Chương 15
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Tôi thất thần ngồi phịch xuống vệ đường. Công sức suốt một tháng trời của tôi… tôi chủ quan quá không sao lưu ở đâu cả, giờ thì… Tôi đã hứa với Dương ngày mai nộp rồi, còn tính chiều nay hoàn thành nốt là êm xuôi, nào ngờ… Quan trọng hơn là những số liệu của công ty trong đó, lỡ như chúng lọt vào tay đối thủ thì…
– Đứng lên đi!
Tôi ngẩng lên, nhăn nhó nhìn Dương. Chắc hẳn Dương đã nghe nhóm bảo vệ báo cáo lại. Tôi phủi mông, tần ngần đứng dậy.
– Tôi báo cảnh sát rồi, cô nhớ gì thì miêu tả cho họ.
– Tôi biết rồi.
– Mất những gì?
– Có cái ví với… cái laptop.
May chiếc điện thoại cục gạch tôi để trong túi áo nên vẫn còn. Dương trầm ngâm, anh ta quay người bước đi. Tôi chán nản bước theo. Hình như từ ngày tôi làm việc ở công ty công nghệ Phượng Hoàng đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi theo Dương vào công ty. Thường ngày khi tôi xuống đến nơi thì đứng chờ Dương ở cổng, lúc quay lại công ty thì xuống xe vào trước. Hóa ra… anh ta có thể bước chậm như vậy, dường như có ý chờ tôi thì phải. Chân anh ta dài là thế. Bất giác trong lòng tôi có chút gì đó như được an ủi.
– Trong laptop có bản báo cáo mà tôi chưa kịp hoàn thành… cũng chưa kịp lưu lại.
Dương không có phản ứng, đến khi cùng đứng trong thang máy, anh ta mới thờ ơ nói, mắt nhìn về phía trước:
– Không cần gấp.
– Không… tôi đã nói là sẽ làm. Ngày mai tôi sẽ nộp cho anh.
Không phải tôi muốn xin thêm thời gian, chỉ muốn chia sẻ nỗi lo trong lòng mà thôi.
– Những số liệu tôi có… liệu bị lọt ra ngoài… có sao không anh?
– Không sao đâu.
– Vâng… vậy thì may quá!
Tôi xuýt xoa, cảm thấy vui hơn một chút. Bất chợt… có bàn tay xoa nhẹ trên đầu khiến tôi giật mình ngỡ ngàng, khi ngẩng lên… lần đầu tiên tôi được thấy nụ cười của Dương. Chói sáng cứ như mặt trời! Tôi hoa cả mắt, nhất thời quên mất nỗi buồn u ám, sau mấy giây trấn tĩnh lại lập tức cúi xuống.
– Mất máy tính mà vui thế sao?
– À… đương nhiên là không, nhưng không ảnh hưởng gì đến công ty là tốt rồi!
– Ừm.
– …
– Nhân viên chính thức sẽ được cấp máy tính.
Dương vừa nói gì? Trời đất, đó chính là điều tôi đang lo lắng. Thực sự tôi chẳng có bao nhiêu tiền tiết kiệm, lương tháng thử việc cũng chưa có, giờ lại phải mua một chiếc máy tính mới thì khó quá. Câu nói của Dương như liều “dopping” khiến tôi có thêm động lực, mắt mũi bỗng sáng lên.
– Vậy hả anh? Ngày mai… à chiều mai, trước năm giờ tôi sẽ gửi bản báo cáo đến anh!
Dương gật gù, tôi nhớ ra liền nói thêm:
– Nhưng mà… hiện tại tôi chẳng có cái máy nào để làm việc… công ty mình có cái máy tính nào không dùng không?
– Có.
– Vậy… Anh cho tôi mượn nhé!
– OK.
Vậy là tốt rồi. Dù mất đồ xót lắm nhưng hiện tại như vậy cũng là ổn thỏa. Tôi sẽ nhớ lại những gì mình đã làm trong bản báo cáo, số liệu mượn tôi vẫn để trong phòng làm việc nên không lo. Giấy tờ tôi sẽ làm lại sau, ít tiền trong ví cũng không đáng bao nhiêu, chiều nay tôi cuốc bộ về nhà cũng được.
