Chương 49
Thuấn Gian Khuynh Thành
07/11/2014
Thật ra thì có thể
nhảy được hay không, lòng Nhược Hi cũng hoang mang. Từ lần phối hợp đó
cô và Lê Tử Trạm không có cơ hội cùng tập lại, lúc tập cô hướng dẫn có
gọi cho Nhược Hi hai lần, Nhược Hi theo bản năng từ chối nói mình rất
bận, cũng không biết lúc cô hướng dẫn gọi tới thì Lê Tử Trạm có ở hội
trường luyện tập hay không.
Nói không rõ nguyên do, dù sao chính là không muốn đi.
Có một số việc Nhược Hi mơ hồ có thể đoán ra được, đoán được kết quả khiến mình lại càng khó xử. Nhiều năm sau lại nhớ tới hai người quen biết lại chính bữa tiệc sinh nhật, nơi cô và Hải Dật chính thức hẹn hò, không tránh khỏi lúng tung. Lê Tử Trạm là nhân chứng chứng kiến tình trạng cô thảm hại lúc đó, những gì mà cô phải trải qua Lê Tử Trạm biết một cách rỗ ràng. Khi tình yêu đẹp giống như bong bóng xà phòng trong lúc vô tình bị người khác chọc vỡ, cô và anh ta sợ rằng không muốn đối diện với cảm giác chung đụng mất tự nhiên này, cho đến lúc có một người phải lùi lại.
Có lẽ, chuyện cũng không phức tạp đến thế.
Có lẽ, anh ta cũng chẳng để ý đến những điều này.
Nhưng, Nhược Hi không thể không để ý.
Dù thực tế hay mộng ảo, cô đều nhận thức rõ ràng, anh ta và Hải Dật là bạn học, cũng là nhân chứng chứng kiến mọi thứ.
Ngày “54” Nhược Hi cũng xác lập được vị trí của Nhược Hi, đại thần bát quái.
Vừa tới hội trường, mặt chủ nhiệm nở nụ cười đi tới nói với cô: “Tiểu Lâm à, nếu như tiết mục của cô và bác sĩ Lâm được giải đặc biết, tôi sẽ tìm người thay ca ba ngày cho hai người, để đi nói chuyện yêu đương.”
Làm ơn, trừ cô và Lê Tử Trạm ra còn có năm cặp nữa, cái gì gọi là tiết mục của hai người à? Có cần phải gây chú ý như vậy không.
Mỗi người đều chuẩn bị tốt trang phục biểu diễn của mình, nam nữ có phòng thay đồ riêng, Nhược Hi nhìn xung quanh một chút, không thấy bóng dáng Lê Tử Trạm, phía sau có người thúc giục, không tiện chần chừ lâu, vội vàng theo mọi người đi thay quần áo.
Trên sân khấu là những tiết mục ca múa nóng bỏngtrong này mọi người bàn luận xôn xao.
“Váy này quá mỏng.”
“Cô xem, cái này, kén chọn da.”
“Còn không bằng trang phục lần trước của cúng ta, không biết sao lần này lại chọn trang phục này?”
Nhược Hi mặc xong, đứng trước gương nhìn. Đúng là, người chuyên nghiệp chính là người chuyên nghiệp, nhìn xem, chỗ cần lộ thì lộ, không nên lộ cũng lộ.
Trang phục biểu diễn, từ cổ đến lưng đều là vải sa mỏng, từ xa nhìn nhìn giống như là bị lộ một mảng da thịt.Tay trái tay phải có một dải băng dài đeo vào ngón tay rủ xuống như bươm bướm bay lượn, quần áo được, váy cũng không tồi, cũng không biết bên kia trang phục nam thế nào.
Cô và các đồng nghiệp đứng trong phòng nghe được tiếng mở cửa ở sát vách, mọi người nhất trí cùng ra ngoài xem xét tình huống, mà Nhược Hi chính là người đi đầu tiên. Cô vừa mới thò đầu ra, nhìn thấy một bóng lưng cao lớn vừa biến mất ở khúc quanh. Cô quay đầu đưa ánh mắt thăm dò ý hỏi mọi người nên làm gì, kết quả mọi người đều nhất trí cho rằng, địch tiến ta lùi, địch lùi ta tiến, đến thời gian diễn xuất, mọi người càng phải dũng cảm tiến lên phía trước, tranh thủ thoải mái quan sát.
Vì vậy một nhóm các cô gái líu ríu đi ra ngoài, trốn trốn sau lưng Nhược Hi đi tới phía sau sân khấu.
