Chương 49: Trọng Thương
Nguyên Trường Bạch
24/05/2023
Hiên Đế không nói gì chỉ vẫy tay cho Thức Vương đứng lên, ngài ấy vội vàng quay qua tìm Nguyệt Y. Nhưng phía sau chỉ còn lại một ngụm máu đỏ còn người thì không thấy đâu.
Thức Vương nhìn thấy cánh tay Hiên Đế chảy đầy máu, vết thương cũ hình như nứt ra liền hoảng hốt nói:
- Hoàng huynh tay huynh đang chảy máu.
- Mau truyền thái y…
Hiên Đế không quan tâm đến vết thương của mình, ngài ấy nhìn xung quanh, bước lại phía sau như tìm kiếm thứ gì:
- Nương…
Bàn tay Hiên Đế siết chặt lại, hai tiếng nương tử bây giờ sao khó khăn quá. Nói thì nói không được còn người thì cũng không thấy đâu. Nguyệt Y đâu rồi, máu còn đọng lại đây, nàng ấy chắc chắn đã bị thương. Hiên Đế lúc này như đứng không vững cả người mềm, trước mắt đột ngột là một màu đen tĩnh mịt, rồi khụy xuống đất rồi ngất đi.
Thức Vương và Lãm Ngọc nhìn thấy Hiên Đế ngất đi thì hoảng hốt vội chạy đến đỡ lấy ngài ấy. Tiếng kêu vang lên náo loạn “Truyền thái y… Mau truyền thái y…”
Còn Nguyệt Y tuy bị thương nhưng nàng ta vẫn còn chịu nổi. Chỉ là không muốn gặp Hiên Đế trong tình cảnh này nên khi thấy cấm quân đến hộ giá thì nàng ta cũng lặng lẽ rời đi.
Xích lớn lúc nãy quá nặng nề, cơ thể yếu ớt của Nguyệt Y vốn chịu không nổi nàng ta cũng chẳng đi xa nổi chỉ là trốn ở bên ngoài Phật Quang Tự.
Hiểu Ninh cùng Mạc Chu đi khắp nơi trong Phật tự vẫn không tìm thấy Nguyệt Y, cả hai lo lắng liền chia nhau đi tìm kiếm.
Phía hậu viện của Phật Quang Tự cũng náo loạn không kém. Thái y nhanh chóng được đưa đến để trị thương cho Hiên Đế. Nhưng ám khí đã vào sâu trong kinh mạch, bắt buộc phải lấy ra khỏi cơ thể mới giữ được tính mạng.
Chỉ mấy thời thần mà thái y có hơn ba người kẻ thì chết, người thì mù mắt do kim nhọn bên trong ám khí tán ra. Thái y hơn bốn năm người tìm đủ mọi cách nhưng không thể lấy ám khí ra được.
Quỳ bên ngoài cửa thái y lo lắng bẩm tấu:
- Bẩm Vương gia, Hoàng hậu chúng thần đã cố gắng hết sức nhưng không thể lấy được ám tiễn trong tay của Minh Thượng ra được, chúng thần đáng chết.
Thái ý hơn năm người vừa nói vừa cúi đầu sát nền đất báo hung tin. Hoàng hậu rơi nước mắt ngồi ở ghế đá bên ngoài mà khóc không ngừng.
Thức Vương nghe vậy thì hỏi thái y:
- Cứ như mọi lần, băng bó đắp thuốc tạm thời khống chế vết thương lại là hoàng huynh không sao.
Thái y đáp lời:
- Bẩm Vương gia tình trạng ám khí đã vào sâu trong kinh mạch, vết thương liên tục chảy máu, sưng đau rất có thể đã bị nhiễm trùng. Ám khí nhất định phải lấy ra nếu không…
Lãm Ngọc đứng bên cạnh nóng lòng nói:
- Nếu không thì sao…?
Thái y run rẩy giọng nhỏ đi nói tiếp:
- Nếu… Nếu không Minh Thượng sẽ… Sẽ không qua khỏi sáng mai…
Lời của thái y như sét đánh ngang tay, Hoàng hậu xúc động mạnh đến muốn ngất đi, phải để nô tì thân cận là Tố Dung đưa về phòng nghĩ ngơi. Còn Thức Vương và Lãm Ngọc nghe thái y nói như thế cả hai dường như đứng không vững.
Thức Vương tâm can rối bời, trong lòng hỗn loạn trống rỗng. Từ nhỏ đến lớn ngoài phụ hoàng của chàng ta ra thì Hiên Đế chính là vị thần trong lòng của Thức Vương.