Thực ra sau hôm tôi rời đi, ông Hân có gọi điện cho tôi, thế nhưng tôi ghét đụng mặt mụ Diệu cùng con Huệ, hơn nữa tôi đã có ý định rời khỏi ngôi nhà ấy nên tôi chỉ nói với ông là tôi muốn tự lập, xe máy tôi sẽ về lấy sau. Những gì mụ Diệu làm với mẹ con tôi, cho đến lúc này tôi chỉ không muốn dính líu đế mẹ con mụ ta, kể cả là mách tội. Tôi còn nghe ông Hân nói con Huệ sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ. Trời đất, cái mặt nó có đẹp bằng trời mà nhân cách thối nát thì cũng vứt!
Bước khỏi thang máy về phòng làm việc, tôi thu dọn ít tài liệu rồi nhanh chóng bước khỏi đó. Kể cũng hơi bất tiện khi tôi gặp Dương hàng ngày mà đến số điện thoại cũng không có, nhưng có cũng chẳng để làm gì. Anh ta còn chẳng dùng bất cứ mạng xã hội nào, liên lạc trong công ty thì dùng mạng nội bộ mà thôi. Có vẻ như muốn khai thác thông tin về anh ta là rất rất khó!
Linh tươi cười tiếp đón tôi. Con người cô ta quá khôn khéo khiến tôi có cảm giác dè chừng.
– Mời vào!
Nghe âm giọng quen thuộc của Dương, tôi cười ngượng hỏi:
– Anh cho tôi hỏi… máy tính không sử dụng của công ty…
– Cô ngồi kia đi!
Dương hất hàm. Tôi nhìn theo hướng mắt Dương, bước ra sofa đối diện bàn làm việc của Dương chờ đợi. Tôi ngồi đó mười phút, bất đắc dĩ ngắm anh ta lúc anh ta tập trung làm việc cũng ngần ấy thời gian… Bất chợt Dương ngẩng mặt lên, đôi mắt sắc chiếu thẳng vào tôi!
– Mặt tôi không dính gì đâu.
Dương thờ ơ lên tiếng. Tôi không kịp bào chữa thì Dương lại cúi xuống, thái độ nghiêm túc làm việc. Đừng nói anh ta quên tôi vào đây làm gì đấy nhé!
– Giám đốc đấy ạ, em vào được không ạ?
– Vào đi!
Dương trả lời trước tiếng gõ cửa cùng câu hỏi bên ngoài. Một nam thanh niên trẻ mà tôi không rõ ở bộ phận nào đem vào một chiếc máy tính mới tinh, loại này phải tính bằng nghìn đô đó! Tôi tròn mắt nhìn chiếc máy tính trên tay anh ta rồi lại nhìn Dương. Dương cho tôi mượn máy xịn thật đấy! Chắc công ty này ngoài những máy tính thế này chẳng còn cái nào khác!
– Cậu đưa cho cô gái kia dùng đi!
– Dạ.
– Cảm ơn anh. Tôi đem máy về phòng nhé!
– Cô ngồi đó đi, làm xong trả lại.
Dương cau mặt. Tôi e dè cười cười. Chắc Dương sợ tôi không làm xong việc lại cuỗm máy bỏ đi nên bắt tôi ngồi đây đấy mà. Được rồi, ngồi đâu chẳng được, có máy tính rồi thì tập trung làm việc thôi!
Những gì tôi đã làm trong một tháng qua phải làm lại trong một thời gian ngắn, nói khó thì không quá khó mà dễ thì cũng chẳng dễ. Tôi chẳng biết mình làm việc trong bao lâu, khi ngẩng mặt lên đã thấy Dương mặc áo vest, laptop gấp lại từ lúc nào. Chết thật, năm giờ chiều rồi sao? Tôi nhìn đồng hồ, cảm giác sốt ruột tăng lên, mặt mũi nóng ran lo lắng.
– Tôi… tôi có thể ở lại làm thêm một lát được không? Sắp xong rồi!
Tôi chưa xong ngay được, nhưng tôi đoán không dễ mà mang máy tính này về nhà làm buổi tối nên đành nói vậy. Dương gật gù, anh ta cài lại cúc áo vest.
