Chương 5: Sự kì lạ của Thế Nguyên
Nguyễn Ngọc Phương Anh
25/12/2013
Sau mấy tiết, Phương Tuyết ủ rũ, thất thểu xách cặp về phòng trọ. Mai, Huyền, Hạnh nhìn khuôn mặt chán chường của cô, chỉ biết lắc đầu.
“Mày muốn ăn gì không?” Khi trời đã xế trưa, con Huyền ngồi cạnh giường, lay lay cô đang trùm chăn kín mít.
”Tao không muốn ăn.” Phương Tuyết nói, không kìm nén được tiếng thở dài.
“Vậy bọn tao đi trước nhé?” Biết những người đang bực mình thì cần không khí, cả ba liền lặng lẽ ra ngoài, nhường cho cô ở một mình.
Khi tiếng bước chân dần xa rồi dừng hẳn, Phương Tuyết xốc chăn sang một bên, ngửa mặt nhìn lên trần nhà. Cô thật sự buồn. Cô chỉ ăn thôi mà? Sao Ngô Quân lại nói nặng lời với cô như thế? Hay cô đã đắc tội với thầy Quân nên bị anh nhớ trong lòng? Nghĩ đến những ánh mắt nhìn cô đầy chế nhạo của các đồng học, Phương Tuyết tức đến không thở được. Cô vùng dậy, hậm hực lôi ra một tờ giấy để viết bản kiểm điểm.
Nắng trưa chiếu vào cửa sổ, in bóng một cô nữ sinh bé nhỏ cùng mái tóc dài vấn ngang vai. Đôi môi đỏ hồng, chúm chím như cánh hoa đào, ánh mắt tập trung cao độ, giống như hết thảy mọi thứ không còn tồn tại. Gò má cô đỏ ửng lên, nổi bật trên làn da trắng hồng giống như đang thẹn thùng. Đôi tay với những ngón thon dài như búp măng vẫn cứ tiếp tục thoăn thoắt viết chữ trên tờ giấy.
Cảnh sắc đẹp một cách nhẹ nhàng, nhưng trong đầu Phương Tuyết thì không nhẹ nhàng như thế, bởi cô đang tìm cách lấn áp lại Ngô Quân. Giống như giai cấp vô sản, khi bị áp bức quá sẽ vùng lên, thì đây, cô cũng đang tìm cách chống đối lại tên thầy giáo mới đến.
Thời gian cứ thế trôi, vẫn cứ đắm chìm vào những trang giấy đã được viết kín mín và cái đầu đang bận rộn suy nghĩ của cô gái nhỏ.
Chẳng mấy chốc đã đến 6h chiều, Phương Tuyết sau một hồi vắt kiệt sức lực đã đứng dậy, vươn vai ngáp một cái. Chợt nhớ ra trưa còn không có gì vào bụng, cô xuống căn tin trường, mua một hộp cơm thịt xào và rau luộc ăn luôn bữa tối.
Phương Tuyết nhận phần thức ăn từ bác đầu bếp rồi rệu rã nhai cơm. Ăn xong, cô lại chuẩn bị lên phòng viết nốt hai mươi hai bản kiểm điểm.
Thời điểm này thường có những cơn gió dịu, Phương Tuyết đứng sững lại ở một góc sân trường để hưởng thụ nốt sự mát lành. Cô khẽ hít hà một cái, sau đó dợm bước về khu kí túc.
“Khoan đã!” Một tiếng nói vang lên trong không trung làm Tuyết khẽ giật mình. Cô ngoái đầu ra sau, thấy Thế Nguyên đang chạy từng bước đến.
“Tuyết, chúng ta đi tập kịch thôi.” Chưa để Phương Tuyết nói câu gì, Nguyên đã vội vã kéo tay cô đi.
Cả hai người nhanh chóng đến một căn phòng rộng lớn, những người tham gia đã đầy đủ, trong đó có cả Huyền, Mai, Hạnh với khuôn mặt đang chảy sưng.
