một bóng đen di chuyển nhẹ nhàng, bước chân Phong Mạc Thần dừng lại, lấy một tư thế cứng ngắc xoay người lại, lạnh lùng nói “Chu Thanh, không cần đi theo ta, ngươi đi về nghỉ ngơi đi.”
Chu Thanh từ góc tối nhảy ra, quỳ một chân trên đất, ôm quyền nói “Chủ tử, thương thế của người.”
“Không quan trọng!”. Phong Mạc Thần cắt đứt lời của hắn, khuôn mặt tái nhợt, không có một tia huyết sắc.
“Chủ tử, người cứu Tiểu Man cô nương khổ cực như vậy, tại sao không nói rõ ra cho Vương phi biết?”. Chu Thanh đứng lên, không phục nhìn Phong Mạc Thần.
“Nói rõ thì thế nào? Căn bản là nàng không tin tưởng ta”. Phong Mạc Thần xoay người, tiếp tục chậm rãi đi về vương phủ.
“Ít nhất, người phải để cho Vương phi biết người đã làm những gì vì nàng chứ”. Chu Thanh tai thính mắt tinh, vết máu trên đất Bạch Ly Nhược không nhìn thấy, thế nhưng hắn lại thấy rất rõ ràng.
“Nàng bây giờ hoài nghi ta cùng La Sát Môn có liên quan, nói nhiều sai nhiều!” Thần sắc trong mắt Phong Mạc Thần thống khổ, không ngừng rối rắm, thân hình cũng lảo đảo muốn ngã.
“Chủ tử...” Chu Thanh còn muốn nói gì, lại bị Phong Mạc Thần quát ngưng lại “Ngươi đi đi, đừng đi theo ta nữa, âm thầm phái thêm cao thủ, bảo vệ vương phi.”
Trong hoàng cung, dường như Tiểu Man bị kinh sợ không ít, đối với một chút gió thổi cỏ lay cũng co rúm lại, sau khi Bạch Ly Nhược rửa sạch vết thương cho nàng, hỏi nàng rất nhiều vấn đề về Hàn Thiên Mạch, nhưng trừ chuyện Hàn Thiên Mạch có được ngọc bội là ngoài ý muốn, còn lại không biết gì khác.
Nhìn vết roi dữ tợn trên người nàng, Bạch Ly Nhược cau mày thở dài, tại sao thủ lĩnh La Sát Môn lại nhằm vào nàng? Chẳng lẽ, trước khi nàng mất trí nhớ có liên quan tới hắn sao?
Rạng sáng hôm sau, khi Bạch Ly Nhược nhìn thấy vết máu rải rác ở điện Lưu Vân, nội tâm run lên, vết máu này, là Phong Mạc Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.