– Bao giờ về nhớ tắt đèn, xuống tầng 1 báo bảo vệ là được.
Tôi mừng rơn vội gật đầu, sau đó không chú ý thêm vào người vừa bước qua tôi nữa, tiếp tục miệt mài. Ai da, số liệu này… phải vẽ đồ thị thế này!
Ục… ục…
Bụng tôi sôi lên, tôi hốt hoảng nhìn đồng hồ. Gần bảy giờ rồi! May tối nay con Giang ở nhà, tôi vội gọi cho nó, nhờ nó cho mẹ tôi ăn tối. Cố lên, nốt phần này là xong được mảng số liệu!
– Làm để sống hay làm để chết?
Tôi giật thót mình, giọng nói này còn ai ngoài ông sếp lạnh lùng của tôi nữa. Tôi nhìn đồng hồ, khẽ thở dài. Tám giờ mất rồi!
– Tôi sắp xong rồi… Anh để quên đồ à?
Ơ…
Có cái bánh mì kẹp thịt thơm nức đập thẳng vào mắt. Tôi vô thức nuốt nước bọt đánh ực. Hóa ra tôi đã đói đến hoa cả mắt cả mũi rồi! Tôi lập tức nhắm chặt mắt lại, mở ra vẫn là cái bánh mì, lại còn có thêm một cốc nước trắng đục như nước dừa ướp lạnh. Mẹ ơi, sao đồ ăn thức uống lại đến đúng lúc như vậy?
– Tôi không muốn ngày mai trên báo có tin nhân viên công ty tôi làm việc đến kiệt sức!
Tôi gật đầu, chẳng còn thắc mắc gì nữa lập tức xơi bữa tối trước mặt. Nếu bình thường đồ ăn ngon ở cấp độ một thì ăn khi đói nó có thể tăng lên cấp độ mười. Tôi thấm thía chân lý này cho đến khi gặm sạch cái bánh và uống cạn cốc nước dừa, cảm thấy cơ thể phục hồi một trăm phần trăm sinh lực. Trong khi tôi thưởng thức bữa tối theo phong cách không được đẹp mắt cho lắm, Dương đã bật máy tính làm việc từ lúc nào. Đúng là con người của công việc. Có lẽ anh ta vẫn thường quay lại công ty làm việc buổi tối thế này. Câu hỏi “làm để sống hay làm để chết” nên dành cho anh ta thì hơn!
– Đứng lên đi!
Tôi ngẩng lên, nhăn nhó nhìn Dương. Chắc hẳn Dương đã nghe nhóm bảo vệ báo cáo lại. Tôi phủi mông, tần ngần đứng dậy.
– Tôi báo cảnh sát rồi, cô nhớ gì thì miêu tả cho họ.
– Tôi biết rồi.
– Mất những gì?
– Có cái ví với… cái laptop.
May chiếc điện thoại cục gạch tôi để trong túi áo nên vẫn còn. Dương trầm ngâm, anh ta quay người bước đi. Tôi chán nản bước theo. Hình như từ ngày tôi làm việc ở công ty công nghệ Phượng Hoàng đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi theo Dương vào công ty. Thường ngày khi tôi xuống đến nơi thì đứng chờ Dương ở cổng, lúc quay lại công ty thì xuống xe vào trước. Hóa ra… anh ta có thể bước chậm như vậy, dường như có ý chờ tôi thì phải. Chân anh ta dài là thế. Bất giác trong lòng tôi có chút gì đó như được an ủi.
– Trong laptop có bản báo cáo mà tôi chưa kịp hoàn thành… cũng chưa kịp lưu lại.
Dương không có phản ứng, đến khi cùng đứng trong thang máy, anh ta mới thờ ơ nói, mắt nhìn về phía trước:
– Không cần gấp.
– Không… tôi đã nói là sẽ làm. Ngày mai tôi sẽ nộp cho anh.
Không phải tôi muốn xin thêm thời gian, chỉ muốn chia sẻ nỗi lo trong lòng mà thôi.
– Những số liệu tôi có… liệu bị lọt ra ngoài… có sao không anh?
– Không sao đâu.
– Vâng… vậy thì may quá!
