Chương 11
Thuấn Gian Khuynh Thành
07/11/2014
Một cuộc tụ tập mập mờ!
Đối với cuộc sống Đại học vất vả mà nói, ăn chực chính là một việc vừa đòi hòi công lực cao vừa đòi hỏi độ dày của da mặt. Móc túi tiền của mình chính là hi sinh, nhưng ăn chực của người khác so với móc túi tiền của mình chính là hi sinh ít hơn.
Mọi người thử suy nghĩ một chút, có thể ở trong đám người không hề quen biết mà há miệng to ăn cơm, uống ngụm lớn đồ uống, phải có độ dày da mặt cùng gan dạ sáng suốt đến mức nào? Huống chi còn phải bỏ ra 15 đồng cho dây lưng, 25 đồng cho hộp âm nhạc, hoặc 35 đồng tiền cho đôi giày Nike hàng nhái.
Đây tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là tôi mời bạn ăn cơm, bạn mỉm cười báo đáp, mà là tuyệt tuyệt đối tìm hiểu tu luyện bí kíp Hậu Hắc Học, địch động đến ta, ta ăn, địch không động ta cũng vẫn ăn.
Chân Chân không mua quần lót, tặng một vật không thực tế là khung tranh. Thân là chị em tốt của Chân Chân tất nhiên cô cũng không yếu thế, vì vậy đặt một ống bút coi như là không quá lòe loẹt ở trên bàn trước mặt đám người đang ngồi vây quanh ở quán cà phê.
Thật ra thì cô nên học Chân Chân gói quà lại. Nhưng người bán ống bút lại nói loại hình dáng này không bọc được, bọc thì sẽ trông giống đồ bỏ đi. Nếu như muốn để cho người ta cảm thấy cái ống bút mà cô bỏ 18 đồng ra mua là đồ bỏ thì thôi vậy thì thà không bọc. Cho nên, cuối cùng chỉ để nó trần truồng đối mặt với mọi người.
“Ôi, Lục ca của chúng ta thích tiểu nữ sinh, còn có người tặng ống bút à, thật sự rất ngây thơ!” Đã có sư huynh, tất có sư tỷ. Các vị sư tỉ rất đoan trang xinh đẹp, trông rất tốt, vì thế lúc Chân Chân đưa ra cái gói quà màu hồng nhạt cùng thì chuyện cái ống bút ngu ngốc của Nhược Hi bị chê cười thật lâu.
Hải Dật đưa tay cầm ống bút nhìn cẩn thận, ống bút làm bằng trúc, trong đó có khắc mấy hàng chữ nhỏ, “Bất tận anh hùng sơn hà mộng, kim nguyệt kỉ độ chiếu cổ nhân” hình như không phải là chữ viết vốn có trên ống bút.
“Đây là em khắc?” Ngón tay thon dài của Hải Dật chạm vào dòng chữ, nhẹ nhàng, giống như vừa chạm nhẹ vào trái tim của Nhược Hi.
“Vâng, cảm thấy câu này hợp với ống trúc.” Nhược Hi không hiểu tại sao, giọng nói phát ra lại nhỏ đến mức có thể so sánh với huynh đệ của con muỗi.
“Không tệ, món quà này rất dụng tâm.” Hải Dật đưa ống bút cho Lục Tiểu Xuyên, cười một tiếng: “Lúc sinh nhật mình cũng muốn có một cái.”
“Bảo tiểu sư muội làm cho cậu, cái này không cho, mình không bỏ được, đây chính là Nhược Hi đặc biệt làm cho mình, đúng không Nhược Hi.” Lục Tiểu Xuyên cố ý nói, khiến mấy sư tỷ bên cạnh cũng che miệng cười.
“Còn thiếu ai?” Hải Dật mặc kệ Lục Tiểu Xuyên khiêu khích, chỉ mỉm cười dựa vào ghế hỏi.
“Thiều Nhi, cô ấy nói một lát sẽ đến.” Có một vị sư tỷ trêu ghẹo nói: “Vốn là cô ấy không muốn đến nhưng nghe nói Hải Dật tới, nên cô ấy sau khi tan việc sẽ đón xe tới ngay.”
Nhược Hi ngồi đối diện bọn họ, làm bộ nghe như không có liên quan đến mình, có chút khó chịu. Nhưng Chân Chân lại bấm bấm cánh tay cô, ý bảo nhanh uống cà phê, cà phê quý thế này rất hiếm khi được uống.
