Chương 177: Xuất cung
Phong Bàn Nhược
06/06/2014
” Thụy Vương gia!” Sắc mặt Thiên Tình có chút bất lực, các cung nữ trong phòng đều bị lời nói của Sở Tường Thụy chọc cười nhưng không dám cười. Mà Sở Tường Thụy không biết tại sao lại như thế
“Đi thôi, hoàng tẩu, chúng ta đến ngự thiện phòng!” Sở Tường Thụy thúc giục “Chẳng lẽ ngươi không muốn ăn thức ăn ta nấu sao?”
Trên mặt hắn treo lên 1 thần sắc mất mát “Hoàng tẩu, ngươi chán ghét ta rồi sao?”
Thiên Tình lắc đầu theo bản năng “Không phải, ta như thế nào có thể chán ghét ngươi?”
Đôi mắt trong veo của Sở Tường Thụy mở to, 1 tia sáng linh tuệ lướt qua trong giây lát “Vậy hoàng tẩu, chúng ta mau đi thôi!”
Bất đắc dĩ, Thiên Tình đành phải cùng hắn đến ngự thiện phòng, không cần nghĩ cũng biết, các ngự trù bên trong lại đều bị đuổi ra, ngay cả Nguyệt Hoa cũng bị đuổi ra, chỉ còn lại hai người bọn họ
“Có người giúp ngươi không phải tốt hơn sao?” Thiên Tình Thiên tình khó hiểu hỏi.
” Không cần! Ta chỉ cần người nhà hỗ trợ!”
” Vì sao?” Thiên Tình nhíu mi
” Bởi vì không thích a!” Sở Tường Thụy ngồi bên 1 cái bàn hồng mộc hình chữ nhật “Hoàng tẩu, ngày ấy có thích khách, ngươi không sợ sao?”
Thiên Tình sửng sốt, lắc đầu, nghĩ đến thích khách ngày đó “Đúng rồi, thích khách này đã điều tra là ai sắp đặt chưa?”
“Chắc chắn là thừa tướng!” Sở Nghi Hiên lạnh nhạt, bâng quơ nói “Nhất định là vì cái chết của Triệu Lan Nhi mà muốn ám sát ngươi, cho nên hoàng tẩu, ngươi phải cẩn thận a, thừa tướng rất đáng sợ!”
“Cảm ơn ngươi đã quan tâm, ta sẽ!” Thiên Tình cảm tạ hắn “Đó là kết quả điều tra sao?”
” Không phải! Bọn hắn đều chết cả rồi!” Sở Tường Thụy lắc đầu “Nhưng ta biết là Thừa tướng, trừ Thừa tướng thì chẳng còn ai khác!”
” Thụy Vương gia, chúng ta không thể theo ý kiến chủ quan, không có chứng cớ thì không thể tùy tiện vu oan cho người khác!” Thiên Tình nhìn khuôn mặt đơn thuần của hắn, cúi đầu, không ngờ trong hoàng cung phức tạp như vậy còn có 1 hoàng tử tâm hồn đơn giản, làm cho người ta đau lòng, đau lòng vì hắn
“Chính là như vậy mà! Ta cũng không nói sai! Hoàng tẩu, ngươi nhanh nhanh gả cho hoàng huynh, hắn cũng không dễ dàng gì, Triệu thừa tướng còn muốn hắn đem 1 nữ nhân khác là Triệu U Nhi vào cung, bọn họ nói rằng hoàng huynh cự tuyệt rồi, nhưng ta lo lắng hắn sẽ mềm lòng, ngươi gả cho hoàng huynh, sinh 1 tiểu thái tử thì sẽ không còn ai bức ép hắn nữa!” Sở Tường Thụy độc thoại “A, đến lúc đó ta sẽ không để người khác hãm hại hoàng tẩu!”
“Ngươi thích ta làm hoàng tẩu của ngươi đến vậy sao?” Thiên Tình thật sự cảm động
” Đương nhiên!” Sở Tường Thụy vội vàng nói “Mấu chốt là hoàng huynh thích ngươi a!”
” Ai!” Thở dài một hơi, Thiên Tình lắc lắc đầu. Có lẽ nàng nên rời khỏi hoàng cung, nàng không thể vì mình mà làm cho Sở Nghi Hiên lâm vào cảnh khó xử, nếu nàng vẫn bám trụ ở hoàng cung, hắn tất sẽ không nạp phi, cũng xích mích với các đại thần, nàng không thể trở thành tội nhân, cũng không thể trở thành vật cản giữ chân Sở Nghi Hiên, nếu đã không thích hắn thì phải dứt khoát ra đi!”