Tôi xuýt xoa, cảm thấy vui hơn một chút. Bất chợt… có bàn tay xoa nhẹ trên đầu khiến tôi giật mình ngỡ ngàng, khi ngẩng lên… lần đầu tiên tôi được thấy nụ cười của Dương. Chói sáng cứ như mặt trời! Tôi hoa cả mắt, nhất thời quên mất nỗi buồn u ám, sau mấy giây trấn tĩnh lại lập tức cúi xuống.
– Mất máy tính mà vui thế sao?
– À… đương nhiên là không, nhưng không ảnh hưởng gì đến công ty là tốt rồi!
– Ừm.
– …
– Nhân viên chính thức sẽ được cấp máy tính.
Dương vừa nói gì? Trời đất, đó chính là điều tôi đang lo lắng. Thực sự tôi chẳng có bao nhiêu tiền tiết kiệm, lương tháng thử việc cũng chưa có, giờ lại phải mua một chiếc máy tính mới thì khó quá. Câu nói của Dương như liều “dopping” khiến tôi có thêm động lực, mắt mũi bỗng sáng lên.
– Vậy hả anh? Ngày mai… à chiều mai, trước năm giờ tôi sẽ gửi bản báo cáo đến anh!
Dương gật gù, tôi nhớ ra liền nói thêm:
– Nhưng mà… hiện tại tôi chẳng có cái máy nào để làm việc… công ty mình có cái máy tính nào không dùng không?
– Có.
– Vậy… Anh cho tôi mượn nhé!
– OK.
Vậy là tốt rồi. Dù mất đồ xót lắm nhưng hiện tại như vậy cũng là ổn thỏa. Tôi sẽ nhớ lại những gì mình đã làm trong bản báo cáo, số liệu mượn tôi vẫn để trong phòng làm việc nên không lo. Giấy tờ tôi sẽ làm lại sau, ít tiền trong ví cũng không đáng bao nhiêu, chiều nay tôi cuốc bộ về nhà cũng được.
Thực ra sau hôm tôi rời đi, ông Hân có gọi điện cho tôi, thế nhưng tôi ghét đụng mặt mụ Diệu cùng con Huệ, hơn nữa tôi đã có ý định rời khỏi ngôi nhà ấy nên tôi chỉ nói với ông là tôi muốn tự lập, xe máy tôi sẽ về lấy sau. Những gì mụ Diệu làm với mẹ con tôi, cho đến lúc này tôi chỉ không muốn dính líu đế mẹ con mụ ta, kể cả là mách tội. Tôi còn nghe ông Hân nói con Huệ sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ. Trời đất, cái mặt nó có đẹp bằng trời mà nhân cách thối nát thì cũng vứt!
Bước khỏi thang máy về phòng làm việc, tôi thu dọn ít tài liệu rồi nhanh chóng bước khỏi đó. Kể cũng hơi bất tiện khi tôi gặp Dương hàng ngày mà đến số điện thoại cũng không có, nhưng có cũng chẳng để làm gì. Anh ta còn chẳng dùng bất cứ mạng xã hội nào, liên lạc trong công ty thì dùng mạng nội bộ mà thôi. Có vẻ như muốn khai thác thông tin về anh ta là rất rất khó!
Linh tươi cười tiếp đón tôi. Con người cô ta quá khôn khéo khiến tôi có cảm giác dè chừng.
– Mời vào!
Nghe âm giọng quen thuộc của Dương, tôi cười ngượng hỏi:
– Anh cho tôi hỏi… máy tính không sử dụng của công ty…
– Cô ngồi kia đi!
Dương hất hàm. Tôi nhìn theo hướng mắt Dương, bước ra sofa đối diện bàn làm việc của Dương chờ đợi. Tôi ngồi đó mười phút, bất đắc dĩ ngắm anh ta lúc anh ta tập trung làm việc cũng ngần ấy thời gian… Bất chợt Dương ngẩng mặt lên, đôi mắt sắc chiếu thẳng vào tôi!
– Mặt tôi không dính gì đâu.
Dương thờ ơ lên tiếng. Tôi không kịp bào chữa thì Dương lại cúi xuống, thái độ nghiêm túc làm việc. Đừng nói anh ta quên tôi vào đây làm gì đấy nhé!
– Giám đốc đấy ạ, em vào được không ạ?
– Vào đi!