Hiên Đế tài giỏi, bản lĩnh hơn người, thiên hạ quy phục, cả người làm đệ đệ như Thức Vương cũng một lòng tận trung với ngài ấy. Nỗi đau mất phụ thân đã khiến Thức Vương gần như suy sụp. Niềm tin kiêu hãnh lúc ấy như biến mất. Bây giờ phải đối mặt với sinh tử của Hiên Đế ngài ấy chẳng biết bản thân có vượt qua nỗi nữa không.
Vừa lúc đó cấm quân từ bên ngoài đi vào quỳ xuống hành lễ:
- Bẩm hai vị Vương Gia thuộc hạ tìm thấy nữ nhân này ở bên ngoài Phật Quang Tự nghi ngờ là đồng bọn còn sót lại của thích khách nên áp giải đến đây cho Vương gia xem.
Vừa nói tên cấm quân ở phía sau đẩy Nguyệt Y bước lên, giọng hung hăng nói:
- Quỳ xuống…
Nguyệt Y người vẫn còn ê ẩm, nét mặt trắng bệch, chân đi cũng run rẩy, bị đẩy nhẹ một cái là ngã nhào xuống đất. Nàng ta sợ hãi giọng yếu ớt nói:
- Tôi… Tôi không phải thích khách…
Lãm Ngọc nhìn qua thì thấy người bị cấm quân bắt trói là Nguyệt Y chàng ta vội bước qua đỡ lấy Nguyệt Y:
- Nguyệt Y tỷ sao tỷ lại ở đây?
Nguyệt Y được Lãm Ngọc đỡ đứng dậy nàng ta mừng rỡ khi nhận ra người quen. Vừa đứng dậy vừa nói:
- Lãm bộ đầu là ngài…
Thức Vương nhìn thấy Nguyệt Y là nhận ra nàng ta ngay. Ngài ấy bước vội đến nắm lấy tay của Nguyệt Y kéo vào phòng của Hiên Đế:
- Ngươi đến đúng lúc lắm đi theo ta…
Nguyệt Y bị Thức Vương lôi kéo rất mạnh bạo nàng ta tỏ ra đau đớn kêu lên:
- Ngài… Ngài làm gì vậy đại nhân… Đau quá…
Lãm Ngọc thấy Thức Vương thô bạo kéo tay Nguyệt Y đi thì bước theo cản Thức Vương lại:
- Nhị ca huynh làm gì vậy. Nguyệt Y tỷ sức khỏe yếu ớt, huynh lôi kéo vậy sẽ làm tỷ ấy đau lắm!
Thức Vương hộc hằn đáp lời lại:
- Đệ im đi, không có việc của đệ.
Thức Vương nhìn thấy cánh tay Hiên Đế chảy đầy máu, vết thương cũ hình như nứt ra liền hoảng hốt nói:
- Hoàng huynh tay huynh đang chảy máu.
- Mau truyền thái y…
Hiên Đế không quan tâm đến vết thương của mình, ngài ấy nhìn xung quanh, bước lại phía sau như tìm kiếm thứ gì:
- Nương…
Bàn tay Hiên Đế siết chặt lại, hai tiếng nương tử bây giờ sao khó khăn quá. Nói thì nói không được còn người thì cũng không thấy đâu. Nguyệt Y đâu rồi, máu còn đọng lại đây, nàng ấy chắc chắn đã bị thương. Hiên Đế lúc này như đứng không vững cả người mềm, trước mắt đột ngột là một màu đen tĩnh mịt, rồi khụy xuống đất rồi ngất đi.
Thức Vương và Lãm Ngọc nhìn thấy Hiên Đế ngất đi thì hoảng hốt vội chạy đến đỡ lấy ngài ấy. Tiếng kêu vang lên náo loạn “Truyền thái y… Mau truyền thái y…”
Còn Nguyệt Y tuy bị thương nhưng nàng ta vẫn còn chịu nổi. Chỉ là không muốn gặp Hiên Đế trong tình cảnh này nên khi thấy cấm quân đến hộ giá thì nàng ta cũng lặng lẽ rời đi.
Xích lớn lúc nãy quá nặng nề, cơ thể yếu ớt của Nguyệt Y vốn chịu không nổi nàng ta cũng chẳng đi xa nổi chỉ là trốn ở bên ngoài Phật Quang Tự.
Hiểu Ninh cùng Mạc Chu đi khắp nơi trong Phật tự vẫn không tìm thấy Nguyệt Y, cả hai lo lắng liền chia nhau đi tìm kiếm.
Phía hậu viện của Phật Quang Tự cũng náo loạn không kém. Thái y nhanh chóng được đưa đến để trị thương cho Hiên Đế. Nhưng ám khí đã vào sâu trong kinh mạch, bắt buộc phải lấy ra khỏi cơ thể mới giữ được tính mạng.
