Chương 178: Dục cầm cố túng (*)
Phong Bàn Nhược
06/06/2014
Vào đêm.
Sở Nghi Hiên không đến, Thiên Tình nằm trên người ngây ngẩn nhìn sa liêm [màn], thật sự không đến, hắn thật sự tức giận rồi. Nhưng đây là kết quả mình muốn sao? Rời khỏi Âu Dương Thanh Minh, cũng rời khỏi Sở Nghi Hiên, từ nay về sau sống 1 cuộc sống đơn giản, có thể sống hay không cũng là thiên mệnh. Thiên mệnh không thể làm trái
Ngủ đi! Tỉnh dậy là có thể đi rồi! Trở mình, nhưng vẫn không có lòng dạ nào để ngủ
Trong phòng tĩnh mịch, tràn ngập mùi đàn hương thoang thoảng
Sở Nghi Hiên ngồi trên ghế, tuấn mâu hạ thấp, ngón tay thon dài ngọc khiết nhẹ nhàng lật trang sách, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, động tác tao nhã mê người, trong lúc vô tình, hiển lộ ra khí chất cao quý thanh lịch
Nhưng mi tâm hắn không ngơi nhíu lại. Hắn thừa nhận hắn cố ý để cho nàng đi, cố ý để nàng hiểu lầm hắn đang tức giận. Hắn hôm nay không đến với nàng, hắn ở lại ngự thư phòng, ngày mai hắn dự định sẽ tiễn nàng xuất cung. Có lẽ trò chơi ‘dục cầm cố túng’ (*) này có thể đổi lấy được tấm chân tình của nàng. Sở Nghi Hiên chờ đợi. Hắn làm nhiều chuyện như vậy chính là muốn giữ nàng lại bên mình, cả đời, chỉ thế mà thôi! Cho dù có sai lầm, hắn cũng sẽ không hối hận
Hôm sau.
Sáng sớm Thiên Tình đã dậy thu xếp đồ đạc của mình, tuy nhiên độc dược ‘kiếp này duy nhất’ vẫn còn sót lại trong cơ thể này, nhưng nàng nghĩ chỉ cần nàng không động tình thì sẽ không có việc gì nguy hiểm
Sở Nghi Hiên cả đêm đã an bài tiểu sư phụ và các đệ tử của nàng ở trong bóng tối âm thành bảo hộ Thiên Tình. Sáng sớm, Sở Nghi Hiên đã đến
” Công tử!” Thiên Tình có chút xấu hổ, nàng nghĩ hắn chỉ nói suông, không ngờ hắn thật sự đồng ý cho nàng rời khỏi hoàng cung
Hơn nữa, vượt ngoài ý muốn của nàng, sắc mặt hắn không có 1 chút khó chịu hay bi thương nào. Ý cười trên gương mặt tuấn dật trong trẻo như 1 giọt nước lung linh dưới ánh mặt trời. Nhìn thấy sinh động, thoải mái không nói nên lời
“Đi làm những chuyện nàng muốn đi, yêu người nàng muốn yêu, nhớ người nàng muốn nhớ!” Sở Nghi Hiên nhìn Thiên Tình, khóe miệng nở nụ cười ấm áp
Lời nói của Sở Nghi Hiên như 1 đạo sấm sét vang lên trong lòng Thiên Tình, màng đến rung động không diễn tả thành lời
“Thảo nhi, trẫm biết, đều là trẫm cưỡng cầu nàng, hiện tại trẫm đã nghĩ thông suốt rồi, thả nàng rời khỏi nơi này, 1 nữ tử bất phàm không nhiễm bụi trần như nàng nên được sống cuộc sống bình thản, cung đình tranh đấu phức tạp không hợp với nàng! Đi đi! Trẫm sẽ cho người đưa nàng về Dương Châu sống cuộc sống nàng thích!” Đôi mắt Sở Nghi Hiên tỏa ra tinh quang bức người, chỉ là khi nhìn vào mặt Thiên Tình, trong đó lóe lên 1 mạt đau xót, chợt lóe rồi biến mất
Thiên Tình hơi hơi chấn động, lòng của nàng lại sinh ra một tia đau cảm, trong mắt lại nhanh chóng xẹt qua 1 mạt khinh sầu, rồi lập tức lạnh nhạt như bình thường, nói “Cám ơn công tử đã thành toàn!”
” Không cần khách khí, ngươi nói phải, trẫm cũng nên nạp phi!” Sở Nghi Hiên thản nhiên nói, trong mắt hiện lên một mạt quỷ dị.