Dương trả lời trước tiếng gõ cửa cùng câu hỏi bên ngoài. Một nam thanh niên trẻ mà tôi không rõ ở bộ phận nào đem vào một chiếc máy tính mới tinh, loại này phải tính bằng nghìn đô đó! Tôi tròn mắt nhìn chiếc máy tính trên tay anh ta rồi lại nhìn Dương. Dương cho tôi mượn máy xịn thật đấy! Chắc công ty này ngoài những máy tính thế này chẳng còn cái nào khác!
– Cậu đưa cho cô gái kia dùng đi!
– Dạ.
– Cảm ơn anh. Tôi đem máy về phòng nhé!
– Cô ngồi đó đi, làm xong trả lại.
Dương cau mặt. Tôi e dè cười cười. Chắc Dương sợ tôi không làm xong việc lại cuỗm máy bỏ đi nên bắt tôi ngồi đây đấy mà. Được rồi, ngồi đâu chẳng được, có máy tính rồi thì tập trung làm việc thôi!
Những gì tôi đã làm trong một tháng qua phải làm lại trong một thời gian ngắn, nói khó thì không quá khó mà dễ thì cũng chẳng dễ. Tôi chẳng biết mình làm việc trong bao lâu, khi ngẩng mặt lên đã thấy Dương mặc áo vest, laptop gấp lại từ lúc nào. Chết thật, năm giờ chiều rồi sao? Tôi nhìn đồng hồ, cảm giác sốt ruột tăng lên, mặt mũi nóng ran lo lắng.
– Tôi… tôi có thể ở lại làm thêm một lát được không? Sắp xong rồi!
Tôi chưa xong ngay được, nhưng tôi đoán không dễ mà mang máy tính này về nhà làm buổi tối nên đành nói vậy. Dương gật gù, anh ta cài lại cúc áo vest.
– Bao giờ về nhớ tắt đèn, xuống tầng 1 báo bảo vệ là được.
Tôi mừng rơn vội gật đầu, sau đó không chú ý thêm vào người vừa bước qua tôi nữa, tiếp tục miệt mài. Ai da, số liệu này… phải vẽ đồ thị thế này!
Ục… ục…
Bụng tôi sôi lên, tôi hốt hoảng nhìn đồng hồ. Gần bảy giờ rồi! May tối nay con Giang ở nhà, tôi vội gọi cho nó, nhờ nó cho mẹ tôi ăn tối. Cố lên, nốt phần này là xong được mảng số liệu!
– Làm để sống hay làm để chết?
Tôi giật thót mình, giọng nói này còn ai ngoài ông sếp lạnh lùng của tôi nữa. Tôi nhìn đồng hồ, khẽ thở dài. Tám giờ mất rồi!
– Tôi sắp xong rồi… Anh để quên đồ à?
Ơ…
Có cái bánh mì kẹp thịt thơm nức đập thẳng vào mắt. Tôi vô thức nuốt nước bọt đánh ực. Hóa ra tôi đã đói đến hoa cả mắt cả mũi rồi! Tôi lập tức nhắm chặt mắt lại, mở ra vẫn là cái bánh mì, lại còn có thêm một cốc nước trắng đục như nước dừa ướp lạnh. Mẹ ơi, sao đồ ăn thức uống lại đến đúng lúc như vậy?
– Tôi không muốn ngày mai trên báo có tin nhân viên công ty tôi làm việc đến kiệt sức!
Tôi gật đầu, chẳng còn thắc mắc gì nữa lập tức xơi bữa tối trước mặt. Nếu bình thường đồ ăn ngon ở cấp độ một thì ăn khi đói nó có thể tăng lên cấp độ mười. Tôi thấm thía chân lý này cho đến khi gặm sạch cái bánh và uống cạn cốc nước dừa, cảm thấy cơ thể phục hồi một trăm phần trăm sinh lực. Trong khi tôi thưởng thức bữa tối theo phong cách không được đẹp mắt cho lắm, Dương đã bật máy tính làm việc từ lúc nào. Đúng là con người của công việc. Có lẽ anh ta vẫn thường quay lại công ty làm việc buổi tối thế này. Câu hỏi “làm để sống hay làm để chết” nên dành cho anh ta thì hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.