Chương 14
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Ông Hòa hài lòng cười hà hà. Ông ấy cứ thích hiểu lầm mãi thôi. Tôi lén nhìn Dương rồi vội quay đi. Anh ta chẳng thèm giải thích gì thêm.
Ông Hòa âu yếm nhìn Dương rồi nhìn tôi một lượt, tay xua xua:
– Thôi được rồi, đến chơi với ông già này thế là đủ rồi. Hai đứa đi chơi đi, ta thấy tối nay thời tiết đẹp lắm!
– Vâng, ông nghỉ ngơi đi, cháu ra gọi y tá vào cho ông.
Dương “vâng” ngoan ngoãn, anh ta đứng dậy. Tôi lúng túng đứng dậy theo Dương, không quên chào ông Hòa rồi bước khỏi bệnh viện. Trong lòng tôi rối rắm, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, khi Dương đưa xe ra đường lớn, tôi mới quay sang anh ta:
– Anh… chuyện gán ghép ấy…
– Ông tôi không còn được bao lâu, cứ làm ông vui đi.
Dương trầm giọng, thái độ khiến tôi hiểu quyết định của anh ta là điều tốt nhất lúc này. Có lẽ tôi đã nghĩ ngợi nhiều quá rồi, hôn nhân là việc quan trọng, Dương đâu thể dễ dàng gắn kết với ai đó chỉ vì chiều lòng ông mình. Tôi gật gù ra chừng hiểu chuyện.
– Nhà trọ cô ở không tốt cho sức khỏe. Cô dọn về căn hộ khu X đi.
– À… thôi, tôi ở cũng quen rồi, với tôi ở cùng bạn cũng vui, có nó giúp đỡ tôi cũng bớt lo về mẹ.
– … . Truyện Lịch Sử
Dương không nói thêm, từ lúc ấy không khí trên xe chìm vào im lặng. Với tôi, Dương vẫn còn là một người xa lạ, dù anh ta có xuất sắc đến thế nào. Những gì anh ta đối xử với tôi, nếu gọi là tốt thì cũng chỉ vì lòng thương hại, vì trách nhiệm, vì ông nội. Khẽ thở dài một hơi, tôi thơ thẩn nhìn về cửa kính, chẳng hiểu tại sao lòng lại nặng nề như vậy nữa. Có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều rồi!
Mấy ngày làm việc tiếp theo, mỗi buổi trưa Dương đều đưa đón tôi về nhà trọ rồi quay lại công ty, những ánh mắt nhân viên trong công ty công nghệ Phượng Hoàng nhìn tôi chia thành hai phe, một phe thì to nhỏ nghi ngờ, một phe thì khó chịu ra mặt. Tôi chẳng có tâm trạng mà để ý đến họ, điều tôi có chút lo lắng là Lan Anh ở phòng Văn thư, người giữ tài liệu lưu của công ty năm vừa qua tỏ vẻ khó chịu với tôi ra mặt, trong khi tôi đang cần mượn chị ta tài liệu cho bài báo cáo. Chính Dương bảo tôi hỏi Lan Anh, tôi chẳng thể nhờ Dương lấy giúp tôi được. Tôi chẳng có bằng chứng nào để nói với Dương là chị ta sẽ không hợp tác với tôi, hơn nữa Dương cũng đã quá bận rồi, tôi không muốn làm phiền anh ta thêm.
Tôi đứng trước cửa phòng Văn thư, căn phòng nhỏ đầy giấy tờ sổ sách chỉ có mình Lan Anh làm việc trong đó, tay gõ nhẹ vào cửa.
– Xin mời vào!
Âm giọng điệu đà chanh chua của Lan Anh cất lên. Tôi biết chị ta khó chịu với tôi từ ánh mắt chị ta nhìn tôi vài lần tình cờ gặp nhau trong thang máy. Nghe đồn chị ta là kẻ nhiệt tình theo đuổi Dương nhất trong công ty, thế nên dễ hiểu tại sao chị ta lại như vậy. Còn một nguyên nhân nữa là chị ta thân với Quỳnh trong phòng tôi, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Mà kể ra chị ta cũng xinh đẹp điệu đà thật.
– Chị Lan Anh ạ, em là Hạnh ở phòng Kế hoạch.
– À, thì ra là em Hạnh nổi tiếng mà giờ mới có dịp diện kiến!