Quả nhiên Nhược Hi là một cô bé nông cạn, cầm cà phê lên uống một ngụm đã quên thương cảm, lại thêm một hớp nữa, quả nhiên không sai, mùi vị cà phê thơm nồng, ngọt ngào, đời này cô chỉ uống trộm qua cà phê Instant Nestle của ba, hiện tái cốc cà phê này so với cái kia còn ngon hơn một ngàn một vạn lần.
“Uống chậm một chút…., cẩn thận nóng!” Hải Dật khẽ mỉm cười nhìn Nhược Hi nói.
Ực, vừa uống một hớp. Không phải là cô cố ý làm trái với ý của anh ta, mà chủ yếu là do cà phê và nước miếng cùng nhau trôi tuột vào cổ họng, không khống chế được, bị sặc.
“Khụ, khụ khụ, em, khụ, em…” Uy lực của nước miếng so với uy lực nổ tung của bom nguyên tử gần giống nhau, khiến Nhược Hi không nói nổi một câu, cổ họng nghẹn lại gương mặt đỏ thẫm hệt như củ cải đỏ.
Hải Dật nhẹ nhàng cười đứng dậy, đi tới bên cạnh Nhược Hi, từ từ vỗ nhẹ sau lưng cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Không sao chứ, tại sao lại không cẩn thận như vậy”
Loại trấn an dịu dàng này khiến Nhược Hi suýt chút nữa máu chảy ngược lên não toàn thân mềm nhũn, cô vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt cực kì dịu dàng của anh.
Nếu như tại hội giao lưu lần trước, Nhược Hi đối với anh ta chỉ là vô tình gặp được người mình thích, thì lần này coi như là thật sự luân hãm.
Không sai, vai nam chính trong giấc mộng của cô chính là dịu dàng như nước, ngón tay thon dài sạch sẽ, tất nhiên, cũng phải lớn hơn cô mấy tuổi, có thể cưng chiều cô, coi cô như là bảo bối che chở trong lòng bàn tay….
“Thiều Nhi!” Hải Dật đang ở bên cạnh Nhược Hi đột nhiên đứng lên, mà mấy vị sư tỉ đối diện cũng đứng lên tóm lấy Thiều Nhi nói chuyện.
Nhược Hi có ảo tưởng cứ như vậy bị cắt đứt, có chút không cam lòng, may là Chân Chân vẫn nhớ rõ mục đích bọn họ tới đây, tiếp tục bảo cô ăn bánh ngọt.
Được rồi, bánh mouse trà xanh, cô chưa từng ăn, bánh chocolate rừng rậm đen, cô cũng chưa từng ăn, pho mát cam, cô cũng chưa được thưởng thức, Nhược Hi gật đầu một cái, muốn lấy hết tất cả các thứ đầy mầu sắc kia về phía mình, cúi đầu cắn một miếng, tự dưng cảm thấy khó chịu, sau đó ăn sạch sẽ, vẫn còn cảm thấy khó chịu.
“Bạn đó, đấy là bạn học của người ta, bạn chỉ là tiểu sư muội, đối xử tất nhiên không giống nhau. Được mời tham dự đã là không tệ rồi, bạn thật sự xem mình là nữ chính rồi hả?” Chân Chân ở bên tai Nhược Hi nhỏ giọng lẩm bẩm, “Hơn nữa bạn nhìn xem người ta, trên người dưới thân đều là lụa, vừa nhìn đã thấy là người ngọt ngào mĩ lệ, bạn thì toàn thân đồ thể thao còn muốn cùng người ta liều mạng?”
Nói một hồi, Nhược Hi trong lòng bớt chua xót, bối rối gật đầu.
Nói chuyện vài câu, Hải Dật lại ngồi xuống bên cạnh Nhược Hi, bên kia là vị tiểu thư Thiền Nhi. Một vương hai hậu tình cảnh này khiến mọi người có chút ngại ngùng, chỉ có Hải Dật bộ dạng như không có việc gì.
“Đến đây, chúng ta chúc thọ tinh thêm một tuổi, cắm thêm một cây nên, hi vọng Lục đại soái ca chúng ta năm sau sẽ tìm được một tiểu muội muội để mà ôm ấp!” Mọi người bắt đầu ôn ào, Lục Tiểu Xuyên liếc nhìn Chân Chân, ngượng ngùng mỉm cười, đập vào móng vuốt sói của bọn họ, nói: “Đừng nói giỡn, Lục Tiểu Xuyên ta từ trước tới giờ vẫn thủ thân như ngọc đấy.”