“Đây là kịch bản, mọi người cứ xem qua, sau đó chúng ta bắt đầu tập.” Thế Nguyên vỗ vỗ tay ra hiệu, không ai dám không nghe. Tất cả đều cúi xuống, đọc ngấu nghiến. Có người lướt qua, cũng có người lẩm nhẩm lời thoại như học thuộc.
Được một lúc, vở kịch bắt đầu. Các diễn viên nghiệp dư lên sàn, trong đó có cả Phương Tuyết. Mặc dù mấy lần bị ngắc ngứ và đọc nhầm lời thoại, Thế Nguyên vẫn khen: “ Tốt, tốt” không dứt làm Phương Tuyết ngượng chín cả người. Tránh ánh mắt soi mói, cô nhắm mắt nhắm mũi tập trung vào diễn, thầm mong cho thời gian qua nhanh.
Mãi đến 9h, trời tối đen như mực, Thế Nguyên mới đồng ý cho mọi người nghỉ. Ai cũng thở phào như trút được gánh nặng. Thấy Phương Tuyết cùng Huyền, Mai, Hạnh chuẩn bị về, Nguyên nhanh chóng chạy đến nắm tay Phương Tuyết. “Anh sẽ đưa em trở lại kí túc.”
Cô tập đến cả người mệt mỏi rã rời, đang muốn từ chối thì con Hạnh chết tiệt đã xen vào:” Được được, chúng tôi về trước, hai người cứ từ từ.” Nói xong, nó dẫn con Huyền với Mai đang cười khúc khích chạy đi.
Căn phòng nhanh chóng chỉ còn mỗi cô và Nguyên. Cậu ta tắt hết đèn, khóa cửa rồi đi cùng cô. Tuy có ác cảm với cách bày tỏ tình cảm sến xẩm của Nguyên, nhưng Phương Tuyết không thể không công nhận là cậu ta rất có trách nhiệm.
Thế Nguyên nhìn Phương Tuyết, nở một nụ cười hạnh phúc. Hai người đi trên con đường lát gạch phẳng lì, có những chiếc lá lác đác rơi dưới sân. Đến trước khu kí túc, Thế Nguyên dừng lại. Cậu ta lấy từ trong túi áo một chiếc khăn tay thêu rồi đưa cho Phương Tuyết. Cô vốn không định nhận, nhưng lại nghe thấy tiếng cậu ta bảo:” Hãy coi như đây là vật để mỗi lần em nhìn lại sẽ nhớ đến anh. Đừng vứt nó, hoặc nếu muốn vứt thì hãy để đến lúc anh đi, được chứ?”
Trời không lạnh, nhưng giọng nói của Thế Nguyên giống như run run. Không hiểu sao, Phương Tuyết có một cảm giác lạ và vô cùng bất an. Cô khẽ lay lay Nguyên, nhẹ giọng hỏi:” Không sao chứ?”
Đáp lại lời Phương Tuyết, Thế Nguyên chỉ nhìn cô với ánh mắt trìu mến và có phần đượm buồn. Cậu ta cười nhạt, xoa xoa đầu cô:” Không có gì. Ngủ ngon” rồi lặng lẽ quay người đi. Nhìn bóng lưng cô độc của Thế Nguyên, Phương Tuyết cảm thấy không vui vẻ chút nào. Cô nhìn hình dáng cậu ta nhỏ dần rồi biến mất, trong tay vẫn cầm chiếc khăn thêu đang bay trước gió.
Lúc lên phòng, Mai đang đọc sách, Hạnh đang làm bài tập còn Huyền đang nhắn tin với ai đó. Thấy Phương Tuyết về, chúng nó ùa ra hỏi.
“Này, anh chàng Nguyên nói gì với mày thế?” Con Huyền chọt chọt người cô, khuôn mặt lộ rõ vẻ hóng chuyện.
“Cái gì đây?” Mai có vẻ tinh mắt hơn. Nó chú ý đến cái khăn mà Phương Tuyết đang cầm trên tay. Ngay lập tức, ánh mắt của mấy con người đều tập trung vào thứ nào đó.