Chị ta dùng giọng điệu mát mẻ, tay vẫn dũa bộ móng dài điểm tô hoa lá chẳng thèm nhìn tôi. Tôi muốn bỏ đi ngay, có điều hiểu mình đến đây làm gì, thế nên tôi đành mặc kệ thái độ chị ta mà nói:
– Em muốn hỏi về số liệu kinh doanh của công ty mình một năm qua, anh Dương bảo em hỏi chị.
– Ai mà tin được cô. Xin lỗi là tôi không thể đưa cho cô tài liệu này, chỉ giám đốc mới có quyền ra lệnh cho tôi. Cô cứ bảo đích thân giám đốc đến đây tôi sẽ đưa.
Tôi biết ngay đâu dễ có được tài liệu tôi cần từ chị ta. Chị ta bắt bẻ vậy cũng không phải là không có lý, tôi bực mình nhưng chẳng thể cãi lại, đành bước khỏi đó. Nhờ Dương sao? Tôi cảm thấy nếu làm như vậy mình lại gây thêm phiền phức cho anh ta, trong khi anh ta bận tối mặt như vậy, thế nên nhất thời chưa biết tính sao.
Vừa bước khỏi phòng Văn thư được mấy bước, bất chợt tôi đụng mặt Linh. Linh cầm trên tay ít giấy tờ bước lại, có vẻ như đang cần vào nơi tôi vừa bước ra. Nhìn thái độ của tôi, Linh nhanh nhẹn hỏi han ngay:
– Chị Hạnh đến đây hỏi tài liệu à, em cũng đang cần vào gặp chị Lan Anh đây.
Linh nhìn thoáng qua vẻ mặt của tôi, lại nhìn tôi tay không rời khỏi đó, cô ta dễ dàng nắm được tình hình liền xuýt xoa:
– Chị chưa hỏi được à? Chị cần tài liệu gì thế có gì em mượn giúp cho!
– À… chị cần số liệu kinh doanh của công ty, chị Lan Anh nói là phải đích thân anh Dương mới được.
– Chị yên tâm, em vẫn lấy tài liệu ở đó suốt mà. Có gì chiều em qua đưa cho chị nhé! Mà sau này chị cần gì thì cứ bảo em, đừng ngại!
Linh nháy một bên mắt với tôi rồi nhanh nhẹn bước đến phòng Văn thư. Cô gái trước mặt tôi nhiệt tình đáng yêu thế này thảo nào ở công ty rất được lòng người. Quan trọng hơn cô ta đã có bạn trai thường xuyên đưa đón rồi nên chẳng ai nghĩ gì đến việc cô ta kè kè bên cạnh Dương.
Buổi chiều tôi quay lại công ty, trên bàn làm việc đã có tập tài liệu tôi cần, lại còn dán một tấm giấy dính vàng ghi vài lời cổ vũ dễ thương trên đó.
Tháng thử việc đầu tiên chỉ còn mấy ngày nữa là kết thúc, thời gian đó thi thoảng Dương lại dẫn tôi đến gặp ông Hòa để ông vui lòng, lần thì ở bệnh viện, lần thì ở biệt thự Hoa Trà. Tôi cũng ngoan ngoãn im lặng như Dương khi ông vẽ ra tương lai của Dương và tôi. Ông vui vẻ ra mặt, dường như đôi mắt ông sáng lên khi nghĩ đến việc ông và ông Hân nắm tay hai đứa cháu bước vào lễ đường.
Bản báo cáo sát hạch kia của tôi chỉ còn một phần nhỏ nữa là hoàn thành. Những gì Dương cần tôi có thể đáp ứng và tự tin đáp ứng. Kế hoạch phát triển của công ty mà tôi đưa ra trong báo cáo cũng dựa trên thực tế mà tôi nắm được.
Tôi gõ nhẹ vài nhịp điệu vui tươi lên túi xách, Dương ngồi ở ghế lái, tập trung lái xe. Trưa nay cũng như mọi ngày, tôi và Dương cũng vẫn như mọi ngày. Có được ông sếp tốt bụng thế này tại sao tôi không nỗ lực cống hiến chứ?
– Báo cáo đến đâu rồi? Còn hai ngày nữa thôi đấy!
– Không cần đến hai ngày, ngày mai tôi sẽ nộp anh.