Đôi mày thanh tú của Thiên Tình nhíu lại, đôi mắt thâm trầm nhìn Sở Nghi Hiên, không 1 tiếng động, hai người im lặng nhìn nhau
Sau một lúc lâu, Thiên Tình bùi ngùi thở dài. Đây là lần đầu tiên, trước khi hai người dời tầm mắt, vẻ phức tạp trong mắt hắn lọt vào mắt nàng, đi vào trong lòng nàng, đau đến mức không thể hô hấp “Như thế mới tốt, công tử, bảo trọng!”
” Thảo nhi, nàng cũng thật bảo trọng!”
” Công tử! Ta phải đi thôi!” Thiên Tình xoay người đi ra ngoài
” Không được đi!” Sở Tường Thụy đột nhiên ở phía sau hô to.
Thân mình Thiên Tình cứng đờ, nhưng cũng không dừng lại, mà đi thẳng đến chỗ xe ngựa. Sở Nghi Hiên lúc này mở miệng nói “Tường Thụy, mau trở về!”
” Ta không!” Sở Tường Thụy chạy lại lôi kéo cánh tay Sở Nghi Hiên “Hoàng huynh, sao ngươi có thể để hoàng tẩu đi?”
” Nàng không thương trẫm, trẫm giữ nàng lại cũng vô dụng!” Thanh âm của Sở Nghi Hiên rất nhạt nhưng Thiên Tình lại nghe được, thân mình nàng cứng đờ, tiếp đi đi về phía trước. Thân mình Sở Nghi Hiên nghiêng về hướng Thiên Tình, cao giọng nói “Thảo nhi, trẫm sẽ không tiễn nàng, hảo hảo bảo trọng!”
” Nhưng là–” Sở Tường Thụy có chút không thực yên tâm.” Vì cái gì?”
” Người đâu, mang Thụy vương gia vể đi, không được để hắn rời khỏi cửa cung nửa bước, kháng lệnh, trảm!” Sở Nghi Hiên thanh âm trầm thấp mở miệng
” Hoàng huynh ngươi!” Sở Tường Thụy kinh ngạc, Sở Nghi Hiên xoay người đi vào trong điện
Thiên Tình quay đầu lại, cái nhìn thấy là bóng dáng của hắn, hắn thật sự để mình rời đi. Hắn phải cao hứng, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy không thoải mái! Chung quy cảm thấy có chút không đúng, vẻ phức tạp hiện lên trong mắt hắn là cái gì?
Sở Tường Thụy bị thị vệ mang đi, nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, Thiên Tình lúc này mới quay đầu lại phía xe ngựa, trong lòng như đang niệm kinh trấn an mình, đi thôi, đi rồi, tất cả mọi người sẽ được an ổn
Trong cửa điện, hai mắt Sở Nghi Hiên nhắm chặt, mày nhíu, tuấn nhan lãnh liệt nhìn không ra suy nghĩ gì “Người đâu, thay y phục!”
Các thái giám lập tức giúp hắn thay y phục xuất môn, không được bất cứ kẻ nào đi theo, hắn cưỡi 1 con ngựa, chậm rãi đuổi theo
Khi trở ra, xe ngựa của Thiên Tình đã đi rồi. Rời khỏi Nguyệt quốc, trở về Đại Sở, Âu Dương Thanh Minh làm hoàng đế, Thiên Tình hơi nhíu mi, nhớ tới ngày ấy ở vách núi đen, ở trong doanh trướng, hắn đều kiên quyết nói sẽ không làm hoàng đế, cho dù hắn là đứa con của tiên hoàng, hắn nói cũng sẽ không làm, như thế nào chỉ trong chớp mắt đã thay đổi? Trong lòng Thiên Tình co rút, hắn thật sự lừa mình sao? Vì sao trong lòng nàng bắt đầu có nghi vấn?
Âu Dương Thanh Minh, ngươi thật sự gạt ta sao? Nhận được hưu thư của ta, tâm tình chàng sẽ thế nào? Nhìn thấy thi thể ta bị trả trở về, tâm tình của nàng thế nào? Từ đáy lòng Thiên Tình tự hỏi mình, rồi lại lắc đầu, hiện giờ, những gì nên làm, nàng đều đã làm, thi thể được trả trở về, hưu thư được gửi đi, cho dù ngày mai có chết, nàng cũng không cảm thấy tiếc nuối
Xe ngựa chậm rãi đi trên đường phố, Thiên Tình vén màn xe lên, qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đường xá phồn hoa, các tiểu thương thi nhau buôn bán, trên mặt mỗi người đều lộ 1 nụ cười, là dễ dàng thỏa mãn như vậy, nàng thật sự hâm mộ cuộc sống của người bình thường, ngay cả nụ cười cũng thuần tịnh [thuần khiết + thanh tịnh] như vậy. Đột nhiên, ngay khi nàng nhìn qua 1 khách điếm, thấy được 1 thân ảnh quen thuộc, người nọ như đang tìm kiếm cái gì đó xung quanh, nàng bất chấp xe cộ đông đúc, lập tức hô to “ Dừng xe, dừng xe!”