Bây giờ là tiết mục thứ ba, sau hai tiết mục nữa là tới bọn họ, còn có thời gian ngồi nghỉ ngơi.
Kết quả mấy người vừa mới ló đầu ra phía hành lang, nhìn thấy Lê Tử Trạm mặc vest trắng, anh ta quay người nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, quan sát mấy đồng nghiệp nữ, sau đó vỗ tay: “Hoan nghênh các đồng nghiệp nữ xinh đẹp của chúng ta.”
Các đồng nghiệp nam đứng sau lưng anh ta, tất cả đều rối rít vỗ tay, Nhược Hi chợt cảm thấylúng túng, chỉ có thể miễn cưỡng che tay lên ngực cố làm vẻ bình thản, sau lưng có một đồng nghiệp đã kết hôn tiến lên nói: “Mọi người rất đẹp, so với bình thường còn đẹp trai hơn.”
Nhược Hi cũng gật đầu: “Quả thật, không nhận ra được.”
Trên người Lê Tử Trạm mặc một bộ vest trắng, khác hẳn bộ dạng nghiêm túc thường ngày, trong lòng Nhược Hi thầm nghĩ, anh ta bây giờ quả hợp với hình ảnh phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, nhìn thế nào, cũng thấy vô hại. Có người nói, bề ngoài càng lôi thôi thì càng gợi lên vẻ đẹp, không biết anh ta có được tính là lôi thôi hay không?
“Nhược Hi, cô tới đứng cạnh bác sĩ Lê, để chúng tôi xem trang phục có hợp nhau không.” Không biết đề nghị của người nào đó lại được mọi người nhất trí. Nhược Hi bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Lê Tử Trạm, anh ta đột nhiên cười nói: “Không cho mọi người nhìn, nếu muốn nhìn thì mua vé vào cửa.”
Hiếm thấy Lê Tử Trạm nói giỡn, mấy nữ đồng nghiệp mắt mở lớn, Nhược Hi thầm bĩu môi, tại sao anh ta được lấy tiền đùa giỡn cô, tốt xấu cũng phải nói tiếng gặp mặt có được hay không.
“Nhưng mà, chúng ta nên luyện lại động tác một lần, bọn họ không vấn đề, nhưng chúng ta đã lâu không luyện.” Anh đi tới nắm tay Nhược Hi. Mà Nhược Hi bởi vì khẩn trương gắt gao nắm chặt tay lại, nhỏ giọng nói: “Anh muốn trêu chọc tôi sao, khiêu vũ ở đây?”
Ở đây tuy là đại sảnh nhưng còn mười mấy tiết mục đang chờ biểu diễn, toàn bộ đồng nghiệp đều ở đây, đừng nói khiêu vũ, bước mấy bước cũng còn khó khăn.
“Đồng chí, vĩ nhân người ta còn đọc sách ở phố xá sầm uất, chúng ta tại sao lại không thể khiêu vũ?” Anh cười đáp.
Nhược Hi nghe tiếng khớp xương tay mình vang lên tiếng răng rắc, toàn thân tất cả bắp thịt bởi vì tức giận mà vặn vèo cực độ, âm thanh ồn ào sau lưng khiến cô cảm thấy vừa tức vừa xấu hổ: “Lê Tử Trạm, tôi rất ghét bị người khác ép buộc.”
“Tôi hiểu rõ. Cho nên tôi một mực chờ cô tự giác tới tìm tôi. Nhưng tôi lại phát hiện ra nếu không mạnh mẽ ép buộc cô, cô ngay cả một bước cũng không đi, tôi cảm thấy đôi khi dùng sức mạnh uy hiếp cũng không phải chuyện xấu.” Giọng nói của anh vô cùng ôn nhu, dường như, có chút nén giận.
“Ách?” Đây là logic cường đạo gì? Nhược Hi còn chưa kịp phản ứng, anh đã dịch bước bắt đầu hoạt động.
Ngoài dự đoán mọi người xung quanh lại tự giác tránh ra chừa lại một khoảng trống cho bọn họ, Nhược Hi cũng không còn biện pháp tìm lí do.
Bị Lê Tử Trạm cứng rắn kéo tay đi, Nhược Hi do do dự dự làm động tác diễn xuất quy định, Lê Tử Trạm hoàn toàn khác biệt, từng động tác giống như là tiêu chuẩn.
Cô vừa quan sát vẻ mặt mọi người xung quanh, vừa cố gắng để cho mình khiêm tốn trong đám người.