Dương e hèm rồi khẽ cười trước sự tự tin của tôi, bất giác làm tôi đỏ mặt. Tôi cứng giọng:
– Sếp chuẩn bị nạp thêm một nhân viên chính thức đi nhé!
Dương gật gù, đèn đỏ vừa dứt anh ta đưa xe đi tiếp. Tôi trộm nhìn Dương. Người như anh ta quả thực chẳng thể chê được điểm gì, à… có chứ, anh ta vẫn gây cho tôi cảm giác sờ sợ như đứng trước một pho tượng hoàn hảo lạnh lùng. Thực ra ngẫm đi ngẫm lại thì anh ta cũng không lạnh lùng cho lắm. Không biết khi anh ta yêu thì sẽ thế nào nhỉ? Tôi khẽ lắc đầu. Không có ngày đó đâu, anh ta chỉ có công việc thôi, thiên hạ đồn đại chưa có cô gái nào cưa đổ được anh ta, lịch sử tình trường của anh ta nghe nói trống trơn luôn!
Khi xe dừng ở công ty, Dương thường để tôi bước xuống trước cổng rồi mới đánh xe ra bãi gửi. Bãi gửi xe hơi cách công ty một quãng nên tôi không chờ Dương, cảm thấy đi cùng anh ta dễ bị soi mói nên thường đi trước.
Tôi bước xuống xe, nhìn theo chiếc xe sang trọng vài giây, bất giác nở một nụ cười rồi quay người đi vào công ty. Bất chợt, tôi giật mình khi thấy một tên đàn ông bịt mặt chạy rất nhanh đập vào người, ngay sau đó tôi ngã uỵch ra đường. Túi xách trên vai tôi… Hắn ta cướp túi xách của tôi ngay trước cổng công ty công nghệ Phượng Hoàng!
– Cướp… cướp!
Tôi gào lên vội đuổi theo hắn ta. Mấy người bảo vệ công ty nghe động cũng chạy theo hắn nhưng không kịp, hắn rẽ vào một ngõ nhỏ gần đó rồi sau đó mất tăm mất tích! Túi xách của tôi… trong đó có giấy tờ cùng một ít tiền, nhưng quan trọng nhất là chiếc laptop chứa bản báo cáo dài ba mươi lăm trang của tôi!
Ông Hòa âu yếm nhìn Dương rồi nhìn tôi một lượt, tay xua xua:
– Thôi được rồi, đến chơi với ông già này thế là đủ rồi. Hai đứa đi chơi đi, ta thấy tối nay thời tiết đẹp lắm!
– Vâng, ông nghỉ ngơi đi, cháu ra gọi y tá vào cho ông.
Dương “vâng” ngoan ngoãn, anh ta đứng dậy. Tôi lúng túng đứng dậy theo Dương, không quên chào ông Hòa rồi bước khỏi bệnh viện. Trong lòng tôi rối rắm, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, khi Dương đưa xe ra đường lớn, tôi mới quay sang anh ta:
– Anh… chuyện gán ghép ấy…
– Ông tôi không còn được bao lâu, cứ làm ông vui đi.
Dương trầm giọng, thái độ khiến tôi hiểu quyết định của anh ta là điều tốt nhất lúc này. Có lẽ tôi đã nghĩ ngợi nhiều quá rồi, hôn nhân là việc quan trọng, Dương đâu thể dễ dàng gắn kết với ai đó chỉ vì chiều lòng ông mình. Tôi gật gù ra chừng hiểu chuyện.
– Nhà trọ cô ở không tốt cho sức khỏe. Cô dọn về căn hộ khu X đi.
– À… thôi, tôi ở cũng quen rồi, với tôi ở cùng bạn cũng vui, có nó giúp đỡ tôi cũng bớt lo về mẹ.
– … . Truyện Lịch Sử
Dương không nói thêm, từ lúc ấy không khí trên xe chìm vào im lặng. Với tôi, Dương vẫn còn là một người xa lạ, dù anh ta có xuất sắc đến thế nào. Những gì anh ta đối xử với tôi, nếu gọi là tốt thì cũng chỉ vì lòng thương hại, vì trách nhiệm, vì ông nội. Khẽ thở dài một hơi, tôi thơ thẩn nhìn về cửa kính, chẳng hiểu tại sao lòng lại nặng nề như vậy nữa. Có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều rồi!
