Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non

Chương 12

Thuấn Gian Khuynh Thành

07/11/2014

“A aaaa, có người nói thủ thân như ngọc, nếu nói Hải Dật vì Thiều Nhi thủ thân như ngọc còn có người tin, cậu, ai thèm tin?” Giọng nói của một vị sư tỉ vang lên, đoán chừng trừ mấy người bọn họ, ngay cả khách ở các bàn khác cũng có thể nghe được rõ ràng.

Hải Dật vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, ngược lại vị sư tỉ Thiều Nhi lại tỏ vẻ hào phóng mở miệng: “Mình tin, Tiểu Xuyên và Hải Dật đều là người đàn ông tốt, chúng ta nên treo tấm bảng giúp hai người bọn họ tìm bạn trăm năm, cái tuổi này vẫn còn trong sáng như thế đã rất ít người rồi, người đàn ông còn thuần khiết như vậy thì càng ít.”

Mọi người đều sửng sốt, ngay sau đó Hải Dật mỉm cười nói: “Xem ra hai huynh đệ chúng ta số khổ, nào cùng cạn li.” Dứt lời uống cạn một chén, mắt cũng không chớp.

Anh ta nói với Lục Tiểu Xuyên, Nhược Hi nhìn nghiêng gương mặt của anh có chút thương cảm. Cô không tự chủ vùi mình vào ghế sô pha, lẳng lặng nhìn sự mập mờ của hai người họ.

Trong lòng có chút nhói đau.

Trong ánh đèn êm ái của quán cà phê, mùi cà phê thơm lừng, mỗi bàn ăn đều treo một cây đèn hình lá, tỏa ra ánh sáng màu hồng dịu dàng, khiến người ta giống như say mê, không muốn rời khỏi vị trí của mình.

Bài hát này tên là gì? Hình như cô nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng của người nào đó. Nhìn xuyên qua gò má Hải Dật, bóng dáng của cô gái kia trên cửa sổ thủy tinh, mặc áo chiffon màu trắng, khăn lụa mềm mại quàng quanh cái cổ mảnh khảnh, khiến Nhược hi rung động.

Nếu cô là Hải Dật, cũng sẽ thích một cô gái như vậy.

Cái loại sức quyến rũ tự nhiên tỏa ra, đôi mắt sáng, trên một cô gái xinh đẹp như vậy khiến người ta khó lòng chống cự.

“Tốt lắm, tốt lắm, đừng lấy mình làm đề tài, hôm nay chúng ta chính là ăn cơm chứ không phải là gây chiến.” Lục Tiểu Xuyên thổi tắt nến, cắt một miếng bánh ngọt đưa tới trước mặt Chân Chân, mấy người đang xem kịch vui bên cạnh vỗ tay rối rít: “Nhận, nhận, nhận!”

Châm Chân hơi mỉm cười, nhận lấy bánh, vùi đầu ăn.

Lục Tiểu Xuyên thấy cô bé vẻ mặt lạnh nhạt, không nói gì thêm, tiếp tục cắt bánh.

Lúc đưa cho Nhược Hi, vì cô ngồi ở góc nên Hải Dật đưa tay cầm hộ, đặt trước mặt Nhược Hi, Nhược Hi cười ha ha, đưa tay cầm, nhưng không cẩn thận, làm rơi lên quần. Nhược Hi cầm khăn giấy lau lau, Hải Dật kéo cánh tay cô nói: “Đi vào phòng vệ sinh dùng nước lau.”



Nhược Hi bị anh dùng sức kéo, thời gian do dự cũng không có, vội vàng theo sức lực khổng lồ kéo ra khỏi ghế salon chạy thẳng tới nhà vệ sinh.

Dùng nước lau vết bản, từ trong phòng vệ sinh nhìn ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thấy Hải Dật đang đứng dựa người ngoài phòng vệ sinh, tay còn cầm điếu thuốc, ánh sáng nho nhỏ chiếu lên gương mặt anh, thoáng hồng một cái rồi lại u ám.

Nghe được âm thanh, anh ngẩng đầu, mỉm cười. Anh cười rất đẹp, khóe mắt cong lên, bờ môi mím lại, đường cong dịu dàng.

Nhược Hi tựa đầu chống đỡ lên khung cửa, chợt thấy mềm lòng.

“Đã xong?” Giọng nói của anh trầm thấp.

“Bánh ngọt bị dính không nhiều, chỉ một lát là hết, thật may.” Nhược Hi ngập ngừng nói.

Hải Dật rủ mi mắt, rồi mỉm cười, thân mật vuốt tóc cô, một giây sau thân thể to lớn của anh đã bao trùm lên toàn bộ người cô, Nhược Hi bị đẩy vào vách tường lạnh lõe, đôi môi dịu dàng kèm theo mùi thuốc là nhàn nhạt hôn cô, Nhược Hi không kịp tránh né, cô rất muốn tức giận đẩy anh ra, nhưng lại bị cái cảm giác đau thương của anh cuốn lấy, từ từ dựa vào người anh.