“Là khăn thêu Nguyên đưa cho tao. Tao cảm thấy cậu ta rất lạ.” Phương Tuyết lộ rõ sự thắc mắc của mình, nhưng đã bị con Hạnh nhanh chóng gạt đi. “Mày nghĩ tầm phào.”
Nó chưa nói hết câu, Mai cũng đã đế thêm:” Đầu óc tưởng tượng linh tinh. Lạ là lạ thế nào? Mày cũng lớn rồi. Có người thích mày, mày nên mở lòng với người ta, đừng có giấu mình như thế nữa.” Nó vừa khuyên nhủ vừa thở dài, nghe như có vẻ tiếc nuối lắm!
Phương Tuyết nghe xong, cảm thấy đắn đo. Nguyên là một người tốt, hơn nữa cũng là một người chung tình thích cô ba năm không thay đổi. Cậu ta vừa đẹp trai, nhà giàu có lại học giỏi. Một con người hoàn hảo chẳng có gì đáng chê trách, nhưng tại sao cô lại không cảm thấy rung động khi gặp cậu ta? Phương Tuyết lắc đầu, bản thân cô không có cách nào lí giải.
Cuối cùng, câu chuyện cũng chỉ dừng lại ở đó, không ai nói gì thêm. Mọi người đều tập trung làm việc của mình, còn Phương Tuyết, cô phải thức để viết bản kiểm điểm.
Đến tận đêm, khu kí túc xá gần như đều tối đen, chỉ còn mỗi ánh sáng mờ mờ ảo ảo của trăng và ánh đèn leo lét trên bàn học. Phương Tuyết khẽ cất đống giấy xuống ngăn bàn. Mặc dù đã muộn, cô vẫn tỉnh như sáo. Cứ nghĩ đến lời nói của con Mai, Phương Tuyết lại thao thức suy nghĩ. Trong đầu cô luôn canh cánh một câu hỏi:”Có nên cho cậu ta một cơ hội hay không?”
Cứ nghĩ đến khuôn mặt hạnh phúc rồi lại buồn bã của Thế Nguyên, lòng Phương Tuyết bất giác trùng xuống.
“Mày muốn ăn gì không?” Khi trời đã xế trưa, con Huyền ngồi cạnh giường, lay lay cô đang trùm chăn kín mít.
”Tao không muốn ăn.” Phương Tuyết nói, không kìm nén được tiếng thở dài.
“Vậy bọn tao đi trước nhé?” Biết những người đang bực mình thì cần không khí, cả ba liền lặng lẽ ra ngoài, nhường cho cô ở một mình.
Khi tiếng bước chân dần xa rồi dừng hẳn, Phương Tuyết xốc chăn sang một bên, ngửa mặt nhìn lên trần nhà. Cô thật sự buồn. Cô chỉ ăn thôi mà? Sao Ngô Quân lại nói nặng lời với cô như thế? Hay cô đã đắc tội với thầy Quân nên bị anh nhớ trong lòng? Nghĩ đến những ánh mắt nhìn cô đầy chế nhạo của các đồng học, Phương Tuyết tức đến không thở được. Cô vùng dậy, hậm hực lôi ra một tờ giấy để viết bản kiểm điểm.
Nắng trưa chiếu vào cửa sổ, in bóng một cô nữ sinh bé nhỏ cùng mái tóc dài vấn ngang vai. Đôi môi đỏ hồng, chúm chím như cánh hoa đào, ánh mắt tập trung cao độ, giống như hết thảy mọi thứ không còn tồn tại. Gò má cô đỏ ửng lên, nổi bật trên làn da trắng hồng giống như đang thẹn thùng. Đôi tay với những ngón thon dài như búp măng vẫn cứ tiếp tục thoăn thoắt viết chữ trên tờ giấy.