“Thụy vương gia, ngươi có thể xuất cung không?” Thiên Tình hỏi
“Xuất cung?” Sở Tường Thụy nhíu mi “Ngươi ở trong cung rất buồn có phải không?”
” Ân! Ta muốn đi ra ngoài nhìn xem!”
” Không được, có người muốn ám sát ngươi, ngươi như thế nào có thể đi?” Sở Tường Thụy kiên quyết lắc đầu
” Nga!” Thiên Tình trầm mặc xuống
Sở Nghi Hiên nghe nàng nói muốn xuất cung, thân mình trốn phía sau cửa cứng đờ, vốn cao hứng phấn chấn đến bồi nàng, thị nữ nói nàng và Sở Tường Thụy đang ở ngự thiện phòng, hắn cao hứng chạy đến, lại không ngờ nghe thấy nàng nói muốn đi, nàng vẫn còn muốn đi. Trước ngực truyền đến 1 trận đau đớn, hắn đi ra từ sau cửa điện, trầm giọng hỏi “Vì sao phải đi?”
“Công tử?” Thiên Tình xoay người lại, nhìn thấy Sở Nghi Hiên nhíu mày, vẻ mặt có chút cô đơn, thanh âm từ trong miệng thập phần chua xót, xa xăm mà thê lương “Công tử, ta sẽ làm ngươi rước lấy phiền toái!”
Ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn lãnh của hắn, hỏi nhỏ “Công tử, để ta rời khỏi hoàng cung, được không?”
Đồng tử của Sở Nghi Hiên co lại, sau 1 lúc lâu, mới nói ra 1 từ “Hảo!”
” Ngươi đồng ý?” Thiên Tình mở to mắt
“Cái gì? Ta không chịu!” Sở Tường Thụy gầm lên giận dữ.
Sở Nghi Hiên nhìn Thiên Tình, trái tim như bị ai đó bóp chặt, chỉ có thể hít thật sâu, mới có thể giải tỏa cơn đau buồn này, hắn nhẹ nhàng thở dài, xoay người, nhìn ra cửa sổ, không nói 1 lời
” Công tử?” Thiên Tình thấp giọng
Thân thể Sở Nghi Hiên căng cứng, hắn cứ nghĩ nàng đã mềm lòng, cứ nghĩ nàng đối với Âu Dương Thanh Minh đã chết tâm, nhưng nàng không có, nàng vẫn không chịu mở lòng, như vậy hắn phải thật sự buông tay sao? Không! Nhưng hắn không thể không cho nàng xuất cung, có lẽ đổi lại ở vị trí nàng, có thể nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, đương nhiên hắn sẽ làm người bảo hộ của nàng
” Hoàng huynh, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Ta không muốn hoàng tẩu đi!” Sở Tường Thụy ném đồ ăn trong tay xuống, quát to với Sở Nghi Hiên “Dù sao ta cũng không đồng ý!”
“Để nàng đi đi! Nàng không thương hoàng huynh!” Sở Nghi Hiên thống khổ nhắm mắt lại, cũng không xoay người nhìn bọn họ, chỉ hỏi “Thảo nhi, nàng thật sự vẫn muốn rời đi sao?”
Trong lòng Thiên Tình co rút, rốt cục vẫn nói “ Đúng vậy, công tử, ta nghĩ rời khỏi hoàng cung!”
” Đi tìm Âu Dương Thanh Minh sao?” Sở Nghi Hiên hỏi.
” Không!” Thiên Tình lắc đầu.” Ta phải về với cuộc sống bình thường!”
“Cuộc sống bình thường?” Sở Nghi Hiên 1 lần nữa chịu đả kích “Nàng có thể lập gia đình? Có thể sống 1 cuộc sống giúp chồng, dạy con phải không?”
” Không!” Thiên Tình lại lắc đầu.
” Được rồi! Ngày mai trẫm cho nàng rời đi!” Sở Nghi Hiên xoay người rời đi, không nói thêm lời nói
Thiên Tình nhìn bóng dáng hắn rời đi, đứng ngây ngốc ở ngự thiện phòng, Sở Tường Thụy cũng tức giận, nhưng vẫn nấu thức ăn cho Thiên Tình, chỉ là, nhìn thấy những món ăn hoa mĩ kia, Thiên Tình không hề có chút khẩu vị, trong lòng nàng thật bi lương! Ngày mai phải đi thật rồi, công tử đã đáp ứng, hôm nay hắn xưng trẫm, hắn tức giận! Thôi! Vì tốt cho hắn, nàng vẫn phải rời đi!
Có lẽ làm người không thể quá ích kỷ, nàng biết cho dù lấy thân báo đáo thì nàng cũng không thể hại hắn, hắn là 1 Đế vương! Đế vương há có thể có 1 cuộc sống phu thê bình thường? Giấc mộng cuộc sống 1 đời 1 đôi chỉ thích hợp với dân chúng bình thường, mà nàng đời này cũng không thể có được hạnh phúc đó.