Mấy ngày làm việc tiếp theo, mỗi buổi trưa Dương đều đưa đón tôi về nhà trọ rồi quay lại công ty, những ánh mắt nhân viên trong công ty công nghệ Phượng Hoàng nhìn tôi chia thành hai phe, một phe thì to nhỏ nghi ngờ, một phe thì khó chịu ra mặt. Tôi chẳng có tâm trạng mà để ý đến họ, điều tôi có chút lo lắng là Lan Anh ở phòng Văn thư, người giữ tài liệu lưu của công ty năm vừa qua tỏ vẻ khó chịu với tôi ra mặt, trong khi tôi đang cần mượn chị ta tài liệu cho bài báo cáo. Chính Dương bảo tôi hỏi Lan Anh, tôi chẳng thể nhờ Dương lấy giúp tôi được. Tôi chẳng có bằng chứng nào để nói với Dương là chị ta sẽ không hợp tác với tôi, hơn nữa Dương cũng đã quá bận rồi, tôi không muốn làm phiền anh ta thêm.
Tôi đứng trước cửa phòng Văn thư, căn phòng nhỏ đầy giấy tờ sổ sách chỉ có mình Lan Anh làm việc trong đó, tay gõ nhẹ vào cửa.
– Xin mời vào!
Âm giọng điệu đà chanh chua của Lan Anh cất lên. Tôi biết chị ta khó chịu với tôi từ ánh mắt chị ta nhìn tôi vài lần tình cờ gặp nhau trong thang máy. Nghe đồn chị ta là kẻ nhiệt tình theo đuổi Dương nhất trong công ty, thế nên dễ hiểu tại sao chị ta lại như vậy. Còn một nguyên nhân nữa là chị ta thân với Quỳnh trong phòng tôi, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Mà kể ra chị ta cũng xinh đẹp điệu đà thật.
– Chị Lan Anh ạ, em là Hạnh ở phòng Kế hoạch.
– À, thì ra là em Hạnh nổi tiếng mà giờ mới có dịp diện kiến!
Chị ta dùng giọng điệu mát mẻ, tay vẫn dũa bộ móng dài điểm tô hoa lá chẳng thèm nhìn tôi. Tôi muốn bỏ đi ngay, có điều hiểu mình đến đây làm gì, thế nên tôi đành mặc kệ thái độ chị ta mà nói:
– Em muốn hỏi về số liệu kinh doanh của công ty mình một năm qua, anh Dương bảo em hỏi chị.
– Ai mà tin được cô. Xin lỗi là tôi không thể đưa cho cô tài liệu này, chỉ giám đốc mới có quyền ra lệnh cho tôi. Cô cứ bảo đích thân giám đốc đến đây tôi sẽ đưa.
Tôi biết ngay đâu dễ có được tài liệu tôi cần từ chị ta. Chị ta bắt bẻ vậy cũng không phải là không có lý, tôi bực mình nhưng chẳng thể cãi lại, đành bước khỏi đó. Nhờ Dương sao? Tôi cảm thấy nếu làm như vậy mình lại gây thêm phiền phức cho anh ta, trong khi anh ta bận tối mặt như vậy, thế nên nhất thời chưa biết tính sao.
Vừa bước khỏi phòng Văn thư được mấy bước, bất chợt tôi đụng mặt Linh. Linh cầm trên tay ít giấy tờ bước lại, có vẻ như đang cần vào nơi tôi vừa bước ra. Nhìn thái độ của tôi, Linh nhanh nhẹn hỏi han ngay:
– Chị Hạnh đến đây hỏi tài liệu à, em cũng đang cần vào gặp chị Lan Anh đây.
Linh nhìn thoáng qua vẻ mặt của tôi, lại nhìn tôi tay không rời khỏi đó, cô ta dễ dàng nắm được tình hình liền xuýt xoa:
– Chị chưa hỏi được à? Chị cần tài liệu gì thế có gì em mượn giúp cho!
– À… chị cần số liệu kinh doanh của công ty, chị Lan Anh nói là phải đích thân anh Dương mới được.
– Chị yên tâm, em vẫn lấy tài liệu ở đó suốt mà. Có gì chiều em qua đưa cho chị nhé! Mà sau này chị cần gì thì cứ bảo em, đừng ngại!