Cảnh sắc đẹp một cách nhẹ nhàng, nhưng trong đầu Phương Tuyết thì không nhẹ nhàng như thế, bởi cô đang tìm cách lấn áp lại Ngô Quân. Giống như giai cấp vô sản, khi bị áp bức quá sẽ vùng lên, thì đây, cô cũng đang tìm cách chống đối lại tên thầy giáo mới đến.
Thời gian cứ thế trôi, vẫn cứ đắm chìm vào những trang giấy đã được viết kín mín và cái đầu đang bận rộn suy nghĩ của cô gái nhỏ.
Chẳng mấy chốc đã đến 6h chiều, Phương Tuyết sau một hồi vắt kiệt sức lực đã đứng dậy, vươn vai ngáp một cái. Chợt nhớ ra trưa còn không có gì vào bụng, cô xuống căn tin trường, mua một hộp cơm thịt xào và rau luộc ăn luôn bữa tối.
Phương Tuyết nhận phần thức ăn từ bác đầu bếp rồi rệu rã nhai cơm. Ăn xong, cô lại chuẩn bị lên phòng viết nốt hai mươi hai bản kiểm điểm.
Thời điểm này thường có những cơn gió dịu, Phương Tuyết đứng sững lại ở một góc sân trường để hưởng thụ nốt sự mát lành. Cô khẽ hít hà một cái, sau đó dợm bước về khu kí túc.
“Khoan đã!” Một tiếng nói vang lên trong không trung làm Tuyết khẽ giật mình. Cô ngoái đầu ra sau, thấy Thế Nguyên đang chạy từng bước đến.
“Tuyết, chúng ta đi tập kịch thôi.” Chưa để Phương Tuyết nói câu gì, Nguyên đã vội vã kéo tay cô đi.
Cả hai người nhanh chóng đến một căn phòng rộng lớn, những người tham gia đã đầy đủ, trong đó có cả Huyền, Mai, Hạnh với khuôn mặt đang chảy sưng.
“Đây là kịch bản, mọi người cứ xem qua, sau đó chúng ta bắt đầu tập.” Thế Nguyên vỗ vỗ tay ra hiệu, không ai dám không nghe. Tất cả đều cúi xuống, đọc ngấu nghiến. Có người lướt qua, cũng có người lẩm nhẩm lời thoại như học thuộc.
Được một lúc, vở kịch bắt đầu. Các diễn viên nghiệp dư lên sàn, trong đó có cả Phương Tuyết. Mặc dù mấy lần bị ngắc ngứ và đọc nhầm lời thoại, Thế Nguyên vẫn khen: “ Tốt, tốt” không dứt làm Phương Tuyết ngượng chín cả người. Tránh ánh mắt soi mói, cô nhắm mắt nhắm mũi tập trung vào diễn, thầm mong cho thời gian qua nhanh.
Mãi đến 9h, trời tối đen như mực, Thế Nguyên mới đồng ý cho mọi người nghỉ. Ai cũng thở phào như trút được gánh nặng. Thấy Phương Tuyết cùng Huyền, Mai, Hạnh chuẩn bị về, Nguyên nhanh chóng chạy đến nắm tay Phương Tuyết. “Anh sẽ đưa em trở lại kí túc.”
Cô tập đến cả người mệt mỏi rã rời, đang muốn từ chối thì con Hạnh chết tiệt đã xen vào:” Được được, chúng tôi về trước, hai người cứ từ từ.” Nói xong, nó dẫn con Huyền với Mai đang cười khúc khích chạy đi.
Căn phòng nhanh chóng chỉ còn mỗi cô và Nguyên. Cậu ta tắt hết đèn, khóa cửa rồi đi cùng cô. Tuy có ác cảm với cách bày tỏ tình cảm sến xẩm của Nguyên, nhưng Phương Tuyết không thể không công nhận là cậu ta rất có trách nhiệm.