“Đi thôi, hoàng tẩu, chúng ta đến ngự thiện phòng!” Sở Tường Thụy thúc giục “Chẳng lẽ ngươi không muốn ăn thức ăn ta nấu sao?”
Trên mặt hắn treo lên 1 thần sắc mất mát “Hoàng tẩu, ngươi chán ghét ta rồi sao?”
Thiên Tình lắc đầu theo bản năng “Không phải, ta như thế nào có thể chán ghét ngươi?”
Đôi mắt trong veo của Sở Tường Thụy mở to, 1 tia sáng linh tuệ lướt qua trong giây lát “Vậy hoàng tẩu, chúng ta mau đi thôi!”
Bất đắc dĩ, Thiên Tình đành phải cùng hắn đến ngự thiện phòng, không cần nghĩ cũng biết, các ngự trù bên trong lại đều bị đuổi ra, ngay cả Nguyệt Hoa cũng bị đuổi ra, chỉ còn lại hai người bọn họ
“Có người giúp ngươi không phải tốt hơn sao?” Thiên Tình Thiên tình khó hiểu hỏi.
” Không cần! Ta chỉ cần người nhà hỗ trợ!”
” Vì sao?” Thiên Tình nhíu mi
” Bởi vì không thích a!” Sở Tường Thụy ngồi bên 1 cái bàn hồng mộc hình chữ nhật “Hoàng tẩu, ngày ấy có thích khách, ngươi không sợ sao?”
Thiên Tình sửng sốt, lắc đầu, nghĩ đến thích khách ngày đó “Đúng rồi, thích khách này đã điều tra là ai sắp đặt chưa?”
“Chắc chắn là thừa tướng!” Sở Nghi Hiên lạnh nhạt, bâng quơ nói “Nhất định là vì cái chết của Triệu Lan Nhi mà muốn ám sát ngươi, cho nên hoàng tẩu, ngươi phải cẩn thận a, thừa tướng rất đáng sợ!”
“Cảm ơn ngươi đã quan tâm, ta sẽ!” Thiên Tình cảm tạ hắn “Đó là kết quả điều tra sao?”
” Không phải! Bọn hắn đều chết cả rồi!” Sở Tường Thụy lắc đầu “Nhưng ta biết là Thừa tướng, trừ Thừa tướng thì chẳng còn ai khác!”
” Thụy Vương gia, chúng ta không thể theo ý kiến chủ quan, không có chứng cớ thì không thể tùy tiện vu oan cho người khác!” Thiên Tình nhìn khuôn mặt đơn thuần của hắn, cúi đầu, không ngờ trong hoàng cung phức tạp như vậy còn có 1 hoàng tử tâm hồn đơn giản, làm cho người ta đau lòng, đau lòng vì hắn
“Chính là như vậy mà! Ta cũng không nói sai! Hoàng tẩu, ngươi nhanh nhanh gả cho hoàng huynh, hắn cũng không dễ dàng gì, Triệu thừa tướng còn muốn hắn đem 1 nữ nhân khác là Triệu U Nhi vào cung, bọn họ nói rằng hoàng huynh cự tuyệt rồi, nhưng ta lo lắng hắn sẽ mềm lòng, ngươi gả cho hoàng huynh, sinh 1 tiểu thái tử thì sẽ không còn ai bức ép hắn nữa!” Sở Tường Thụy độc thoại “A, đến lúc đó ta sẽ không để người khác hãm hại hoàng tẩu!”
“Ngươi thích ta làm hoàng tẩu của ngươi đến vậy sao?” Thiên Tình thật sự cảm động
” Đương nhiên!” Sở Tường Thụy vội vàng nói “Mấu chốt là hoàng huynh thích ngươi a!”
” Ai!” Thở dài một hơi, Thiên Tình lắc lắc đầu. Có lẽ nàng nên rời khỏi hoàng cung, nàng không thể vì mình mà làm cho Sở Nghi Hiên lâm vào cảnh khó xử, nếu nàng vẫn bám trụ ở hoàng cung, hắn tất sẽ không nạp phi, cũng xích mích với các đại thần, nàng không thể trở thành tội nhân, cũng không thể trở thành vật cản giữ chân Sở Nghi Hiên, nếu đã không thích hắn thì phải dứt khoát ra đi!”
“Thụy vương gia, ngươi có thể xuất cung không?” Thiên Tình hỏi
“Xuất cung?” Sở Tường Thụy nhíu mi “Ngươi ở trong cung rất buồn có phải không?”
” Ân! Ta muốn đi ra ngoài nhìn xem!”