Chú thích:
(*) Dục cầm cố túng: “Dục cầm cố túng” là một trong những diệu kế trong cờ Tướng mà mỗi tay chơi thường áp dụng, là một trong những mưu kế hình thành rất sớm trong lịch sử. Ý tưởng của nó ta có thể tìm thấy trong sách của Lão Tử và Quỷ Cốc Tử. Diệu kế này nghĩa là: Muốn cho điều gì co rút lại thì hãy làm cho nó nở rộng ra. Muốn cho ai yếu, trước hãy làm cho họ mạnh. Muốn phế ai, hãy nâng cao người đó lên. Muốn cướp lấy vật gì, hãy cho nó đã”.
Theo nghĩa Tiếng Việt, “Dục cầm cổ túng” là diệu kế “Muốn bắt thì phải thả”, vì trong chiến trận, nếu truy đuổi đối thủ quá gấp, sẽ làm cho đối phương liều mạng quay lại tấn công. Muốn khống chế một người mà trong lúc điều kiện chưa cho phép, thì trước hết hãy thỏa mãn lòng ham muốn của họ, làm mềm chí khí của họ. Thuật ngữ chánh trị nói: “Lấy lùi để tiến, muốn không chế thì hãy thả lỏng trước”.
Diệu kế này thường áp dụng thường xuyên trong cờ Tướng bằng cách người chơi sẽ đưa ra những quân nhử, thả để đối phương ăn con cờ của mình. Nhưng thực chất đó chính là lừa đối phương vào thế bí, nước cờ mà người chơi đã vạch ra sẵn. Tức là muốn bắt được quân thì phải thả quân, kiểu như thế cờ “thả tép bắt tôm” vậy. Người theo đuổi diệu kế nầy phải có tầm nhìn xa, sức kiên nhẫn hơn người, không so đo bủn xỉn, biết chấp nhận sự hi sinh nhỏ để hoàn thành đại cuộc.
Sở Nghi Hiên không đến, Thiên Tình nằm trên người ngây ngẩn nhìn sa liêm [màn], thật sự không đến, hắn thật sự tức giận rồi. Nhưng đây là kết quả mình muốn sao? Rời khỏi Âu Dương Thanh Minh, cũng rời khỏi Sở Nghi Hiên, từ nay về sau sống 1 cuộc sống đơn giản, có thể sống hay không cũng là thiên mệnh. Thiên mệnh không thể làm trái
Ngủ đi! Tỉnh dậy là có thể đi rồi! Trở mình, nhưng vẫn không có lòng dạ nào để ngủ
Trong phòng tĩnh mịch, tràn ngập mùi đàn hương thoang thoảng
Sở Nghi Hiên ngồi trên ghế, tuấn mâu hạ thấp, ngón tay thon dài ngọc khiết nhẹ nhàng lật trang sách, vẻ mặt vô cùng chuyên chú, động tác tao nhã mê người, trong lúc vô tình, hiển lộ ra khí chất cao quý thanh lịch
Nhưng mi tâm hắn không ngơi nhíu lại. Hắn thừa nhận hắn cố ý để cho nàng đi, cố ý để nàng hiểu lầm hắn đang tức giận. Hắn hôm nay không đến với nàng, hắn ở lại ngự thư phòng, ngày mai hắn dự định sẽ tiễn nàng xuất cung. Có lẽ trò chơi ‘dục cầm cố túng’ (*) này có thể đổi lấy được tấm chân tình của nàng. Sở Nghi Hiên chờ đợi. Hắn làm nhiều chuyện như vậy chính là muốn giữ nàng lại bên mình, cả đời, chỉ thế mà thôi! Cho dù có sai lầm, hắn cũng sẽ không hối hận
Hôm sau.