Thế Nguyên nhìn Phương Tuyết, nở một nụ cười hạnh phúc. Hai người đi trên con đường lát gạch phẳng lì, có những chiếc lá lác đác rơi dưới sân. Đến trước khu kí túc, Thế Nguyên dừng lại. Cậu ta lấy từ trong túi áo một chiếc khăn tay thêu rồi đưa cho Phương Tuyết. Cô vốn không định nhận, nhưng lại nghe thấy tiếng cậu ta bảo:” Hãy coi như đây là vật để mỗi lần em nhìn lại sẽ nhớ đến anh. Đừng vứt nó, hoặc nếu muốn vứt thì hãy để đến lúc anh đi, được chứ?”
Trời không lạnh, nhưng giọng nói của Thế Nguyên giống như run run. Không hiểu sao, Phương Tuyết có một cảm giác lạ và vô cùng bất an. Cô khẽ lay lay Nguyên, nhẹ giọng hỏi:” Không sao chứ?”
Đáp lại lời Phương Tuyết, Thế Nguyên chỉ nhìn cô với ánh mắt trìu mến và có phần đượm buồn. Cậu ta cười nhạt, xoa xoa đầu cô:” Không có gì. Ngủ ngon” rồi lặng lẽ quay người đi. Nhìn bóng lưng cô độc của Thế Nguyên, Phương Tuyết cảm thấy không vui vẻ chút nào. Cô nhìn hình dáng cậu ta nhỏ dần rồi biến mất, trong tay vẫn cầm chiếc khăn thêu đang bay trước gió.
Lúc lên phòng, Mai đang đọc sách, Hạnh đang làm bài tập còn Huyền đang nhắn tin với ai đó. Thấy Phương Tuyết về, chúng nó ùa ra hỏi.
“Này, anh chàng Nguyên nói gì với mày thế?” Con Huyền chọt chọt người cô, khuôn mặt lộ rõ vẻ hóng chuyện.
“Cái gì đây?” Mai có vẻ tinh mắt hơn. Nó chú ý đến cái khăn mà Phương Tuyết đang cầm trên tay. Ngay lập tức, ánh mắt của mấy con người đều tập trung vào thứ nào đó.
“Là khăn thêu Nguyên đưa cho tao. Tao cảm thấy cậu ta rất lạ.” Phương Tuyết lộ rõ sự thắc mắc của mình, nhưng đã bị con Hạnh nhanh chóng gạt đi. “Mày nghĩ tầm phào.”
Nó chưa nói hết câu, Mai cũng đã đế thêm:” Đầu óc tưởng tượng linh tinh. Lạ là lạ thế nào? Mày cũng lớn rồi. Có người thích mày, mày nên mở lòng với người ta, đừng có giấu mình như thế nữa.” Nó vừa khuyên nhủ vừa thở dài, nghe như có vẻ tiếc nuối lắm!
Phương Tuyết nghe xong, cảm thấy đắn đo. Nguyên là một người tốt, hơn nữa cũng là một người chung tình thích cô ba năm không thay đổi. Cậu ta vừa đẹp trai, nhà giàu có lại học giỏi. Một con người hoàn hảo chẳng có gì đáng chê trách, nhưng tại sao cô lại không cảm thấy rung động khi gặp cậu ta? Phương Tuyết lắc đầu, bản thân cô không có cách nào lí giải.
Cuối cùng, câu chuyện cũng chỉ dừng lại ở đó, không ai nói gì thêm. Mọi người đều tập trung làm việc của mình, còn Phương Tuyết, cô phải thức để viết bản kiểm điểm.
Đến tận đêm, khu kí túc xá gần như đều tối đen, chỉ còn mỗi ánh sáng mờ mờ ảo ảo của trăng và ánh đèn leo lét trên bàn học. Phương Tuyết khẽ cất đống giấy xuống ngăn bàn. Mặc dù đã muộn, cô vẫn tỉnh như sáo. Cứ nghĩ đến lời nói của con Mai, Phương Tuyết lại thao thức suy nghĩ. Trong đầu cô luôn canh cánh một câu hỏi:”Có nên cho cậu ta một cơ hội hay không?”
Cứ nghĩ đến khuôn mặt hạnh phúc rồi lại buồn bã của Thế Nguyên, lòng Phương Tuyết bất giác trùng xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.