Lê Tử Trạm nhìn ra được cô mất tự nhiên, cười ha hả sát gần tai cô nói: “Cô nghĩ là hai chúng ta như vậy, không có khả năng gây sự chú ý của người khác sao?”
Nói không rõ nguyên do, dù sao chính là không muốn đi.
Có một số việc Nhược Hi mơ hồ có thể đoán ra được, đoán được kết quả khiến mình lại càng khó xử. Nhiều năm sau lại nhớ tới hai người quen biết lại chính bữa tiệc sinh nhật, nơi cô và Hải Dật chính thức hẹn hò, không tránh khỏi lúng tung. Lê Tử Trạm là nhân chứng chứng kiến tình trạng cô thảm hại lúc đó, những gì mà cô phải trải qua Lê Tử Trạm biết một cách rỗ ràng. Khi tình yêu đẹp giống như bong bóng xà phòng trong lúc vô tình bị người khác chọc vỡ, cô và anh ta sợ rằng không muốn đối diện với cảm giác chung đụng mất tự nhiên này, cho đến lúc có một người phải lùi lại.
Có lẽ, chuyện cũng không phức tạp đến thế.
Có lẽ, anh ta cũng chẳng để ý đến những điều này.
Nhưng, Nhược Hi không thể không để ý.
Dù thực tế hay mộng ảo, cô đều nhận thức rõ ràng, anh ta và Hải Dật là bạn học, cũng là nhân chứng chứng kiến mọi thứ.
Ngày “54” Nhược Hi cũng xác lập được vị trí của Nhược Hi, đại thần bát quái.
Vừa tới hội trường, mặt chủ nhiệm nở nụ cười đi tới nói với cô: “Tiểu Lâm à, nếu như tiết mục của cô và bác sĩ Lâm được giải đặc biết, tôi sẽ tìm người thay ca ba ngày cho hai người, để đi nói chuyện yêu đương.”
Làm ơn, trừ cô và Lê Tử Trạm ra còn có năm cặp nữa, cái gì gọi là tiết mục của hai người à? Có cần phải gây chú ý như vậy không.
Mỗi người đều chuẩn bị tốt trang phục biểu diễn của mình, nam nữ có phòng thay đồ riêng, Nhược Hi nhìn xung quanh một chút, không thấy bóng dáng Lê Tử Trạm, phía sau có người thúc giục, không tiện chần chừ lâu, vội vàng theo mọi người đi thay quần áo.
Trên sân khấu là những tiết mục ca múa nóng bỏngtrong này mọi người bàn luận xôn xao.
“Váy này quá mỏng.”
“Cô xem, cái này, kén chọn da.”
“Còn không bằng trang phục lần trước của cúng ta, không biết sao lần này lại chọn trang phục này?”
Nhược Hi mặc xong, đứng trước gương nhìn. Đúng là, người chuyên nghiệp chính là người chuyên nghiệp, nhìn xem, chỗ cần lộ thì lộ, không nên lộ cũng lộ.
Trang phục biểu diễn, từ cổ đến lưng đều là vải sa mỏng, từ xa nhìn nhìn giống như là bị lộ một mảng da thịt.Tay trái tay phải có một dải băng dài đeo vào ngón tay rủ xuống như bươm bướm bay lượn, quần áo được, váy cũng không tồi, cũng không biết bên kia trang phục nam thế nào.
Cô và các đồng nghiệp đứng trong phòng nghe được tiếng mở cửa ở sát vách, mọi người nhất trí cùng ra ngoài xem xét tình huống, mà Nhược Hi chính là người đi đầu tiên. Cô vừa mới thò đầu ra, nhìn thấy một bóng lưng cao lớn vừa biến mất ở khúc quanh. Cô quay đầu đưa ánh mắt thăm dò ý hỏi mọi người nên làm gì, kết quả mọi người đều nhất trí cho rằng, địch tiến ta lùi, địch lùi ta tiến, đến thời gian diễn xuất, mọi người càng phải dũng cảm tiến lên phía trước, tranh thủ thoải mái quan sát.
Vì vậy một nhóm các cô gái líu ríu đi ra ngoài, trốn trốn sau lưng Nhược Hi đi tới phía sau sân khấu.
Bây giờ là tiết mục thứ ba, sau hai tiết mục nữa là tới bọn họ, còn có thời gian ngồi nghỉ ngơi.