Sáng sớm Thiên Tình đã dậy thu xếp đồ đạc của mình, tuy nhiên độc dược ‘kiếp này duy nhất’ vẫn còn sót lại trong cơ thể này, nhưng nàng nghĩ chỉ cần nàng không động tình thì sẽ không có việc gì nguy hiểm
Sở Nghi Hiên cả đêm đã an bài tiểu sư phụ và các đệ tử của nàng ở trong bóng tối âm thành bảo hộ Thiên Tình. Sáng sớm, Sở Nghi Hiên đã đến
” Công tử!” Thiên Tình có chút xấu hổ, nàng nghĩ hắn chỉ nói suông, không ngờ hắn thật sự đồng ý cho nàng rời khỏi hoàng cung
Hơn nữa, vượt ngoài ý muốn của nàng, sắc mặt hắn không có 1 chút khó chịu hay bi thương nào. Ý cười trên gương mặt tuấn dật trong trẻo như 1 giọt nước lung linh dưới ánh mặt trời. Nhìn thấy sinh động, thoải mái không nói nên lời
“Đi làm những chuyện nàng muốn đi, yêu người nàng muốn yêu, nhớ người nàng muốn nhớ!” Sở Nghi Hiên nhìn Thiên Tình, khóe miệng nở nụ cười ấm áp
Lời nói của Sở Nghi Hiên như 1 đạo sấm sét vang lên trong lòng Thiên Tình, màng đến rung động không diễn tả thành lời
“Thảo nhi, trẫm biết, đều là trẫm cưỡng cầu nàng, hiện tại trẫm đã nghĩ thông suốt rồi, thả nàng rời khỏi nơi này, 1 nữ tử bất phàm không nhiễm bụi trần như nàng nên được sống cuộc sống bình thản, cung đình tranh đấu phức tạp không hợp với nàng! Đi đi! Trẫm sẽ cho người đưa nàng về Dương Châu sống cuộc sống nàng thích!” Đôi mắt Sở Nghi Hiên tỏa ra tinh quang bức người, chỉ là khi nhìn vào mặt Thiên Tình, trong đó lóe lên 1 mạt đau xót, chợt lóe rồi biến mất
Thiên Tình hơi hơi chấn động, lòng của nàng lại sinh ra một tia đau cảm, trong mắt lại nhanh chóng xẹt qua 1 mạt khinh sầu, rồi lập tức lạnh nhạt như bình thường, nói “Cám ơn công tử đã thành toàn!”
” Không cần khách khí, ngươi nói phải, trẫm cũng nên nạp phi!” Sở Nghi Hiên thản nhiên nói, trong mắt hiện lên một mạt quỷ dị.
Đôi mày thanh tú của Thiên Tình nhíu lại, đôi mắt thâm trầm nhìn Sở Nghi Hiên, không 1 tiếng động, hai người im lặng nhìn nhau
Sau một lúc lâu, Thiên Tình bùi ngùi thở dài. Đây là lần đầu tiên, trước khi hai người dời tầm mắt, vẻ phức tạp trong mắt hắn lọt vào mắt nàng, đi vào trong lòng nàng, đau đến mức không thể hô hấp “Như thế mới tốt, công tử, bảo trọng!”
” Thảo nhi, nàng cũng thật bảo trọng!”
” Công tử! Ta phải đi thôi!” Thiên Tình xoay người đi ra ngoài
” Không được đi!” Sở Tường Thụy đột nhiên ở phía sau hô to.
Thân mình Thiên Tình cứng đờ, nhưng cũng không dừng lại, mà đi thẳng đến chỗ xe ngựa. Sở Nghi Hiên lúc này mở miệng nói “Tường Thụy, mau trở về!”
” Ta không!” Sở Tường Thụy chạy lại lôi kéo cánh tay Sở Nghi Hiên “Hoàng huynh, sao ngươi có thể để hoàng tẩu đi?”
” Nàng không thương trẫm, trẫm giữ nàng lại cũng vô dụng!” Thanh âm của Sở Nghi Hiên rất nhạt nhưng Thiên Tình lại nghe được, thân mình nàng cứng đờ, tiếp đi đi về phía trước. Thân mình Sở Nghi Hiên nghiêng về hướng Thiên Tình, cao giọng nói “Thảo nhi, trẫm sẽ không tiễn nàng, hảo hảo bảo trọng!”
” Nhưng là–” Sở Tường Thụy có chút không thực yên tâm.” Vì cái gì?”
” Người đâu, mang Thụy vương gia vể đi, không được để hắn rời khỏi cửa cung nửa bước, kháng lệnh, trảm!” Sở Nghi Hiên thanh âm trầm thấp mở miệng
” Hoàng huynh ngươi!” Sở Tường Thụy kinh ngạc, Sở Nghi Hiên xoay người đi vào trong điện
Thiên Tình quay đầu lại, cái nhìn thấy là bóng dáng của hắn, hắn thật sự để mình rời đi. Hắn phải cao hứng, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy không thoải mái! Chung quy cảm thấy có chút không đúng, vẻ phức tạp hiện lên trong mắt hắn là cái gì?