Linh nháy một bên mắt với tôi rồi nhanh nhẹn bước đến phòng Văn thư. Cô gái trước mặt tôi nhiệt tình đáng yêu thế này thảo nào ở công ty rất được lòng người. Quan trọng hơn cô ta đã có bạn trai thường xuyên đưa đón rồi nên chẳng ai nghĩ gì đến việc cô ta kè kè bên cạnh Dương.
Buổi chiều tôi quay lại công ty, trên bàn làm việc đã có tập tài liệu tôi cần, lại còn dán một tấm giấy dính vàng ghi vài lời cổ vũ dễ thương trên đó.
Tháng thử việc đầu tiên chỉ còn mấy ngày nữa là kết thúc, thời gian đó thi thoảng Dương lại dẫn tôi đến gặp ông Hòa để ông vui lòng, lần thì ở bệnh viện, lần thì ở biệt thự Hoa Trà. Tôi cũng ngoan ngoãn im lặng như Dương khi ông vẽ ra tương lai của Dương và tôi. Ông vui vẻ ra mặt, dường như đôi mắt ông sáng lên khi nghĩ đến việc ông và ông Hân nắm tay hai đứa cháu bước vào lễ đường.
Bản báo cáo sát hạch kia của tôi chỉ còn một phần nhỏ nữa là hoàn thành. Những gì Dương cần tôi có thể đáp ứng và tự tin đáp ứng. Kế hoạch phát triển của công ty mà tôi đưa ra trong báo cáo cũng dựa trên thực tế mà tôi nắm được.
Tôi gõ nhẹ vài nhịp điệu vui tươi lên túi xách, Dương ngồi ở ghế lái, tập trung lái xe. Trưa nay cũng như mọi ngày, tôi và Dương cũng vẫn như mọi ngày. Có được ông sếp tốt bụng thế này tại sao tôi không nỗ lực cống hiến chứ?
– Báo cáo đến đâu rồi? Còn hai ngày nữa thôi đấy!
– Không cần đến hai ngày, ngày mai tôi sẽ nộp anh.
Dương e hèm rồi khẽ cười trước sự tự tin của tôi, bất giác làm tôi đỏ mặt. Tôi cứng giọng:
– Sếp chuẩn bị nạp thêm một nhân viên chính thức đi nhé!
Dương gật gù, đèn đỏ vừa dứt anh ta đưa xe đi tiếp. Tôi trộm nhìn Dương. Người như anh ta quả thực chẳng thể chê được điểm gì, à… có chứ, anh ta vẫn gây cho tôi cảm giác sờ sợ như đứng trước một pho tượng hoàn hảo lạnh lùng. Thực ra ngẫm đi ngẫm lại thì anh ta cũng không lạnh lùng cho lắm. Không biết khi anh ta yêu thì sẽ thế nào nhỉ? Tôi khẽ lắc đầu. Không có ngày đó đâu, anh ta chỉ có công việc thôi, thiên hạ đồn đại chưa có cô gái nào cưa đổ được anh ta, lịch sử tình trường của anh ta nghe nói trống trơn luôn!
Khi xe dừng ở công ty, Dương thường để tôi bước xuống trước cổng rồi mới đánh xe ra bãi gửi. Bãi gửi xe hơi cách công ty một quãng nên tôi không chờ Dương, cảm thấy đi cùng anh ta dễ bị soi mói nên thường đi trước.
Tôi bước xuống xe, nhìn theo chiếc xe sang trọng vài giây, bất giác nở một nụ cười rồi quay người đi vào công ty. Bất chợt, tôi giật mình khi thấy một tên đàn ông bịt mặt chạy rất nhanh đập vào người, ngay sau đó tôi ngã uỵch ra đường. Túi xách trên vai tôi… Hắn ta cướp túi xách của tôi ngay trước cổng công ty công nghệ Phượng Hoàng!
– Cướp… cướp!
Tôi gào lên vội đuổi theo hắn ta. Mấy người bảo vệ công ty nghe động cũng chạy theo hắn nhưng không kịp, hắn rẽ vào một ngõ nhỏ gần đó rồi sau đó mất tăm mất tích! Túi xách của tôi… trong đó có giấy tờ cùng một ít tiền, nhưng quan trọng nhất là chiếc laptop chứa bản báo cáo dài ba mươi lăm trang của tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.