Đối với cuộc sống Đại học vất vả mà nói, ăn chực chính là một việc vừa đòi hòi công lực cao vừa đòi hỏi độ dày của da mặt. Móc túi tiền của mình chính là hi sinh, nhưng ăn chực của người khác so với móc túi tiền của mình chính là hi sinh ít hơn.
Mọi người thử suy nghĩ một chút, có thể ở trong đám người không hề quen biết mà há miệng to ăn cơm, uống ngụm lớn đồ uống, phải có độ dày da mặt cùng gan dạ sáng suốt đến mức nào? Huống chi còn phải bỏ ra 15 đồng cho dây lưng, 25 đồng cho hộp âm nhạc, hoặc 35 đồng tiền cho đôi giày Nike hàng nhái.
Đây tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là tôi mời bạn ăn cơm, bạn mỉm cười báo đáp, mà là tuyệt tuyệt đối tìm hiểu tu luyện bí kíp Hậu Hắc Học, địch động đến ta, ta ăn, địch không động ta cũng vẫn ăn.
Chân Chân không mua quần lót, tặng một vật không thực tế là khung tranh. Thân là chị em tốt của Chân Chân tất nhiên cô cũng không yếu thế, vì vậy đặt một ống bút coi như là không quá lòe loẹt ở trên bàn trước mặt đám người đang ngồi vây quanh ở quán cà phê.
Thật ra thì cô nên học Chân Chân gói quà lại. Nhưng người bán ống bút lại nói loại hình dáng này không bọc được, bọc thì sẽ trông giống đồ bỏ đi. Nếu như muốn để cho người ta cảm thấy cái ống bút mà cô bỏ 18 đồng ra mua là đồ bỏ thì thôi vậy thì thà không bọc. Cho nên, cuối cùng chỉ để nó trần truồng đối mặt với mọi người.
“Ôi, Lục ca của chúng ta thích tiểu nữ sinh, còn có người tặng ống bút à, thật sự rất ngây thơ!” Đã có sư huynh, tất có sư tỷ. Các vị sư tỉ rất đoan trang xinh đẹp, trông rất tốt, vì thế lúc Chân Chân đưa ra cái gói quà màu hồng nhạt cùng thì chuyện cái ống bút ngu ngốc của Nhược Hi bị chê cười thật lâu.
Hải Dật đưa tay cầm ống bút nhìn cẩn thận, ống bút làm bằng trúc, trong đó có khắc mấy hàng chữ nhỏ, “Bất tận anh hùng sơn hà mộng, kim nguyệt kỉ độ chiếu cổ nhân” hình như không phải là chữ viết vốn có trên ống bút.
“Đây là em khắc?” Ngón tay thon dài của Hải Dật chạm vào dòng chữ, nhẹ nhàng, giống như vừa chạm nhẹ vào trái tim của Nhược Hi.
“Vâng, cảm thấy câu này hợp với ống trúc.” Nhược Hi không hiểu tại sao, giọng nói phát ra lại nhỏ đến mức có thể so sánh với huynh đệ của con muỗi.
“Không tệ, món quà này rất dụng tâm.” Hải Dật đưa ống bút cho Lục Tiểu Xuyên, cười một tiếng: “Lúc sinh nhật mình cũng muốn có một cái.”
“Bảo tiểu sư muội làm cho cậu, cái này không cho, mình không bỏ được, đây chính là Nhược Hi đặc biệt làm cho mình, đúng không Nhược Hi.” Lục Tiểu Xuyên cố ý nói, khiến mấy sư tỷ bên cạnh cũng che miệng cười.
“Còn thiếu ai?” Hải Dật mặc kệ Lục Tiểu Xuyên khiêu khích, chỉ mỉm cười dựa vào ghế hỏi.
“Thiều Nhi, cô ấy nói một lát sẽ đến.” Có một vị sư tỷ trêu ghẹo nói: “Vốn là cô ấy không muốn đến nhưng nghe nói Hải Dật tới, nên cô ấy sau khi tan việc sẽ đón xe tới ngay.”
Nhược Hi ngồi đối diện bọn họ, làm bộ nghe như không có liên quan đến mình, có chút khó chịu. Nhưng Chân Chân lại bấm bấm cánh tay cô, ý bảo nhanh uống cà phê, cà phê quý thế này rất hiếm khi được uống.