Chỉ mấy thời thần mà thái y có hơn ba người kẻ thì chết, người thì mù mắt do kim nhọn bên trong ám khí tán ra. Thái y hơn bốn năm người tìm đủ mọi cách nhưng không thể lấy ám khí ra được.
Quỳ bên ngoài cửa thái y lo lắng bẩm tấu:
- Bẩm Vương gia, Hoàng hậu chúng thần đã cố gắng hết sức nhưng không thể lấy được ám tiễn trong tay của Minh Thượng ra được, chúng thần đáng chết.
Thái ý hơn năm người vừa nói vừa cúi đầu sát nền đất báo hung tin. Hoàng hậu rơi nước mắt ngồi ở ghế đá bên ngoài mà khóc không ngừng.
Thức Vương nghe vậy thì hỏi thái y:
- Cứ như mọi lần, băng bó đắp thuốc tạm thời khống chế vết thương lại là hoàng huynh không sao.
Thái y đáp lời:
- Bẩm Vương gia tình trạng ám khí đã vào sâu trong kinh mạch, vết thương liên tục chảy máu, sưng đau rất có thể đã bị nhiễm trùng. Ám khí nhất định phải lấy ra nếu không…
Lãm Ngọc đứng bên cạnh nóng lòng nói:
- Nếu không thì sao…?
Thái y run rẩy giọng nhỏ đi nói tiếp:
- Nếu… Nếu không Minh Thượng sẽ… Sẽ không qua khỏi sáng mai…
Lời của thái y như sét đánh ngang tay, Hoàng hậu xúc động mạnh đến muốn ngất đi, phải để nô tì thân cận là Tố Dung đưa về phòng nghĩ ngơi. Còn Thức Vương và Lãm Ngọc nghe thái y nói như thế cả hai dường như đứng không vững.
Thức Vương tâm can rối bời, trong lòng hỗn loạn trống rỗng. Từ nhỏ đến lớn ngoài phụ hoàng của chàng ta ra thì Hiên Đế chính là vị thần trong lòng của Thức Vương.
Hiên Đế tài giỏi, bản lĩnh hơn người, thiên hạ quy phục, cả người làm đệ đệ như Thức Vương cũng một lòng tận trung với ngài ấy. Nỗi đau mất phụ thân đã khiến Thức Vương gần như suy sụp. Niềm tin kiêu hãnh lúc ấy như biến mất. Bây giờ phải đối mặt với sinh tử của Hiên Đế ngài ấy chẳng biết bản thân có vượt qua nỗi nữa không.
Vừa lúc đó cấm quân từ bên ngoài đi vào quỳ xuống hành lễ:
- Bẩm hai vị Vương Gia thuộc hạ tìm thấy nữ nhân này ở bên ngoài Phật Quang Tự nghi ngờ là đồng bọn còn sót lại của thích khách nên áp giải đến đây cho Vương gia xem.
Vừa nói tên cấm quân ở phía sau đẩy Nguyệt Y bước lên, giọng hung hăng nói:
- Quỳ xuống…
Nguyệt Y người vẫn còn ê ẩm, nét mặt trắng bệch, chân đi cũng run rẩy, bị đẩy nhẹ một cái là ngã nhào xuống đất. Nàng ta sợ hãi giọng yếu ớt nói:
- Tôi… Tôi không phải thích khách…
Lãm Ngọc nhìn qua thì thấy người bị cấm quân bắt trói là Nguyệt Y chàng ta vội bước qua đỡ lấy Nguyệt Y:
- Nguyệt Y tỷ sao tỷ lại ở đây?
Nguyệt Y được Lãm Ngọc đỡ đứng dậy nàng ta mừng rỡ khi nhận ra người quen. Vừa đứng dậy vừa nói:
- Lãm bộ đầu là ngài…
Thức Vương nhìn thấy Nguyệt Y là nhận ra nàng ta ngay. Ngài ấy bước vội đến nắm lấy tay của Nguyệt Y kéo vào phòng của Hiên Đế:
- Ngươi đến đúng lúc lắm đi theo ta…
Nguyệt Y bị Thức Vương lôi kéo rất mạnh bạo nàng ta tỏ ra đau đớn kêu lên:
- Ngài… Ngài làm gì vậy đại nhân… Đau quá…
Lãm Ngọc thấy Thức Vương thô bạo kéo tay Nguyệt Y đi thì bước theo cản Thức Vương lại:
- Nhị ca huynh làm gì vậy. Nguyệt Y tỷ sức khỏe yếu ớt, huynh lôi kéo vậy sẽ làm tỷ ấy đau lắm!
Thức Vương hộc hằn đáp lời lại:
- Đệ im đi, không có việc của đệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.