” Không được, có người muốn ám sát ngươi, ngươi như thế nào có thể đi?” Sở Tường Thụy kiên quyết lắc đầu
” Nga!” Thiên Tình trầm mặc xuống
Sở Nghi Hiên nghe nàng nói muốn xuất cung, thân mình trốn phía sau cửa cứng đờ, vốn cao hứng phấn chấn đến bồi nàng, thị nữ nói nàng và Sở Tường Thụy đang ở ngự thiện phòng, hắn cao hứng chạy đến, lại không ngờ nghe thấy nàng nói muốn đi, nàng vẫn còn muốn đi. Trước ngực truyền đến 1 trận đau đớn, hắn đi ra từ sau cửa điện, trầm giọng hỏi “Vì sao phải đi?”
“Công tử?” Thiên Tình xoay người lại, nhìn thấy Sở Nghi Hiên nhíu mày, vẻ mặt có chút cô đơn, thanh âm từ trong miệng thập phần chua xót, xa xăm mà thê lương “Công tử, ta sẽ làm ngươi rước lấy phiền toái!”
Ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn lãnh của hắn, hỏi nhỏ “Công tử, để ta rời khỏi hoàng cung, được không?”
Đồng tử của Sở Nghi Hiên co lại, sau 1 lúc lâu, mới nói ra 1 từ “Hảo!”
” Ngươi đồng ý?” Thiên Tình mở to mắt
“Cái gì? Ta không chịu!” Sở Tường Thụy gầm lên giận dữ.
Sở Nghi Hiên nhìn Thiên Tình, trái tim như bị ai đó bóp chặt, chỉ có thể hít thật sâu, mới có thể giải tỏa cơn đau buồn này, hắn nhẹ nhàng thở dài, xoay người, nhìn ra cửa sổ, không nói 1 lời
” Công tử?” Thiên Tình thấp giọng
Thân thể Sở Nghi Hiên căng cứng, hắn cứ nghĩ nàng đã mềm lòng, cứ nghĩ nàng đối với Âu Dương Thanh Minh đã chết tâm, nhưng nàng không có, nàng vẫn không chịu mở lòng, như vậy hắn phải thật sự buông tay sao? Không! Nhưng hắn không thể không cho nàng xuất cung, có lẽ đổi lại ở vị trí nàng, có thể nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, đương nhiên hắn sẽ làm người bảo hộ của nàng
” Hoàng huynh, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Ta không muốn hoàng tẩu đi!” Sở Tường Thụy ném đồ ăn trong tay xuống, quát to với Sở Nghi Hiên “Dù sao ta cũng không đồng ý!”
“Để nàng đi đi! Nàng không thương hoàng huynh!” Sở Nghi Hiên thống khổ nhắm mắt lại, cũng không xoay người nhìn bọn họ, chỉ hỏi “Thảo nhi, nàng thật sự vẫn muốn rời đi sao?”
Trong lòng Thiên Tình co rút, rốt cục vẫn nói “ Đúng vậy, công tử, ta nghĩ rời khỏi hoàng cung!”
” Đi tìm Âu Dương Thanh Minh sao?” Sở Nghi Hiên hỏi.
” Không!” Thiên Tình lắc đầu.” Ta phải về với cuộc sống bình thường!”
“Cuộc sống bình thường?” Sở Nghi Hiên 1 lần nữa chịu đả kích “Nàng có thể lập gia đình? Có thể sống 1 cuộc sống giúp chồng, dạy con phải không?”
” Không!” Thiên Tình lại lắc đầu.
” Được rồi! Ngày mai trẫm cho nàng rời đi!” Sở Nghi Hiên xoay người rời đi, không nói thêm lời nói
Thiên Tình nhìn bóng dáng hắn rời đi, đứng ngây ngốc ở ngự thiện phòng, Sở Tường Thụy cũng tức giận, nhưng vẫn nấu thức ăn cho Thiên Tình, chỉ là, nhìn thấy những món ăn hoa mĩ kia, Thiên Tình không hề có chút khẩu vị, trong lòng nàng thật bi lương! Ngày mai phải đi thật rồi, công tử đã đáp ứng, hôm nay hắn xưng trẫm, hắn tức giận! Thôi! Vì tốt cho hắn, nàng vẫn phải rời đi!
Có lẽ làm người không thể quá ích kỷ, nàng biết cho dù lấy thân báo đáo thì nàng cũng không thể hại hắn, hắn là 1 Đế vương! Đế vương há có thể có 1 cuộc sống phu thê bình thường? Giấc mộng cuộc sống 1 đời 1 đôi chỉ thích hợp với dân chúng bình thường, mà nàng đời này cũng không thể có được hạnh phúc đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.