Quả nhiên Nhược Hi là một cô bé nông cạn, cầm cà phê lên uống một ngụm đã quên thương cảm, lại thêm một hớp nữa, quả nhiên không sai, mùi vị cà phê thơm nồng, ngọt ngào, đời này cô chỉ uống trộm qua cà phê Instant Nestle của ba, hiện tái cốc cà phê này so với cái kia còn ngon hơn một ngàn một vạn lần.
“Uống chậm một chút…., cẩn thận nóng!” Hải Dật khẽ mỉm cười nhìn Nhược Hi nói.
Ực, vừa uống một hớp. Không phải là cô cố ý làm trái với ý của anh ta, mà chủ yếu là do cà phê và nước miếng cùng nhau trôi tuột vào cổ họng, không khống chế được, bị sặc.
“Khụ, khụ khụ, em, khụ, em…” Uy lực của nước miếng so với uy lực nổ tung của bom nguyên tử gần giống nhau, khiến Nhược Hi không nói nổi một câu, cổ họng nghẹn lại gương mặt đỏ thẫm hệt như củ cải đỏ.
Hải Dật nhẹ nhàng cười đứng dậy, đi tới bên cạnh Nhược Hi, từ từ vỗ nhẹ sau lưng cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Không sao chứ, tại sao lại không cẩn thận như vậy”
Loại trấn an dịu dàng này khiến Nhược Hi suýt chút nữa máu chảy ngược lên não toàn thân mềm nhũn, cô vừa ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt cực kì dịu dàng của anh.
Nếu như tại hội giao lưu lần trước, Nhược Hi đối với anh ta chỉ là vô tình gặp được người mình thích, thì lần này coi như là thật sự luân hãm.
Không sai, vai nam chính trong giấc mộng của cô chính là dịu dàng như nước, ngón tay thon dài sạch sẽ, tất nhiên, cũng phải lớn hơn cô mấy tuổi, có thể cưng chiều cô, coi cô như là bảo bối che chở trong lòng bàn tay….
“Thiều Nhi!” Hải Dật đang ở bên cạnh Nhược Hi đột nhiên đứng lên, mà mấy vị sư tỉ đối diện cũng đứng lên tóm lấy Thiều Nhi nói chuyện.
Nhược Hi có ảo tưởng cứ như vậy bị cắt đứt, có chút không cam lòng, may là Chân Chân vẫn nhớ rõ mục đích bọn họ tới đây, tiếp tục bảo cô ăn bánh ngọt.
Được rồi, bánh mouse trà xanh, cô chưa từng ăn, bánh chocolate rừng rậm đen, cô cũng chưa từng ăn, pho mát cam, cô cũng chưa được thưởng thức, Nhược Hi gật đầu một cái, muốn lấy hết tất cả các thứ đầy mầu sắc kia về phía mình, cúi đầu cắn một miếng, tự dưng cảm thấy khó chịu, sau đó ăn sạch sẽ, vẫn còn cảm thấy khó chịu.
“Bạn đó, đấy là bạn học của người ta, bạn chỉ là tiểu sư muội, đối xử tất nhiên không giống nhau. Được mời tham dự đã là không tệ rồi, bạn thật sự xem mình là nữ chính rồi hả?” Chân Chân ở bên tai Nhược Hi nhỏ giọng lẩm bẩm, “Hơn nữa bạn nhìn xem người ta, trên người dưới thân đều là lụa, vừa nhìn đã thấy là người ngọt ngào mĩ lệ, bạn thì toàn thân đồ thể thao còn muốn cùng người ta liều mạng?”
Nói một hồi, Nhược Hi trong lòng bớt chua xót, bối rối gật đầu.
Nói chuyện vài câu, Hải Dật lại ngồi xuống bên cạnh Nhược Hi, bên kia là vị tiểu thư Thiền Nhi. Một vương hai hậu tình cảnh này khiến mọi người có chút ngại ngùng, chỉ có Hải Dật bộ dạng như không có việc gì.
“Đến đây, chúng ta chúc thọ tinh thêm một tuổi, cắm thêm một cây nên, hi vọng Lục đại soái ca chúng ta năm sau sẽ tìm được một tiểu muội muội để mà ôm ấp!” Mọi người bắt đầu ôn ào, Lục Tiểu Xuyên liếc nhìn Chân Chân, ngượng ngùng mỉm cười, đập vào móng vuốt sói của bọn họ, nói: “Đừng nói giỡn, Lục Tiểu Xuyên ta từ trước tới giờ vẫn thủ thân như ngọc đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.