Kết quả mấy người vừa mới ló đầu ra phía hành lang, nhìn thấy Lê Tử Trạm mặc vest trắng, anh ta quay người nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, quan sát mấy đồng nghiệp nữ, sau đó vỗ tay: “Hoan nghênh các đồng nghiệp nữ xinh đẹp của chúng ta.”
Các đồng nghiệp nam đứng sau lưng anh ta, tất cả đều rối rít vỗ tay, Nhược Hi chợt cảm thấylúng túng, chỉ có thể miễn cưỡng che tay lên ngực cố làm vẻ bình thản, sau lưng có một đồng nghiệp đã kết hôn tiến lên nói: “Mọi người rất đẹp, so với bình thường còn đẹp trai hơn.”
Nhược Hi cũng gật đầu: “Quả thật, không nhận ra được.”
Trên người Lê Tử Trạm mặc một bộ vest trắng, khác hẳn bộ dạng nghiêm túc thường ngày, trong lòng Nhược Hi thầm nghĩ, anh ta bây giờ quả hợp với hình ảnh phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, nhìn thế nào, cũng thấy vô hại. Có người nói, bề ngoài càng lôi thôi thì càng gợi lên vẻ đẹp, không biết anh ta có được tính là lôi thôi hay không?
“Nhược Hi, cô tới đứng cạnh bác sĩ Lê, để chúng tôi xem trang phục có hợp nhau không.” Không biết đề nghị của người nào đó lại được mọi người nhất trí. Nhược Hi bất đắc dĩ, quay đầu nhìn Lê Tử Trạm, anh ta đột nhiên cười nói: “Không cho mọi người nhìn, nếu muốn nhìn thì mua vé vào cửa.”
Hiếm thấy Lê Tử Trạm nói giỡn, mấy nữ đồng nghiệp mắt mở lớn, Nhược Hi thầm bĩu môi, tại sao anh ta được lấy tiền đùa giỡn cô, tốt xấu cũng phải nói tiếng gặp mặt có được hay không.
“Nhưng mà, chúng ta nên luyện lại động tác một lần, bọn họ không vấn đề, nhưng chúng ta đã lâu không luyện.” Anh đi tới nắm tay Nhược Hi. Mà Nhược Hi bởi vì khẩn trương gắt gao nắm chặt tay lại, nhỏ giọng nói: “Anh muốn trêu chọc tôi sao, khiêu vũ ở đây?”
Ở đây tuy là đại sảnh nhưng còn mười mấy tiết mục đang chờ biểu diễn, toàn bộ đồng nghiệp đều ở đây, đừng nói khiêu vũ, bước mấy bước cũng còn khó khăn.
“Đồng chí, vĩ nhân người ta còn đọc sách ở phố xá sầm uất, chúng ta tại sao lại không thể khiêu vũ?” Anh cười đáp.
Nhược Hi nghe tiếng khớp xương tay mình vang lên tiếng răng rắc, toàn thân tất cả bắp thịt bởi vì tức giận mà vặn vèo cực độ, âm thanh ồn ào sau lưng khiến cô cảm thấy vừa tức vừa xấu hổ: “Lê Tử Trạm, tôi rất ghét bị người khác ép buộc.”
“Tôi hiểu rõ. Cho nên tôi một mực chờ cô tự giác tới tìm tôi. Nhưng tôi lại phát hiện ra nếu không mạnh mẽ ép buộc cô, cô ngay cả một bước cũng không đi, tôi cảm thấy đôi khi dùng sức mạnh uy hiếp cũng không phải chuyện xấu.” Giọng nói của anh vô cùng ôn nhu, dường như, có chút nén giận.
“Ách?” Đây là logic cường đạo gì? Nhược Hi còn chưa kịp phản ứng, anh đã dịch bước bắt đầu hoạt động.
Ngoài dự đoán mọi người xung quanh lại tự giác tránh ra chừa lại một khoảng trống cho bọn họ, Nhược Hi cũng không còn biện pháp tìm lí do.
Bị Lê Tử Trạm cứng rắn kéo tay đi, Nhược Hi do do dự dự làm động tác diễn xuất quy định, Lê Tử Trạm hoàn toàn khác biệt, từng động tác giống như là tiêu chuẩn.
Cô vừa quan sát vẻ mặt mọi người xung quanh, vừa cố gắng để cho mình khiêm tốn trong đám người.
Lê Tử Trạm nhìn ra được cô mất tự nhiên, cười ha hả sát gần tai cô nói: “Cô nghĩ là hai chúng ta như vậy, không có khả năng gây sự chú ý của người khác sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.