Sở Tường Thụy bị thị vệ mang đi, nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, Thiên Tình lúc này mới quay đầu lại phía xe ngựa, trong lòng như đang niệm kinh trấn an mình, đi thôi, đi rồi, tất cả mọi người sẽ được an ổn
Trong cửa điện, hai mắt Sở Nghi Hiên nhắm chặt, mày nhíu, tuấn nhan lãnh liệt nhìn không ra suy nghĩ gì “Người đâu, thay y phục!”
Các thái giám lập tức giúp hắn thay y phục xuất môn, không được bất cứ kẻ nào đi theo, hắn cưỡi 1 con ngựa, chậm rãi đuổi theo
Khi trở ra, xe ngựa của Thiên Tình đã đi rồi. Rời khỏi Nguyệt quốc, trở về Đại Sở, Âu Dương Thanh Minh làm hoàng đế, Thiên Tình hơi nhíu mi, nhớ tới ngày ấy ở vách núi đen, ở trong doanh trướng, hắn đều kiên quyết nói sẽ không làm hoàng đế, cho dù hắn là đứa con của tiên hoàng, hắn nói cũng sẽ không làm, như thế nào chỉ trong chớp mắt đã thay đổi? Trong lòng Thiên Tình co rút, hắn thật sự lừa mình sao? Vì sao trong lòng nàng bắt đầu có nghi vấn?
Âu Dương Thanh Minh, ngươi thật sự gạt ta sao? Nhận được hưu thư của ta, tâm tình chàng sẽ thế nào? Nhìn thấy thi thể ta bị trả trở về, tâm tình của nàng thế nào? Từ đáy lòng Thiên Tình tự hỏi mình, rồi lại lắc đầu, hiện giờ, những gì nên làm, nàng đều đã làm, thi thể được trả trở về, hưu thư được gửi đi, cho dù ngày mai có chết, nàng cũng không cảm thấy tiếc nuối
Xe ngựa chậm rãi đi trên đường phố, Thiên Tình vén màn xe lên, qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đường xá phồn hoa, các tiểu thương thi nhau buôn bán, trên mặt mỗi người đều lộ 1 nụ cười, là dễ dàng thỏa mãn như vậy, nàng thật sự hâm mộ cuộc sống của người bình thường, ngay cả nụ cười cũng thuần tịnh [thuần khiết + thanh tịnh] như vậy. Đột nhiên, ngay khi nàng nhìn qua 1 khách điếm, thấy được 1 thân ảnh quen thuộc, người nọ như đang tìm kiếm cái gì đó xung quanh, nàng bất chấp xe cộ đông đúc, lập tức hô to “ Dừng xe, dừng xe!”
Chú thích:
(*) Dục cầm cố túng: “Dục cầm cố túng” là một trong những diệu kế trong cờ Tướng mà mỗi tay chơi thường áp dụng, là một trong những mưu kế hình thành rất sớm trong lịch sử. Ý tưởng của nó ta có thể tìm thấy trong sách của Lão Tử và Quỷ Cốc Tử. Diệu kế này nghĩa là: Muốn cho điều gì co rút lại thì hãy làm cho nó nở rộng ra. Muốn cho ai yếu, trước hãy làm cho họ mạnh. Muốn phế ai, hãy nâng cao người đó lên. Muốn cướp lấy vật gì, hãy cho nó đã”.
Theo nghĩa Tiếng Việt, “Dục cầm cổ túng” là diệu kế “Muốn bắt thì phải thả”, vì trong chiến trận, nếu truy đuổi đối thủ quá gấp, sẽ làm cho đối phương liều mạng quay lại tấn công. Muốn khống chế một người mà trong lúc điều kiện chưa cho phép, thì trước hết hãy thỏa mãn lòng ham muốn của họ, làm mềm chí khí của họ. Thuật ngữ chánh trị nói: “Lấy lùi để tiến, muốn không chế thì hãy thả lỏng trước”.
Diệu kế này thường áp dụng thường xuyên trong cờ Tướng bằng cách người chơi sẽ đưa ra những quân nhử, thả để đối phương ăn con cờ của mình. Nhưng thực chất đó chính là lừa đối phương vào thế bí, nước cờ mà người chơi đã vạch ra sẵn. Tức là muốn bắt được quân thì phải thả quân, kiểu như thế cờ “thả tép bắt tôm” vậy. Người theo đuổi diệu kế nầy phải có tầm nhìn xa, sức kiên nhẫn hơn người, không so đo bủn xỉn, biết chấp nhận sự hi sinh nhỏ để hoàn thành đại cuộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.