“Hải Dật….” Nhược Hi thở hổn hển, không tự chủ gọi tên anh.

Thân thể Hải Dật hơi cương cứng một chút, sau đó cười thấp một tiếng: “Ngoan, chúng ta phải về. Không trở về, sẽ có người đoán mò.”

Năm thứ nhất đại học, người nào đó hiểu thế nào là yêu.

Lúc trở về, Hải Dật nắm tay Nhược Hi, rất tự nhiên, không hề có một chút lúng túng.

Ngược lại thái độ của Nhược Hi rõ ràng viết, thật xin lỗi, hai chúng tôi đã hôn nhau rồi, hơn nữa còn là nụ hôn sâu.



Nhược Hi cúi đầu tự khinh bỉ mình, lúc mọi người phát ra tiếng huýt sáo và hoan hô, cô vội vàng cúi đầu, ôm chặt cánh tay Hải Dật, ngượng ngùng cười, sau khi ngồi vững vàng, Hải Dật giúp đưa cho cô một cốc nước chanh, cô uống một hơi, đè sự khẩn trương và lúng túng xuống… lúc bị Chân Chân vỗ mạnh một cái, thiếu chút nữa bị sặc, cô tức giận quay đầu, lại nhìn thấy bạn tốt vẻ mặt giống như thám tử Shinichi hứng thú tò mò ở bên tai cô nhỏ giọng ép hỏi: “Nói, hai người đã làm gì, có phải đã làm chuyện xấu rồi không?”

Nhược Hi liếc nhìn, thấy sư tỉ Thiều Nhi đang nói chuyện cùng bạn học, còn Hải Dật và Lục Tiểu Xuyên thì uống rượu. Hai người có vẻ không liên quan, nhưng lại mơ hồ có điều gì đó, cái sự ăn ý gần như vô tình ấy nhất định đã trải qua tình cảm nhưng không muốn người khác biết, mới có thể hòa hợp như thế.

Như vậy, cô là cái quái gì? Một thế thân? Còn là trong lúc bối rối cuống quýt nhặt lên, một cọng cỏ thế mạng?

Nhược Hi cảm thấy chán nản, giọng nói trầm xuống: “Bọn mình? Không phải là người yêu, sao lại có chuyện gì?” Nói xong cố làm ra vẻ không có gì cả, buông tay.

“Lâm Nhược Hi, bạn không phải loại đó, đừng giả bộ như không để ý. Bạn muốn lừa ai đây?” Chân Chân nói trúng tim đen, khiến Nhược Hi thương tích đầy mình.

Cô thật sự là người có thể nâng lên thả xuống được, đúng như là Chân Chân đã nói kẻ bị bệnh tăng nhãn áp đục thủy tinh thể Đặng Chí Hạo, rõ ràng hắn là người nói thích cô trước, cô bị động tiếp nhận, sau đó bị động yêu thương, kết quả, một tuần sau, cô phát hiện hắn ta một chân đứng hai thuyền, rõ ràng cô rất căm tức, nhưng vẫn hi vọng hắn cho mình lời giải thích.

Không ngờ, chờ đến lúc hăn ta đến nói, thì chính là, thật xin lỗi, tôi không thương cô.

Đây là một câu không có logic, cũng là một câu từ chối rất tốt. Lúc đó tôi thích cô, nhưng lúc này tôi không thương cô, ý tứ cũng chẳng sai, chính là con mẹ nó quá khốn kiếp. Dù là như vậy, cô vẫn chưa thể quên Đặng Chí Hạo, cũng không phải hắn khiến cô rung động mà là cô không quên được sự thật mình bị bỏ rơi, lần lượt nhắc nhở bản thân không nên quên không nên quên. Vì vậy trong ánh mắt người khác, cô trở thành người không thể quên tình cũ.

Cái rắm! Thật ra thì chuyện không phải như vậy.

Nhược Hi bĩu môi sau đó nhỏ giọng nói với Chân Chân: “Chỉ gặp hai lần, ai có thể yêu, mình chỉ là thấy cô đơn mà thôi, thuận tiện chứng minh một chút sức quyến rũ của mình.”

Hải Dật đang uống rượu, dừng động tác tựa vào người Nhược Hi một chút, hé miệng cười, rồi sau đó lại uống một li.

Nhược Hi cảm thấy động tác của anh, sửng sốt một chút, hi vọng mình nghĩ nhiều, cô đè nén âm thanh nói rất nhỏ, nếu anh ta mà nghe được thì đúng là cảnh sát mèo đen, có thiên lí nhãn, thuận phong nhĩ rồi. Không nói gì, ngoan ngoãn đẩy Chân Chân vùi minhf trên ghế sofa ăn bánh ngọt.

Mặc dù ống đựng bút không đắt, nhưng cô mất rất nhiều tâm huyết khắc chữ, cho nên quà tặng vô giá, bánh ngọt có giá, cô nhất định phải phát huy tiềm năng của mình, ăn đủ vốn mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Khi Trâu Già Gặp Cỏ Non

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook